Mục lục
[Dịch] Chấp Chưởng Thần Quyền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tính cách bao che khuyết điểm của Diệp Dương Thành, chẳng những nhóm linh bộc thần sử đều hiểu biết, ngay cả Nhung Cầu cũng hiểu được rõ ràng, động tới người của hắn…Quả thật không khác gì là muốn chết!

Mà đối với Diệp Dương Thành mà nói, hắn xem trọng Vương Tuệ Tuệ, dù sao nàng là nhân viên của hắn, không ai được động nàng, dù là thiên vương lão tử cũng không được!

Nếu như nói Chu gia lấy đi đồ cưới, nhưng đối đãi tốt với Vương Tuệ Tuệ, Diệp Dương Thành cũng sẽ không nhúng tay vào việc nhà của nàng, nhưng hiện tại Chu gia lấy được đồ cưới nhưng lại ngược đãi nàng đầy thương tích, ngay cả nhi đồng cũng có thể không giữ lại được…

Đừng nói quan hệ bạn thân giữa hắn cùng nàng, cho dù là người xa lạ, Diệp Dương Thành cũng tuyệt đối không trơ mắt mà nhìn, trước kia hắn làm việc thiện có lẽ vì công đức huyền điểm, nhưng hiện tại hắn có ý nghĩ khác hẳn.

- Sưu…

Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, hắn hoàn toàn không hề nhìn tới cameras giao thông chụp ảnh xe mình.

Vào lúc này, bên trong phòng cấp cứu bệnh viện trấn Bảo Kinh…

Vương Tuệ Tuệ hoàn toàn hôn mê sâu, nữ bác sĩ chủ trị nhìn vết thương ghê người trên thân thể nàng, không khống chế được cảm xúc thấp giọng mắng:

- Đây là tên hỗn đản lòng dạ hiểm độc nào đã hạ thủ, đây là một con người, còn là một phụ nữ có thai, không phải súc sinh ah…

- Cho dù là súc sinh cũng không nên ngược đãi như vậy đi.

Một tiểu hộ sĩ rửa sạch vết thương trên người Vương Tuệ Tuệ, không nhịn được bổ sung một câu:

- Xuống tay quả thật là không phải người!

- Trước tiên xử lý tốt vết thương trên người nàng, động tác nhanh một chút.

Nữ bác sĩ cau mày, nói:

- Phải toàn lực bảo trụ đứa bé trong bụng nàng, nhanh!

Mọi người đều bận rộn, không ai chú ý tới mí mắt Vương Tuệ Tuệ chợt run rẩy…

Đèn mổ đột nhiên hiện ra một luồng điện trong suốt, dùng tốc độ mà người thường không thể nhìn thấy sưu sưu rơi xuống đầu Vương Tuệ Tuệ, nhanh chóng dung nhập vào làn da của nàng, sau đó vô ảnh vô tung biến mất.

Công tác cấp cứu vẫn đang khẩn trương, đèn mổ bắn ra luồng điện ngày càng thêm dày dặc…

Đợi khi cấp cứu chấm dứt, trên trán Vương Tuệ Tuệ hiện ra một đạo ánh sáng, mơ hồ ẩn hiện bên dưới trán, rất nhanh liền khuếch tán, cuối cùng mất đi bóng dáng.

Diệp Dương Thành lái xe từ huyện Ôn Nhạc chạy tới huyện Long Hóa Cù Hằng thị khoảng hơn năm giờ, mà từ huyện Long Hóa quay về trấn Bảo Kinh huyện Ôn Nhạc chỉ dùng hai giờ thời gian, tốc độ nhanh tới gấp đôi.

- Dát chi…

Thanh âm tiếng phanh xe chói tai vang lên ngay cửa bệnh viện trấn, hơn mười giờ đêm người bệnh hoặc người nhà bệnh nhân còn đang xếp hàng lấy thuốc hoặc làm thủ tục đều đưa mắt nhìn ra, nhưng khi ánh mắt họ nhìn thấy rõ chiếc xe, Diệp Dương Thành đã xuất hiện ngay trong đại sảnh bệnh viện, đi thẳng về phòng săn sóc đặc biệt.

Nhìn thấy hành động gấp gáp của hắn, mọi người không khỏi ngây ra, hồi lâu có một nam tử chợt thở dài, nói:

- Có lẽ trưởng bối trong nhà hắn xảy ra chuyện đi…

- Đứa nhỏ này thật sự hiếu tâm.

Một lão thái thái tóc bạc nhìn theo bóng lưng đi xa của Diệp Dương Thành tán thưởng một câu, thần tình hâm mộ…

Diệp Dương Thành chạy nhanh lên bậc thang, khi đi tới phòng săn sóc đặc biệt thì Vương Tuệ Tuệ cũng vừa tỉnh lại, đang nằm trên giường nhỏ giọng nói chuyện với Ngô Ngọc Phương.

Diệp Dương Thành đẩy cửa phòng bệnh, vừa đi vào liền mở miệng:

- Mẹ, Tuệ Tuệ thế nào?

- Bác sĩ nói không có gì đáng ngại.

Đột nhiên nghe được thanh âm của con trai, Ngô Ngọc Phương cũng không kinh ngạc, lập tức đứng lên nói:

- Nhưng có thể phải lưu lại vết sẹo.

- Nhi đồng thế nào đây?

Diệp Dương Thành nhìn Vương Tuệ Tuệ cười, đưa tới ánh mắt trấn an, lại tiếp tục hỏi:

- Nhi đồng không có sao chứ?

- Tuệ Tuệ vận động quá mức độ, cũng may thể cốt mạnh khỏe, không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với nhi đồng.

Ngô Ngọc Phương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vương Tuệ Tuệ, sau đó nói:

- A Thành, Tuệ Tuệ nói thế nào cũng là bạn học của con, còn làm việc cho con, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, con cũng không thể mặc kệ.

- Mẹ nuôi, con…

Vương Tuệ Tuệ đang định mở miệng nói gì đó, lại bị Diệp Dương Thành xua tay cắt đứt.

- Mẹ, mẹ còn không biết con trai của mình sao? Nếu chuyện này mà con cũng không quản, Tuệ Tuệ chẳng phải bị tên súc sinh kia không công khi dễ sao? Hơn nữa con không phải vừa nghe tin Tuệ Tuệ xảy ra sự cố, lập tức chạy về sao? Mẹ nhanh chóng nói con nghe chuyện gì xảy ra, sáng mai con sẽ đi tìm hắn tính sổ.

Nói xong lời này, Diệp Dương Thành đột nhiên nhớ ra chuyện gì, ngẩn người, nhìn Vương Tuệ Tuệ:

- Tuệ Tuệ, vừa rồi cô gọi mẹ của tôi…là gì?

- Ác, chuyện này mẹ đang định nói với con đâu.

Không đợi Vương Tuệ Tuệ mở miệng giải thích, Ngô Ngọc Phương đã cười nói:

- Trải qua cha mẹ thương lượng, cha mẹ quyết định nhận Tuệ Tuệ làm con gái nuôi, trước kia sinh Cảnh Long đã mong có con gái, nhưng không nghĩ tới sinh ra hai thằng nhóc tụi con, hiện tại cha mẹ nhận con gái nuôi, con không có ý kiến đi?

- Mẹ…

Diệp Dương Thành dở khóc dở cười:

- Nếu mẹ cùng cha đều đã quyết định, kẻ làm con còn có thể có ý kiến gì đây?

Nói tới đây hắn nhìn qua Vương Tuệ Tuệ, trầm ngâm một lát, nói:

- Đợi ngày mai giải quyết xong chuyện của Tuệ Tuệ, con sẽ cho người đặt mười bảy mười tám bàn trong nhà hàng, mời toàn bộ thân thích tới tham dự.

Đối với việc cha mẹ muốn nhận Vương Tuệ Tuệ làm con gái nuôi, Diệp Dương Thành không có ý kiến gì, cha mẹ đã nói ra khỏi miệng, dù hắn không đồng ý, hữu dụng sao? Huống chi Vương Tuệ Tuệ cũng không phải cô gái xem trọng tiền tài hay bợ đỡ, trong nhà có thêm em gái kết nghĩa, tựa hồ cũng không phải là chuyện xấu.

Mà Ngô Ngọc Phương lập tức gật đầu cười, điều kiện trong nhà không tệ, làm mâm cỗ cũng không chuyện gì lớn, còn có thể để Tuệ Tuệ nhận thức được Diệp gia xem trọng nàng, cớ sao mà không làm đây?

Diệp Dương Thành kéo ghế ngồi xuống bên giường, nói:

- Hình như cô nhỏ hơn tôi vài tháng đi?

- Phải…anh lớn hơn tôi vài tháng.

Tuy rằng toàn thân tổn thương, nhưng tính cách Vương Tuệ Tuệ cũng không thay đổi bao nhiêu, nghe hắn hỏi liền trừng mắt nói:

- Sau này tôi có phải nên sửa miệng gọi anh là ca ca nuôi không?

- Khụ…nhét thêm chữ “nuôi” thật khó nghe.

Diệp Dương Thành ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói:

- Trực tiếp gọi ca ca đi, từ nhỏ tôi không có em gái, bao nhiêu tuổi lại có thêm em gái kỳ thật không tệ lắm.

- Ha ha…

Vương Tuệ Tuệ khẽ cười một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị:

- Từ nhỏ tôi cũng không có ca ca, lớn như vậy có thêm ca ca kỳ thật cũng rất tốt.

- …

Diệp Dương Thành lật mắt, bại trận.

Hắn đứng dậy, nhìn mẹ mình, nói:

- Mẹ, giờ này không còn sớm, mẹ nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi, tối nay con ở lại đây là được rồi, mẹ xem thế nào?

- Vậy…được rồi.

Ngô Ngọc Phương cũng không do dự quá lâu, nghĩ nghĩ lại gật đầu, nói:

- Sáng mai mẹ đôn canh gà cho Tuệ Tuệ, cùng mang qua đây.

- Cần con đưa mẹ về không?

Diệp Dương Thành cười hỏi.

- Không cần.

Ngô Ngọc Phương lắc đầu, chỉ vào trán hắn, nói:

- Mẹ bao nhiêu tuổi rồi, còn cần con tiễn? Con ở lại cùng Tuệ Tuệ đi, có việc nhớ gọi bác sĩ.

- Dạ, đã biết.

Diệp Dương Thành đáp ứng một tiếng.

Tiễn mẫu thân rời khỏi phòng bệnh, Diệp Dương Thành quay lại tùy tay đóng cửa phòng, kéo ghế ngồi bên cạnh giường, hỏi:

- Người nhà của em sao còn chưa tới đây?

- Không dám nói cho họ biết.

Vương Tuệ Tuệ cũng không né tránh, thản nhiên nói:

- Tính tình cha em nóng nảy, nếu cho cha biết nhất định đi tìm Chu gia đánh nhau, đến lúc đó sự tình càng khó thể thu thập.

Câu trả lời của nàng làm Diệp Dương Thành có chút ngoài ý muốn, ngay lúc này nàng còn nhớ tới đại cục, trước kia hắn thật sự quá xem thường nàng, nhưng từ trong lời nói của nàng hắn nghe được một ý tứ khác, hồ nghi đánh giá Vương Tuệ Tuệ, hỏi:

- Có phải em có dự tính gì hay không?

- A, anh nghĩ rằng em ngu xuẩn như vậy?

Vương Tuệ Tuệ cười tự đắc, chỉ vào di động đặt trên tủ ti vi, nói:

- Ở trong đó có ghi âm lời nói của Chu gia, đây là chứng cớ tốt nhất, ngày mai em sẽ nhờ người viết đơn kiện, tố cáo Chu gia.

- Tố cáo Chu gia có chỗ tốt gì cho em?

Diệp Dương Thành trầm ngâm một lát, nhìn nàng hỏi:

- Chỉ là muốn lấy về chiếc xe của em sao?

- Anh biết?

Vương Tuệ Tuệ có chút kinh ngạc.

- Đoán.

Diệp Dương Thành lắc đầu, nói:

- Kỳ thật khi anh nhìn thấy chiếc xe kia, đã cảm thấy sự tình không đúng, nhưng lúc đó thái độ của em kiên quyết như vậy, anh lại không tiện ngăn cản, không nghĩ tới kết hôn chưa bao lâu, súc sinh Chu Vệ Quân đã vạch mặt.

- Kỳ thật đêm tân hôn hắn cũng đã trở mặt.

Khi Vương Tuệ Tuệ nói ra lời này, diễn cảm thật bình tĩnh:

- Đêm hôm đó sau khi mọi người đều rời đi, hắn đã đi theo mấy phù rể đến khách sạn ở, kỳ thật từ khi kết hôn đến bây giờ, em chỉ ngủ một mình.

- Người của Chu gia đồng ý cho Chu Vệ Quân kết hôn với em, chính là vì đồ cưới?

Tuy Diệp Dương Thành sớm đoán ra chuyện này, nhưng cũng có chút khó thể nhận:

- Người Chu gia vô sỉ như vậy?

- Còn vô sỉ hơn anh tưởng tượng.

Vương Tuệ Tuệ không chút kiêng dè, nói:

- Ngay cả tiền em chuẩn bị dùng sinh con, đều bị Chu Vệ Quân cướp ra ngoài ăn chơi đàng điếm, hôm nay khi Chu Vệ Quân đánh em, người của Chu gia có mặt nhiều như vậy, nhưng không có một người nào đi lên ngăn cản, tóm lại…em đã hoàn toàn nhìn thấu Chu gia cùng Chu Vệ Quân, bọn hắn không quan tâm con dâu người vợ như em, em cũng không cần bọn hắn.

- Nói rất đúng.

Diệp Dương Thành vỗ vỗ tay:

- Vậy nhi đồng em định làm thế nào?

- Anh nói em còn có thể làm sao?

Vương Tuệ Tuệ nháy mắt:

- Làm người mẹ độc thân kỳ thật rất tốt, nhưng mà lão…lão ca, anh cũng không được chờ khi nào em xuất viện ly hôn lại đuổi việc em, bằng không em gái nuôi của anh cùng cháu của anh không có tiền ăn cơm.

Nhìn thoáng qua vẻ mặt mang ý cười của nàng, Diệp Dương Thành khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Em ngủ đi, sáng sớm mai anh cùng em đến Chu gia…

Thoáng nheo mắt lại, trong mắt lướt qua lãnh mang dày đặc:

- Anh thật muốn nhìn xem, người của Chu gia còn có thể vô sỉ tới trình độ nào!

Có lẽ Vương Tuệ Tuệ thật sự quá mệt mỏi, Diệp Dương Thành lại mang đến cho nàng cảm giác thật an toàn, chỉ nói thêm vài câu nàng đã ngủ thật say.

Ngay khi Diệp Dương Thành dự định ngồi xếp bằng trên mặt đất tu luyện Cửu Tiêu Thần Quyết, thế nhưng hắn lại chợt phát hiện một đạo lam sắc quang lượng từ trên trán Vương Tuệ Tuệ chợt lóe lên, tuy rằng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng hắn lại thấy thật rõ ràng, hắn có thể xác định đây tuyệt đối không phải ảo giác của mình, lam sắc quang lượng kia rõ ràng có tồn tại.

Hắn đột nhiên bật dậy, vẻ mặt kinh nghi bất định nhìn Vương Tuệ Tuệ đang ngủ say, trong lòng tăng thêm vài phần khẩn trương cùng bất an.

Đạo lam sắc quang lượng rõ ràng không thuộc về người bình thường, mà nếu trên thân người thường xảy ra tình huống gì vượt qua giới hạn hiểu biết…như vậy người này không phải là người thường, mà là dị nhân!

Diệp Dương Thành lại là ai? Đã có mấy ngàn dị nhân chết trong tay hắn, Cửu Tiêu Thần Cách hạn chế dị nhân, một khi phát hiện trong 24h phải làm ra quyết định, có thể cướp đoạt năng lực dị hóa của đối phương, còn có thể trực tiếp gạt bỏ đối phương.

Nhìn thấy Vương Tuệ Tuệ xuất hiện tình huống dị thường, trên mặt Diệp Dương Thành hiện tia ngưng trọng, chẳng lẽ vì Chu Vệ Quân ngược đãi nàng, kích hoạt gien dị hóa trong người nàng, làm cho nàng biến thành dị nhân sao?

Nhưng Diệp Dương Thành lại không nghe Cửu Tiêu Thần Cách nhắc nhở nêu lên, ngoại trừ gia tăng công đức huyền điểm hắn cũng không nhận được nêu lên nào khác, nói cách khác…Vương Tuệ Tuệ không phải dị nhân, ít nhất bây giờ còn chưa phải.

Nghĩ thông suốt chuyện này, tuy Diệp Dương Thành vẫn lo lắng như trước, nhưng đã chậm rãi bình tĩnh lại, cho dù lần này Vương Tuệ Tuệ bị biến thành một dị nhân ngoài ý muốn, hắn cũng có thể cướp đoạt năng lực dị hóa của nàng mà không cần phải gạt bỏ nàng.

Ánh mắt lướt qua người Vương Tuệ Tuệ, hắn muốn tiếp tục tìm kiếm đạo lam sắc quang lượng kia, nhưng đạo quang lượng tựa hồ đã ẩn nấp, không thấy tiếp tục xuất hiện.

Nếu lúc này hắn xốc mền, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện đạo lam sắc quang lượng không biến mất, mà đang dừng lại trên cánh tay trái của Vương Tuệ Tuệ, thong thả di động, vết thương trên tay trái của nàng chậm rãi khôi phục lại, mặc dù còn chưa thể hoàn toàn tiêu trừ vết thương, nhưng đã hòa dịu được cảm giác đau đớn.

Đợi mãi đến rạng sáng, Diệp Dương Thành đã ngồi xếp bằng tiến vào trạng thái tu luyện, lam sắc quang lượng đã chạy qua một vòng khắp các vết thương trên người Vương Tuệ Tuệ, tiếp theo nhanh chóng chạy về hướng đầu của nàng, ngay sau đó…

- A…

Một thanh âm kêu rên thống khổ vang trong phòng bệnh, Diệp Dương Thành liền bị đánh thức, mạnh mẽ mở mắt, hiện trong mắt hắn là một cảnh tượng phi thường quỷ dị.

Đầu của Vương Tuệ Tuệ bị một mạng lưới điện võng bao phủ, da mặt của nàng vặn vẹo cực độ, tựa hồ đau đớn nói không nên lời.

Ngay khi Diệp Dương Thành định xua tan mạng lưới điện võng, nó đột nhiên co rụt lại, trống rỗng biến mất vô ảnh vô tung.

Diệp Dương Thành đứng dậy, có chút kinh ngạc nhìn Vương Tuệ Tuệ đã yên tĩnh trở lại, trong lúc nhất thời không hiểu được là chuyện gì xảy ra, nhưng trực giác nói cho hắn biết Vương Tuệ Tuệ nhất định đã xảy ra biến hóa mà người thường không cách nào hiểu biết.

Nhưng Cửu Tiêu Thần Cách lại không có bất kỳ nêu lên, thật giống như Vương Tuệ Tuệ đã bị quên lãng, đối với những phát sinh trên người nàng hoàn toàn thờ ơ.

Lúc này Vương Tuệ Tuệ chợt mở mắt, theo bản năng đưa tay sờ lên trán của mình, nàng cảm thấy được mình giống như bị thoát lực, thân hình yếu đuối không cách nào cử động.

Nàng nhìn qua Diệp Dương Thành, hỏi:

- Lão…lão ca, vừa rồi em không có nói gì đi?

- Không có.

Diệp Dương Thành lắc đầu, nhưng trong lòng chợt nhủ thầm: chỉ là xảy ra một ít tình huống cổ quái

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK