Mục lục
Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ Trình Diệu Vy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

= Sự thật chứng minh, trong bộ truyện này không có ai ngoài Nhiếp chính vương tên là Cảnh Trì Trình Diệu Vi nhíu mày.

Lần này trực tiếp nhảm vào nam chính luôn à?

Mim cười Kiếp trước ông vừa mới bảo sẽ đấm vỡ mồm mấy thắng nam chính. Hiện tại thì.

Haha.

Hệ thống nhà ngươi ra đây cho ông. Ông hứa sẽ không đấm nhà ngươi đâu Trong lúc Trình Diệu Ví đang chửi, hệ thống lại tiếp tục hiện nhiệm vụ.

[Chi tiết nhiệm vụ phụ tuyến: 1… Bế Cảnh Trì đi 200 lần, mỗi lần đi ít nhất 75m.

2… Mảng Cảnh Trì bãng những từ mà nguyên chủ đã từng dùng để mảng y 200 lần. Tối thiểu mỗi ngày một lần.

Chúc kí chủ may mắn.

Yêu thương] Nhiệm vụ kiểu quái gì thế???

Trình Diệu Ví trợn mắt. Cái gì là “bế Cảnh Trì 200, lần”?

[Như cô đã biết, Cảnh Trì có vấn đề ở chân.}- Giọng hệ thống có vẻ như đang cười trên nỗi đau của người khác.

Đậu má ông biết!!

Nhưng mà tại sao lại phải bế hẳn???

{Mihản có vấn đề ở chân.]- Hệ thống lặp lại, như thể đó là một chuyện đương nhiên.

Trình Diệu Vi đỡ trán.

Rồi thì cái gì là “mắng Cảnh Trì”2 Đó là nam chính đã hắc hoá đấy. Ngươi bảo ta mắng?

[Ờ hớ. Măng thì mảng thôi. Làm như cô bị giết được không bãng.}- Hệ thống nhìn đôi hoa tai có thuộc tính kháng sát thương vật lý mà Trình Diệu Vi đang đeo trên tai, ngứa mắt vô cùng Giờ cả người cô đều là pháp khí bảo vệ. Con muỗi đốt cô còn sợ gấy vòi, đừng nói là đám dùng đao kiếm.

Haha.

Cô có bảo hiểm tốt quá mà, thành ra là nó phải cho cái nhiệm vụ nguy hiểm một chứt cho xứng đáng với cái bảo hiểm đó, Trình Diệu Ví giật giật khoẻ môi.

Được lắm!

Đơn này ông nhận!

‘Vương phi, đã tới lúc thức dậy rồi… Tiểu Hà, nô tỳ bên cạnh nguyên chủ đi vào.

Thấy Trình Diệu Vi đã dậy, thậm chí là đổi xong một thân quần áo, Tiểu Hà ngạc nhiên vô cùng Ngày thường, vương phi không phải vô cùng chậm chạp lề mề, phải chờ người tới rửa mặt chải đầu, thay đồ cho rồi mới chịu tỉnh sao?

Trình Diệu Vi nhìn Tiểu Hà đang trợn mắt nhìn mình, nhướn mày.

Con hàng này. Xúi giục nguyên chủ hại nữ chính, sau khi nguyên chủ vào phủ Nhiếp chính vương thì cùng nữ chính nói xấu Nhiếp chính vương, tới độ càng ngày nguyên chủ càng không kiêng kị gì. Tới lúc nguyên chủ bị nhốt vào Tây uyển thì bỏ đi Trình Diệu Vi hơi nheo mắt Ban nấy cô vừa mới mảng nữ chính là lấy danh hắc hoá làm chuyện không ra gì. Nhưng cô suýt chút nữa đã quên, người không ra gì nhất ở đây là cô mới đúng Người đâu! Trình Diệu Vi lớn tiếng gọi.

Từ bên ngoài, hai tỳ nữ khác cùng hai lính canh chạy vào. Trình Diệu Ví chỉ thẳng mặt Tiểu Hà, nói nhanh.

Lôi ra ngoài đánh hai mươi đại bản, đuổi ra khỏi phủ!

‘Vương phil- Tiểu Hà mở lớn mắt.- Tiểu nữ đã làmgi?

Mấy người hầu kia cũng nhíu mày, sau đó nhìn nhau. Vị Vương phí này từ khi vào phủ ngoài việc liên tục làm loạn, mảng nhiếc chủ tử của bọn họ, hiện tại còn muốn trừng phạt người hầu? Thực sự đúng là không biết trời cao đất dày.

‘Vương phi, không có lý do chính đáng, người không thể phạt.- Một tỳ nữ cúi đầu, cung kính nói.

Trình Diệu Vi nhếch môi Không thể phạt? Thế nào? Hiện tại các ngươi đã quên đi thân phận của mình rồi à?- Giọng cô lạnh như băng, mang theo uy hiếp của kẻ bề trên.- Từ bao giờ các ngươi lại có quyền cãi lại chủ tử của mình? Hiện tại ta nói Tiểu Hà hầu hạ ta không tới nơi tới chốn, lý do này đã làm hài lòng các ngươi chưa?

Tiểu Hà lập tức quỳ sụp xuống.

Chủ tử, nô tỳ theo chủ tử từ phủ Thừa tướng, chơi với người từ năm bảy tuổi. Người nỡ lòng nào nói nô tỳ không hầu hạ người tới nơi tới chốn.- Tiểu Hà rơi nước mắt, trong mắt đều là tình cảm Cảm động. Suýt nữa ta đã tin Trình Diệu Vi cười cười.

Chứ không phải ngươi cùng với Thừa tướng phu nhân chiều hư ta à?

Tiểu Hà giật mình. Sao nàng ta lại biết?

Không.

Không có lý nào.

Vương phi từ trước tới nay bị cô ta và Bạch phu nhân chiều tới ngu ngốc, sao có thể tự nhiên nghĩ ra điều đó được.

‘Vương phi, ta không có. Người vì sao lại nghe người khác ly gián? Ta.

Câm miệng.- Trình Diệu Ví gẫn giọng Lôi ra ngoài đánh. Bằng không.

Trình Diệu Ví rút kiếm ra, đặt lên cổ Tiểu Hà.

-__ Ta đích thân xử Hai thị vệ sửng sốt. Cô lấy kiếm ở đâu ra? Nhưng đó không phải trọng điểm. Trọng điểm chính là khi nhìn vào mắt Trình Diệu Vị, bọn họ biết là nàng đang nói thật Hai người nhìn nhau, sau đó đứng dậy, lôi Tiểu Hà ra ngoài Hai ngươi.- Trình Diệu Ví chỉ hai tỳ nữ kia.- Gọi toàn bộ người trong Đông uyển tới đây.

Hiện tại Trình Diệu Vi vẫn là Vương phi, vẫn đang ở Đông uyển.

Hai tỳ nữ kia hoảng sợ đứng dậy, sau đó lập tức đi ra ngoài. Trình Diệu Vi cho hai thị vệ kia đánh ngay trong sân, để cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy.

Tiếng la hét cùng cầu xin của Tiểu Hà khiến đám.

người sợ run, lại tự hỏi vì sao vị Vương phi này hôm nay mới sáng sớm đã dở chứng.

Bình thường, dù có làm loạn, cô cũng chỉ mảng hai câu, ném đồ một chút, còn người hầu bọn họ nói cái gì dường như cô cũng sẽ tin, khiến cho nhiều người bắt đầu khinh thường cô chỉ có cái mẽ mà không có đầu óc, không xứng làm Vương phi Nhưng hôm nay, bọn họ lại nhìn thấy một Vương phi hoàn toàn khác.

Khí thế sắc bén, ánh mắt lạnh lẽo, khoé môi hơi nhếch lên, không hề e ngại nhìn tất cả bọn họ.

Đây là khí thế của kẻ bề trên, là khí thế mà bọn họ thường thấy ở Nhiếp chính vương.

Hai mươi đại bản đánh xuống, Tiểu Hà chỉ là một cô nương mười mấy tuổi, lập tức bị đánh tới hôn mê.

Trình Diệu Vi nhếch môi ‘Đem về phủ Thừa tướng, nói với Thừa tướng phu nhân, lần sau chọn người thông minh một chút– Cô ném ra hai thỏi vàng cho hai thị vệ kia, sau đó xoay người vào trong điện.

Đám người hầu nhìn nhau, lại nhìn Tiểu Hà, hình như có suy đoán, nhưng cũng không dám ở đây.

bàn bạc, rất nhanh đã tản ra Hai tỳ nữ ban nãy đi gọi người hiện tại theo Trình Diệu Vi vào điện, dường như muốn hầu hạ.

Trình Diệu Vi nhìn bọn họ, hỏi tên. Hai người là Linh Đan cùng Linh Noãn, là hai chị em, rất sớm đã bị bán vào phủ Nhiếp chính vương. Từ lúc nguyên chủ tới đây, bọn họ đều đi phía sau Tiểu Hà, hầu hạ cũng rất chu đáo. Trình Diệu Vi liền để bọn họ sau này đi theo mình.

Linh Đan cùng Linh Noãn lập tức tuân mệnh, nhanh tới độ Trình Diệu Ví xác thực suy đoán rằng Cảnh Trì đem hai người này tới giám thị cô.

Trình Diệu Vi để bọn họ hầu hạ mình rửa mặt chải đầu, sau đó để bọn họ ra ngoài chờ đợi Khi xác định không còn ai nữa, Trình Diệu Vi liền vào không gian.

Làm gì?

Đi đánh răng.

Thời này không có kem đánh răng, chỉ súc miệng bảng nước muối cùng nước bạc hà. Mặc dù làm vậy cũng sạch, nhưng cô quen cảm giác đánh răng rồi, không đánh không chịu được.

Đánh răng xong, Trình Diệu Vi nhìn lại bộ dạng của mình trong gương.

Bộ dạng của nguyên chủ được thừa hưởng tất cả những cái đẹp của Bạch phu nhân, lại thêm một phần anh khí của Thừa tướng khi còn trẻ, cho người khác cảm giác xinh đẹp nhưng không yếu ớt Đáng tiếc, cái “không yếu ớt” của nguyên chủ cũng không phải thứ tốt đẹp gì Trình Diệu Vi pha nước tắm. Thân thể này trước.

tiên cần thanh lọc tạp chất, sau đó cải thiện lưu thông máu, cuối cùng mới cải thiện thể chất.

Mỗi thứ ngâm hai lần, cũng phải một tuần mới được.

Trình Diệu Ví thở dài.

Nữ tử thời này yếu ớt quá mà

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK