- Ra tay!
Một tiếng quát khẽ dường như không gây chú ý, nhưng khi nghe hai chữ này đa số người trong phòng riêng không chịu nổi nhắm mắt lại, dường như sợ thấy chuyện gì thảm nhất trần gian.
Lục Bính Khang mới nắm giữ Lục gia vốn nên hăng hái phấn chấn giờ như con chó ủ rũ bị bốn nam nhân cao to vạm vỡ đè chặt dưới đất không thể nhúc nhích. Miệng Lục Bính Khang bị dán băng keo, quai hàm phồng lên, chắc có thứ gì nhét trong miệng ngăn gã cắn lưỡi tự sát.
Lục Đức Tường bị cắt đứt của quý sắc mặt âm trầm đứng cách Lục Bính Khang chưa tới một thước, mắt lạnh nhìn chằm chằm con mồi ngoan cố vùng vẫy. Lục Đức Tường ngước lên gật đầu với hai lão nhân hơn năm mươi tuổi đứng hai bên Lục Bính Khang, gật đầu ra hiệu bọn họ hành động.
Hai lão nhân liếc nhau, gật đầu, xoay người cầm hai lưỡi dao mỏng đặt trên cái khay thiếu nữ cầm. Hai lão nhân ngồi xổm xuống cạnh Lục Bính Khang, nhanh chóng cắt nát vải áo lộ ra da thịt trắng nõn.
Lục Bính Khang hiểu sắp bị trừng phạt, tròng mắt tràn ngập kinh khủng. Lục Bính Khang vùng vẫy điên cuồng, gã không biết làm như vậy khiến cơ bắp căng cứng. Hai lưỡi dao nhẹ nhàng xẹt qua bắp đùi Lục Bính Khang.
- Ư ư ư . . .
Trong phòng riêng yên tĩnh chỉ có tiếng Lục Bính Khang rên rỉ khẽ khàng nhưng khiến người rợn gáy.
Chưa tới một phút, hai lão nhân cầm dao rạch mấy chục vệt máu trên đôi chân Lục Bính Khang. Máu tươi nhuộm đỏ thảm trải trắng tinh, khí túc sát thảm liệt bao trùm trong phòng.
Giọng Lục Đức Tường khào khào:
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Lục Bính Khang định cuỗm tiền của bản tộc trốn ra nước ngoài, ý định đẩy Lục gia ta vào nước sôi lửa bỏng. Dựa theo tộc quy thì dùng chín chín tám mươi mốt đao lóc xương trừng phạt, hy vọng người Lục gia ta đừng có ý định phản nghịch tránh cho nối gót theo Lục Bính Khang, chết thảm dưới đao.
Trong tình huống này thanh âm khàn đó đặc biệt làm cho người ta sợ hãi.
Chứng kiến trừng phạt tàn nhẫn kia, người Lục gia sợ run như cầy sấy, ai dám đứng ra chọc vào Lục Đức Tường?
Chín chín tám mươi mốt đao rạch xong, hai chân Lục Bính Khang lộ rõ xương trắng hếu. Hai lão nhân xé băng dán miệng Lục Bính Khang ra, không biết dùng cách gì đánh thức gã từ trạng thái hôn mê.
- A!
Lục Bính Khang lăn lộn trên mặt đất gào rú, từng tiếng hét cực kỳ thê lương đánh vào lòng những người có mặt.
Qua một phút sau, Lục Bính Khang dần ngừng giãy dụa, tiếng gào nhỏ gần như không nghe thấy.
Lục Đức Tường liếc Lục Bính Khang người đẫm máu, gã hít sâu quay đầu nói với một nam nhân trung niên bốn mươi mấy tuổi, cao khoảng một thước bảy.
- Tần thúc, nhân viên Bảo Kinh Trấn . . .
Nam nhân trung niên khom người:
- Tiểu thiếu gia yên tâm, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Nam nhân trung niên nói:
- Ta đã kêu thuộc hạ cũ của Long ca đến, trong vòng ba ngày các huynh đệ trong bang sẽ trông chừng Bảo Kinh Trấn chặt chẽ, điều tra kỹ cái chết của Long ca.
Nghe nam nhân trung niên trả lời, mặt Lục Đức Tường hơi vừa lòng giãn ra:
- Ừm!
Lục Đức Tường gật gù, trầm giọng nói:
- Thù giết phụ thân không đội trời chung, dù là ai ta sẽ khiến kẻ đó nợ máu trả bằng máu!
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Nợ máu trả bằng máu!
Thanh thế oanh liệt, còn cuối cùng đám người đưa lên miệng người ta hay thật sự báo thù rửa hận thì mỗi người một ý.
Hôm nay Diệp Dương Thành lấy hai vạn khối tiền ra khỏi rương mật mã bù vào tiền kinh doanh. Buổi tối thanh toán, 'lợi nhuận' một ngày đến một vạn chín ngàn ba, phụ mẫu Diệp Dương Thành cười toe toét.
Mười giờ tối, Diệp Dương Thành tắm rửa xong nằm trên giường, hắn nhìn Triệu Dung Dung tự giác bay tới nằm bên cạnh mình.
Một tay Diệp Dương Thành chống đồng, nghiêng người hỏi Triệu Dung Dung:
- Dung Dung này, ta khuấy sự nghiệp của Lục gia trong Bảo Kinh Trấn ra thế này, còn giết hai tên đầu sỏ tội lỗi là Lục Vĩnh Huy, Lục Hồng Quân, tại sao người Lục gia không có phản ứng gì?
- Có lẽ vì chủ nhân hù người Lục gia sợ chết khiếp?
Triệu Dung Dung không giỏi làm quân sư quạt mo, không chừng nàng còn hồ đồ hơn cả Diệp Dương Thành.
Tuy nhiên Diệp Dương Thành đã hỏi thì Triệu Dung Dung cố vắt óc suy nghĩ:
- Hoặc là . . . Có câu thế này, yên lặng trước cơn bão. Có lẽ người Lục gia đang tích góp lực lượng chuẩn bị tìm chủ nhân báo thù?
Diệp Dương Thành gãi tóc:
- Yên lặng trước cơn bão sao.
Diệp Dương Thành nằm thẳng, nhìn trần nhà trống rỗng, chậm rãi nói:
- Mặc kệ là tích lũy lực lượng hay gì, người Lục gia dám làm mưa làm gió trong địa bàn của chủ nhân nàng thì ta sẽ khiến người Lục gia biết chữ chết viết như thế nào!
Nghe Diệp Dương Thành hào hùng tuyên bố, mắt Triệu Dung Dung sáng rực gật đầu lia:
- Ừm ừm!
Triệu Dung Dung cực kỳ tôn sùng Diệp Dương Thành cứng rắn, tuy nhiên biểu hiện này có bao nhiêu phần thật mấy phần giả thì chỉ mình nàng biết.
Diệp Dương Thành nói vậy nhưng hắn chợt nhớ những người đã gặp trên đường cái hôm nay, người trẻ tuổi kỳ lạ.
Diệp Dương Thành buồn bực thầm nghĩ:
- Có khi nào đám người kia được Lục gia phái tới điều tra hung thủ giết người?
- Hôm nào bắt một tên bỏ vào không gian tu di khảo vấn.
Nghĩ đến đây khóe môi Diệp Dương Thành cong lên cười khẽ, nhấc tay tắt đèn điện. Trong bóng tối Diệp Dương Thành bò lên người Triệu Dung Dung, bắt đầu 'làm việc hàng ngày'.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Dương Thành sảng khoái rời nhà đi cửa tiệm. Đến chín giờ sáng, Lưu Tuyết Oánh chủ động chạy tới.
Lưu Tuyết Oánh mới vào cửa đã hỏi:
- Diệp Dương Thành, Nhung Cầu có đỡ hơn chút nào?
- À, hồi sáng vừa gọi điện thoại. Bằng hữu của ta nói thuốc đặc hiệu cần thiết đã vào tay hồi tối tám giờ, tình trạng Nhung Cầu rất tốt.
Diệp Dương Thành tự biên tự diễn bịa chuyện cười nói:
- Nếu không có gì ngoài ý muốn thì mấy hôm nữa có thể đón Nhung Cầu về.
Lưu Tuyết Oánh lộ vẻ mặt mừng rỡ:
- Vậy sao?
Lưu Tuyết Oánh nhăn nhó ngập ngừng, giương mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Dương Thành, nàng lo lắng dời mắt nhìn chỗ khác.
Diệp Dương Thành thấy bộ dáng của Lưu Tuyết Oánh thì lấy làm lạ:
- Nàng còn có chuyện gì sao?
Diệp Dương Thành mở miệng hỏi:
- Nếu có cứ nói, chúng ta là bạn học cũ, đừng ngại.
Mối quan hệ này vô hình trung lại kéo gần một tầng.
Lưu Tuyết Oánh ấp úng:
- Cái kia . . . Đúng . . . Đúng là có chút chuyện.
Lưu Tuyết Oánh nhìn Diệp Dương Thành cả buổi, nàng lấy một xấp nhân dân tệ nhỏ ra khỏi túi xách, nhìn độ dày cỡ hơn hai ngàn khối tiền.
Diệp Dương Thành thấy Lưu Tuyết Oánh lấy nhân dân tệ ra liền biến sắc mặt nói:
- Nàng đang . . .
Đối diện ánh mắt nóng rực của Diệp Dương Thành, bình thường Lưu Tuyết Oánh cứng rắn lúc này trở nên lắp bắp:
- Cái kia . . . Ta . . . Ta . . .
Bàn tay cầm tiền lơ lửng giữa chừng không trung, đưa cũng không được, mà rút về càng xấu hổ hơn.
Giằng co hơn mười giây, Diệp Dương Thành cười khẽ:
- Muốn mua Nhung Cầu lại?
Diệp Dương Thành phun ra ba chữ đập tan ảo tưởng cuối cùng của Lưu Tuyết Oánh:
- Không có cửa!