Chương 996: Viện trưởng Diệp Dương Thành. (Thượng)
Diệp Dương Thành ngẩng đầu nhìn Mễ Lệ Tư Thần Hoàng, nói tiếp:
- Hi vọng ba vị Thần Hoàng cũng có thể hiểu được chỗ khó xử của ta, ta cũng không muốn làm trái với quy củ của lão sư.
Vừa bắt đầu nghe lời nói của Diệp Dương Thành, ba vị Thần Hoàng Mễ Lệ Tư, Lý Chấn Hùng, Lewis đều lộ ra nụ cười, nhưng càng nghe phía sau, sắc mặt lại càng lộ vẻ khó coi, cho đến cuối cùng, Lý Chấn Hùng Thần Hoàng tính tình có chút vội vàng xao động liền trực tiếp hỏi:
- Như vậy, ý của ngươi là có đồng ý hay không?
- Đồng ý.
Diệp Dương Thành rất chân thành gật đầu nói:
- Đứng trên lập trường cá nhân ta, ta hết sức nguyện ý thúc đẩy chuyện tạo phúc cho nhân loại này. . .
- Nhưng ngươi lại không thể làm trái với ý nguyện của lão sư ngươi, đúng không?
Mễ Lệ Tư Thần Hoàng tiếp lời nói.
Diệp Dương Thành trịnh trọng gật đầu nói:
- Lão sư thu nhận ta, nuôi dưỡng ta và dạy dỗ ta, ở trong mắt của ta hắn chính là cha mẹ của ta, là lão nhân gia ta rất kính trọng.
- Nói vậy cũng như không?
Lewis Thần Hoàng liếc nhìn Diệp Dương Thành một cái, đứng lên nói:
- Vậy coi như xong, chúng ta cũng sẽ không ép ngươi truyền dạy những kỹ xảo kia. . .
- Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác có thể giải quyết vấn đề này sao?
Mễ Lệ Tư Thần Hoàng hiển nhiên không muốn buông tha, nàng không nhịn được nói:
- Chúng ta có thể cho ngươi rất nhiều thú hạch Thú Vương làm thù lao, thậm chí có thể cho ngươi rất nhiều tiền Vũ Không để trao đổi, chỉ cần ngươi nguyện ý!
- Thù lao?
Trong đầu Diệp Dương Thành nhanh chóng cân nhắc được mất, cuối cùng vẫn rất kiên định lắc đầu nói:
- Tâm huyết của lão sư không phải là thương phẩm, ta không thể dùng thành quả của lão sư để đổi lấy thù lao!
Nhìn thần sắc quả quyết của Diệp Dương Thành, Mễ Lệ Tư Thần Hoàng cũng chỉ có thể thở dài, cảm giác rất đáng tiếc, vô cùng đáng tiếc.
Nhưng khi ba vị Thần Hoàng đang liếc mắt nhìn nhau chuẩn bị đứng dậy rời đi, Diệp Dương Thành lại đột nhiên nói:
- Ta không muốn thù lao, nhưng ta cũng không nói ngoài cái đó ra cũng không có những biện pháp khác.
- Sao?
Mễ Lệ Tư Thần Hoàng đột nhiên có loại cảm giác thời cơ chuyển biến, hăng hái hỏi:
- Biện pháp gì?
- Thật ra rất đơn giản.
Diệp Dương Thành cúi đầu suy tư chốc lát, nói:
- Lão sư ta không muốn không danh không phận tùy ý gieo hạt tâm huyết của hắn, còn ta cũng không thể lấy tâm huyết của lão sư đi đổi lấy thù lao, như vậy, chỉ cần tránh hai cái này, là có thể thuận lợi giải quyết vấn đề.
- Làm sao tránh?
Khi mở miệng hỏi vấn đề này, Mễ Lệ Tư Thần Hoàng bỗng nhiên có loại cảm giác khác thường như đưa dê vào miệng cọp . . .
Diệp Dương Thành ngẩng đầu nói rất chân thành:
- Ta có thể rất phụ trách nhiệm nói cho ba vị Thần Hoàng, những kỹ xảo kia đều là lão sư ta vất vả cả đời mới hoàn thiện ra, mỗi loại kỹ xảo đều là tồn tại độc nhất vô nhị!
- Cho nên, nếu như hiệp hội dong binh tự do có thể thỏa mãn ba điều kiện của ta, như vậy, truyền thụ những kỹ xảo này dĩ nhiên cũng thuận lợi.
Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp thôn! Đây là hình ảnh chân thật nhất trước mắt ba vị Thần Hoàng Mễ Lệ Tư, Lewis và Lý Chấn Hùng, vẫn là Mễ Lệ Tư Thần Hoàng lên tiếng hỏi:
- Nói một chút điều kiện của ngươi, chỉ cần chúng ta có thể thỏa mãn ngươi, nhất định sẽ giúp ngươi làm được!
Những kỹ xảo kia thật sự là quá trọng yếu, nếu như không phải là quá bất đắc dĩ, Mễ Lệ Tư Thần Hoàng cũng không muốn dễ dàng buông tha cho, huống chi trước khi nàng cùng nhị vị Thần Hoàng Lewis, Lý Chấn Hùng tới nơi này, nàng đã chuẩn bị phải bỏ ra rất nhiều.
Nói cách khác, chính là nàng không sợ Diệp Dương Thành nói điều kiện, chỉ sợ Diệp Dương Thành không đề cập tới điều kiện! Chỉ cần nói ra điều kiện, chứng tỏ còn có đường thương lượng, nếu như ngay cả điều kiện cũng không nói..., vậy còn nói cái gì?
Diệp Dương Thành cũng từ trên ghế salon đứng lên, đôi mắt lấp lánh hữu thần nhìn thẳng Mễ Lệ Tư Thần Hoàng, sau đó rất chân thành đưa ra ba điều kiện của mình:
- Điều thứ nhất, ta hi vọng hiệp hội dong binh tự do có thể lấy danh nghĩa của lão sư ta Kreis Baer, đi kiến tạo một pho tượng cao chín mươi chín thước, dùng cái này tưởng nhớ lão sư ta đã giao ra những kỹ xảo tâm huyết.
- Pho tượng? Chín mươi chín thước?
Mễ Lệ Tư Thần Hoàng và hai vị Thần Hoàng Lewis, Lý Chấn Hùng liếc mắt nhìn nhau, rất dứt khoát gật đầu nói:
- Đây là việc chúng ta nên làm, lão nhân gia vì những kỹ xảo này đã bỏ ra tâm huyết cả đời, kiến tạo một pho tượng hoàn toàn hợp lý.
Ngụ ý chính là nàng đáp ứng điều kiện thứ nhất của Diệp Dương Thành, xây dựng một pho tượng? Hoàn toàn không thành vấn đề!
- Điều kiện thứ hai, ta hi vọng hiệp hội dong binh tự do có thể vì lão sư ta sáng tác một bộ sách tán dương chiến công của hắn, quang minh chánh đại thừa nhận địa vị đỉnh phong của lão sư ta trên phương diện kỹ xảo, cũng thừa nhận lão sư ta chính là chủ nhân của những kỹ xảo này, hắn hẳn là được cả nhân loại tôn kính.
Diệp Dương Thành thấy Mễ Lệ Tư Thần Hoàng đáp ứng điều kiện thứ nhất, liền đưa ra điều kiện thứ hai.
Nghe được điều kiện thứ hai của Diệp Dương Thành, Mễ Lệ Tư Thần Hoàng quả thật có chút do dự. Kiến tạo pho tượng chẳng qua là nhớ ơn quá khứ của vị lão nhân này, nhưng nếu như sáng tác một thiên văn chương..., chính là tương đương thừa nhận địa vị tông sư của vị lão nhân này trên phương diện kỹ xảo!
Nói cách khác, hai điều kiện trước đó của Diệp Dương Thành, thật ra chính là đang đắp nặn một tổ sư gia giả dối hư ảo! Mà một khi địa vị được xác định, tương lai tất cả võ giả học tập những kỹ xảo này đều sẽ trở thành đồ tử đồ tôn của vị lão nhân này, cũng được vô số võ giả nhân loại khắp Vũ Không đại lục kính ngưỡng! Địa vị, thân phận này có ảnh hưởng. . . quá lớn.
Nhưng nghĩ lại, bản thân những kỹ xảo này chính do vị lão nhân sáng chế, nếu tuổi già đã tới, bất luận đi tới biển sâu sống hay chết, cũng đã là cố nhân hôm qua rồi. . . Người đã không còn, như vậy, cho hắn một chút hư danh cũng có quan hệ gì đâu?
Nghĩ tới đây, Mễ Lệ Tư Thần Hoàng vẫn không thể nào phát hiện đuôi hồ ly Diệp Dương Thành đã lộ ra, chỉ cho là Diệp Dương Thành muốn tranh thủ một mỹ danh lưu truyền hậu thế cho lão nhân đã qua đời.
Trong đầu thật sự có chút bị điều kiện của Diệp Dương Thành làm cho cảm động, phẩm cách tôn sư trọng đạo bất luận ở thế giới nào, cũng sẽ được mọi người sùng bái, Mễ Lệ Tư Thần Hoàng hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Vì vậy, sau khi nàng trầm ngâm trong chốc lát, cũng gật đầu đáp ứng:
- Không thành vấn đề.
- Hô. . .
Nghe được trả lời của Mễ Lệ Tư Thần Hoàng, Diệp Dương Thành mới xem như thở phào nhẹ nhỏm, chỉ cần có tầng mạ vàng này, có thân phận danh chánh ngôn thuận, kế hoạch của hắn cũng đã thành công một nửa.