Buổi sáng hôm nay, trên đường trở về từ Thuận Thiên phủ, ta gặp một tiểu phiến rao hàng bên đường.
"Gạo nếp bột mì táo chín giòn đây ~ bán bánh quế ngọt đây ~ bánh quế ngọt mới ra lò đây ~ "
Nam Kinh nhiều hoa quế, cho nên dù là mùa đông bánh quế vẫn bán chạy.
Ta đi qua cầm lên thử một miếng, cau mày nói: "Không ngọt a, đổi cho cái ngọt."
Tiểu phiến là tên tráng hán, âm trầm cười nói: "Hắc, khách quan, ăn còn có thể trả lại sao?"
Ta cả giận nói: "Không phải ngươi bảo bánh quế ngọt sao! Không ngọt ngươi còn không đổi a?"
Hán tử cao lớn thô kệch quát: "Ta tên Điềm Điềm*, đây là ta làm! Còn không trả tiền!"
*: ngọt
Ta không nói hai lời một cước đạp gia hỏa này lên cây.
Lập tức gia hỏa xảo trá này vắt vẻo trên cây, chảy nước miếng, lật mí mắt, như hài tử thiểu năng.
Tuyệt đối nghĩ không ra.
Mấy canh giờ sau đó, nét mặt của ta không khác tên kia mấy.
"Vậy, vậy ta đây?"
Tô Hiểu hỏi xong câu này, không khí trong phòng đột nhiên ngưng kết, ngay cả một cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Xưa nay, gương mặt trắng nõn tuấn mỹ của Tô Hiểu luôn có vài phần hồng phấn khỏe mạnh, giờ phút này lại như uống rượu say. Dưới ánh nến nhàn nhạt trong phòng ta, má phấn nổi lên hai vệt đỏ hồng. Gương mặt trái xoan tinh xảo, không biết đang mong đợi đáp án gì, xấu hổ ngượng ngùng cúi thấp xuống.
Cổ áo hơi mở rộng, lộ ra da thịt trơn mềm tinh tế, có thể thấy rõ hoa văn. Ánh nến bao phủ, càng lộ ra da thịt óng ánh như ngọc của giai nhân. Ta nhìn chằm chằm như ngốc tử, chợt phát hiện một sự kiện. Tô Hiểu không chỉ có đôi chân thon dài mảnh mai thẳng tắp, mà cặp mông tròn dưới thân hình như thủy xà cũng rất cong, vậy mà có bờ mông mê người hơn rất nhiều nữ tử. Không biết thân thể nhỏ nhắn mỏng manh này, có cặp mông đẹp đẽ mềm mại mập mập, hai bên tràn đầy nhục cảm như thế kiểu gì. Đột nhiên ta biết vì sao Tô Hiểu đỏ mặt, dường như không khí trong phòng nóng một cách khó hiểu, ngay cả ta cũng cảm thấy mấy phần miệng đắng lưỡi khô, dưới bụng một trận khô nóng. Dường như có một sợi tơ vô hình giữa ta và Tô Hiểu, tác động cảm xúc của song phương.
Ánh mắt của ta tuần sát trên dưới vòng eo thon như dương liễu của Tô Hiểu, không khỏi thở nặng hơn mấy phần. Không biết Tô Hiểu như thế này, xấu hổ ngại ngùng cởi quần áo, chậm rãi bò lên người ta như mèo con. Hơi thở như hoa lan phun lên cổ, thân thể xử nữ nóng bỏng như lửa, thẳng vòng eo trắng nõn thon dài, vong tình uốn éo trên người nam tử, lắc hai mảnh tuyết đồn màu mỡ mê người, mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, dáng vẻ vô cùng hương diễm. Vậy mà tay ta mơ hồ có xung động muốn ôm ngang eo Tô Hiểu, tay kia tùy ý nhào nặn trên đùi trắng.
Dừng lại! !
Có ý nghĩ như vậy chính ta cũng giật nảy mình, vội vàng vận công xua tan vọng tưởng hương diễm trong đầu.
Vừa rồi ta nghĩ cái gì! Đây là Tô Hiểu a! !
Ta không thể không thừa nhận, đời ta thấy nhiều mỹ nữ, nhưng mỹ nhân như vậy thì hiếm thấy.
Nhưng hắn là nam a! !
Có lẽ bình thường Tô Hiểu không nói chuyện với ta như vậy, hơn nữa đột nhiên nhắc tới chủ đề liên quan đến tình yêu nam nữ.
Có lẽ liên tục nghỉ ngơi trong nhà, tích trữ không ít tinh lực không chỗ phát tiết. Hẳn là thời điểm ta phải vào rừng sâu núi thẳm đánh hổ sư tử voi một hồi.
Thế là, ta chỉ có lựa chọn duy nhất. . . Liều mạng học biểu tình của tiểu phiến sáng nay, bóp méo ngũ quan, há miệng, khóe miệng còn có chút nước bọt.
Lòng trắng mắt lật một cái, ra vẻ không nói nên lời.
Tô Hiểu thấy ta đột nhiên như thiểu năng, bắt đầu hoảng hốt.
"Minh đại ca! A! Ngươi, ngươi làm sao vậy, ngã bệnh sao!" Vội vàng duỗi tay nhỏ trắng bóc ra, sờ trán rồi sờ cổ. Tay Tô Hiểu thơm thơm, trơn bóng, vừa trắng vừa mềm, sờ lên người cực kỳ thoải mái. Vừa thấy ánh mắt của Tô Hiểu ta đã hơi biến chất. . . Từ cái cổ thiên nga trắng như tuyết, nhìn một mạch đến eo thon, tưởng tượng ra. . .
Tưởng tượng cái kinh nguyệt! Ta là biến thái sao! !
Ta xảy ra chuyện gì a! Vì sao chỉ đụng chạm mức độ này đã làm khinh niệm bắt đầu bộc phát a!
Tô Hiểu sờ loạn một trận, nhưng hắn vốn không học qua y thuật, dù sốt ruột cũng không có cách nào, hoảng sợ nói: "Minh đại ca! Chắc ngươi ăn quá nhiều đồ bẩn nên trúng gió!"
Ngươi mới ăn đồ bẩn a! Ta giả bộ vì tránh né vấn đề của ngươi a! Ngươi biết khó mà lui cho ta a! Uy uy uy! Ngươi ôm làm cái gì! Muội tử, tốt nhất ngươi giữ khoảng cách với ta, nếu không ta đẩy ngã ngươi a!
Tô Hiểu không quan tâm nam nam chi hiềm, ôm lấy ta. Ta thấy hắn nôn nóng đến sắp chảy nước mắt, cũng không tiện đẩy ra. Chỉ là vì sao xúc cảm mềm mại như thế a! Bảo đao của ta ngươi hạ xuống a! Không bảo ngươi ra khỏi vỏ lúc này a!
Tô Hiểu nhìn dáng vẻ của ta, rất đau lòng lẩm bẩm: "Không được, không thể tiếp tục chờ đợi như thế, ta phải đi tìm đại phu."
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Đúng đúng đúng, đi nhanh đi.
Mắt to của Tô Hiểu hơi đỏ, trong con ngươi lấp lánh quyết tâm kiên cường.
"Cho dù gọi đại phu một con phố dậy ta cũng phải làm, không, cho dù đi hoàng cung bắt Đới thái y tới." Tô Hiểu hít sâu, tay nhỏ trắng nõn cầm chuôi đao của ta, a không. . . chuôi đao của hắn, a không. . . chuôi Cổ Hàn đao. . .
Tô Hiểu hơi không khống chế được cảm xúc, giống mèo Ba Tư xù lông: "Ai dám ngăn cản ta, ta chặt người đó! !" Dứt lời nổi giận đùng đùng muốn chạy ra khỏi cửa.
Uy uy uy! Tàn bạo mỹ thiếu nữ, ngươi đứng lại đó cho ta a! Giờ này ngươi mang đao xông vào hoàng cung, cấm quân không chặt ngươi thành thịt viên mới là lạ! Ngươi nghĩ ngươi là ta à!
Ta vội vàng đứng lên hô: "Này! Đừng xúc động như vậy, ngươi trở lại cho ta! Ta không sao a!"
Tô Hiểu sắp chạy ra bên ngoài quay đầu nhìn lại, ta không làm quái tướng méo miệng lác mắt nữa, khôi phục dáng vẻ bình thường.
"Nhưng, nhưng vừa nãy Minh đại ca ngươi còn." Tô Hiểu ngơ ngác như uống rượu say, ánh mắt say mê, thần sắc không phân rõ thật giả.
Ta không còn cách nào, chỉ có thể gãi gãi mặt nói: "Vừa nãy. . . Là lừa ngươi. Ta không sinh bệnh, cũng không trúng gió, chỉ đùa ngươi thôi. . ."
"Vừa nãy ngươi hỏi bất ngờ, ta không biết trả lời thế nào cho nên. . ."
Tô Hiểu vẫn không nói lời nào, con ngươi như không tập trung, đại khái là nhìn về phía ta, nhưng không biết nhìn chỗ nào của ta. Bầu không khí y nguyên rất xấu hổ.
"Ngươi, ngươi nói lại a!"
Như vậy chẳng phải ta thành thằng ngốc nói chuyện một mình sao!
Tô Hiểu đứng ngơ ngác ở cửa ra vào, nắm chuôi đao của hắn trong tay. . . A hừ, chuôi Cổ Hàn đao, hí kịch hóa mười phần mà nhìn ta, trong đôi mắt to dần dần tràn ra nước mắt.
Đột nhiên anh một tiếng mang theo một trận hương hoa thanh tân, nhào vào ngực ta. Như tiểu hài tử nổi giận, Tô Hiểu giơ nắm tay nhỏ không ngừng đánh bộ ngực ta. Nhưng dường như sợ dùng quá lực, đánh đau ta, vẫn nhớ thu liễm lực đạo.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội
Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn
Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo
Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện
Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng
Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK