Chương 17: Tranh Cãi
– Thi thể đâu?
Yamamoto nghe nhắc đến thi thể liền nhanh miệng, kể tội...
– Hình như ... Dương Lãnh thiếu chủ đem đi thiêu rồi thì phải. Nhở?
Mọi người trong bữa tiệc, từ lúc vị Chủ tịch bị bắn thì không còn ai dám lên tiếng nữa. Tự nhiên gặp cảnh sát nên lòng ai cũng hớn hở. Còn nghe câu hỏi của ngài Đại Tướng kính mến đây. Nhất định phải mở miệng kể tội tên Ác Ma, hống hách, không coi ai ra gì này.
– ' Đúng, là cậu ta... Đem đi thiêu rồi. '
– ' Cảnh sát trưởng, cậu phải bắt hắn, hắn giết người đó, phải bỏ tù '
Ha....giết người? Thật là một lũ chẳng biết gì cả. Ờ mà nói cũng đúng. Người trong bạch đạo như họ làm gì biết trong hắc đạo hắn tàn nhẫn như thế nào. Giết người thật là chuyện thường ngày của hắn đó, thưa các vị Chủ Tịch..!
Cô lúc này cũng chỉ biết đứng yên một chỗ mà xem kịch thôi. Bất quá vở này không đóng thì vở khác đóng. Đêm nay còn dài... chắc vẫn còn show diễn cho mình.
Sực nhớ tới chuyện gì, cô nhìn đồng hồ đeo tay. Trời ạ, bây giờ là 8 giờ 58 phút rồi đó. Ôi Chúa ơi.
Không còn thời gian, nhanh kết thúc thôi. Một đám rắc rối:
* Đùng *
* Đùng *
* Đùng *
Ba phát súng được cô bắn ra. Bọn chúng vừa được hồi hồn thì....* Vù *. Bay mẹ nó luôn.
Hắc Tử đứng kế đối diện cô cũng bị giật mình theo.
" Má, muốn rớt trái tim ra ngoài. Khi không lại nổ súng hà."
– Cô là ai hả? Muốn chết hay gì mà nổ súng trước mặt cảnh sát?
Hắn nghe Hắc Tử nói như thế thì dùng cặp mắt nổi giận sang nhìn anh ta, như kiểu: " Mày nói lại bố mày xem ".... Hắc Tử cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của hắn thì rụt lại như rùa rụt cổ.
Cơ hội tốt thế mà tại sao không áp dụng chứ. Quý Hồng Quân hùa theo lời nói của Hắc Tử:
– Cảnh sát trưởng Hắc, cô ấy là người đã nói năng thô thiểu, nhục mạ Đại Tướng Yamamoto và tôi. Cậu định tính thế nào?
– Đúng vậy. Nghe nói Chú ngài là Cục trưởng Cục tình báo quốc gia. Bố ngài còn là Giám đốc Sở cảnh sát của thành phố S. Cô ta phách lối như thế, nhìn là biết con gái của nhà chẳng ra làm sao. Chẳng lẽ gia thế như ngài chẳng bỏ tù được một con ả này sao? __ Bố cô gái vừa mới chết, Chủ tịch Phạm thị - Ông Phạm Châu Cường đột nhiên lên tiếng chỉ trích cô, còn dùng khẩu ngữ nịnh hót nói chuyện với Hắc Tử.
Nhưng ngoài hắn ra, duy chỉ có một người biết được cô là ai. Tình trạng bây giờ của Ngụy Tề vô cùng khó khăn. Tiến cũng không được, thoái cũng không xong. Haizzz, Chủ tịch Phạm kính mến à. Gia thế của cô ấy chẳng những không thể bỏ tù được, mà cô ấy có thể quang minh chính đại giết ông ngay tức khắc mà không bị bất cứ tổn hại nào.
Cô đã sống trên đời này 23 năm, chưa có ai từng dám nói bỏ tù cô. Ôi trời, thật rất vui à nha......
– Ồ, bỏ tù sao? Tôi cũng rất muốn biết cảm giác đi tù ra sao. Nhưng mà phải coi các người...có đủ tư cách không đã.
Muốn bỏ tù con gái của Cung Hoàng Danh Hạo, Tân chủ thượng của Cung Hoàng Thiên Tế, sát thủ bậc nhất của Tổ chức sát thủ Dragon, cháu gái của Tổng thống Mỹ - Cung Hoàng Doãn Trạch...sau này còn là vợ của Ông Trùm Hắc Đạo - Dương Lãnh Hoàng Dạ. Xem coi có dễ dàng không.
Cảm giác thích thú trước câu nói của cô, hắn như muốn thách thức Yamamoto và Quý Hồng Quân, mỉa mai Phạm Châu Cường:
– Ừmmmm. Chủ tịch Phạm, nếu ông muốn có thể thử bỏ tù cô ấy. Còn nếu không có khả năng thì có thể nhờ sự giúp đỡ của Đại tướng Yamamoto và Sứ giả Quý đây.
– Dương Lãnh Hoàng Dạ, cậu có phải được nước làm tới không? Chúng tôi nể cậu hết lần này tới lần khác, nhường nhịn cậu. Cậu lại ép người quá đáng. Đừng tưởng tôi không thể làm gì cậu? __ Yamamoto phẫn nộ.
Nhường nhịn? Không phải vì lô hàng sao. Nếu không nhường nhịn thì làm gì được hắn? Giết hắn? Hay làm cho hắn phá sản? Gây chiến tranh với Chính phủ Hoa Kỳ? Mộng tưởng..!
Bây giờ đối với cái chết dành cho Yamamoto là quá dễ dàng. Phải để cho Vợ hắn chơi đủ rồi tính sau.
A Tam đứng sau lưng hắn. Nghe những lời nói hù dọa của Yamamoto thì cười phá lên. Hôm nay đúng là làm cho anh cười chết đi được mà. Nụ cười vừa nãy cũng nhanh chóng vụt tắt, thay vào đó là sự nguy hiểm:.
– Ông Yoshimasa Yamamoto, có phải ông rất muốn nhanh chóng đi tìm Diêm Vương không? Thiếu chủ của chúng tôi, ông xứng đáng để gọi cả họ và tên sao? Thật vô lễ, hôm nay phải cho ông biết thế nào là KHÔNG DÁM LÀM GÌ.
* Pằng * vừa dứt câu nói cũng là lúc tiếng súng một lần nữa vang lên. Nhưng người bắn không phải A Tam, mà là Hắc Tử. Chú ý một chút thì bây giờ hắn như một con quỷ khát máu, không còn là cảnh sát nhân từ nữa.
Gằn giọng:
– Yamamoto, ông hãy CÚT về Nhật Bản của ông. Ở nơi này không phải để cho ông tùy nói thế nào là nói. Nếu còn ở đây nữa thì kêu Thiên hoàng Yshutashi tới Mỹ mà nhận xác của ông. Người....
– Ể, tôi chưa cho phép, ai dám đi...tôi GIẾT người đó.
Cô đột nhiên ngăn cản lời nói của Hắc Tử.
Cô còn chưa chơi xong, nói một câu liền phủi mông để người ta đi sao?
Cô bây giờ không còn nhiều thời gian nữa, giữ được chân Yamamoto chắc chắn sẽ giữ được Quý Hồng Quân. Cô rất làm biếng a, không muốn phải đi nhiều. Hôm nay Cung Hoàng Thanh Tuyết này đã nhận định Sứ Giả Chính Trị Quý Hồng Quân chết, thì ông ta không được sống hết ngày hôm nay.
Vứt bỏ sự lạnh lùng, cô di chuyển đôi bàn chân, thon thả đi vài bước dịu dàng đến chỗ hắn. Chu mỏ, cái má cũng trở nên phụng phịu, ánh mắt sắc bén lúc nãy bây giờ đã trở thành ánh mắt long lanh. Ra dáng ỏng ẹo. Cái tay sờ lên bờ ngực rắn chắc của hắn, lên tiếng nũng nịu:
– Dạ~~, người ta muốn chơi thêm chút nữa. Có thể để lại không hả~. Hức...hức....