Mục lục
Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ Trình Diệu Vy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chapter 219 Ma đầu hiện thế (19)

Trên đường trở về, Trình Diệu Vi thở dài, dựa vào người Sở Nhân Kiệt.

– __ Muốn trốn đi quá.

Trốn khỏi nơi này, trốn khỏi nhiệm vụ, trốn khỏi hệ thống, trốn khỏi tất cả.

Rời đi.

-.__ Nghỉ hè chúng ta đi du lịch, được không?

Trình Diệu Vi ngước mắt nhìn Sở Nhân Kiệt.

Ba tháng nữa nghỉ hè.

Nghỉ xong liền ôn thi đại học.

Dường như nhìn thấy phiền muộn trong mắt Trình Diệu Vi, Sở Nhân Kiệt đột nhiên cúi người, hôn xuống.

Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, mang theo vô hạn ôn nhu. Khoảnh khắc Sở Nhân Kiệt tách ra, Trình Diệu Vi dường như nhìn thấy trong mắt y là một bầu trời đầy sao.

Nhưng khoảnh khắc đó chỉ tới rồi đi, cho nên Trình Diệu Vi nhận ra mình đây là sinh ảo giác.

Yêu đương vào ngu cả đầu rồi.

Trình Diệu Vi mỉm cười.

– __ Làm sao thế? Không sợ phạm pháp nữa à?

-.___ Hai tháng nữa…- Sở Nhân Kiệt tội nghiệp nói, lại hôn lên trán cô.

– ___ Em vẫn là học sinh.- Trình Diệu Vi cười cười.

Sở Nhân Kiệt cắn cắn môi, sau đó ngoan ngoãn gật đầu. Riêng ở phương diện này, y không muốn ép cô, càng không muốn chọc vào cô. Ở thế giới trước, Sở Nhân Kiệt đã biết, Trình Diệu Vi cũng không phải rất thích chuyện thân mật. Không phải là trong lúc đó không thích, mà là nếu y không khơi mào trước, y có cảm giác, cô cũng sẽ không đụng vào y cho tới khi bọn họ về già luôn.

Hôn không tính.

Vì Trình Diệu Vi sẽ chủ động hôn y.

Vui vẻ.

Trình Diệu Vi nhìn nam nhân ngồi bên cạnh mình, đột nhiên trong lòng xuất hiện chút cảm giác sợ hãi.

Nếu một ngày y biến mất, không theo cô qua các thế giới nữa thì cô phải làm sao bây giờ?

Yêu đương vào khổ quá đi mất.

– __ Tối nay anh ở lại chỗ em được không?- Sở Nhân Kiệt đột nhiên hỏi, vô cùng bâng quơ, giống như đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, Trình Diệu Vi không đồng ý cũng không sao.

– __ Được.- Trình Diệu Vi đáp ngay.

Sở Nhân Kiệt ngạc nhiên, quay lại nhìn cô.

– __ Làm sao? Chính anh hỏi.- Trình Diệu Vị nhướn mày.- Hơn nữa, ở lại không đồng nghĩa với việc em sẽ đột nhiên tốt nghiệp.

Sở Nhân Kiệt cười khổ.

– — Được rồi.

Trên đường đi, bọn họ dừng lại ăn khuya. Cả một đường đi, Tử Nghiên đều không nói một lời nào, lông mày chưa từng giãn ra, trừ lúc ăn kem tráng miệng. Dường như y đang phiền lòng chuyện ở thế giới của mình, cho nên Trình Diệu Vi cũng không làm phiền.

Lúc trở lại căn hộ, Dư Nhiên lại đột nhiên online. Chỉ thấy đang đi thì bỗng dưng dừng lại, giật mình, sau đó vội vàng ôm lấy Trình Diệu Vi.

– ___ Lần sau không tới những chỗ đó nữa. Tới cũng không được uống đồ bậy, nghe chưa?- Trình Diệu Vi nói.

-__ Ừm.- Dư Nhiên gật đầu, vẫn ôm Trình Diệu VỊ.

Sở Nhân Kiệt ở bên cạnh nhướn mày. Cô nhóc này bị đa nhân cách à.

Trình Diệu Vi chỉ có thể cười khổ.

Tối hôm đó, hai người bọn họ mặc dù nằm chung giường, thế nhưng Sở Nhân Kiệt đúng là không làm gì. Sau khi hôn hôn một chút, ngoan ngoãn đi ngủ.

Trình Diệu Vi nhìn y, đột nhiên có cảm giác quay về kiếp đầu tiên.

Khi đó không thể toàn tâm toàn ý đáp lại tình cảm của anh. Hiện tại, em chậm rãi trả lại, có được không?

Trình Diệu Vi ôm lấy Sở Nhân Kiệt, chìm dần vào giấc ngủ.

Tới khi mở mắt, cô lại thấy mình đang lơ lửng.

Nhưng lần này không phải là bên ngoài sân tiểu viện của Tử Nghiên nữa mà là bên trong phòng y. Tử Nghiên đang nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại, môi trắng nhợt, lông mày nhíu chặt.

Trình Diệu Vi giật mình. Bị làm sao thế này?

Hàn Thanh đang gục đầu ngủ ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy gì đó, lập tức mở mắt nhìn xung quanh. Trình Diệu Vi giật mình, trong một thoáng, cô có cảm giác như Hàn Thanh cảm nhận được sự hiện diện của mình.

Tử Nghiên lúc này cũng mở mắt, nhìn thấy Trình Diệu Vi. Y ho khan một tiếng. Hàn Thanh hoảng hốt, vội vàng đi tới, cầm thuốc ở bên cạnh lên.

-___ Sư phụ, người tỉnh rồi. Uống thuốc…

Tử Nghiên nhíu mày, nhưng vẫn để Hàn Thanh đỡ dậy. Y cầm lấy chén thuốc, một hơi uống cạn.

Hàn Thanh lúc này mới thở phào một hơi, cúi đầu nhận lỗi.

– ___ Sư phụ, đều là lỗi của con.

-_ Nếu không chẳng lẽ là lỗi của ta?- Tử Nghiên nhíu mày càng sâu, vẻ tức giận hiện rõ lên khuôn mặt.

Hàn Thanh cúi đầu, còn đang định mở miệng nói gì đó, lại nghe Tử Nghiên nói tiếp.

– ___ Cho nên sau này cố gắng mà trả lại cho ta.- Tử Nghiên gắn giọng.

Hàn Thanh ngẩng đầu, trong mắt rõ ràng có kinh ngạc.

– ___ Sư phụ… người không đuổi con đi?

– ___ Đuổi ngươi đi?- Tử Nghiên nhướn mày.- Ta liềh mạng cứu ngươi, giờ ngươi liền muốn bỏ f*h¬n†ar 21O RÁ¬ đ^ hiên †thấ (10) đi?

– ___ Không. Con không muốnI- Hàn Thanh nhào tới, chộp lấy tay Tử Nghiên, kiên định nói.

– __ Đi ta liền xử ngươi.- Tử Nghiên quay đầu đi.

– — Sẽ không.

– _ Ta buồn ngủ.

– — Con… ra ngoài…

Hàn Thanh đứng dậy, cười tủm tỉm rời đi, trông khá vui vẻ.

– ___ Ngươi cũng là một sư phụ tốt đấy chứ nhỉ?- Trình Diệu Vi hỏi.

Tử Nghiên lườm Trình Diệu Vi.

-.__ Thế rốt cuộc chuyện là thế nào?- Trình Diệu Vi hỏi.

Hết chuyện của nữ chính lại tới chuyện của ông tướng này. Lắm chuyện quá đi mất. Có thể cho ta về nghỉ hưu được chưa?

Tử Nghiên nhìn Trình Diệu Vi, im lặng một hồi mới bắt đầu kể chuyện.

Tính ra Trình Diệu Vi chỉ muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra trong lúc cô không biết, nhưng Tử Nghiên lại kể lại từ đầu.

Trước kia, khi y chưa phải là ma đầu, y đã từng thích một người.

Người đó trong lúc y bị cả môn phái hắt hủi đứng về phía y, âm thầm bảo hộ y, giúp đỡ y, rất nhiều lần vì y mà chịu thiệt. Hai người ở bên cạnh nhau, lâu ngày sinh tình, thế nên chuyện gì tới cũng phải tới.

Nhưng bọn họ chưa ở bên cạnh nhau được bao lâu, có kẻ trong môn phái lại nhòm ngó đồ vật mà mẫu thân Tử Nghiên để lại cho y, hại cả hai người bọn họ. Người kia vì bảo hộ hắn mà rơi vào hôn mê, có thể vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại nữa.

Tử Nghiên dùng trăm phương ngàn kê, sử dụng bảo vật mẫu thân để lại bảo quản thân xác cho người mình yêu, sau đó mạo hiểm xông vào bí cảnh thượng cổ nhằm tìm kiếm thần khí có thể đem ái nhân trở lại.

Nhưng vào khoảnh khắc y lấy được Thần khí, trời liền nổi dị tượng. Tất cả mọi người trong bí cảnh đều thấy được, nhào tới. Tử Nghiên không cách nào đi ra mà không gặp một ai, cuối cùng chuyện y sở hữu thần khí bị lộ.

Đương nhiên, Tử Nghiên vẫn có cách về được tông môn. Nhưng khi y về tới nơi, đám người mà y gọi là đồng môn lại cấu kết với các trưởng lão, dùng ái nhân của y uy hiếp y.

Một là giao Thần khí ra, hoặc là bọn họ sẽ cho ái nhân của y một kiếm.

Thần khí mặc dù mất đi không thể tìm lại cái khác, thế nhưng cách cứu người hẳn là vẫn còn, cho nên Tử Nghiên giao ra.

Nhưng Thần khí vừa vào tay, đám người kia liền phát hiện ra, Tử Nghiên đã để Thần khí nhận chủ. Hiện tại đám người kia không có cách nào sử dụng nữa.

Cho nên vào khoảnh khắc đó, một trưởng lão tự nhận mình đức cao vọng trọng lập tức một chưởng đánh vỡ quan tài đang chứa thân thể của người kia.

Khoảnh khắc người kia ngã xuống đất, thân thể bị nhiễm bẩn, cũng là khoảnh khắc Tử Nghiên đánh mất lý trí.

Y triệu pháp khí về, thẳng tay giết sạch tất cả mọi người trong tông phái. Máu nhuộm đỏ trời đất. Tử Nghiên ôm ái nhân trong lòng, dùng máu tế thiên, thi triển cấm thuật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK