Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế này là...... Thế nào a! ! ! ! ! ! !”

Tiếng gào thét ngút trời, không biết vang lên lần thứ mấy đêm nay, chẳng qua tiếng kêu khiến người cảm thấy chói tai này lại do một nữ lang trẻ tuổi phát ra.

Nhận thức của Si Mị cô nương với thế giới này đã sắp bị nam nhân trước mắt đánh nát, như đám gấu đen của nàng.

Si Mị hoặc là A cô nương, nàng không nói láo về dòng họ. Cho dù giả bộ bất kỳ thân phận nào, nàng chưa từng thay đổi họ ‘A’ của mình, A Bất Lặc Tư cũng chưa từng ngăn cản. Bởi vì cái họ này là kiêu ngạo của nàng.

Họ ‘A’ ở Nam Cương, cũng có lịch sử xa xăm như họ ‘Cơ’ ở Thần Châu Trung Thổ. Vinh quang của họ ‘A’ này đủ để ngược dòng đến thời đại mấy ngàn năm trước.

Không giống Trung Thổ nhiều lần thay triều đổi đại, có khí tượng một triều thiên tử một triều thần, sự tán thành với huyết thống của chư quốc Nam Cương vượt xa bất kỳ quốc gia nào. Người có thể ngồi trên bảo tọa đế vương, không có ngoại lệ, đều phải kế thừa huyết mạch họ ‘A’. Bởi vậy hơn mười quốc gia Nam Cương, hơn mười quốc quân, lại toàn là họ A.

Si Mị đến từ quốc gia gần Trung Thổ nhất. Huyết mạch của nàng thuần khiết cao quý, giống như thủ pháp chăn nuôi dã thú của nàng, được chân truyền của hoàng thất Nam Cương.

Từ xưa tới nay Nam Cương nhiều dị thú quý hiếm. Hoàng đế Trung Thổ ba đời trước từng có cử động quy mô Nam chinh, động viên mười vạn binh giáp, thủ hạ còn bao gồm tinh nhuệ trong Bạch Vương thất quan. Nhưng luôn thua bởi ý nghĩ hão huyền của người Nam Cương, thua bởi thú binh chưa từng thấy. Người Nam Cương thích nuôi kỳ trân dị thú, không chỉ là hoàng tộc Nam Cương, có thể tìm được cao thủ thuần thú ngay trong lão nhân tiểu hài gặp trên đường. Sau này, thậm chí có thể chuyển hóa yêu thích thành kỹ năng, không thể không nói đây cũng là thích đến cực hạn.

Bởi vậy xưa nay Trung Thổ rất nhức đầu với quân trận kỳ dị —— ra sân là voi vượn cự thú —— của quân sĩ Nam Cương. Nhất là tượng binh, có thể nháy mắt phá hủy các tình thế ưu khuyết đã thành thói quen trong cách tác chiến của người Trung Thổ, như bẻ cành khô, nhất cử phá địch. Lại có một hai danh tướng tọa trấn, lập tức thành không gì phá nổi, không người có thể địch.

Bây giờ phần lớn chư quốc Nam Cương đã thần phục Trung Thổ, nguyên nhân chủ yếu do mấy chục năm trước, Trung Thổ có hai dị tài chấn kinh quỷ thần. Sự xuất hiện của hai người một văn một võ đó, đã cải biến khí vận Trung Thổ một cách sâu sắc. Nhưng cho dù hai người kia như dị tài từ trên trời rơi xuống, vẫn không thể trực tiếp phá hủy thú binh của Nam Cương; mà dùng mưu mẹo, dùng kế ly gián châm ngòi quan hệ giữa chư quốc Nam Cương, mới khiến Trung Thổ thu lợi từ đó, khiến Nam di thần phục.

Nhưng chuyện này không tổn hại đến truyền thống từ xưa của Nam Cương, chiến thuật thiên hạ vô song —— lùa thú làm vũ khí.

Cho dù với tiêu chuẩn khắc nghiệt nhất của Nam Cương, thuần thú thuật của Si Mị vẫn chỉ có thể hình dung bằng mấy chữ ‘Xuất thần nhập hóa’. Một thuần thú sư, có thể giáo huấn ba con cự thú nghe lời thần phục, đã coi như mãn khoá. Nếu có thể đồng thời khống chế sáu con cự thú, đã là nhân vật nhất lưu. Thuần thú sư đồng thời khống chế mười con, chính là bánh thơm ngon trong quân đội Nam Cương, là nhân vật người người muốn đoạt lấy.

Nhưng Si Mị ra lệnh một tiếng, hơn bốn mươi con —— còn không phải voi hay tinh tinh người Nam Cương quen chăn nuôi, mà là gấu đen Bắc Cương mới có, người Nam Cương cũng không biết nên ra tay thế nào —— cùng lên, tự thành quân đội tiến công. Đây là tu vi bực nào, cho dù phóng nhãn Nam Cương, người tài ba có dị thuật như vậy cũng không quá năm, không nói đến Si Mị còn trẻ tuổi.

Si Mị có được thuần thú thuật xuất thần nhập hóa này nhờ hao hết thiên tân vạn khổ từ nhỏ, không sợ đàn thú, ma luyện từng bước trong bầy sói Bắc Cương với phương thức gần như tự sát. Lại thêm sau này tập được tâm thức dị thuật thượng thừa, mỗi ngày dùng các loại thủ đoạn như âm thanh, mùi thôi miên, mới có hiệu quả như vậy. Nếu không, chỉ huy dã thú khát máu như gấu đen Bắc Cương, số lượng còn nhiều đến mười con —— như điều khiển cánh tay, không khác binh sĩ; thuần thú sư phổ thông há có thể làm nổi?

Nhưng gấu đen hung mãnh nàng tiêu phí rất nhiều tâm lực nuôi mười năm...... Lại chạy đi như cừu nhỏ bị đàn sói đuổi theo trước mặt một người —— không, dùng chạy đi vẫn còn khách khí, quả thật là hốt hoảng phi nước đại.

Rốt cuộc đây là......

“Ngươi dùng thủ đoạn gì! Mọi rợ Trung Nguyên!”

Si Mị cả giận nói: “Trên người ngươi có độc dược gì! Dọa hùng bảo bảo của ta chạy.”

Đây là một suy đoán hợp lý, nhưng Si Mị nói xong bản thân cũng không quá tin tưởng. Nàng là người lành nghề dùng mùi để thuần thú, khứu giác được cường hóa đặc thù, có thể nói còn thính hơn dã thú. Mùi mà chính nàng cũng ngửi không thấy, đương nhiên đám gấu đen cũng ngửi không thấy.

Minh Phi Chân khoát khoát tay: “Không phải ta đã nói, động vật, không thích ta sao?”

Si Mị suy nghĩ một lát, vẫn bình tĩnh suy đoán: “Chẳng lẽ ngươi...... Đã từng ăn dã thú hung mãnh gì đó? Hoặc là...... Dị thú thượng cổ? Đến nỗi thể khí khác thường, bách thú tránh xa.”

Biểu cảm của Minh Phi Chân không biến hóa bao nhiêu, nhưng trong mắt dường như toát ra thần sắc kỳ diệu.

Đây không phải kinh ngạc, cũng không phải khinh miệt, mà là...... Thần sắc gần như tán thưởng. Giống như người lớn thấy trẻ con làm một chuyện tốt, không phải vì chuyện này có gì đặc biệt, mà là hài tử có tiến bộ, mới chịu cho một câu ca ngợi.

Đây không giống thần sắc địch nhân nên có, cũng không giống thần tình mà tiểu tốt trong địch nhân nên có, thậm chí không giống bề ngoài thanh niên của hắn.

Quả thật giống như......

Hắn đứng ở nơi rất cao, quan sát mình như...... Như chủ tử, không, còn thâm bất khả trắc hơn chủ tử......

Si Mị cảm thấy bầu không khí chậm chạp giá rét đang dần khép lại vòng vây, thong thả thôn phệ lửa giận của nàng, khoan nứt sự tự tin của nàng, đào ra sự sợ hãi nàng không muốn thừa nhận.

Minh Phi Chân chậm rãi nói: “Khi còn bé...... Ta từng ăn một con dị thú. Về sau lại ăn, một ít nhện trên núi tuyết. Có lẽ đây là nguyên nhân?”

Ánh mắt Minh Phi Chân đột nhiên biến thành trong veo như nước, không giống thần thái vừa bộc lộ. Nhưng Si Mị đã không dám coi hắn là thường nhân.

Hoàng thượng cũng bị cảnh tượng này dọa cho trợn mắt há mồm, nhưng đế vương một triều, chung quy cái nhìn đại cục mạnh mẽ hơn người ngoài. Cười lạnh một tiếng: “Si Mị, rốt cuộc ngươi cũng là nhân vật thành danh, nếu đánh cược với người, chung quy sẽ không bội tín chứ?”

Trên thực tế, thứ duy nhất Si Mị có chỉ là lính gấu đen hung mãnh, thiếu những gấu đen bảo bảo này, nàng cũng không còn tiền vốn tiếp tục quần nhau với võ sĩ triều đình. Đối phương đã không còn trở ngại, với chênh lệch tu vi nội công giữa nàng và hoàng thượng, cho dù nàng khinh công cao minh, có thể trốn nhất thời, luận sức chịu đựng vẫn không thắng được.

Hoàng thượng hỏi câu này, chẳng qua là dệt hoa trên gấm, kỳ thực đại cục sớm đã định từ lúc lính gấu đen chạy trốn.

Nhưng Si Mị không trả lời vấn đề, mà ngơ ngác run rẩy như gặp ma chướng, hơn nửa ngày mới nói: “Lúc đầu ta không chú ý nhìn kỹ...... Chẳng lẽ ngươi chính là sứ giả của Dạ La bảo, Minh công tử họ Chung đó?”

Một câu nói này, lại dẫn lực chú ý của mọi người tới Minh Phi Chân, Minh Phi Chân chỉ gật gật đầu: “Là ta.”

“Không, ngươi không phải.”

Si Mị bỗng nhiên cười: “Ta sớm nên nghĩ ra. Vì sao chủ tử lại coi trọng các ngươi như vậy, vì sao hắn lại cảm thấy Võng Lượng và ta đều không đủ, thì ra là thế a...... Minh công tử họ Chung cái gì, căn bản là ngụy trang. Vừa rồi bọn hắn đều gọi ngươi là Minh Phi Chân phải không? Chắc đó là tên thật của ngươi, nghe nói Dạ La bảo chủ...... Cũng họ Minh.”

Si Mị thu lại nụ cười, vô cùng nghiêm túc nói: “Ngươi, chính là Dạ La bảo chủ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Tà Thiếu
10 Tháng mười một, 2018 22:50
Nghiện thuốc chạy đi tìm txt, đi dạo dọc google tìm ra đúng đc chỗ nguồn sf :(.
trunghieu99tt
10 Tháng mười một, 2018 22:47
1 tên cao thủ giang hồ nằm trong đội ngũ thủ lĩnh của tổ chức đứng thứ 2 số các tổ chức sát thủ mà võ công lại không bằng 1 tiểu công chúa ?
Phuong Anh Nguyen
10 Tháng mười một, 2018 19:36
ôi mẹ ơi tôi chui hố này sâu thật rồi
Oebah Habeo
10 Tháng mười một, 2018 19:13
bác cv làm chất lượng hơn số lượng. đọc thích hơn hẳn.
mr beo
10 Tháng mười một, 2018 13:41
giả vân phong lại là cuồng thiên , ngày càng nhiều điều bất ngờ trong vụ phản loạn lần này
Hoaqin
10 Tháng mười một, 2018 12:43
Raw ra đến quyển 12 Gần 900 chương
minh1912
10 Tháng mười một, 2018 12:00
raw chap bao nhiu r ạ ???
Hoaqin
10 Tháng mười một, 2018 11:34
Là sao bạn?
Hieu Le
10 Tháng mười một, 2018 11:30
chà truyện này sắp hết dịch chưa
mr beo
08 Tháng mười một, 2018 20:54
đến quỳ công chúa tắm thì không dám nhòm trộm nhìn thấy đàn ông thì đòi lột trần , cảm thấy nghi ngờ xu hướng tình dục của phi chân lão đệ
VBNyang
08 Tháng mười một, 2018 12:32
" Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau." Nó mà học được thì giờ lên làm chưởng môn Đại La Sơn lâu rồi :))))))) học mỗi cái hàng long thập bát mô thấy gái cửi đồ còn không dám đụng :)))))))))
mr beo
08 Tháng mười một, 2018 07:51
lão sư phụ của phi chân hàng nào chả dám đụng làm đệ tử ít nhiều cũng phải kế thừa mấy chiêu chứ
trungdq1109
08 Tháng mười một, 2018 03:55
spoil . . . . . . . . . . "Ta thái sư phụ tinh thông mệnh lý, từng cho ta xem mệnh thời điểm hô 1 tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó bỗng nhiên dừng lại, lại hô 'Còn có nam nhân' !" Nghe đoạn này là đã cảm thấy giới tính Tô Hiểu có vấn đề rồi. :))
VBNyang
07 Tháng mười một, 2018 23:08
Kẻ thù của nó là ai nó còn chưa biết thì nghi ngờ nội gián cái giề :)) Sau đêm hai thằng ân ái trong rừng thì nó chỉ xác định được 2 điều: 1) Thằng Phi Chym rất mạnh có thể tát vỡ mồm nó bất cứ lúc nào và 2)Thằng Phi Chym không có ý hại nó... mà tính nó vốn không thích để thằng khác nhúng tay thì cứ im im train lv là chuẩn rồi, khi nào nó thấy nó vả được thằng main thì khác
Phuong Anh Nguyen
07 Tháng mười một, 2018 21:41
cảm ơn tác giả, mong ngóng từng chương :heart:️
Hoaqin
07 Tháng mười một, 2018 21:31
Tầm khoảng chục vợ đổ về là đẹp à =))
trunghieu99tt
07 Tháng mười một, 2018 19:13
Mục đích ban đầu của Đường Dịch đúng là đến để tìm lại hồ sơ, điều tra + trả thù nhà Nhưng giờ nếu đặt tình huống như vậy thì khả năng nghi ngờ Phi Chân là nội gián chắc chắn không thể không có. mà đã là nội gián => nguy hại đến Lục Phiến Môn => Lục Phiến Môn bị giảm uy năng hoặc lụi bại => Đường Dịch cũng không thực hiện được mục đích của mình Nói chung tại hạ thấy đoạn đó tác giả viết chưa được hợp lý cho lắm
VBNyang
07 Tháng mười một, 2018 16:11
Cô cô, lão đại, trap, thái giám cứ cho thêm con công túa này thì toàn hàng để trưng bày, đụng phát nát đời ngay :))
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 13:49
vãi cả hàng long thập bát mô không biết khi nào thì phi chân lão đệ sẽ kế thừa phong thái của sư phụ nhỉ chứ xung quanh mỹ nữ nhiều lắm rồi đó
Phuong Anh Nguyen
07 Tháng mười một, 2018 08:53
nó để lại thằng main để thỉnh thoảng kiểm tra võ công của bản thân, coi như main là mục tiêu để đánh bại mà
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 07:46
Đường Dịch vô lục phiến môn vì nó muốn được phép tra xét một số hồ sơ án để kiếm hung thủ chứ không phải muốn mượn tổ chức báo thù
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 07:43
công nhận điểu huynh số đủ nhọ có được vị hôn thê đẹp với chức quan cao nhưng mà nón xanh thì nhiều lắm
Hoaqin
06 Tháng mười một, 2018 19:49
Mình pm rồi, giờ chỉ chờ bác ấy rep thôi =))
Phan Thanh Tùng
06 Tháng mười một, 2018 19:37
Mục tiêu của Đường Dịch có phải làm tổ chức mạnh lên đâu. Nó chỉ muốn nó mạnh lên rồi có cơ hội đọc tài liệu thôi.
VBNyang
06 Tháng mười một, 2018 19:17
"Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!" Khúc này đọc đi đọc lại vẫn thấy bựa :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK