Trong Vũ Anh điện, tiếng kim thiết giao kích không dứt bên tai. Hai thanh kỳ binh sắc bén đủ để tước kim đoạn ngọc tuôn ra từng tia hỏa hoa, tiếng kim loại rung do đoản binh va chạm càng lay động lòng người, làm nhiệt huyết sôi trào.
Kiếm đi nhẹ nhàng, Kinh Thiên cổ kiếm là trường kiếm tiêu chuẩn, không thể không theo con đường nhẹ nhàng mau lẹ. Đường Dịch liên tiếp thi triển mấy bộ kiếm pháp, công gấp. Võ công Đường Dịch quảng bác, ngay cả Minh Phi Chân cũng cảm thấy không bằng, thậm chí không nhận thức được hết. Một khi thi triển ra thì như thủy ngân chảy, cả phòng phát quang, phong hàn thấu xương, múa rất đẹp mắt.
A Hổ thì cầm Hổ Liêu trong tay, dùng đấu pháp bất biến ứng vạn biến làm gốc. Chỉ dùng biến hóa rất nhỏ di chuyển cự nhận, vừa vặn bảo vệ yếu hại. Mặc dù đấu pháp như thế rất tầm thường, nhưng hai người bọn họ giao chiến hồi lâu, dưới thế công gió táp mưa sa của Đường Dịch, đến nay A Hổ chưa bị nửa điểm tổn thương. Tu vi như thế cũng là nghe rợn cả người.
Vốn là hai vị chuẩn phò mã quyết chiến, lại thành chỗ cho hai trợ quyền biểu hiện võ công.
Có người nói Đường đại nhân không hổ là tân tấn Tiềm Long Thập Thất Sĩ, võ công tinh thông đến thế. Từ khi hạ tràng đến nay, kiếm pháp sở dụng không lặp lại một thức, quả nhiên là phong phạm đại gia.
Cũng có người nói Đường đại nhân khí thế như hồng, trong mười chiêu chắc chắn làm ngốc tử to con này máu phun năm bước.
Nhưng cao thủ mà võ công có tạo nghệ nhất định, như hoàng thượng, thì vuốt râu mỉm cười. Biết đấu pháp của Đường Dịch tốn lực hơn A Hổ nhiều, hơn nữa Hổ Liêu của A Hổ bá khí trầm trọng, chính là một thanh hung binh tính hảo sát nhân. Thế thủ và thế công của hắn, quyết không thể vơ đũa cả nắm. Bây giờ hắn tích lũy khí thế, khi tụ lực đến đỉnh phong, thời điểm một mạch phát động công kích, chính là thế lôi đình vạn quân.
Đường Dịch nhìn ra đạo lý, cũng tự kinh hãi, cho nên công gấp, muốn hóa giải nguy cơ trước khi hắn xuất đao. Nhưng chẳng những không thể thành công, trái lại dưới thủ thế vừa hóa vừa đập của đối phương, lộ tuyến tiến công bị giảm đi.
Chiêu thức của A Hổ đại xảo nhược chuyết, trong thô hào có một phần tinh tế khó mà phát giác. Đao pháp của hắn không có sát khí, cũng không có một chiêu đẹp mắt. Nhưng Đường Dịch lại cảm thấy ngày càng khó tiến công. Hai người giao chiến đến mức này, cơ hồ đã là tất thua chi cục. Nhưng Đường Dịch cũng không có biện pháp, lúc này rút lui, trái lại sẽ bị thế công bá đạo của A Hổ giải quyết. Trên đại điện bóng người lay động, thành một trận đấu thú nhốt.
Từ khi xuất đạo đến nay, Đường Dịch trải qua mấy chục trận chiến, chưa từng có một trận nghiêm trọng đến thế.
—— Người này bất động thanh sắc đã nắm vững thắng lợi, võ công càng trên Phục Tượng.
Nhưng chuyện đã đến nước này, Đường Dịch cũng không thể không phụng bồi.
Bên kia, chỗ chính chủ lại hoàn toàn tương phản.
Minh Phi Chân dù bận vẫn ung dung, cầm Kim Ô Phệ Nguyệt của Kim Vương Tôn trong tay, nói không cho chính là không cho. Trong đại điện, đi sang trái hai bước, kéo một người trò chuyện hai câu, lắc lư vài cái sang phải, lại đùa giỡn tiểu cung nữ. Lúc này đang nói chuyện phiếm với Công bộ thị lang Lục đại nhân.
"Ta nói, Lục thị lang Lục đại nhân, chiến dịch Thiên Hương uyển oanh động kinh thành a. Tiểu nhân ngưỡng mộ thuật cắm hoa của đại nhân đã lâu. Đang chờ bái đại nhân làm thầy, không biết đại nhân có nể mặt không?"
"Cái này cái này, ai là quân tử cũng thích, ngu huynh sao dám làm thầy, luận bàn một chút, luận bàn một chút."
"Hỗn đản xem chiêu!"
Kim Vương Tôn phía sau vồ một cái, Minh Phi Chân mỉm cười xoay người lại, giấu đao sau lưng. Kim Vương Tôn sợ ném chuột vỡ bình, không dám đụng vào hắn, chỉ đành miễn cưỡng thu tay.
Minh Phi Chân cầm một cái đùi gà trên bàn của Lục đại nhân, cắn một miếng nháy mắt nói: "Kim tông chủ, làm gì vậy, sao ta đến đâu ngươi cũng theo a. Tới tới tới, thưởng ngươi chút xương gà."
Kim Vương Tôn tức giận run rẩy cả người, nhưng không có biện pháp làm gì hỗn đản này. Hoàng thượng không cho phép dùng quyền cước công kích, lúc đoạt đao, hắn không thể gây tổn thương cho Minh Phi Chân. Tiểu tử Minh Phi Chân ỷ vào điểm ấy, không kiêng nể gì cả, mỗi khi Kim Vương Tôn muốn động thủ, hắn bèn dùng thân thể chặn. Minh Phi Chân cao hơn Kim Vương Tôn nhiều, tay dài hơn người thường, có thể dễ dàng giấu Kim Ô Phệ Nguyệt, điểm này lại trở thành một đại ưu thế.
"Mèo to! Tả hữu giáp công với ta!"
Bên A Hổ chiếm hết thượng phong, nhưng nghe một câu của Kim Vương Tôn, lập tức vứt tất cả lập trường. Quay người nâng đao đi tới, hắn thân cao bước rộng, hai bước đã sắp giết tới bên cạnh Minh Phi Chân.
Minh Phi Chân lại bình tĩnh cười nói: "Đến hay lắm a."
Kim Vương Tôn thấy Minh Phi Chân mỉm cười, chợt giật mình, tâm niệm thay đổi rất nhanh, vội vàng quát: "Không được qua đây!"
A Hổ nghe vậy khẽ giật mình, vội vàng dừng bước. Kinh hãi phát giác sau lưng kiếm khí tập thể, quay người vung đao dũng mãnh một bổ! Hổ Liêu hóa thành một dải lụa, một đao khí thế vô tận, bổ Đường Dịch công từ phía sau trở về.
Mặc dù một đao kia uy lực vô song, mọi người ở đây lại cảm thấy đáng tiếc. Hoàng thượng càng liên tục lắc đầu.
Trận chiến giữa A Hổ và Đường Dịch, vừa nãy đại chiếm thượng phong. Hắn đã vây chết Đường Dịch, chỉ đợi thu hoạch. Đến lúc đó Minh Phi Chân há có thể không đi cứu, thế cục dây dưa tự giải. Nhưng Kim Vương Tôn không giữ được bình tĩnh, vào bẫy của Minh Phi Chân. Đây là không đủ trí kế, không liên quan đến võ công.
A Hổ mặt không thay đổi, một đao một thức thành thành thật thật giao thủ với Đường Dịch. Đánh nhau lần nữa, ưu thế vừa chiếm được biến mất không còn tăm tích. Nhưng hắn không hề oán hận, trầm mặc như trước.
Nhưng Kim Vương Tôn không quan tâm bên A Hổ xảy ra chuyện gì, chỉ thầm nghĩ: Minh Phi Chân thật là giảo hoạt! Nếu vừa nãy ta để mèo to đối phó ngươi, tạm không bàn mèo to có thể đối phó thân pháp quỷ dị của ngươi hay không, ta đều phải tay không tấc sắt đối đầu với Đường Dịch. Thân pháp của ta chưa hẳn không bằng Đường Dịch, nhưng trong tay ngươi có Kim Ô Phệ Nguyệt, đánh xuống vẫn là bên ta rơi vào hạ phong. Khá lắm đồ gian giảo!
Cảm thấy oán hận, cũng không để ý tới ánh mắt của người ngoài, quát to: "Nếu không để ngươi kiến thức sự lợi hại của bản công tử, bản sự của Kim Ngân tông ta thật sẽ bị ngươi coi thường!" Hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên kim xích chi sắc, hiển nhiên đang vận hành võ công đặc thù nào đó!
Hoàng thượng 'A' một tiếng, có vẻ kinh ngạc: "Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết! Nghe nói võ công của Kim Ngân tông lấy pháp quyết này làm căn cơ, sau đó hải nạp bách xuyên, phải xem tu vi. Nhưng mặt hiện kim xích chi sắc, vậy là đã luyện thành cấp độ cao nhất a. Năm đó ta quen biết phụ thân hắn, Kim lão tông chủ đã trung niên, nhưng vẫn không có công lực như thế. Kẻ này không tầm thường, quả thật không tầm thường!"
Nhưng nói xong lại khó hiểu: "Nhưng trẫm đã nói không thể dùng công phu quyền cước quyết định thắng bại, cho dù hắn vận ra Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết, tay không tấc sắt cũng không thành đao thương côn bổng được a."
Thừa tướng bên cạnh cười nói: "Bệ hạ, lão thần nghe nói chỗ mạnh nhất của Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết không ở bản thân, mà ở chỗ có thể biến hoá võ công sở ngộ sở học cho bản thân sử dụng. Cử động của Kim tông chủ, có lẽ muốn vận hành một môn kỳ công để xuất kỳ chế thắng."
Hoàng thượng: "A? Có môn võ công như vậy?"
Kim Vương Tôn vận công xong xuôi, một tay cách không đẩy ra, một trận chưởng lực như thực chất, như rắn ra khỏi hang, hoàn toàn khác với võ công lúc trước. Minh Phi Chân biết lợi hại, nếu dùng nội lực đón đánh, tất phải bại lộ võ công trên người, đành phải rối bước né tránh.
Nhưng một chưởng của Kim Vương Tôn không kết thúc. Chưởng lực như rắn độc, miệng rắn cắn một đĩa thức nhắm trên bàn Lục đại nhân. Kim Vương Tôn quay tay phải, vậy mà cách không giật đĩa thức nhắm này về, lại vỗ ra một chưởng, đĩa kia như ám khí, đánh tới Minh Phi Chân.
Khí thế của đĩa còn rất lăng lệ, Minh Phi Chân không chút nghĩ ngợi, vung Kim Ô Phệ Nguyệt trong tay ra, một đao chém cái đĩa nát bấy. Một đao này chỉ ỷ vào độ sắc bén của bảo đao, không liên quan đến võ công. Nhưng một đao vừa ra, Minh Phi Chân chợt cảm thấy không cầm được cán đao, rời khỏi tay. Giống đĩa kia như đúc, lại bị Kim Vương Tôn dùng chưởng lực hút đi.
Hoàng thượng cười to nói: "Đại La Không Chưởng! Đây là Đại La Không Chưởng, một trong thiên hạ ngũ chưởng!" Hoàng thượng vốn thích võ, nhìn thấy tuyệt học thiên hạ đương nhiên hưng phấn.
Thường nghe người ta nói về chỗ tinh diệu của Đại La Không Chưởng, cách không thủ vật chính là một trong số đó. Ngoài ra Đại La sơn còn một môn chưởng pháp, Tú Nguyệt Chưởng, cũng là chưởng pháp như vậy. Nhưng Tú Nguyệt Chưởng lấy lịch sự tao nhã làm chủ, vừa ra tay rất dễ nhận biết. Cho nên môn chưởng pháp này là Không Chưởng không thể nghi ngờ.
Kim Vương Tôn một chưởng hút Kim Ô Phệ Nguyệt đi, Minh Phi Chân quyết định rất nhanh, ném đùi gà cầm trong tay về phía Kim Vương Tôn, chắn trước chưởng lực, chưởng lực Không Chưởng của Kim Vương Tôn hút xương đùi gà đi. Kim Ô Phệ Nguyệt ngưng lại giữa trời, Minh Phi Chân bước nhanh tới, lại cướp đi lần nữa.
Hai lần giao thủ động tác mau lẹ, người xem không kịp nhìn. Nhưng biết hai người vừa tự xuất pháp bảo, phân biệt là chưởng pháp tuyệt diệu giao phong với trí kế hơn người, vẫn chưa phân thắng bại.
Hoàng thượng thấy thế tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Cũng thật kỳ quái. Kim Ô Phệ Nguyệt đao chính là bảo vật trấn phái của Kim Ngân tông, lại rơi vào tay đệ tử Đại La sơn. Mà Không Chưởng chính là tuyệt học truyền thế của Đại La sơn, lại bị tông chủ Kim Ngân Tông học được. Đây không phải là lộn xộn sao?"
Kim Vương Tôn lộ vẻ đắc ý, Không Chưởng này là chưởng pháp hắn học trộm từ Dạ La Thư, mặc dù gọi là Không Chưởng số hai, nhưng uy lực kì lạ, lâm chiến tự có kỳ hiệu. Hôm nay dùng võ công trong Dạ La Thư đối phó Dạ La bảo chủ, Kim Vương Tôn cũng coi như xả được cơn giận!
Minh Phi Chân lại nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, không nói gì hồi lâu.
Kim Vương Tôn làm dáng, đang muốn thi triển Không Chưởng lần nữa.
"Thứ ngươi luyện không phải là Không Chưởng."
Minh bạch là Minh Phi Chân dùng truyền âm nhập mật nói.
"Ngươi đừng hòng hồ ngôn loạn ngữ......"
"Kỳ thực hai bộ võ công này khác đường cùng đích, cho nên ngươi sử dụng, không khỏi có người nghĩ lầm ngươi luyện thành Không Chưởng. Nếu ngươi không luyện đến cuối cùng, có lẽ sẽ có người cho rằng ngươi luyện Không Chưởng chính tông."
Minh Phi Chân nói xong, bước một bước dài về phía trước.
"Tiếc rằng Kim Ô Phệ Nguyệt Quyết của ngươi cũng là nhất tuyệt, tốc độ học tập quá nhanh. Bây giờ ngươi đã luyện đến cảnh giới tối cao, cho nên chân khí của ngươi không thể tránh khỏi sẽ có phản ứng với đồ vật nào đó."
Kim Vương Tôn nào có tin tưởng, dùng Không Chưởng nhắm ngay Kim Ô Phệ Nguyệt xuất chưởng.
Minh Phi Chân trái na phải di, dùng trình độ thân pháp không làm mọi người ở đây nghi ngờ, né tránh. Lúc này A Hổ đã thoát khỏi Đường Dịch, lưỡi đao to lớn vung tới sau lưng Minh Phi Chân. Minh Phi Chân hết cách, đành phải tránh vào lộ tuyến Không Chưởng của Kim Vương Tôn.
Lúc này vị trí của Minh Phi Chân rất vi diệu, bên phải là A Hổ vồ giết tới, bên trái là một chưởng của Kim Vương Tôn, mà sau lưng là bàn ăn quốc trượng đại nhân đang dùng. Quốc trượng đại nhân cũng đói bụng, kẹp một đũa đang muốn bỏ vào miệng, thấy Minh Phi Chân đến không khỏi ngừng đũa, bốn mắt nhìn nhau, ngây ngẩn cả người.
Mà lúc này, thanh đao Minh Phi Chân cầm chặt trong tay phải không thoát được, rơi vào phạm vi Kim Vương Tôn hấp thụ. Có thể nói là không thể tránh né.
Trước đây Kim Vương Tôn đắc tội vị người nhà mẹ đẻ tương lai này, có ý lấy lòng, vội nói: "Quốc trượng đại nhân nhìn kỹ, Vương Tôn biểu diễn một chiêu cho ngài!"
Kim Vương Tôn ra sức vồ một cái! Một vồ đã tóm lấy —— chân giò trên chiếc đũa của quốc trượng đại nhân......
Mặt quốc trượng đại nhân tối sầm, dựng râu trợn mắt nói: "Tiểu vương bát đản! Ngươi bảo lão phu nhìn cái gì!"
Minh Phi Chân cười ha ha một tiếng, lúc này đao trong tay vung lên, nhẹ nhàng linh hoạt quét dưới tay hai người, vót một miếng chân giò hầm tương, đưa lên miệng.
Hừm! Ăn ngon!
Minh Phi Chân nở nụ cười như thế, sau đó nhẹ nhàng quay người lại, rời khỏi giữa hai người.
Kim Vương Tôn không biết làm sao, trong tay đầy dầu mỡ. Bản thân cũng trảo trước người quốc trượng đại nhân. Muốn đi. Nhưng lực tay của hắn quá lớn, một trảo đâm xuyên chân giò trong tay quốc trượng gia. Không dám dùng sức thu tay, sợ bắn tung tóe lên mặt quốc trượng gia.
Tức giận run rẩy toàn thân.
"Ngươi, ngươi nói cho ta đây là chưởng pháp gì."
"Võ công này của ta gọi là Chân Giò Quy Ngã Đại Pháp, vì cướp chân giò mà sáng tạo. Trước đao và chân giò, ưu tiên lựa chọn chân giò không thể bình thường hơn, chẳng lẽ ngươi không biết?"
Kim Vương Tôn: Lăn! Tên võ công kiểu gì thế!
Minh Phi Chân lườm hắn: Ta cũng không bắt ngươi phải luyện a.
Thời gian đã đến, hoàng thượng nhìn tình thế trên trận, bên A Hổ cùng Đường Dịch, Hổ Liêu cùng Kinh Thiên cổ kiếm không phân ra thắng bại. Nhưng Minh Phi Chân và Kim Vương Tôn lại có cao thấp. Tuy Kim Vương Tôn thắng vũ lực, nhưng cuối cùng không địch lại trí kế của Minh Phi Chân, phải nói là thua tâm phục khẩu phục mới đúng.
"Hiệp một, Minh Phi Chân, thắng!"
Vừa nói ra, âm thanh nổi giận đùng đùng của Kim Vương Tôn cũng đồng thời vang lên.
"Vương Tôn không phục! Thân phận người này rất có vấn đề."
Kim Vương Tôn giận dữ trợn mắt nhìn Minh Phi Chân.
"Nếu ngươi không biết điều, cũng đừng trách bản công tử đâm thủng thân phận của ngươi!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng hai, 2022 22:40
Bộ này tác vẫn ra hàng ngày bên Trung, nhưng là text hình rất khó để lấy text convert, mình làm được nhưng đang đọc lại dần cho nhớ cốt truyện, rồi xem có ai donate mua chương thì mình sẽ convert tiếp
08 Tháng hai, 2022 09:44
ai đọc rồi cho mình hỏi bộ này drop chưa zậy m.n
08 Tháng hai, 2022 01:15
drop rồi hả m.n
26 Tháng năm, 2021 10:47
mẹ đọc toàn nghe mùi dầu ăn với pê đê
17 Tháng hai, 2020 23:30
Tác giả không biết trình độ câu giờ tăng chưa=)
14 Tháng một, 2020 11:51
lâu lâu mới quay lại đọc: Cô cô, Quá nhi không thể theo ngươi ! :)))) đây là bộ truyện ngôi thứ nhất duy nhất mà mình đọc được. Nó rất tự nhiên và đọc nó thoải mái
17 Tháng mười hai, 2019 15:54
Thiên tài trong truyện chủ yếu do giang hồ đồn thôi, giỏi thiệt có mấy người đâu, mà được cái gái nào tả cũng đẹp, từ chính tới phụ
13 Tháng mười hai, 2019 21:29
Cũng không nhiều lắm, được cái tụ tập quanh lão Phi Chân nên ae tưởng nhiều thôi
08 Tháng mười hai, 2019 17:25
.-. Có chi tiết lúc Tô Hiểu đánh thắng Trần trưởng lão Cái Bang khá là vô lí. Trần trưởng lão - 1 người được xưng là cao thủ trong võ lâm mà chiêu thức của mình có thể sử dụng được bao nhiêu lần cũng không biết, bị người ta truyền nội lực cho cũng không biết. :D
08 Tháng mười hai, 2019 10:56
Truyện hay. :( Chỉ phải cái thiên tài quá nhiều, toàn chưa đến 20 mà công phu, nội lực đã chẳng thua mấy lão quái tu luyện mấy chục năm. Đọc cảm thấy hơi quá đà.
13 Tháng mười một, 2019 19:16
Lão Hoa cũng bận luôn à? :v
17 Tháng mười, 2019 19:08
Tem :)))
15 Tháng mười, 2019 23:44
Tô Hiểu đâm lão Minh thật đau :))
12 Tháng mười, 2019 23:05
Chậc chậc, vẫn rất bình thường ._. Kia mà Nho môn hình như là phe phản loạn ha, hoàng thượng đúng là giỏi quăng nồi cho lão Minh
12 Tháng mười, 2019 23:00
Main quịt tiền Bát Tiên cư 2k lượng, chủ quán đòi Y Nhân trả hội
Main suýt bị Y Nhân quẳng từ nóc nhà xuống
12 Tháng mười, 2019 22:59
Phi Chân bị đẩy vào Nho môn làm quan văn
Tổng giáo vụ là Hoàng Ngọc Tảo
Lạc Danh trả danh hiệu Bạch Vương thất quan lại cho triều đình
12 Tháng mười, 2019 22:57
Lão Hoa :)) 5 chương mới chính truyện có gì chưa? :))
08 Tháng mười, 2019 23:40
Cái vụ này lằng nhằng đây :v
08 Tháng mười, 2019 23:39
Chap cuối quyển có thanh niên Nho môn cà khịa Thiên Phong Vũ với Minh Hóa Ngữ, suýt bị làm thịt =))
08 Tháng mười, 2019 23:39
Up muộn thế? :v
07 Tháng mười, 2019 20:38
T chưa rõ ông ạ, giống kiểu huyết mạch thượng đẳng ấy, người sở hữu là trùm vv
07 Tháng mười, 2019 10:48
Tại sao có huyết mạch đấy thì chơi lại được lục hung? Hack vậy? :v Tổ tiên nhà nó chuyên ăn thịt lục hung sống qua ngày ah? :v
06 Tháng mười, 2019 21:04
Tuyết chưa xuất hiện
Phi tướng quân tên thật là Nhiên Phi Không, sở hữu cái gọi là Chiến Thần huyết mạch qq gì đó, main có cái đó nên mới chơi được Phong Bồng
Trường An Chí Nhạc chính là lão bản Sát Liên =))))
05 Tháng mười, 2019 21:31
Mà Tuyết xuất hiện chưa thế?
05 Tháng mười, 2019 21:30
Vl :v chết chưa?
BÌNH LUẬN FACEBOOK