Mục lục
[Dịch] Chấp Chưởng Thần Quyền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu gia ký thác kỳ vọng cao bồi dưỡng hơn mười năm, rốt cuộc điều Vu Tô Nhạc đến Ôn Nhạc huyện đảm nhiệm cục trưởng phân cục huyện công an. Tối hôm qua Vu Tô Nhạc chết trong Vu gia, xác của gã còn đặt trong nhà tang lễ Ôn Nhạc huyện chờ đợi pháp y kiểm tra sâu hơn. Mặc dù có kiểm tra hay không đều vô dụng, Vu Tô Nhạc bị sâu độc đốt chết.

Nếu nói cái chết của Vu Tô Nhạc tạo thành động đất cho Vu gia thì tối hôm qua, tinh nhuệ Vu gia tan biến trong một đêm, số tiền kếch sù mấy ức không cánh mà bay là đả kích trí mạng với Vu gia.

Không có tiền có thể kiếm lại, nhưng những tinh nhuệ này là Vu gia tốn nhiều công sức bồi dưỡng, là căn bản để Vu gia chống lại mấy thế lực khác. Trong một đêm tinh nhuệ điều từ khu Long Khẩu, Ung Gia huyện đi Ôn Nhạc huyện đều chết oan chết uổng, xác chết xếp đầy hai chiếc xe tải lớn.

Vu gia gặp kiếp nạn lần này không cần 'đám dị nhân' Ôn Nhạc huyện đến nhổ cỏ tậngốc, chỉ riêng các thế lực như hổ rình mồi chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội đánh rắn giập đầu.d ù cuốicùng Vu gia giữ được sản nghiệp đã tẩy trắng thì không còn tùy ý hoành hành trong Khánh Châu thành thị được nữa.

Mất đi lá chắn lớn nhất, dù mất tài sản mấy chục ức thì sao? Huống chi công ty trách nhiệm hữu hạn tập đoàn Trí Nghiệp Vạn Hưng là nghiệp quan cấu kết, dám đàn em uy hiếp, hăm dọa mới thuận lợi khai phá từng khối đất. Bây giờ không còn người, Vu gia thất bại đã hiện rõ ngay trước mắt.

Gia chủ Vu gia dù gì là chủ một gia tộc, chuyện xảy ra đêm qua trong Ôn Nhạc huyện tuy khiến lão bỗng chốc già hơn chục tuổi nhưng quyết đoán, thủ đoạn nên có thì lão không thiếu. Gia chủ Vu gia nhìn các nòng cốt Vu gia lộ vẻ mặt bất lực, tuyệt vọng, lão hít sâu.

Gia chủ Vu gia trầm giọng nói:

- Truyền lệnh của ta.

- . . .

Mọi người đưa ánh mắt nóng cháy nhìn gia chủ Vu gia chằm chằm, ánh mắt khao khát. Mấy chục năm trước gia chủ Vu gia cố gắng xoay chuyển nuốt địa bàn Ung Gia huyện, mấy chục năm sau, ngày hôm nay, lão có thể sáng tạo kỳ tích khác không?

- Bắt đầu từ hôm nay . . .

Gia chủ Vu gia chậm rãi khép mắt, cơ mặt co giật, giọng run run:

- Vu gia hoàn toàn rút khỏi địa bàn Ung Gia huyện, giữ chặt khu Long Khẩu . . .

- A?

Tâm tình mọi người tụt xuống đáy vực.

Một nam nhân trung niên đứng dậy nói:

- Ung Gia huyện là địa bàn năm xưa người dùng mạng sống giành lấy, sao có thể nói từ bỏ dễ dàng như vậy?

Một nam nhân khác đứng lên:

- Tuy tinh nhuệ Vu gia chúng ta đêm hôm qua tổn thất hơn một nửa trong Ôn Nhạc huyện nhưng chưa chắc không có khả năng ứng đối với bọn họ. Gia chủ, hãy nghĩ kỹ lại đi!

Nam nhân này biểu tình kích động nói:

- Huông chi Vu gia chúng ta có gần ngàn tinh nhệu rải rác ở hai địa bàn khu Long Khẩu, Ung Gia huyện. Trừ phi bọn họ dám quang minh chính đại sống mái với nhau, sử dụng súng ống, nếu không thì . . .

Trong khi tình cảm quần chúng sục sôi khuyên bảo Vu gia chủ buông bỏ mệnh lệnh, Đường Thái Nguyên từ tối hôm qua đã vắng mặt bỗng nhiên từ ngoài cửa biệt thự đi vào phòng khách.

- Vu gia không cần rút ra khỏi.

Một đội nam nữ từ mười mấy đến bốn, năm chục tuổi đi theo sau lưng Đường Thái Nguyên.

Đường Thái Nguyên dẫn đội nam nữ này xếp hàng ngang trước mặt đám người Vu gia.

Đường Thái Nguyên nói:

- Người bên ta đã đến đông đủ. Vu gia chủ, mười ba năm trước ngươi cứu ta một mạng. Mười ba năm sau, ngày hôm nay ta trả lại ngươi một lần vinh hoa phú quý.

* * *

- . . . Ừm! Biết rồi.

Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, cúp máy.

Diệp Dương Thành nghiêng đầu hỏi Triệu Dung Dung:

- Dung Dung, bây giờ nàng viết ra thì nét chữ có giống khi còn sống không?

Triệu Dung Dung kinh ngạc hỏi:

- Nét chữ lúc sống?

Triệu Dung Dung nghiêng đầu ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu nói:

- Chắc giống nhau, Dung Dung không mấy chú ý chuyện này.

- A! Giống nhau cũng không sao.

Diệp Dương Thành mỉm cười nói:

- Cảnh sát không tìm thấy bất cứ manh mối gì, bọn họ lấy nét chữ tối hôm qua nàng và Minh Kỳ để lại hiện trường, định dùng cách biển rộng tìm kim này điều tra hung thủ.

Triệu Dung Dung bật cười:

- Vậy cứ để bọn họ điều tra đi.

Triệu Dung Dung che miệng nói:

- Dù sao Dung Dung đã chết, bọn họ điều tra ra nét chữ của Dung Dung thì làm sao?

- Chắc sẽ sợ hết hồn.

Diệp Dương Thành cười nói:

- Đương nhiên với điều kiện là bọn họ điều tra ra nét chữ của nàng, tham chiếu so sánh, nếu không thì chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ có thể là vụ án không đầu mối.

Diệp Dương Thành đang nói giỡn với Triệu Dung Dung bỗng ngây ra.

Diệp Dương Thành kra lệnh cho Triệu Dung Dung:

- Dung Dung, phòng bảy không chín lầu B6 tiểu khu Quan Thành đường Liễu Hoàng của Hồng Liễu Trấn có một nhi tử đánh mẫu thân ruột, nàng đi qua trừng phạt nhẹ đi.

- Chủ nhân không chịu ra tay?

Triệu Dung Dung hiểu biết chút it năng lực của Diệp Dương Thành, ra lệnh cho ong vàng đi chích tên bất hiếu một miếng không phải việc khó khăn gì, chẳng hiểu sao Diệp Dương Thành lười ra tay. Từ sáng đến bây giờ dây là lần thứ bốn Triệu Dung Dung bị Diệp Dương Thành phái ra ngoài.

Vương Minh Kỳ càng xui xẻo hơn, rạng sáng tinh mơ trong Ôn Nhạc huyện xảy ra vụ án mưu sát, tình phụ của người chết đã cùng tình nhân của mình giết nạn nhân. Ba người không ai tốt lành gì, Vương Minh Kỳ đi thưởng cho tình phụ của người chết cùng tình nhân một người một kim độc từ ong vàng. Hai gian phu dâm phụ đang bàn bạc sau khi giết người sẽ ôm số tiền lớn bỏ trốn bỗng chốc xỉu ngay hiện trường vụ án, bị cảnh sát công an ập đến hốt về đồn công an điều tra.

Chưa xong, Vương Minh Kỳ vừa giải quyết tình phụ của người chết cùng tình nhân, chân bước ra thị trấn Ôn Nhạc huyện đã nhận được điện thoại từ Diệp Dương Thành kêu gã quay về thị trấn lại. Nguyên nhân là Hoàn Thành đông lộ huyện thành Ôn Nhạc huyện mới xảy ra chuyện ác không lớn không nhỏ.

Tính luôn lần này Triệu Dung Dung đi, một buổi sáng trong khu vực quản lý của Diệp Dương Thành xảy ra hơn mười vụ án được Cửu Tiêu thần cách phán định là việc thiện ác bình thường. Cho nên Vương Minh Kỳ bôn ba bên ngoài làm thân trâu cày, Triệu Dung Dung vừa về lại bị kêu đi.

Nói đi phải nói lại, Diệp Dương Thành không cần làm gì, suốt buổi sáng đã tăng bốn trăm công đức huyền điểm. Cứ theo tốc độ này, buổi tối là giờ vàng phạm tội sẽ cống hiến số lớn công đức huyền điểm vào túi Diệp Dương Thành. Nếu không có gì ngoài ý muốn, một ngày chỉ dựa vào Triệu Dung Dung, Vương Minh Kỳ chạy tới chạy lui lao lực là Diệp Dương Thành thu nhập một ngàn năm trăm công đức huyền điểm trở lên.

Nhưng Diệp Dương Thành cứ thấy đây không phải là cách hay, không thể mỗi ngày có chuyện lại phái Triệu Dung Dung, Vương Minh Kỳ đi tới đi lui.

Nếu . . . Như Diệp Dương Thành có mười, hai mươi linh thị đóng ở mỗi thị trấn trong Ôn Nhạc huyện, thị trấn trong phạm vi 300km vuông khu Long Khẩu, nơi đó xảy ra chuyện thông báo cho linh thị trú đóng thì giải quyết càng nhanh và tốt.

Diệp Dương Thành khẽ thở dài, cảm giác không có người sử dụng làm hắn rất buồn bực. Nhưng có chuyện vui, tôtí hôm qua thanh lý quan trường Ôn Nhạc huyện, sòng bạc Vu gia xong Diệp Dương Thành không chỉ được hơn hai ức tiền mặt còn tăng gần sáu vạn công đức huyền điểm, một hơi đột phá cửa ải lớn mười bảy vạn, cách mục tiêu năm mươi vạn công đức huyền điểm đẳng cấp tiếp theo lại gần một bước dài.

Đối với Diệp Dương Thành bây giờ cố gắng tích lũy công đức huyền điểm thăng cấp thần cách mới là chuyện hắn ngày nhớ đêm mong, tối hôm qua tiện tay cuỗm về hơn hai có tiền mặt là vì có Triệu Dung Dung, Vương Minh Kỳ, nếu không hắn đã chẳng dụng vào số tiền này.

Trước mắt Diệp Dương Thành chỉ có thể kiếm công đức huyền điểm trong khu vực quản lý của mình. Ôn Nhạc huyện nhìn to thật nhưng nó chỉ là một khoảnh đất nhỏ. Muốn làm nhiều việc thiện kiếm số lớn công đức huyền điểm ở khu vực nhỏ như thế, Diệp Dương Thành không ôm mộng mơ hão huyền.

Tuy nhiên tiền là thứ tốt, tạm thời không cần dùng nhưng tốt hơn để người Vu gia dùng tiền tiếp tục nuôi tay sai tai họa người khác.

Nói ngắn gọn là chuyện tối hôm qua không tạo thành áp lực gì cho Diệp Dương Thành, tuy hắn điều khiển con chuột, ruồi trâu, con gián, con muỗi, một đống lớn vật nhỏ trong sinh hoạt ai thấy đều sẽ ghê tởm chán ghét. Tất cả hueyét tẩy mười bảy sòng bạc Vu gia mở trong Ôn Nhạc huyện, Diệp Dương Thành không cảm thấy có gì không ổn.

Nhìn Cửu Tiêu thần cách phản hồi thì đám người này ai cũng là cặn bã khốn kiếp. Chết thì chết đi, liên quan gì Diệp Dương Thành?

Đêm qua chấn chỉnh, toàn bộ Ôn Nhạc huyện rơi vào vòng khống chế của Diệp Dương Thành. Đặc biệt Cửu Tiêu thần cách mới có công năng mới gợi ý sự kiện, nhiệm vụ thiện ác bình thường giảm bớt rất nhiều thời gian cho Diệp Dương Thành gom góp, tích lũy công đức huyền điểm.

bắt đầu từ bây giờ mảnh đất Ôn Nhạc huyện này do Diệp Dương Thành một tay quyết định.

Sáng sớm Diệp Dương Thành tựa trên chiếc giường trong phòng ngủ nhà mới, suy nghĩ với tốc độ hiện nay mất bao lâu để hắn tích lũy đủ công đức huyền điểm thăng cấp.

Cửu Tiêu thần cách bỗng nêu gợi ý:

- Công năng gợi ý sự kiện, nhiệm vụ thiện ác bình thường do số lần sử dụng đạt mức cao nhất trong tháng nên tạm thời đóng lại. Thời gian mở ra: Ngày một tháng tiếp theo.

Diệp Dương Thành ngây người.

Diệp Dương Thành ngây ra mười giây sau hùng hổ nhảy cẫng lên.

- Cha nó, đây xem như cạm bẫy tiêu phí!?

Diệp Dương Thành hung tợn giơ ngón giữa chĩa lên trời ngoài khung cửa sổ:

- Nếu đã cho ta còn thêm nhiều hạn chế làm gì?

Diệp Dương Thành chưa kịp chửi thề trút giận thì trong lòng bỗng ang lên giọng Triệu Dung Dung căng thẳng:

- Chủ nhân, Dung Dung phát hiện có dị nhân!

Diệp Dương Thành kinh ngạc nói:

- A?

Một lát sau Diệp Dương Thành lộ biểu tình mừng như điên, vội hỏi:

- Ở đâu?

- Ở . . . A!

Triệu Dung Dung định trả lời thì bỗng hét lên, sau đó im lìm.

Lưng Diệp Dương Thành toát mồ hôi lạnh, lòng thầm gào thét:

- Dung Dung, sao vậy?

- . . .

Lặng yên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK