Mục lục
Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ Trình Diệu Vy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chapter 75 Câu dẫn thượng tiên (13)

Trình Diệu Ví từ khi được sư phụ nhận về, một bộ đáng đều là ngoan ngoấn dịu dàng, luôn theo sau Mạc Quân như một cái đuôi nhỏ.

Lớn lên, cô lại càng thể hiện rõ điều đó, khiến cho Mạc Quân bắt đầu có chút phiền toái. Y luôn nghĩ rắng mình chỉ coi cô như sư muội, không hơn.

Nhưng vì tình cảm lâu ngày, hơn nữa cô cũng chưa từng làm quá, Mạc Quân cũng có thể để cho cô muốn làm gì thì làm Khi hai người rời khỏi ngọn núi của sư phụ, hoàn toàn xuất hiện trước ánh mắt của người đời, cả hai liền được xưng tụng là thiên tài ngàn năm có một, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi thâm hậu. Nhưng người được khen ngợi luôn chỉ có một mình Mạc Quân.

Bởi vì Trình Diệu Vi chưa từng thể hiện thực lực, cho nên dù biết cô cũng là Hợp thể kỳ, nhưng mọi người chỉ coi cô là cái bóng của Mạc Quân.

Sau đó, Trình Diệu Vi lại ở nguyên trong Thượng Thanh phái, không ra ngoài, không tiếp xúc với người bên ngoài phái, cho nên càng bị người khác lãng quên. Toàn bộ hào quang đều chỉ có Mạc Quân có được.

Mạc Quân mặc dù chưa bao giờ để ý chuyện đó, thế nhưng y cũng coi đó là đương nhiên. Bởi lẽ y cho rãng Trình Diệu Vi trước giờ luôn luôn có thực lực không bằng y, lại không ra ngoài, vậy cho nên như vậy cũng đúng.

Nhưng hiện tại, cái đuôi nhỏ luôn theo sau Mạc Quân, người luôn không quan tâm tới thành tựu, người lúc nào cũng chỉ ở trong phòng nghiên cứu cách luyện pháp khí lại đột nhiên bước ra bên ngoài Cô ở dưới ánh dương toả sáng rực rỡ, đột nhiên.

không còn coi y là sư huynh nữa, đột nhiên chú ý tới một người khác, thực lực lại trong nháy mắt tăng vọt.

Không thể không thừa nhận, trong khoảnh khắc đó, Mạc Quân ở trong lòng có chút hoảng hốt.

Trình Diệu Vi nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Mạc Quân, đoán được đại khái y đang nghĩ cái gì, thế nhưng cô không quan tâm lắm, ngược lại nhìn sang Tư Tĩnh đang cau mày đứng bên cạnh Sao thế? Cô hỏi.

Tư Tĩnh ngẩng lên nhìn Trình Diệu Vi, sau đó thu lại cái nhíu mày kia, lắc đầu. Cậu giơ ra thứ mình đang cầm trong tay cho Trình Diệu Vi xem.

Trình Diệu Vi nhướn mày, cầm lên.

Đó là một cây sáo bằng noãn ngọc, bên trên có vô số kí tự vô hình. Cô lướt ngón tay qua cảm nhận một chút. Đây là chú văn được nạm lên pháp khí bắng linh lực. Người làm ra thứ này hẳn là một luyện khí sư có tay nghề đạt mức thượng thừa, có lẽ là Đại thừa kỳ.

Thứ này là hàng thượng phẩm, có thể dùng thì đương nhiên tốt, thế nhưng Trình Diệu Vi lại không rành nhạc lý.

Thích cái này?- Cô hỏi Con cảm thấy nó thu hút con.- Tư Tĩnh gật đầu thừa nhận.

Như vậy thì được. Qua bên kia chọn một thanh kiếm đi, ta nghiên cứu cái này một chút.

Trình Diệu Vi xua xua tay.

‘Chưởng môn lúc này cũng nhìn những trưởng lão khác.

Mọi người cũng vào trong xem xem đi Lúc này thì khỏi cần thứ tự trước sau gì sất, đã vào đây cả rồi, cũng chẳng đuổi ra được.

Trình Diệu Vi nhìn ngắm cây sáo kia một chút, ngẩng lên mới để ý Mạc Quân vẫn đang nhìn mình chăm chăm, còn Lạc Lạc thì đã đi sang bên kia, Bích Liên kiếm vẫn đang lẽo đếo theo sau cô, nhìn có vẻ đặc biệt bưồn cười.

Trình Diệu Vi nhướn mày.

Có chuyện gì? Trên người ta có cái gì ăn được sao?

Muội thay đổi rồi.- Mạc Quân đột nhiên nói.

Vi nhếch môi Nửa năm, đủ.- Trình Diệt Loại sư huynh gì mà nửa năm không gặp sư muội, xong hiện tại đốp một câu như vậy không? Ta đương nhiên là thay đổi, sư muội của ngươi chán người lắm rồi nên ta mới phải ở đây đấy.

Muội rốt cuộc là không vừa lòng cái gì?- Mạc Quân nhíu mày.

Huynh sẽ sửa sao?- Trình Diệu Vi nhướn mày.

Sửa được thì nhà ngươi không phải nam chính.

Mạc Quân không đáp lời, nhưng ánh mắt ý muốn Trình Diệu Vĩ thử nói.

Ta không vừa lòng từ lúc huynh thu nạp con nhãi kia.- Trình Diệu Vi bịa một lý do gần với lý do thực tế nhất ra Mạc Quân lại nhíu mày chặt hơn.

Cho nên muội cũng nhận đồ đệ? Muội bao nhiêu tuổi rồi hả?

Thích thế Trình Diệu Vi cười cười.

Trình Diệu Vi, muội đừng hồ nháo!

Giờ gọi cả tên của ta cơ đấy. Thế nào? Huynh muốn tái đấu?- Trình Diệu Ví hất cảm.

Mạc Quân giận tới tái mặt. Trình Diệu Vi đây là đang muốn thị uy sao? Cô nghĩ mình vừa vượt cấp liền có thể không cố kị như vậy khiêu chiến y?

Mạc Quân phẫn nộ, phất tay áo rời đi, để lại một mình Lạc Lạc ở trong Bảo thất. Mấy trưởng lão đứng ở bên cạnh hoàn toàn không dám nói tiếng nào. Cả trăm năm nay, đây là lần đầu tiên họ thấy Bạch Vân sư muội dám khiêu khích Mạc Quân.

Trình Diệu Vi cười khẩy, quay sang lại lần nữa thấy Tư Tĩnh đang đứng bên cạnh. Cô vươn tay xoa xoa má Tư Tĩnh.

Để con thấy điều không nên thấy rồi.

‘Gò má Tư Tĩnh hơi hồng lên, cậu khẽ lắc đầu, sau đó vô cùng cung kính dâng lên một thanh kiếm.

Vỏ kiếm màu trắng toát, có vài hoa văn hình lá liễu hơi nổi lên, thanh nhã lại có chút vẻ thần thánh. Rút kiếm ra, lưỡi kiếm sáng loáng, sắc bén vô cùng, toả ra linh khí nồng đậm.

-__ Rấttốt. Chúng ta trở về.

Trình Diệu Vi đưa kiếm cho Tư Tĩnh, sau đó đi sang chỗ chưởng môn.

Huynh có bạc không?

Chưởng môn đầu hiện ra mấy cái dấu chấm hỏi, nhưng vẫn thành thật lắc đầu.

‘Vàng thì có. Đang định nhờ muội nạm lên kiếm Nói xong, chưởng môn từ trong không gian lấy ra mấy thỏi vàng Tu chân giả không tiêu bắng cái này, mà tiêu băng linh thạch, cho nên bạc thì đương nhiên là không có.

Trình Diệu Vi nhận lấy vàng, cất vào không gian, sau đó dẫn Tư Tĩnh ra ngoài Bạch Vân sư muội, muội làm gì mà cần bạc?- Chưởng môn cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.

Dẫn đồ đệ xuống núi ăn bữa cơm.- Trình Diệu Vi nói, sau đó đi thẳng.

Mấy trưởng lão còn lại đứng nhìn nhau.

Họ vừa nghe cái gì?

Xuống núi?

Ăn cơm?

Xuống núi???

Ai??? Ai xuống núi???

Núi nào??

Xuống đâu???

Chưởng môn đứng đó như trời trồng, hiện tại đuổi theo thì đã quá muộn rồi.

Chưa nói tới nhà ăn của Thượng Thanh phái ở ngọn núi bên cạnh, Bạch Vân sư muội, cái người mà có thể ở trong viện của mình năm năm không bước ra ngoài nửa bước, chán ghét chỗ đông người, vậy mà hiện tại lại nói muốn dẫn đồ đệ, xuống núi, ăn cơm???

Lạy thần linh. Rốt cuộc là thời gian vừa rồi ở trong viện, Bạch Vân sư muội đã bị cái gì nhập vào thế?

‘Chưởng môn nghĩ trong lòng, quyết định phải vẽ vài tấm phù trừ yêu, lần sau có gì thì dán lên người Sư muội xem sao.

Hahaha. Mặc dù Trình Diệu Ví đã lên tới Hợp thể kỳ, bị thứ gì đó bám vào chỉ phối là điều không thể xảy ra. Mà dù có thể xảy ra, bọn họ chắc chẳn cũng sẽ phát hiện, thế nhưng hiện tại, bọn họ chỉ là không thể chấp nhận được Trình Diệu Vi trong một buổi tối lại thay đổi nhiều tới thế vì đô đệ Không phải đấy chứ?

Ngay từ lúc cô nhận đồ đệ, bọn họ đã cảm thấy có gì đó bất thường rồi Nhắc tới đồ đệ Ban nấy không phải cô nói khó chịu vì Mạc Quân nhận đồ đệ sao?

Tất cả mọi người quay sang nhìn Lạc Lạc đang run rẩy đứng trong góc. Ai mà không biết Trình Diệu Vi thích Mạc Quân, vậy mà có ai đó lại đưa con nhóc này tới, ý muốn sau này ở bên cạnh Mạc Quân, bảo sao Trình Diệu Vi lại tức giận, lại đột nhiên thay đổi Mọi người vừa nghĩ như thế, lập tức quay sang nhìn chưởng môn À Tại ông này.

Bỏ phiếu để đổ tội cho chưởng môn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK