Mục lục
Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ Trình Diệu Vy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chapter 179 Bạo chúa công lược (19)

Phó Ngạn nhìn vào trong phòng, lo lắng vô cùng, Bình thường mỗi khi chủ tử tức giận như vậy, nửa ngày sau cũng không gặp người, tâm trạng của cả ngày hôm sau cũng không ổn định, chỉ cần có người chọc vào, kết cục hoặc là chết, hoặc là chết không toàn thây.

Lúc Trình Diệu Vi đi vào, Phó Ngạn đột nhiên có cảm giác muốn chạy.

Hân không muốn nhìn thấy vị Vương phí chỉ vừa mới thay đổi có mấy ngày hiện tại chết thảm.

Nhưng chưa để hẳn lo lắng được bao lâu, cửa phòng lại mở. Không những Vương phi lành lặn hoàn hảo đi ra, mà còn ôm cả chủ tử của bọn họ ra Việc Vương phi thích ôm chủ tử đi vòng quanh, mấy ngày này hạ nhân trong phủ ai cũng biết.

Nhưng ôm với cái tư thế ái muội kia vẫn là lần đầu thấy. Mà chủ tử còn giống như không còn giận nữa, còn ôm lấy cổ Vương phi Phó Ngạn ngơ ngác nhìn theo hai người, sau đó vội vàng đi vào phòng, lấy xe lăn. Lúc đi ra, hẳn thấy mấy cái kim ghim trên tường, toát mồ hôi lạnh Sau này không thể chọc vào Vương phi Trình Diệu Vi mang Cảnh Trì về viện mình, lại mang y vào tận phòng ngủ. Vì Cảnh Trì cả đường đi đều dựa trên người cô, cho nên y cũng không để ý. Tới khi Trình Diệu Vi đặt y xuống, y mới nhận ra, mình đang ngồi trên giường cô Cảnh Trì từ khi cưới Trình Diệu Vi về phủ chưa từng vào tới tận phòng ngủ của cô, hiện tại phát hiện mình vậy mà đang ngồi lên giường cô, tâm tình có chút không yên.

Nhưng thứ khiến cho y ngạc nhiên nhất chính là, y vậy mà không còn giận nữa.

Cảnh Trì nhìn Trình Diệu Vi. Khoảnh khắc cô ôm y lên, quanh chóp mũi của y chỉ toàn là mùi hương của cô, tâm tình y vậy mà lại bình ổn xuống Hiện tại cô buông ra, y lại cảm giác có chút bất an không nói thành lời. Giống như cơn giận ban nấy chưa hoàn toàn tiêu tan, lúc nào cũng có thể bộc phát vậy.

Y siết chặt tay, kiềm chế lại xung động muốn kéo.

nàng vào ngực, cau mày.

‘Sau này không để nàng ta tới nữa.- Trình Diệu Vi đột nhiên nói.

Cảnh Trì ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Nàng ta nói với ngươi những gì?

Cảnh Trì mím môi, bàn tay cũng nắm chặt thành nắm đấm.

Nàng ta nói có thể đưa ta lên vị trí cao nhất kia, cũng có thể giúp ta loại bỏ mọi chướng ngại vật À.

Nàng biết?- Cảnh Trì nhíu mày.

Trình Diệu Vi không đáp lời, nhưng cô lại nói Ta cho răng sẽ có lợi cho chàng. Chỉ là… ta không nghĩ chàng sẽ phản ứng lớn như vậy.

Cảnh Trì nhăn mày thật chặt, lại có một vẻ tức giận cùng uỷ khuất không nói nên lời Ta không cần nàng quyết định Ta không quyết định cho chàng – Trình Diệu Vi thở dài – Sau này nếu chàng không thích, thì không cần gặp nữa. Chân của chàng ta có thể chữa khỏi, mọi chướng ngại vật của chàng ta cũng có thể giúp chàng loại bỏ. Dù sau này chàng muốn ngồi lên vị trí hoàng đế hay là giết hoàng đế, ta cũng có thể giúp chàng làm.

Cô nâng tay Cảnh Trì lên, tách mở nắm tay của y, khế hôn lên Được không?- Cô hỏi.

Lồng ngực Cảnh Trì đột nhiên cuộn trào. Lời Trình Diệu Vi vô cùng ngông cuồng, lại hoang đường tới cực điểm. Nhưng Cảnh Trì có cảm giác, nếu y nói được, cô thực sự sẽ vì y mà làm tất cả những thứ.

mà cô đã nói Ngay cả giết hoàng đế.

Nàng thích ta sao?- Cảnh Trì đột nhiên hỏi.

Trình Diệu Vi nhìn y, sau đó bật cười.

Nếu ta không thích, ta sẽ nói ra những lời kia sao?

Nàng thích ta sao?- Cảnh Trì cố chấp hỏi lại Giống như nếu Trình Diệu Vi không cho y một câu trả lời chắc chắn, y vẫn sẽ hỏi Ừ– Trình Diệu Vi đan tay mình vào tay y.

Cảnh Trì nhìn mười ngón tay đan xen, trái tìm trong lồng ngực bắt đầu gia tốc Vì sao2- Y hỏi Hm?

Ta là kẻ mà vạn người khinh thường.

Ừm. Nghịch tặc.- Trình Diệu Vi gật đầu.

[33/200] Chân của ta Tàn phế.

[34/200] Ta còn Hỉ nộ vô thường. Giết người như ngoé. Sát nhân máu lạnh. Không có tình người.- Trình Diệu Vi rất thông thạo đáp tiếp.

[38/200] – Ta không có nhờ nàng điền vào chỗ trống mà.

Cảnh Trì cảm thấy trong lòng có chút không vui Mặc dù những từ đó đúng thật là những thứ mà y.

định nói. Nhưng khi Trình Diệu Vĩ nói ra, dù là ngữ khí bình ổn tới mấy, y cũng có cảm giác đang bị đâm chọt. Rất đau đó.

Nhưng ta chính là thích một Cảnh Trì như vậy.- Bàn tay đang đan vào tay Cảnh Trì khẽ siết.

[.]- 6u mặn vi Cảnh Trì nhìn vào mắt Trình Diệu Ví, tâm tình đột nhiên rối tung lên Lần đầu tiên trong cuộc đời y cảm nhận được cảm xúc này, có chút luống cuống không biết phải làm gì Nàng thực sự… thích một kẻ như y sao?

Trình Diệu Vi mỉm cười nhìn y, vô cùng kiên nhãn chờ đợi y đưa ra đáp án. Thực ra trong đầu cô lúc.

này đang tự hỏi với tiến độ này, tuần sau không biết có thể đè y xuống án thư được chưa Chơi trò điền vào chỗ trống 1} Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ bị kí chủ ép.

điên Tối đó, Cảnh Trì bị Trình Diệu Vi giữ lại ăn cơm.

Mặc dù y muốn trở về, nhưng Phó Ngạn bị Trình Diệu Vi giữ ở ngoài cửa không cho vào, còn cô thì nhất quyết không bế y trở về, cho nên y cũng chỉ có thể ở lại Cũng không thể bò về mà.

Sau khi ăn cơm xong, Trình Diệu Vi đặt y lên giường, sau đó cũng ngồi lên, bóp chân cho y. Mỗi khi bàn tay cô di chuyển trên bắp chân của y, Cảnh Trì liền cảm nhận được đau đớn rất nhỏ, nhưng cùng với đó, y cũng có hy vọng. Hơn nữa, nhìn cô chăm chú bóp chân cho mình, không hiểu sao, Cảnh Trì cảm thấy rất dễ chịu.

Không giống như khi bị Trình Khả Khả chạm vào.

Nghĩ tới lúc đó, mặc dù chân hoàn toàn không có.

chút tri giác nào, nhưng khoảnh khắc Trình Khả Khả đặt bàn tay lên chân y, Cảnh Trì theo phản xạ tự nhiên, sinh ra bài xích. Y không phải mới ngày một ngày hai không thích kẻ khác đụng vào mình.

Nhưng không hiểu sao, khi Trình Diệu Vi chạm vào, cảm giác lại không giống.

Bóp chân xong cũng đã nửa canh giờ sau, Cảnh Trì còn muốn đọc chút sách. Trình Diệu Vi sai người chuẩn bị nước ấm cho y tắm rửa, chính mình.. trốn vào không gian tắm.

Sau khi tắm xong, Trình Diệu Vi ra khỏi không gian, gọi Cảnh Trì vào. Cảnh Trì không để cô giúp đỡ, cô cũng chỉ có thể đi ra ngoài, gọi Phó Ngạn vào Nhìn cuốn sách Cảnh Trì đang đọc trên bàn, Trình Diệu Vi ngồi xuống, lật hai trang, sau đó lại lật về trang ban nấy.

Cô im lặng, gõ gõ bàn, trong đầu hiện ra một vấn đề.

Từ khi tới nơi này, cô tắm rửa hay xử lý nhu cầu cá nhân đều làm trong không gian.

Sau khi cô thấy cái thứ mà người ở đây chuyên dùng để xử lý nhu cầu cá nhân, cô đã quyết định không bao giờ dùng, bởi lẽ nó quá khiêu chiến tinh thần của người tới từ hiện đại như cô.

Nhưng Cũng đã một tuần rồi Sao không có ai thảc mắc gì hết vậy?

Ngay cả Linh Đan và Linh Noãn ngày ngày hầu hạ cô cũng không hề thắc mắc. Ngày nào cô cũng ăn uống rõ nhiều, nhưng chưa bao giờ đi xử lý nhu cầu, hai người đó cũng chưa ai hỏi một câu nào luôn.

Uầy.

Bộ mấy người không thấy lạ là Vương phi của mấy.

người không đi ** à?

[Kí chủ, làm ơn làm phước, nghĩ vấn đề khác dùm đi }- Không thể đánh kí chủ, chỉ có thể cầu xin cô đừng phát rồ nữa “Ngươi không thấy có lý à?”

[.]- Đây là vấn đề của việc có lý hay không sao?

Con mẹ nó đúng là có lý, nhưng người bình thường có ai sẽ nghĩ tới hả??2- [Nếu cô lo thì sau này giải quyết như người bình thường đi.] Không!

[Thế cô lo làm gi???] [.]- Lần sau phải chọn kí chủ cẩn thận hơn. Thiề!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK