Tại một tòa lâu đài cổ kín ở vùng ngoại ô thành phố Berlin…
– Chỉ một câu nói mà muốn hủy bỏ sao? Ngài xem tôi là cái gì hả?
Người đàn ông mặc bộ vest xám gầm lên trong sự tức giận.
– Ngày bình tĩnh nghe tôi nói có được không? Vụ hợp tác lần này đôi bên đều có lợi. Tôi biết. Nhưng ngài chỉ nghĩ cho hiện tại, ngài có nghĩ cho sau này không?
Một người đàn ông khác lên tiếng trách móc.
– Hiện tại? Sau này? Ha….thật nực cười. Nếu hôm nay ngài hủy cuộc hợp tác giữa chúng ta, thì Nhật Bản chuẩn bị đón Thiên hoàng mới đi?
Đoán đúng rồi. Đây là cuộc nói chuyện giữ 2 ông trùm với nhau.
Một người cai trị cả một xứ sở hoa anh đào. Một người lại nắm quyền trên vùng Berlin rộng lớn. Dừng như họ có xung đột.
Yshutashi đột nhiên quỳ xuống dưới mũi giày của Thomas. Tiếng nói chứa sự bi quan tột độ:
– Thomas! Coi như tôi xin ngài, dừng, dừng lại đi. Cung Hoàng Thiên Tế và Dương Lãnh Đế Quốc là hai gia tộc mà chúng ta không thể đụng tới. Họ tàn nhẫn, lạnh lùng, giết biết bao nhiêu người ngài không thấy sao? Tôi và ngài không muốn quá khứ diễn ra một lần nữa, hà cớ gì phải đâm đầu vào vết xe đổ.
Thomas cảm thấy nực cười thay cho câu nói của Yshutashi.
Ai trên cái thế giới máu me này không cảm thấy đều đó. Sự tàn nhẫn, lạnh lùng của họ cần ông ta nhắc nhở sao?
Quan trọng là phải tìm ra thứ ác độc hơn họ, nhẫn tâm hơn họ. Thì mới hạ được họ.
Một Thiên hoàng như ông ta cũng không hiểu được đạo lý này thì làm sao tồn tại trên giới hắc đạo này được chứ.
Thomas trừng mắt nhìn thẳng vào Yshutashi. Nếu con mắt có thể giết người, chắc chắn cái mạng này của ông ta sẽ không còn nữa.
– Ha…ngài xin tôi? Tôi mới cảm thấy ông thật ngu dốt.
Đâm đầu vào vết xe đổ? Thế nào là xe đổ? Gia tộc Thomas có thù gì với Cung Hoàng Thiên Tế chứ? Trên dưới hơn 30.000 sinh mạng của gia tộc tôi, họ không thương tâm mà giết sạch. Họ tàn nhẫn, họ lạnh lùng, tôi không thể có điều đó sao?
Đúng. Hơn 40 năm trước, hai gia tộc này không thù cũng không oán. Nhưng 40 năm thì có rồi.
Nếu Thủ tướng Thomas Alan không tham nhũng, không lạm dụng, không làm chuyện phi pháp chắc chắn sẽ không có kết cục như ngài hôm nay.
Lời nói của Thomas Jackson đúng đến nỗi Okinawa Yshutashi không thể phản kháng thêm một chữ nào nữa.
Vẻ mặt âm trầm, lo lắng của ông ta kể cả những vệ sĩ trong tòa lâu đài cũng có thể nhìn thấy.
Trong đầu ông ta hiện giờ rất rối loạn. Những suy nghĩ ngỗ ngang chất chứa trong bộ não đơn giản của ông ấy.
Lúc đầu, ông ta không qua đây nhờ sự giúp đỡ của Jackson, chắc cục diện sẽ không diễn ra như thế này.
Thomas Jackson chẳng thèm đoái hoài gì tới vẻ mặt do dự của Yshutashi mà quay lưng đi thẳng lên lầu. Vừa đi vừa cảnh cáo:
– Đừng làm phật ý tôi. Và cũng đừng để cho nước Nhật các ông phải tái lập lại hình ảnh của 13 năm về trước. Ông có thể đi rồi.
Không cho ông ta nói lời nào, Jackson phất tay ý bảo vệ sĩ lôi ông ta ra ngoài.
Khi ra khỏi tòa lâu đài ấy, bước chân của vị thiên hoàng ngày càng nặng nề. Nặng đến nỗi như một hòn đá đang đè lên đôi bàn chân ấy vậy.
Có một chiếc xe oto như con chiến mã đang đậu gần đó.
Con chiến mã đang chờ vị tướng lãnh lập được chiến công quay về, cứu rỗi nhân dân thoát khỏi chiến tranh. Nhưng với tình hình hiện tại, chắc nhân dân phải hứng chịu một cơn bão do chính vị tướng mà mình tin tưởng nhất gây nên.
Nét mặt u sầu của ông ta khiến người tài xế trong xe phải hốt hoảng. Đây còn là một vị Đế vương nữa không? Một vị quân chủ luôn tự tin với những phán quyết của mình đâu rồi? Hay là chỉ còn lại một người bình thường chỉ biết lo sợ trước những cơn bão.!
Tài xế thân cận nhất của ông ta hỏi:
– Thiên hoàng, bây giờ chúng ta đi đâu?
Yshutashi nghe câu hỏi của vị tài xế thì mới giật mình. Đi đâu sao? Bây giờ còn biết đi về đâu nữa?
Trước câu hỏi của vị tài xế, ông chỉ trả lời bằng một tiếng thở dài trong sự ảo não.
Lá thu bay rụng xung quanh tòa lâu đài. Từng lá từng lá rơi trên con chiến mã. Những chiếc lá rơi ý như rằng sinh mệnh của họ càng gần với sự chết chóc hơn.
Lẽ nào đây là sự kết thúc của vương triều Okinawa sau hơn 13 năm tồn tại sao? Không phải người ta nói ông trời rất công bằng à? Tại sao ngay thời điểm này ông trời lại bất công như thế?
– Lão Lưu! Ông nói xem, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?___Yshutashi hỏi người tài xế với giọng điệu buồn bã.
Người tài xế không vội trả lời mà mở ngăn kéo bên trong xe ra, lấy một viên kẹo mềm rồi đưa cho ông ấy.
Tiếp theo đó là những lời an ủi:
– Okinawa, ông đã cố gắng hết sức của mình rồi. 13 năm là một khoảng thời gian không ít. Ông giúp cho đất nước của chúng ta khôi phục lại như trước, đó đã là đặc ân mà Thượng đế ban cho ông.
Dừng một lúc, người tài xế lại nói tiếp:
– Thế cuộc bây giờ không ai có thể biết trước cả. Hãy cho nó thuận vào tự nhiên. Nếu bất quá thì tôi với ông về quê làm ruộng, không màng tới chính sự. Hai lão già chúng ta làm con người cũng gần 50 năm rồi. Nửa đời sau cứ thanh thản mà sống. Được không?
Yshutashi ngước lên nhìn người tài xế bằng ánh mắt cảm kích. Họ không đơn thuần là chủ và tớ. Họ là tri kỉ của nhau. Dù không ruột rà thân thích, nhưng họ coi nhau là những người thân của mình.
Người tài xế họ Lưu ấy tính ra cũng theo ông ấy được hơn 40 năm rồi. Hai người họ không chênh lệch tuổi tác, tính cách lại càng không.
40 năm cũng tính như hai phần ba cuộc đời người. Họ dùng hai phần ba cuộc đời của mình để đổi lấy một người tri kỉ. Rất xứng đáng phải không!
Yshutashi vỗ vai người tài xế. Nét mặt u buồn cuối cùng cũng có một nụ cười tao nhã.
– Được. Lão Lưu, chúng ta dẫn hai bà nhà về quê hưởng trọn nửa cuộc đời còn lại. Không lo chuyện nước, không màng chính sự. Sống cuộc sống của những người già. Đi! Tới sân bay, về Nhật Bản.
– Được!
Hai người đàn ông cười tươi như xuân tới.
Con xe lăn bánh trên con đường đầy tĩnh mịch. Khung cảnh hoang dã càng làm tăng thêm vẻ u ám xung quanh tòa lâu đài.
Các bạn hãy nhớ! Đôi khi ngồi trên ngôi vị cao nhất, bạn chưa chắc đã nhận được sự vui vẻ, sự sung sướng. Đối với những người không có quyền cao, chức rộng nhưng họ có thể an nhàn, thanh thản. Mặc kệ chuyện đời, chuyện mình, mình quản.
Hãy tự kiếm cho mình một người tri kỉ. Một người tri kỉ cùng bạn trải qua sóng gió, cùng nhau hưởng niềm vui vẻ một cách trọn vẹn.
______
Hé lu….
Tác giả trở lại rồi đây.
Ủng hộ nhiều nhé….