• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại Berlin, Đức….

Trước cổng khách sạn Walk…

Chiếc Lamborghini dừng lại với tiếng kêu chói chang khiến người xung quanh dù không muốn cũng phải chú ý đến.

Một người đàn ông mặt bộ âu phục, chân mang giày tây đen bước xuống. Ánh mắt sắc bén đã bị che bởi cái kính đen huyền ảo.

Không cười, không nói, trực tiếp đi đến chỗ lễ tân, lạnh lùng hỏi:

– Phòng 0001 ở đâu?

Lễ tân đang say đắm bởi nhan sắc của hắn nên nhất thời không nghe hắn nói gì.

Khi này, thuộc hạ của hắn hớt ha hớt hả chạy vào. Vừa vào đã bị một ánh nhìn không rõ của ai cứ chằm chằm vào mình. ” Thật khó hiểu. “

Hắn thì bây giờ sắp không nhẫn nhịn được nữa rồi. Quay đầu qua gằn giọng với A Tam. Vừa nói tay vừa chỉ vào ả lễ tân đang đứng ngơ ngác nhìn mình.

– Giết ả đi. Sạch một chút.

Ả lễ tân hốt hoảng phút chốc lấy lại hồn. Dùng ánh mắt khó hỉu nhìn hắn, giọng nói hơi mất tự nhiên:

– Thưa ngài. Nhìn sơ qua ngài cũng …không phải người Đức. Ngài lấy quyền gì đòi giết người ở đây.

Thời gian gấp rút, hắn cũng không muốn dây dưa với những nữ nhân thối tha này. Thậm chí không bằng một góc của vợ hắn. Phiền phức!

A Tam nhìn khuôn mặt khó chịu của hắn thì lên hỏi thay. Dù sao ở đây cũng là Đức, lực lượng của Dương Lãnh Đế Quốc không đóng quân ở đây. Nếu xảy ra chuyện gì, nguy hiểm sẽ tràn về phía họ:

– Phòng 0001 ở đâu? Nơi đó có ai đến chưa?

Thái độ của A Tam tỏ rõ không thích ả lễ tân này

Ả lễ tân cũng không quan tâm mấy nữ, dù vẫn còn hơi sợ với chữ ” giết ” ấy, nhưng cô ta tin chắc rằng, ở địa bàn của Thomas sẽ không ai dám lộng hành.

Lễ tân cầm quyển sách gì đó, lật qua lật lại mấy trang rồi trả lời:

– Tầng cao nhất, cuối dãy hành lang bên trái. Khoảng 2 tiếng trước có 4 người vừa đến.

Mặc kệ sự đời như thế nào. Nghe xong chỉ dẫn, hắn liền chạy nhanh về phía thang máy. Đoàn người của A Tam cũng đi theo.

——

Phòng 0001,

Trong phòng hiện tại chỉ còn mình cô đang nằm ngủ trên chiếc giường rộng lớn. Dáng ngủ yêu kiều thiết tha. Bây giờ đàn ông mà nhìn vào không yêu, tôi tin chắc ông đó éo phải trai thẳng.

Vừa nãy, Tam Đại Sát Thủ đã đi thu hoạch tin tức hiện tại của Berlin. Họ còn điều động thêm lực lượng của Cung Hoàng Thiên Tế để bảo vệ sự an nguy cho cô. Dù sao, cái tên này không thể đem so ngang hàng với Quý Hồng Quân hay Đông Chính được.

Đang ngon giấc thì bỗng nhiên có 3 tiếng gõ cửa. Cô là người cảnh giác rất cao nên tiếng gõ đầu tiên vừa dứt, cô đã mở mắt tỉnh dậy.

Cất giọng còn ngái ngủ hỏi:

– Ai?

Người bên ngoài không trả lời.

Thấy vậy, cô lết cái thân đang còn buồn ngủ ra mở cửa.

Chiếc cửa được mở ra. Đập vào mắt cô là một người đàn ông quen thuộc, bao nhiêu cơn buồn ngủ đều bay cái vù….mất tiêu luôn.

Cô vội vàng đóng cửa. Nhưng có nói gì thì sức phụ nữ làm sao bằng đàn ông được chứ.

– Sao anh ở đây?

Tuy không sợ hãi nhưng cô cũng có phần ngạc nhiên.

Nhanh như vậy mà đã qua tới đây, không ngạc nhiên mới là lạ đó.

Hắn tháo kính râm ra, dùng đôi mắt giận dữ nhìn cô. Chưa kịp cho cô nói thêm câu nào đã nhấc bổng người ta lên.

* Rầm *

Đôi chân thon dài tiến về phía chiếc giường rộng lớn, thả mạnh cô xuống. Không cho cô có thời gian phản kháng đã lập tức nằm đè lên cô. Tư thế của họ bây giờ nhìn thật ái muội.

Hắn nhìn cô, gằn giọng:

– Không phải anh đã nói là không cho em đi rồi sao hả? Muốn chọc tức chết anh đúng không?

Biết mình bây giờ chỉ có thể dùng cách ” lạt mềm buột chặt ” đã làm cho hắn nguôi ngoai cơn giận.

Ánh mắt cô chuyển sang đáng thương, chu chu cái mỏ ra, hai tay vòng qua cổ hắn, bắt đầu nhõng nhẽo:

– Công tư phân minh! Anh đừng có mà mắng em chứ!

Trời ạ. Đây là lần đầu tiên cô biết nhõng nhẽo là như thế nào. Chính cô còn phải tự hỏi bản thân mình.

” Đây có phải là Cung Hoàng Thanh Tuyết không? “

Mất mặt, mất mặt quá đi……

Hắn cũng biết Tiểu ác ma này đang dỗ ngọt hắn, nhưng không thể vì thế mà tha được.

Cúi đầu xuống, nhắm ngay cái môi đang căng mọng của cô mà gặm mút. Nụ hôn là này còn bạo hơn lần trước.

Cô cũng hơi bất ngờ với nụ hôn này, nhất thời không kịp đáp trả. Hắn tưởng cô không thèm quan tâm hắn, nên nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt hơn. Tiếng * Chụt *, * Chụt * vang khắp căn phòng.

Lửa giận của người nào đó còn chưa được dập tắt. Cạy miệng cô ra, dùng chiếc lưỡi tiến vào hút hết mật ngọt trong khoang miệng. Môi lưỡi dây dưa một hồi lâu hắn mới chịu buông ra trong sự nuối tiếc.

Hắn thì vui vẻ, cô thì thở thấy mẹ.

Dáng vẻ thở lấy thở để của cô khiến hắn nhìn vào là muốn nuốt cô vào bụng. Dù sao trinh tiết của anh nhà 27 năm nay chưa ai khai phá, nên có chút ham muốn là điều quá đỗi bình thường.

Vui vẻ chưa được bao lâu, hắn đột nhiên nhớ lại chuyện cô trốn qua đây. Khuôn mặt thoải mái chuyển sang đen kịt, mây đen ùa ùa kéo tới:

– Nói! Nếu em không cho anh một lý do chính đáng, thì khách sạn này…. đừng hòng có một ai sống sót.

Cô nhướn người lên, chủ đông hôn vào moo hắn một cái, coi như lời xin lỗi.

Giọng điệu dỗ dành vang lên:

– Không phải em đã nói rồi sao? Thomas đang lộng hành trong thời gian gần đây. Em qua đây vì chuyện công!

Tức giận! Thật sự tức giận! Cái tên Thomas chết tiệt đó mà quan trọng hơn hắn sao? Hừ.

Hắn ngồi vậy, chỉnh sửa lại tây trang. Tiến tới quầy bar trong phòng, rót cho mình một ly rượu mạnh rồi uống.

Không nói một lời nào với cô, vẻ mặt trẻ con vô cùng.

‘ Anh nhà đang dỗi à ‘

Cô cũng thầm cười với cái biểu hiện này của hắn. Tiến tới ngồi lên đùi hắn, hai tay vòng qua cổ, hỏi:

– Sao? Anh lại giận cái gì chứ?

Hắn lại không trả lời.

Cô hết cách đành phải hôn vào môi hắn một cái, hai cái, rồi ba cái. Cuối cùng hắn vẫn không trả lời. Cô không nói gì, tính rời khỏi đùi hắn thì bị kéo lại.

Bỏ ly rượu xuống. Hai tay vòng qua eo cô, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn:

– Tuyết nhi. Em phải nghĩ cho bản thân mình. Thomas là kẻ thế nào, em không biết sao?

– Em biết! Anh cũng biết em là ai rồi. Không tin tưởng em sao?

Thật hết cách với cô vợ nhỏ này mà!

– Tin! Anh đương nhiên là tin tưởng em tuyệt đối. Nhưng mà Tuyết nhi à, cái anh chú ý là an toàn của em. Đây không phải địa bàn của chúng ta.

Đối với hắn mà nói, sự an toàn của cô mới là thứ đáng quan tâm nhất. Tính mạng của cả thế giới cũng không thể so bì với tính mạng của cô.

– Được rồi! Nghe anh vậy. Về thì về.__Cô bất đắt dĩ, giọng không cam tâm chút nào.

Hắn thấy cô ngoan ngoãn liền véo cái mũi nhỏ của cô một cái, ánh mắt mang đầy sự cưng chiều:

— Ngoan lắm.

Thế là chiều hôm đó, có một chiếc máy bay của hãng Boeing vừa đáp cánh lúc sáng, liền cất cánh chạy về nơi xuất phát.

_____

Heheh….

Tác giả nay bị ốm, nên chương này do mình viết.

Mình bạn tác giả, không tiện nói tên.

Có sai sót gì mong mấy bạn thông cảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK