Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh trăng rải xuống, đèn hoa vừa lên.

Trên đường dựng đăng luân to lớn, dùng vải thất thải để phủ, ánh lửa chiếu ra ngũ quang thập sắc, chậm rãi đi trên đường. Có du khách đi dưới đăng luân, chen vai thích cánh, rộn rộn ràng ràng, tươi cười rạng rỡ. Dù là quy mô của kinh thành, cũng chỉ niên quan mới có thể thấy tràng diện náo nhiệt như vậy, là một hồi du hành long trọng.

Ánh đèn ngũ quang thập sắc cơ hồ mê mắt người đi đường. Đêm nay, đại cô nương tiểu tức phụ bình thường cửa lớn không ra, cửa trong không bước cũng đều ra đường. Càng chưa nói Thiên Hương Thủy Nguyệt uyển, Hạnh Hoa Lưu Tiên lâu, Lệ Hoa Chiếu Ảnh hiên, Anh Quyển Bích Sa các. Tối nay, các mỹ nhân nhi nổi danh của tứ đại quý tiệm trong kinh thành đều lộ diện. Cùng lên thuyền hoa, thì thầm nói chuyện, thỉnh thoảng lộ ra, ngắm trăng ngắm cảnh trên sông Tần Hoài, có thể nói là một sông xuân sắc giáng niên quan.

Nhìn điệu nghê thường đong đưa phụ thêm gấm vóc niên hoa, châu ngọc chói mắt kèm oanh ca yến ngữ, áo thơm cảnh đẹp, ánh trăng sáng tỏ, mỹ nhân và thuần tửu từ từ đến, thu thuỷ cùng màu với trường thiên. Các đại lão gia chảy dài máu mũi, đỏ nhuộm đèn lồng, hay cho bầu không khí ăn tết bốc lửa.

Lại có một tửu lâu đông như trẩy hội, nhưng quạ tước vô thanh. Đám người vây quanh, khẩn trương chú mục nhìn cái bàn ở giữa.

Một thanh niên ngồi trước cái bàn này, dường như không biết có trăm ngàn ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, hơn nữa theo động tác của hắn, con ngươi càng trừng càng lớn, dường như sắp trợn lồi ra.

Trên bàn đặt vỉ hấp, nếu đếm sợ rằng phải năm sáu mươi lồng, trong vỉ hấp thuần một màu, tất cả là bánh bao. Bánh bao canh, bánh bao xá xíu, bánh bao nhân gà, bánh bao nhân heo, thậm chí bưng cả bánh bao thịt dê ra.

Tửu lâu Hoàng Thượng tiên này có hoạt động tranh tài trường kỳ, giải thi đấu ăn bánh bao, nếu ai có thể ăn hết một trăm lồng bánh bao, sẽ đưa tửu lâu này cho hắn. Hoạt động này làm chừng mấy ngày, lão bản gắng sức tuyên truyền, bây giờ cũng coi như đường biết ngõ nghe ở kinh thành. Nếu không cũng không có nhiều quần chúng vây xem như vậy.

Nhưng bây giờ, lão bản chỉ muốn bóp chết bản thân —— lúc trước ra chủ ý cay độc này a! Hôm nay gặp phải người ăn được! !

Sau khi tới đây, người này ăn hết sáu mươi tám lồng bánh bao lớn, đừng nói là ngày càng tới gần một trăm lồng, ngay cả chủ quán cũng sắp không đưa ra nổi bánh nhân thịt, cuối cùng ngay cả bánh bao hạt sen, bánh bao đậu đỏ cũng hấp xong lấy ra.

Nhưng người kia không quan tâm có công bằng hay không, có thích hay không, tiếp tục vùi đầu cặm cụi, nhưng không thấy hắn khổ sở chút nào.

Trái lại thanh niên ăn cao hứng bừng bừng, thỉnh thoảng còn khen: “Bánh bao các ngươi hấp có bản lĩnh, chưởng quầy, bánh bao này không hố người, ta nhận.”

Nhưng hắn một tay một cái, cơ hồ là một miếng một bánh bao, thật sự ăn quá nhanh.

Tiểu nhị chạy tới đau khổ nói: “Chưởng quầy, không còn nhân bánh, nhân bánh gì cũng không còn.”

Mặt chủ quán Hoàng chưởng quầy dài ra, vỗ bàn một cái mắng: “Đi! lấy thịt heo niên yến ra. Ta cũng không tin hắn có thể ăn như vậy! !”

“Nhưng đồ ăn niên yến còn phải làm a, bây giờ không đặt trước được thịt heo...... Này, này, này, được rồi!”

Mặt tiểu nhị còn nhăn hơn bánh bao, nhưng vẫn giậm chân một cái rời đi.

Hoàng chưởng quỹ đương nhiên minh bạch lo lắng của tiểu nhị. Tửu lâu Hoàng Thượng tiên của hắn không chỉ là cửa hàng chào hỏi khách khứa, vào chỗ ăn cơm. Ngày lễ ngày tết, đám đầu bếp của hắn còn phải phụ trách chế tác món ăn ngày tết cho đại hộ nhân gia tới đặt trước tiệc rượu. Món ăn ngày tết này tốn thời gian phí sức, vừa làm chính là hai ngày, hơn nữa năm nay hắn còn nhận lưu thủy yến của ba nhà, tài liệu vốn căng thẳng. Cho nên, ngay cả tài liệu hôm nay phải dùng cũng thu hồi hơn phân nửa, thà rằng sinh ý của cửa hàng kém hơn chút, hôm nay đóng cửa sớm hơn chút, cũng không thể làm trễ nải món ăn ngày tết.

Nhưng bây giờ là trọng yếu quan đầu liên quan đến cửa hàng thuộc về ai. Người này đang ăn không ngừng, cho dù là Đại Vị Vương động không đáy, hẳn cũng sắp thấy cuối, quyết không thể lãng phí thời gian. Nếu không, tốn thời gian đi mua bánh nhân thịt, chẳng phải để hắn có thời gian nghỉ ngơi? Hoàng chưởng quỹ còn rất tinh khôn.

Tiếp theo lại có bánh bao mới ra lò, một lồng tiếp một lồng, một lồng tiếp một lồng.

Nhưng người này chưa ăn xong a.

Hơn nữa chẳng những ăn nhanh, hắn còn thích ăn a! Vẻ mặt hoàn toàn không thống khổ, trái lại ăn cao hứng bừng bừng.

Một ngụm ăn hết một cái, thật là miệng như trường giang đại hà, trong miệng phong quyển tàn vân. Chỉ chốc lát sau, bánh bao vừa mới lên đã biến mất hầu như không còn.

Cuối cùng thanh niên đẩy vỉ hấp cuối cùng về phía trước, ngửa mặt lên trời ợ một cái, vẻ mặt dương quang xán lạn nói: “Tiệm này, là của ta.”

Ầm một tiếng, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều, đẩy bầu không khí lên điểm cao nhất. Dù trời rất lạnh, nhưng khán giả không keo kiệt tiếng vỗ tay chút nào, đã sắp đập nát hai tay!

Trăm lồng bánh bao lớn a! Như thế cũng có thể ăn hết sao? Có còn là người hay không?

Chỉ chốc lát sau, nhiều lời khen ngợi cuốn tới.

“Mặt thiếu hiệp như bánh bao, gò má như lồng hấp, tướng mạo tốt.”

“Thực thần ở đây, nhận một lạy của ta.”

“Thực thần cái gì, thực thần là làm đồ ăn, thực giả, sắc hương vị! Thế này phải gọi là vị tiên!”

“Ngươi khen chó sao! Ngửi mùi là mũi chó. Phải gọi công tử này là sắc ma a!”

“Vị công tử này một mình ăn trăm lồng bánh bao, ta nói nên gọi là Bao Công!”

Vốn nghe Kim Lăng rất nhiều tài tử, hôm nay thật là mở rộng tầm mắt. Bên cạnh thanh niên kia là một thiếu nữ áo trắng như hoa, lúm đồng tiền xinh xắn, bả vai không ngừng run rẩy, hiển nhiên do bật cười.

Thanh niên kia xem thường: “Được rồi! Đừng vờ vịt! Không khen người thì ngậm miệng lại! Khen còn khó nghe hơn mắng.”

Hoàng chưởng quỹ mới được cửa hàng, đảo mắt tặng người, trong lòng rất khó chịu. Bi thương tới từ đó, hai hàng nhiệt lệ của lão nam nhân róc rách chảy xuống. Hoàng chưởng quỹ gầm nhẹ: “Rốt cuộc ngươi là ai! Vì sao muốn đối phó lão phu!”

Người kia nhẹ nhàng dừng bước, cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng cười nói: “Đường Dịch, tiểu đệ của ta, được ngươi chiếu cố.”

Hoàng chưởng quỹ run rẩy, rốt cuộc nhớ tới ngày đó chỉnh lý Đường Dịch, muốn hắn miễn cưỡng ăn năm mươi lồng bánh bao. Tâm tình kích động, cơ thể co giật, lập tức ngất đi.

**********************

Ta cầm khế ước cửa hàng, hài lòng đi ra, nghe thấy có người nói.

“Dẫn ta tới ăn cơm, kết quả bản thân ăn thống khoái, ngươi cũng ăn cho lão bản phát khóc.”

Bạch Liên nín cười ở một bên, thấy hắn qua, lại không nhịn được nghiêm gương mặt xinh đẹp, thận trọng nói: “Ngươi thế này, còn có thể ăn cơm cùng ta không?”

Ta ôm quyền cười nói: “Thất kính thất kính, tuy ăn một trăm lồng, nhưng còn hơi đói.”

Rốt cuộc Bạch Liên không nhịn được, che miệng lại nhẹ nhàng cười nói: “Chỉ ngươi bản lĩnh! Từ nay cửa hàng này là của ngươi, ngươi phải làm sao?”

Ta sờ đầu, trầm ngâm nói: “Đại khái là hiến đi.”

“Hiến đi?” Bạch Liên trợn to mắt nhìn ta nói: “Đầu óc ngươi không có vấn đề chứ? Tửu lâu này tuy chỉ có một cái, nhưng luận quy mô và địa điểm đều là nhất lưu, mỗi ngày khách đến như mây. Kiếm nhiều hơn ngươi ở Lục Phiến môn nhiều. Triều đình điều tra tài sản riêng của quan viên khá nghiêm khắc, nhưng luôn rộng rãi với tam ti võ lâm các ngươi. Sao ngươi không muốn? Chỉ cần ngươi không quá hỗn đản, ba tháng là có thể mở một chi nhánh.”

Ta buông tay nói: “Nhưng ta là hỗn đản a.”

Đầu tiên Bạch Liên ngẩn ngơ, sau đó gật gật đầu nhỏ tiếu mị: “Thật có đạo lý, trái lại ngươi rất rõ ràng chính mình a.”

Ngươi đồng ý cái búa! ! Đây gọi là khiêm tốn a! Cổ nhân nói khiêm tốn là mỹ đức a! Ngươi không để ta uy phong một chút được sao!

Bạch Liên lãnh đạm nhìn ta nói: “Ngươi không hỗn đản, ta đây coi ngươi là bằng hữu, ngươi lại muốn hôn ta?”

Sau đó duỗi ngón tay như hành xuân về phía ta, ngón giữa và ngón trỏ dựng lên.

“Còn hôn hai lần.”

Bạch Liên nói xong lại tự đỏ mặt, càng đổ tội lên đầu ta, trừng mắt nhìn ta.

Thế này cũng quá không nói đạo lý a!

“Không phải đã giải hiểu lầm đó rồi sao, sao ngươi còn nói...”

Kỳ thực, đoán chừng Bạch tổng quản cũng không muốn nói ra, bèn hung hăng trợn mắt nhìn ta. Trừng cho ta không thể nói được gì, đành phải cúi đầu im lặng.

Dường như Bạch Liên cảm thấy mình hơi không có đạo lý, quá khi phụ ta. Nhưng lại không chịu ăn nói nhũn nhặn, đành phải khoanh tay liếc ta, dường như đang suy nghĩ giải vây thế nào. Nhưng không biết, nàng vừa duỗi hai tay nhỏ từ trong áo choàng ra, bằng vào thị lực của mình, ta đã có thể trông thấy bên trong tay áo. Hai cánh tay sen trắng bóc lay động, quả thật da thịt cực kỳ trắng nõn non mềm. Khoanh vào nhau, đồng thời ống tay áo xiết chặt, tạo ra hai đường cong như dây cáp, mê tâm thần người.

Ta thấy thế huyết khí dâng trào, không khỏi hơi tỉnh thần, thế này.... Thật là đường cong thái giám nên có sao? Đại cô nương Hạnh Hoa lâu cũng thua kém a! Sao từ trước đến nay ta chưa từng gặp thái giám đẹp như vậy.

Bạch Liên đột nhiên hỏi: “Vậy ngươi thật không muốn tửu lâu này?” Ngữ khí đã ôn nhu rất nhiều, hiển nhiên là cảm thấy ta ủy khuất. Cũng coi như Bạch tổng quản xuống nước.

Ngạo kiều hủy cả đời a...

“Dù sao ta cũng không biết kiếm tiền, cầm nhiều tiền như vậy cũng là gánh nặng.” Ta khoát khoát tay: “Gió thổi vỏ trứng gà, của đi người yên vui, đừng hỏi ta yên vui là gì.”

Bạch Liên: “Hừ, ba hoa.”

Ta không để ý chút nào nói: “Tiền không thể không có, nhưng có nhiều lại đau tay. Hoàng chưởng quỹ này bận bận rộn rộn cả đời, mới tiết kiệm được tửu lâu này, không phải cũng không còn sao? Ngươi xem những người trông coi tiền tài đến hết đời, cẩn thận từng li từng tí, ban ngày ôm giấu sợ rơi mất, trong đêm cũng sợ có người tới cướp. Những người này, phần lớn là sợ nghèo, sợ trở lại thời gian khổ cực trước kia. Nhưng khi bọn hắn có tiền, bọn hắn có chân chính vui vẻ không? Tiền, kiếm bao nhiêu là đủ a? Ta luôn cho rằng, kiếm vừa vặn nhiều hơn tiêu xài chút xíu, vậy là hạnh phúc nhất.”

Bạch Liên nghe đến ngây người, dường như đang chăm chú nghiền ngẫm câu nói của ta.

Ta thầm kêu không tốt, lời này không quá giống người tuổi ta nên nói. Để tránh nàng hoài nghi chí hướng của mình, ta nói sang chuyện khác: “Không biết bây giờ Tử đại nhân với hoàng thượng ở huyện Ngũ Hoa thế nào? Thoạt nhìn tình cảm cha con bọn họ rất hòa hợp, ta thấy bây giờ hẳn đang phụ từ tử hiếu a.”

Bạch Liên bĩu môi: “Hừ, vậy ngươi còn bảo Tử đại nhân gọi ngươi là cha, ngươi cũng không sợ rơi đầu.”

Đừng nói mò a tiểu cô nãi nãi!

“Còn không phải vì Tử đại nhân nói hoàng thượng không thích hắn a. Hắn suốt ngày cho rằng mình là con hoang do người khác sinh, ta cũng không biết giải thích thế nào.”

“Đó cũng là phúc khí của ngươi! Ngươi còn dám chê.”

Mấu chốt là hắn nói do ta và mẹ hắn sinh a! Lời này cũng đừng truyền bừa, hoàng thượng nghe thấy còn không chặt ta sao! Hơn nữa năm đó, lúc quen biết ta, Phượng Hoàng chỉ là tiểu cô nương. Tuy cũng cực kì duyên dáng, trắng trắng mịn mịn, nhưng với lịch duyệt bồi tiếp sư phụ ra vào thanh lâu trăm ngàn lần, ai sẽ để nàng trong mắt a!

Ta tự thuật ấn tượng của mình với Phượng Hoàng một cách ngắn gọn, đương nhiên nói là nghe được trên giang hồ.

Bạch Liên thở phì phò nói: “Đừng nói mò, hoàng thượng tam cung lục viện, vô số giai lệ, nhưng chỉ yêu một mình Hoàng phi nương nương. Ta coi Hoàng phi nương nương như thân nhân, ngươi dám nói xấu nàng, ta dẫn đầu bạt tai đánh ngươi.”

Thì ra Phượng Hoàng có địa vị cao như vậy với Bạch Liên sao?

“Vậy vì sao Tử đại nhân còn cho rằng mình không phải thân sinh, theo lý thuyết, không phải hoàng thượng nên yêu ai yêu cả đường đi sao?”

“Vốn nên như vậy, nhưng bởi vì khi còn bé Tử đại nhân tương đối... Tương đối... Tinh nghịch, thường làm hoàng thượng... Mất mặt, cho nên hoàng thượng mới muốn Tử đại nhân đi Lạc Dương thấy chút việc đời, học một ít quy củ. Hơn nữa, tuổi ngoại tổ phụ của Tử đại nhân đã cao, để Tử đại nhân qua đó cũng là tận hiếu đạo. Kỳ thực hoàng thượng thương Tử đại nhân nhất.”

“Tinh nghịch thế nào? Ngay cả hoàng cung cũng không cho ở.”

Gương mặt xinh đẹp thanh tú của Bạch Liên co giật, sau đó bắt đầu giải thích sự tích anh dũng năm đó của Tử đại nhân cho ta.

************

Ví dụ thứ nhất

“Mẫu phi ~ nhi thần trở về rồi ~ ôm một cái ~”

“Ôi, đứa nhỏ này, sao hôm nay thích làm nũng thế. Ồ? Tử Tử, sao trên người ngươi có mùi rượu.”

“Là phụ hoàng dẫn ta đi uống ~ ta có thể uống, một hơi uống say ngất năm, năm, năm... Ba người a!”

“Đứa nhỏ này! Say đến cả số cũng không biết đếm. Hoàng thượng, sao ngươi cho Tử Tử uống rượu a?”

“Này, Hoàng nhi, đừng để ý. Nam nhi Lý gia ta, há lại không phải tửu trung hào kiệt. Hôm nay Tử Tử biểu hiện uy phong, phụ hoàng lấy ngươi làm vinh.”

“Hai người các ngươi, thật là... Tử Tử, các ngươi đi đâu uống rượu? Sao hôm nay mẹ không thấy ngươi trong cung a.”

Tử đại nhân hào khí vượt mây hét lên: “Xuất cung a! Hạnh Hoa lâu!”

“.....”

“Chờ, chờ đã! Ái phi, ngươi nghe trẫm giải thích! Không phải như vậy! Không phải như vậy!”

Lúc hoàng thượng đầu đội bình nhổ, mất mặt bị phạt không cho lên giường, Tử đại nhân mới nói mê.

“Tửu lâu bên cạnh Hạnh Hoa lâu...”

Ví dụ thứ hai

“Phụ hoàng, lần trước chúng ta ở Hạnh Hoa lâu...”

“Ngừng ngừng ngừng, đừng nhắc đến Hạnh Hoa lâu, ngươi hại phụ hoàng chưa đủ thảm sao. Hoàng nhi, ta đã giải thích, chúng ta đi tửu lâu!”

“Hừ! Tử Tử, ngươi nói xem, làm gì ở Hạnh Hoa lâu, không phải, ở tửu lâu vậy?”

“A! Chỉ có một đại tỷ tỷ nói đưa cái này cho phụ hoàng.”

Đưa tới một thỏi bạc.

“Nàng còn nói, nàng không thể làm chuyện trái lương tâm, không thể cầm tiền này.”

“... Đại tỷ tỷ kia bao nhiêu tuổi, tướng mạo thế nào?”

“Ờ... Không biết, hình như mười tám mười chín tuổi, dáng dấp rất đẹp.”

“Họ Lý! Rốt cuộc ngươi đi làm gì!”

“Hoàng nhi! Hoàng nhi! Nghe trẫm giải thích, lần này trẫm thật không biết a! Tử Tử, ngươi nói một câu a! Đừng đánh đừng đánh, trẫm đội bình nhổ! Trẫm đội bình nhổ!”

Tử đại nhân nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Đại tỷ tỷ kia nói, bạc này là phụ hoàng rơi dưới đất, cũng không thể nhặt được của rơi không báo chiếm làm của riêng, nếu không lương tâm sẽ bất an... A? Sao không thấy người đâu?”

Ví dụ thứ ba

“Mẫu phi ~ hôm nay ta nghe lời, ta đi học a. Thái phó nói ta biết chữ rất rất nhanh a ~ “

“Con ngoan, thật là thông minh, biết chữ gì rồi?”

Tử đại nhân xoạt xoạt chấm chấm, viết ba chữ to —— Thiên Hương uyển.

“Nhi tử... Sao lại học ba chữ này?”

“Hôm nay ta nhìn thấy phụ hoàng vào đó!”

“... Phụ hoàng ngươi hồi cung bảo hắn cầm cái bàn giặt này, để hắn biết là tư thế gì.”

Ví dụ thứ tư

“Phụ hoàng, vì sao người ta gọi ngươi là thiên tử nhỉ?”

“Ha ha ha, Tử Tử, bởi vì phụ hoàng là nhi tử của thượng thiên, cho nên gọi là thiên tử a.”

“Gạt người! Ngươi rõ ràng là nhi tử của nãi nãi, ngươi phải gọi...”

“Lăn! Ranh con! Để nãi nãi ngươi nghe thấy còn không gọt ngươi!”

Ví dụ thứ năm

“Tử Tử a, ngươi nhìn xem, năm ngoái phụ hoàng sinh nhật, hoàng huynh hoàng tỷ của ngươi đều tặng nhiều lễ vật cho phụ hoàng. Ngươi xem ngươi không làm gì cả a.”

“Vậy phụ hoàng muốn cái gì?”

“Haiz, cha ngươi sống nửa đời người, vẫn không biết mùi vị của bánh bao mừng thọ nhi tử tự làm là gì a.”

“Phụ hoàng, chờ ngày ngươi đại thọ, nhi tử sẽ nói cho ngươi biết mùi vị của bánh bao mừng thọ!”

“Tốt! Hảo nhi tử!”

Đến ngày hoàng thượng thọ đản, tiệc lễ có trăm ghế, khắp chốn mừng vui.

Tử đại nhân thần thần bí bí đi đến bên tai hoàng thượng: “Phụ hoàng, ta làm ra ăn rồi a, bánh bao mừng thọ ngọt!”

***************

Đậu xanh! Thật tàn bạo a!

Hoàng thượng không trở mặt mới có quỷ a! Làm sao ta biết khi còn bé Tử đại nhân là trùm hố người a! Chẳng những khiến cha đầu đội bình nhổ, chân quỳ bàn giặt, còn có thể đổi thiên tử thành nãi tử? !

“Khi đó Tử đại nhân còn nhỏ, hơi tinh nghịch thì sao? Huống chi hoàng thượng cũng không trách hắn thật, chỉ cảm thấy tính tình Tử đại nhân quá ngây thơ, ở lâu trong cung sợ bị người hữu tâm lợi dụng.”

Bạch Liên bất đắc dĩ nói: “Về sau hoàng thượng đưa mấy vị hoàng tử khác xuất cung, dời đi nơi khác. Tử đại nhân tuy không phong vương, nhưng dù sao đây là quốc sách của hoàng thượng, Hoàng phi nương nương quan tâm hoàng thượng nhất, bởi vậy chủ động làm gương, để Tử đại nhân cư trú ở nhà ngoại. Cũng bởi như thế, cho nên mấy phi tần vốn phản đối cũng mất biện pháp, đành phải để hoàng tử của mình ở ngoài.

Ta nói cho ngươi, hoàng thượng yêu Hoàng phi nương nương nhất, ta luôn ở trong cung, nhìn ra được. Làm sao hoàng thượng không thích cốt nhục giữa bọn hắn? Nếu Tử đại nhân thật do người ngoài sinh ra, Hoàng phi nương nương sớm đã vào lãnh cung. Còn được nhiều tôn sủng như vậy sao?”

Bạch Liên nói nói đi đi với ta, nghiêm chỉnh nói rõ Hoàng phi nương nương và hoàng thượng ân ái bao nhiêu, đồng thời liệt kê chứng cứ Tử đại nhân tuyệt đối là con ruột của hoàng thượng.

Nói như vậy thì ta tin.

Tuy cô nàng Phượng Hoàng hơi tùy hứng, nhưng làm quý phi thì kiểu gì cũng phải thu liễm tính tình kiêu căng. Cộng thêm, kỳ thực nàng làm người rất có nghĩa khí, lại duyên dáng, hẳn là một đôi giai phối với hoàng thượng ngay thẳng, hoàn toàn không có lý do hồng hạnh xuất tường. Tử đại nhân cảm thấy mình do người khác sinh, đoán chừng tin vào lời đồn trong cung.

Về phần ngọn nguồn của lời đồn, đoán chừng do năm đó ta đưa nàng hồi cung a... Ác quả nhiều năm trước, rốt cuộc vẫn tìm tới cửa sao? Cái đầu ngươi! Rõ ràng năm đó ta giúp người a!

Bạch Liên nói một lát, bụng lại ục ục ục kêu vang, ta mới nhớ ra, nói dẫn nàng đi ăn cơm, kết quả là chỉ báo thù cho Đường Dịch mà thôi.

Nhưng hội chùa đêm nay, biển người vây con đường đến nước chảy không lọt, cho dù khinh công của Bạch tổng quản và ta đều có thể tung hoành tới lui, nhưng số người này, nếu lao tới, tuyệt không thể đặt chân...

Chúng ta tìm một quán hàng rong gần đây, bán miến huyết vịt.

Bạch Liên trợn cặp mắt to mị thái thiên thành của nàng, hiếu kỳ nói: “Đây là cái gì? Ngửi rất thơm.”

Cái gì! Ngươi ở Kim Lăng, thế mà chưa từng ăn miến huyết vịt, rốt cuộc ngươi đến từ nông thôn nào!

“Mới có rất thơm?” Ta nhíu lông mày: “Nếu ai chất vấn địa vị vua quà vặt của miến huyết vịt Kim Lăng, ta là người thứ nhất đứng ra liều mạng với hắn.”

“Khoa trương như vậy sao?” Bạch Liên nhìn ta như nhìn hài tử, cười nói: “Ngươi kiên trì như vậy, ta đây ăn cái này đi.”

Bạch Liên mở miệng muốn gọi người: “Chưởng quầy, không đúng, này...” Nói được một nửa, lại không biết gọi người thế nào. Nàng lớn lên trong thâm cung từ nhỏ, không xuất cung nhiều năm, cũng không liên hệ với những tiểu nhân vật bày quầy này, dường như đã quên xưng hô thế nào.

Nàng kiêu ngạo hếch chiếc cằm trắng nõn, chỉ chỉ ta, dường như muốn ta hỗ trợ.

Ta ngồi yên nói: “Ngươi cũng không phải vừa ra đời đã ở trong cung, loại chuyện nhỏ này cũng có thể không biết sao?”

Bạch tổng quản tức giận trợn mắt hạnh lên, không có biện pháp.

“Ngươi chờ đấy, lát nữa ta tính sổ với ngươi.”

Kỳ thực chỉ cần Bạch tổng quản thỉnh cầu ta một câu, ta đương nhiên sẽ giúp nàng mua được. Chẳng qua với tính cách luôn độc lập tự chủ, cao ngạo bất quần của Bạch tổng quản, nàng tuyệt không làm được loại chuyện này. Nàng hít sâu một hơi, dường như tìm kiếm kinh lịch trước đây có mua đồ ở quầy ăn vặt hay không. Sau đó dựa theo ấn tượng lờ mờ khi còn bé, hơi đỏ mặt, nháy mắt to cất tiếng gọi: “Đại thúc...”

Thì ra khi còn bé ngươi đều gọi người là đại thúc sao! Mà còn dùng giọng điệu này sao!

Vì sao ta không gặp ngươi sớm hơn mười năm a! Nếu khi đó quen biết ngươi, chắc chắn ta sẽ biến thành la lỵ khống a!

Một tiếng này hơi thở như lan, hình như đại thúc bày quầy kia không nghe thấy tiếng, quả thực là ngửi mùi thơm rồi ngẩng đầu lên. Sau đó thấy Bạch Liên điềm đạm đáng yêu, gọi một tiếng ‘Đại thúc’ giòn tan. Tiếp theo đại thúc đỏ ửng mặt mo, hấp khí hóp bụng, như trẻ lại hai mươi tuổi, tỏa ra vương bá chi khí.

Đại thúc vừa nãy còn bóng loáng, bây giờ phong độ nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư muốn làm gì, xin hỏi tiểu sinh có thể giúp được gì?”

Ngươi là tiểu sinh cái gì a! Ngươi trẻ lại hai mươi tuổi cũng nhiều nhất là gã sai vặt a! Hơn nữa ngươi có thể hỗ trợ cái gì a! Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, khẳng định gọi ngươi là để mua miến a! Chẳng lẽ còn có đại cô nương ra mắt ngươi sao!

Chờ, chờ đã! Mỹ thiếu nữ biết gọi đại thúc này không phải Bạch tổng quản ta biết a! Khí chất băng lãnh của ngươi đi đâu rồi! Ánh mắt cao cao tại thượng, coi người bên cạnh như rác rưởi của ngươi đi đâu rồi! Thì ra ánh mắt xem thường người của ngươi chuyên dùng với ta sao! !

Bạch Liên nghiêm túc nhìn bát miến đỏ tươi, dùng giọng lanh lảnh như sáo trúc vang, ngọt như mật đường của cam nói tiếp.

“Ngươi có thể đổi cho ta một bát miến không, ừm... Ta ăn rất ít ớt, xin ngươi bỏ ít một chút, nhiều hơn ta sợ cay.”

Thì ra ngươi sợ cay sao! Vậy thì ăn miến kiểu gì a!

Không biết vì sao, trong lòng ta hơi không thoải mái.

Vì sao với người ta thì ngươi ngọt như vậy, với ta thì ngươi hung ác như thế a?

Ta không nhìn được nữa, ở một bên lạnh nhạt gây chuyện: “Này, miến người ta mua đều có nước cốt, sao ngươi nói không thêm thì có thể không thêm...”

“Có thể!” Bỗng đại thúc hổ gầm một tiếng, như mở công tắc thần bí nào đó, phong phạm đại hiệp cô ngạo, vứt cho chúng ta một bóng lưng cao thâm mạt trắc: “Làm ăn hai mươi năm, không có miến ta không thể làm.”

Đậu xanh, đại thúc này, đầu óc ngươi bị lừa đá! Vì moe ngay cả sinh ý ngươi cũng không cần sao!

“Vậy thì tốt, ta thật không thể ăn cay, cũng không phải hoàn toàn không được, nhưng chỉ... Chỉ có thể ăn một chút xíu.”

Tay nhỏ trắng nõn nà của Bạch Liên, ngón cái và ngón trỏ tạo ra một khoảng rất nhỏ. Đại thúc suýt bị moe đến thổ huyết, quay người một tay đổ đáy nồi chua cay phiêu hương, dùng sức rửa sạch, tiếp theo bắt đầu một nồi. Tốc độ kia tuyệt đối vượt qua cao thủ trong chốn võ lâm a!

Bạch Liên thu tay nhỏ trắng bóc, mỉm cười nói: “Vất vả ngươi, đại thúc.”

Đại thúc bị nàng cười một tiếng làm đỏ bừng cả khuôn mặt, trong nháy mắt bày ra tư thế đầu bếp. Trong miệng ‘Ta a a a a’, kêu như toàn thân là máu gà, bật hết hỏa lực nấu một chén lớn.

“Chén này, miễn phí.”

Tiếp theo, nàng được đại thúc giả ngầu chiêu đãi, miễn phí nhận được thứ mà ta lăn lộn ở Kim Lăng mấy tháng cũng không thể nhận được —— một bát miến huyết vịt thơm hơn, đượm hơn, lớn hơn, gấp đôi vịt, ít cay!

Hỗn đản a! Mỗi lần ta tới mua, mưa gió không thay đổi đều thu ta mười văn tiền!

Thế đạo này làm sao vậy! ! Moe thì có thể không cần tiền sao! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Zhang Xiao Fan
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
ARTnote
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
Hieu Le
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
Saojoker
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
LangTuTramKha
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
61703187
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
Quang Anh Luong
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
trunghieu99tt
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
Quang Anh Luong
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
Quang Anh Luong
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
Quang Anh Luong
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
Hoaqin
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
Quang Anh Luong
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
Hoaqin
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
Quang Anh Luong
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
Hoaqin
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
Quang Anh Luong
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
Hoaqin
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
Quang Anh Luong
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK