Sáng hôm sau…..
Thành phố Moskva, Liên bang Nga,…
Thành phố này hôm nay đã được chứng kiến một cảnh tượng hú hồn. Dàn xe hơn 50 chiếc Lamborghini đang diễu hành trên con phố lớn. Đích đến cuối cùng là sân bay quốc tế Domodedovo.
* Két *
* Két *
* Két *
*…..*
Hàng loạt tiếng xe phanh gấp trước cửa cổng sân bay. Hơn trăm vệ sĩ từ trên xe bước xuống, khí chất ngời ngời. Tiếp đó là họ đến đón tiếp 4 nhân vật ” huyền thoại “.
Không sai! Chuyến ” du lịch ” của 4 ông bà đã kết thúc. Bây giờ đã tới lúc phải về lại ” quê hương “.
Cả đoàn người bước vào sảnh phụ của sân bay.
Sảnh phụ là một sân cỏ rộng lớn. Nơi đây đặc biệt được Nga hoàng Alexander Havard xây dựng nên, là nơi riêng tư dành cho máy bay tư nhân của những gia tộc lớn ” an tọa “
Hai chiếc máy bay mang hãng hiệu Boeing đang hiên ngang đứng sừng sững ở đó. Cánh quạt đang quay vòng vòng, động cơ đã khởi động, chỉ chờ người vào là có thể cất cánh bay cao ngút trời.
Hai cặp vợ chồng chia nhau rời đi. Cung Hoàng Danh Hạo và vợ Phiến Gia Tuệ sẽ đến Trung Quốc. Dương Lãnh Mặc Hàn và Trần Kim Hy sẽ đến Mỹ.
– Hy Hy của tớ, không biết chừng nào mới gặp lại cậu….hức….
Phiến Gia Tuệ thật sự không đành lòng rời xa ” Hy Hy “. Suốt một chặng đường, hai bà cứ ngồi ôm nhau rồi khóc. Hai ông chồng chỉ biết lắc đầu mà đau lòng. Biết làm sao được…..
– Tuệ Tuệ….hức…..huhuhuhuhh….
Cung Hoàng Danh Hạo và Dương Lãnh Mặc Hàn đi lại ôm vợ mình vào lòng, khuyên nhủ:
– Được rồi. Chúng ta phải đi thôi, em có thể gọi cho Kim Hy lúc nào cũng được mà.
– Phải. Phải. Hy nhi ngoan, chúng ta đi thôi….
Nói rồi ông nào cũng ôm ” đứa trẻ ” của mình lên chiếc phi cơ. Đến khi cửa của chiếc máy bay chuẩn bị đóng lại thì…..
– Dừng lại. Không được rời khỏi.
Một giọng nói của đàn ông vang lên, ngăn cản tất cả mọi hoạt động hiện tại. Dàn vệ sĩ biết người này là ai liền chia ra mở lối đi.
– Havard!____ Danh Hạo và Mặc Hàn đồng thanh kêu lên.
Chiếc máy bay cũng vì vậy mà dần dừng hoạt động. Dáng vẻ hối hả của Havard càng làm cho họ thấy kì hoặc. Chắc là một chuyện rất quan trọng!
– Danh Hạo, Mặc Hàn hai người xuống đây! Tất cả dừng lại. Các người đưa hai vị phu nhân về khách sạn.
– Havard, cậu làm vậy là có ý gì?___Dương Lãnh Mặc Hàn ngơ ngác trước những hành động và lời nói của Havard.
Vị Nga hoàng này rốt cục là vì chuyện gì phải hấp tâpz như thế chứ?
Đợi khi vệ sĩ đưa Phiến Gia Tuệ và Trần Kim Hy đi thì Havard mới tới gần họ, nhỏ giọng đủ để ba người nghe.
– Oku Yoshida …..chết rồi!
Hai người họ nghe xong thì trợn mắt. Cung Hoàng Danh Hạo lập tức lên tiếng:
– Hủy chuyến bay. Về khách sạn!
________The King ______
Trong một căn phòng Vip được canh gác nghiêm ngặt bên ngoài. Ba người đàn ông mỗi người một góc, vẻ mặt ai nấy giống như sắp có bão.
– Chuyện này là sao? ___Danh Hạo nhìn sang Mặc Hàn hỏi tiếp.
– Mặc Hàn, là ông làm?
Dương Lãnh Mặc Hàn không nói gì, chỉ lạnh lùng lắc đầu một cái.
Havard lúc này mới lên tiếng nói ra tất cả:
— Không phải người của các cậu. Là …..S!
Cung Hoàng Danh Hạo giật mình, nhanh nhẹn lên tiếng bác bỏ suy nghĩ của Havard:
— Không thể nào! Liên minh Quốc Chủ không thể liên quan tới chuyện này?
— Tại sao lại không thể?___Mặc Hàn nhìn Danh Hạo nghiêm túc hỏi.
– Họ sẽ không ra tay nếu không có lí do. Nhật Bản….vốn không có thù với Shadow.
– Đó là trước đây. Cậu nên nhớ….Liên minh Quốc Chủ đã đổi Vương từ rất lâu.
Dương Lãnh Mặc Hàn nói chí phải. Nếu là trước đây, Liên minh Quốc Chủ sẽ xem xét với những hành vi mà mình làm, không có chuyện vô duyên vô cớ gây sự giết người. Nhưng mấy năm nay thì khác, vị Quốc Chủ này tàn nhẫn hơn người trước, chỉ cần muốn giết ai thì sẽ giết người đó, không có lý do và vốn không cần lý do.
Nhật Bản sắp phải hứng chịu cơn đại nạn này rồi.
Mặc Hàn nhìn Danh Hạo, ẩn giấu đi sự lạnh lùng vốn có, bây giờ chỉ còn nỗi thống khổ trước tình hình hiện tại:
– Trước tiên là ông trùm ma túy Đông Chính. Sau đó lại tới Sứ giả chính trị Quý Hồng Quân. Tiếp theo là Nguyên soái Oku Yoshida. Tiếp theo nữa lại là ai đây….
Havard thấy một điều khó hiểu trong câu nói của Mặc Hàn:
– Đông Chính có liên quan tới Nhật Bản?
– Ừ. Nga không phải là nơi thật sự cho chuyến ma túy đợt trước. Đích đến chính xác là thành phố Osaka… số lượng 5 tấn…___Danh Hạo giải thích.
– 5 tấn? Ông ta muốn giết người sao?
Havard thật sự muốn xuống Diêm vương lôi đầu Đông Chính lên để đánh đập thật nặng. 5 tấn ma túy này ông ta dùng để vùi chết thành phố Osaka à. Đúng là độc ác!
Dương Lãnh Mặc Hàn biết vụ này Cung Hoàng Danh Hạo đã giải quyết ổn thỏa rồi, không muốn bận tâm nhiều. Điều quan trọng nhất hiện giờ là kiếm một nhân tài chuẩn bị lên làm Nhật hoàng, thay thế cho vị Thiên hoàng hiện giờ. Chữ Thiên không thể giữ.
– Không nói đến chuyện đó nữa. Havard, không phải cậu đi tham gia hội nghị của Liên minh Quốc Chủ sao? Thế nào rồi?
Nhắc tới cái tổ chức Liên minh đó, Havard càng thêm đau đầu. Anh ta thở dài một hơi, tường thuật lại cuộc họp đó:
– Tình hình có vẻ nghiêm trọng. Thomas và Yshutashi đã bị trục xuất khỏi liên minh. Một tuần nữa, các nguyên thủ quốc gia sẽ qua Trung Quốc. Vương….cũng ở đó!
– Ngu xuẩn!__Mặc Hàn nghe xong đột nhiên lên tiếng mắng.
Danh Hạo thì không cần nói. Chỉ có Havard ngồi ngơ như cây cơ, không hiểu ý nghĩa của câu nói này.
———-
Tokyo, Nhật Bản…..
– Khốn kiếp!
Mới vừa nhìn vào trong căn phòng họp đã thấy vẻ lộn xộn của nó. Đồ đạc bị vứt bữa bãi, cái bình thời Càn Long cũng bị nát vụn như rác. Các nhà lãnh đạo cấp cao thì mặt mài bí xị.
– Mang xác về được không?___Yamamoto nhìn người đưa tin, lạnh lùng hỏi.
Người đưa tin cung kính đáp:
— Đại tướng! Xác của Nguyên soái vẫn còn ở Nga. Chính phủ Liên bang Nga không cho máy bay chúng ta nhập cảnh. Tất cả người Nhật ở Nga đều bị đuổi về.
Yshutashi tức đến điên người. Ông ta vừa từ Ý trở về thì nghe tin này, chưa kịp ngủ nghỉ đã gấp gáp triệu tập các lãnh đạo. Tưởng đâu sẽ nhìn thấy xác của Oku, giờ thì hay rồi…cả máy bay còn không qua được, huống chi là xác.
– Họ làm vậy là sao chứ? Muốn gây chiến tranh sao? Kêu quân ….
* Pằng *
* Pằng *
* Pằng *
* …….. *