Hắn đứng dậy muốn rời đi, thế nhưng lại bị Bạch lão đầu ngăn lại, «Ngươi làm gì thế? Định đi đâu?»
Sau lần Bạch Linh Nhi bị trúng độc, Bạch lão đầu liền căm thù Phong Hận Thiên đến tận xương tủy. Sau đó Tô Tất lại giải thích với hắn rằng, Ni La châm đó đã ở trong cơ thể Linh Nhi được mấy ngày, hẳn là không phải do Phong Hận Thiên gây ra, nên hắn mới không xông đi giết người, nhưng từ đó về sau, hắn cũng vẫn tìm mọi cách gây khó dễ với Phong Hận Thiên, nếu không phải đồ đệ của Phong Hận Thiên khiến cho độc châm trong cơ thể Linh Nhi phát tác, Linh Nhi sao có thể xảy ra chuyện?
Đối với sự vô lý của hắn, Tô Tất cũng chỉ có thể bất lực, thế nhưng việc Bạch lão đầu muốn tìm Phong Hận Thiên gây phiền toái, nàng ngược lại cũng vui vẻ mà tán thành.
Phong Hận Thiên oán giận trừng mắt nhìn Bạch lão đầu, «Liên quan đến ngươi cái rắm, buông tay ra.»
«Phong Hận Thiên, ngươi tốt hơn hết hãy nhớ kỹ, cô nương kia là ở trên lôi đài mà đánh đồ đệ ngươi. Nếu đã thua thì hãy nhận thua, muốn trách chỉ có thể trách bản thân hắn không bằng người ta.» Bạch lão đầu lười biếng nhìn hắn. Quy định trên lôi đài là không được đả thương đến tính mạng của người khác, chứ không quy định rằng không được đả thương người, nên phương pháp của Tô Tất cũng không sai.
Vẻ mặt Lam Hải đại sư chứa ý cười, nhưng lời nói ra lại lạnh như băng, «Nếu ngươi dám đả thương nàng, đừng trách ta và Bạch lão đầu liên thủ.»
Phong Hận Thiên đấu với một người trong hai bọn họ còn yếu thế hơn một chút, huống chi là cả hai cùng liên thủ? Hắn oán hận mà vung tay, xoay người lại ngồi xuống.
Vệ đế nhìn ba vị tiên thiên cường giả bên cạnh, không khỏi sửng sốt, bởi vì trong ấn tượng của hắn, tiên thiên cường giả luôn là người cao cao tại thượng, vẻ mặt kiêu ngạo, xa cách đạm mạc, bọn họ tựa như thần tiên, không có hỉ nộ ái ố, không có thù hận đố kị, thậm chí đến ăn uống cũng không cần…..
Bởi vì trong ấn tượng của hắn, tiên thiên cường giả thật sự quá mức thần bí….
Thế nhưng, ba vị tiên thiên cường giả trước mắt này lại hoàn toàn phá vỡ ý niệm của hắn.
Thực ra cũng khó trách Vệ đế lại kinh ngạc như thế. Mặc dù hắn là tôn sư của một quốc gia, quân lâm thiên hạ, nhưng hắn vẫn chỉ là một người bình thường mà thôi, cũng cúi đầu mà ngưỡng mộ những vị tiên thiên cường giả ở trên cao. Thật ra, chỉ cần đứng cùng cấp bậc với những vị thượng vị giả này, sẽ phát hiện ra bọn họ ngoại trừ mạnh mẽ đến gần như vô địch ra, thì những cái khác cũng không khác gì người bình thường, cũng biết tức giận, biết bao che khuyết điểm, biết thù hận, biết đấu tranh.
Chẳng qua đối với những hạ vị giả, bọn họ thể hiện sự khinh rẻ cùng coi thường, nhưng càng như vậy, những vị hạ vị giả này lại càng tôn sùng bọn họ. Theo như nàng biết, Tiết Tuyền Y mặc dù thiên phú không tồi, thế nhưng vẫn chưa đủ trình độ đạt đến cấp thiên tài, có thể tiến đến tầng thứ bảy, phần lớn là dựa vào vận may mà thôi. Đây là dựa theo lời của Tô Tất. (Băng: Chả hiểu nổi cái đoạn này =)) Đang nói đến tiên thiên cường giả, tự dưng đùng một cái Tiết Tuyền Y bay vào =)) Tác giả viết quá ư liên quan)
Nhưng An Á lại lắc đầu, «Thật ra ngươi không biết đấy thôi, không biết vì sao, lần này nhìn thấy Tiết Tuyền Y, ta đột nhiên có dự cảm không tốt, tựa như trên người nàng tỏa ra hơi thở nguy hiểm.»
Tô Tất hơi nhíu mày, «Hơi thở nguy hiểm? Ta còn nhớ, Tiết Tuyền Y là thất cấp, ngươi cũng là thất cấp, không lý nào ngươi lại cảm giác được loại hơi thở này từ trên người nàng ta.» Loại hơi thở khủng bố này là lãnh ý mà những võ giả cấp cao vô ý phát ra khi đứng trước những võ giá cấp thấp.
«Dù sao ta cũng có cảm giác rằng Tiết Tuyền Y đã thay đổi, hơn nữa không thay đổi không ít. Nếu ta đoán không lầm, một ván này, ngươi thua rất có thể là Nhiếp Vũ Sương.» An Á vừa đếm bạc vừa nói với Tô Tất. Bởi vì chuyện đánh cuộc vẫn luôn do nàng phụ trách, nên đối với thực lực của tuyển thủ, nàng hiểu rõ hơn Tô Tất vài phần.
Dù sao sau đêm Nhiếp Vũ Sương cùng tham gia đột nhập vào Tiết phủ, An Á và nàng cũng được tính là quen biết sơ sơ, An Á vẫn là có chút lo lắng cho nàng.
Tô Tất coi trọng lời của An Á, thế nhưng cũng không vì vậy mà lo lắng, nàng cười nói, «Một khi đã như vậy, chúng ta liền vào trong xem một chút đi, trận tiếp theo chính là Nhiếp Vũ Sương với Tiết Tuyền Y đấy.»
Trận này, theo tâm tình của Nhiếp Vũ Sương mà nói, tương đối là u ám. Bởi vì đối thù mà nàng chờ mong là Tô Tất, nàng muốn cùng Tô Tất ở trên đài quang minh chính đại mà đấu một trận, kết quả là nàng ta lại không báo danh tham gia. Giờ rút thăm trúng ai không trúng lại trúng phải Tiết Tuyền Y. Trận này căn bản là không có chút tính khiêu chiến a.
Trong lòng Nhiếp Vũ Sương, ấn tượng đối với Tiết Tuyền Y, vẫn luôn dừng lại ở một đêm đó, cho nên nàng đối với Tiết Tuyền Y tràn ngập sự khinh rẻ cùng coi thường. Nàng nghĩ, nếu Tô Tất đã không tham gia, lại ngẫu nhiên để nàng và Tiết Tuyền Y đấu một trận, đây chẳng phải là ông trời có mắt sao, để nàng thay Tô Tất báo thù. Tiết Tuyền Y, nữ nhân đối trá âm hiểm đó, ngươi cho rằng ngươi không bao giờ phải trả giá cho những việc ngươi đã làm sao.
Trên đài, hai người lẳng lặng đứng, cùng đánh giá lẫn nhau.
Lúc Nhiếp Vũ Sương nhìn thấy Tiết Tuyền Y trước mặt, mày không khỏi nhíu lại. Bởi vì rất kỳ quái.
Trước đây, nàng liếc mắt một cái liền có thể nhìn rõ từng chi tiết của Tiết Tuyền Y, biết nàng không cần phải lo lắng, thế nhưng Tiết Tuyền Y hiện nay lại cho nàng một cảm giác bí hiểm, loại cảm giác nàng chỉ xuất hiện lúc nàng đứng trước người cấp cao hơn mình. Chỉ mới vài ngày, Tiết Tuyền Y sao có thể thay đổi nhiều như vậy?
Đối mặt với tình huống này, Nhiếp Vũ Sương chẳng những không sợ hãi, ngược lại càng thêm hưng phấn. Bởi vì trong trận đấu này, đối thủ mà nàng tìm kiếm, chính là người đủ sức khiến võ công của nàng có thể đột phá.
«Nhiếp Vũ Sương, hôm ấy trong trận săn bắn ngươi chế nhạo ta, hôm nay ngươi chuẩn bị chịu chết đi!» Đáy mắt cùng chân mày Tiết Tuyền Y, thậm chí toàn thân nàng, đều toát ra lãnh ý.
Nhiếp Vũ Sương lạnh lùng cười, «Chịu chết? Ha ha ha, Tiết Tuyền Y, mặc dù ngươi đã có chút tiến bộ, nhưng những lời này không khỏi quá cuồng vọng rồi, người nên chịu chết là ngươi mới đúng!»
Nhiếp Vũ Sương tính tình nóng nảy, chỉ cần một chút lửa, đã có thể khiến nàng tức giận.
Hai người không tiếp tục mở miệng, nháy mắt liền khai chiến.
Lúc đầu Nhiếp Vũ Sương dựa vào chưởng phong dồn dập mà chiếm thế thượng phong, thế nhưng khóe miệng Tiết Tuyền Y vẫn luôn duy trì nụ cười trào phúng thản nhiên như cũ.
Sau thời gian một nén nhang, hai người lại lần nữa tách nhau ra, linh lực của Nhiếp Vũ Sương tiêu hao quá nửa, trong khi linh lực của Tiết Tuyền Y vẫn dồi dào như trước.
Tiết Tuyền Y lạnh lùng cười, khóe miệng hàm chứa ý cười mỉa mai. «Nhiếp Vũ Sương, người duy nhất có thể đánh bại ta đã đi rồi, ngươi chuẩn bị chịu chết đi.»
Nàng vừa dứt lời, năm ngón tay liền bắt đầu kết thành một thủ ấn phức tạp, thân ảnh biến hóa khó lường, từ một biến thành hai, từ hai biến thành bốn, bốn thành tám, sáu đó bốn phương tám hướng đều là thân ảnh của nàng, bao vây lấy Nhiếp Vũ Sương.
Nhiếp Vũ Sương đứng giữa lôi đài, ngưng tụ linh lực bảo vệ quanh thân, khuôn mặt băng lãnh, ánh mắt cảnh giác.
Thế nhưng nàng đã dùng hết cách, nhưng vẫn không thể phân biệt nổi, tựa như người nào cũng là thật, nhưng lại tựa như người nào cũng là giả.
Tô Tất ngồi dưới đài, ánh mắt của nàng mang theo vẻ khó tin.
Trên người Tiết Tuyền Y đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Nàng ta sao có thể đột nhiên trở nên cường đại như vậy? Ngay cả nàng cũng nhìn không ra sự nông sâu của Tiết Tuyền Y, hư ảnh bốn phương tám hướng đó ngay cả nàng cũng nhìn không ra đâu là thật đâu là giả, nếu như đặt nàng vào vị trí của Nhiếp Vũ Sương, nàng cũng không tự tin rằng nàng có thể làm tốt hơn Nhiếp Vũ Sương là bao.
Tiết Tuyền Y…..hẳn là thập cấp, hơn nữa còn là đỉnh của thập cấp.
Nhưng ngày ấy trong hiệu thuốc, nàng ta rõ ràng chỉ mới là bát cấp mà thôi.
An Á ghé vào bên người Tô Tất, nhỏ giọng nói thầm: «Ta nói không sai chứ, Tiết Tuyền Y không biết có phải uống nhầm thuốc hay không, đột nhiên trở nên mạnh đến không tưởng như vậy. Ngươi tự tin có thể thắng được nàng ta sao?»
Tô Tất chậm rãi lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, «Không.»
«Vậy làm sao bây giờ? Trận tiếp theo rất có thể chính là các ngươi đối đầu a.» An Á tức giận nói. Nàng trực tiếp gạt bay khả năng Nhiếp Vũ Sương có thể thắng.
Thế nhưng Tô Tất cũng hiểu được, dưới tình huống này, nếu Nhiếp Vũ Sương còn có thể thắng mới là kỳ quái. Vừa rồi Nhiếp Thanh Nhiên đấu với Bạch Linh Nhi, người thắng đã không cần phải bàn. Nói như vậy, nhóm bốn người còn lại chính là nàng, Vệ Lăng Phong, Nhiếp Thanh Nhiên và Tiết Tuyền Y. Ba người này, mặc kệ đấu với ai, đều rất khó ứng phó.
Tô Tất hơi nhíu mày, «Tiết Tuyền Y lần này trở nên cường đại, chúng ta liền trở nên bị động. Ngươi xem, Nhiếp Vũ Sương bất quá chỉ là ở trận săn bắn lúc trước nói nàng ta vài câu, vậy mà nàng ta đã muốn cả tính mạng của Nhiếp Vũ Sương, ta đã cùng nàng ta kết bao nhiêu thù hận a, nàng ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt chứ?»
«Với tính cách của Tiết Tuyền Y, nói không chừng là vậy đấy.» Ánh mắt An Á dời lên lôi đài, mắt dần trở nên lạnh lẽo, bởi vì tình thế đã xảy ra rất nhiều biến hóa rồi.
Lúc trước Nhiếp Vũ Sương chiếm thế thượng phong, sau đó hai người cùng giằng co, tiếp đó Nhiếp Vũ Sương rơi vào thế yếu, nhưng hiện tại – Nhiếp Vũ Sương đã không đủ khả năng chống đỡ nữa rồi.
Nàng trúng phải vô số vết kiếm, máu tươi nhuộm đỏ, váy sam màu vốn có màu đỏ tươi, trong lúc nhất thời, đã loang lổ những vết đỏ thẫm, theo từng chuyển động của Nhiếp Vũ Sương mà nhỏ giọt xuống đất.
Lúc này, sắc mặt nàng trắng bệch không chút huyết sắc, đôi môi vốn đỏ hồng giống như bị bao phủ bởi một tầng sương trắng, khô khốc nứt nẻ, thế nhưng hai mắt của nàng vẫn trong trẻo như trước, đáy mắt hiện lên sự kiên nghị cùng sự quật cường không chịu thua.
Ánh mắt Tô Tất thản nhiên dời lên đài, cũng không tự chủ mà rớt mồ hôi lạnh vì Nhiếp Vũ Sương.
Tiết Tuyền Y ra tay vô cùng ngoan độc, khắp nơi đều là sát chiêu, âm ngoan thủ lại, thanh kiếm trong tay nàng, lấp lánh một tầng màu xanh, tựa như được tẩm kịch độc. Bị kiếm này đả thương vài lần, chuyển động của Nhiếp Vũ Sương trở nên chậm hơn, xuất thủ cũng trở nên yếu ớt, mà Tiết Tuyền Y lại giống như ăn phải thuốc kích thích, linh lực tràn đầy.
Trên người Nhiếp Vũ Sương đã trúng hơn mười đao, máu tươi chảy đầy đất, thế nhưng Tiết Tuyền Y vẫn không ngừng ra tay.
Tô Tất vài lần thấy Nhiếp Vũ Sương muốn nhận thua, thế nhưng đều bị Tiết Tuyền Y vô tình mà cắt ngang, Tô Tất biết, nàng ta là muốn Nhiếp Vũ Sương mất máu đến chết hoặc trúng độc mà bỏ mình.
Trận đấu này, không hạn chế binh khí và độc dược, nên Tiết Tuyền Y mới dám không sợ hãi gì như vậy.
«Tô Tất, ngươi mau nghĩ cách đi, Nhiếp Vũ Sương không chịu nổi rồi.» An Á lo lắng kéo ống tay áo Tô Tất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm lên đài.
Đây đã là lần thứ bảy Nhiếp Vũ Sương ngã xuống, lần này, nàng giãy dụa vài cái, dường như không thể đứng dậy được.
Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, nàng giơ một tay lên, khó khăn nói: «Ta…..nhận……»
Một chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, khóe miệng Tiết Tuyền Y đã nhếch lên một nụ cười lạnh, nàng lại tiếp tục hạ xuống một chiêu ‘Lửa lan ngàn dặm’ muốn thiêu sống Nhiếp Vũ Sương.
Bởi vì Nhiếp Vũ Sương còn chưa kịp hô lên một chữ ‘thua’ cuối cùng, nên trọng tài vẫn lạnh lùng đứng bên cạnh không di chuyển, Tô Tất cảm thấy người nọ rất quen mắt, nhìn lại một lần nữa, hóa ra là Tiết tướng quân! Nhị thúc của Tiết Tuyền Y!
Trong lòng Tô Tất nhất thời dâng lên một ngọn lửa vô danh, ỷ vào việc Nhiếp Thanh Nhiên không ở đây, khi dễ người Bắc Di quốc, nàng ta đây là muốn gây chiến tranh giữa hai quốc gia sao?
Lúc trước Nhiếp Thanh Nhiên đã cứu nàng một mạng, nàng ra tay giúp người của hắn, coi như trả cho hắn một ân tình.
Tô Tất lấy huyền thiết chủy thủ ra, dốc toàn bộ linh lực đánh về phía Tiết Tuyền Y!
Chủy thủ như tên rời cung, bắn thẳng tới –
Tô Tất đã là đỉnh cửu cấp, huống chi nàng còn từng là một sát thủ, đánh lén dối với nàng mà nói là một việc vô cùng đơn giản. Tiết Tuyền Y đang đắc ý, không dự đoán được sẽ có một thanh chủy thủ bay tới, nên chỉ kịp nghiêng người né tránh. Đợi đến lúc nàng phản ứng lại, thì ngọn lửa nàng tạo ra ra đã tan biến rồi.
Hóa ra mục tiêu của Tô Tất không phải nàng, mà là ngọn lửa kia.
Hàn khí bức người trong huyền thiết chủy thủ, chính là khắc tinh của ngọn lửa. Nên lúc huyền thiết chủy thủ đâm xuyên qua, ngọn lửa liền biến mất không bóng dáng, vừa vặn cứu Nhiếp Vũ Sương một mạng.
Lúc này, một chứ ‘thua’ cuối cùng vừa vặn được nàng thốt lên.
Trước mặt bao người, Tiết tướng quân cũng không thể thiên vị, liền tuyên bố trận đấu kết thúc.
Hắn còn chưa nói xong, Tô Tất và An Á đã chạy lên đài, đem Nhiếp Vũ Sương bảo vệ ở giữa.
Tiết Tuyền Y hung hăng nhìn chằm chằm Tô Tất. Khóe miệng chậm rãi nhếch lên ý cười âm độc.
Nếu không phải nàng ta quấy nhiễu, Nhiếp Vũ Sương đã sớm bị nàng tiêu diệt. Thế nhưng không sao cả, Nhiếp Vũ Sương đã trúng phải Thất tuyệt đoạt mệnh tán của nàng, cho dù không mất máu đến chết cũng sẽ trúng độc mà chết.
Tô Tất nhìn Tiết Tuyền Y trước mắt, phát hiện sự điên cuồng tràn ra trong đáy mắt của nàng ta, đôi mắt đỏ thẫm, oán hận nham hiểm, hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn.
«Tô Tất, ngươi vẫn thích xen vào việc của người khác như vậy, ngươi không sợ sẽ đánh mất cái mạng nhỏ của chính mình sao?» Thanh âm của Tiết Tuyền Y nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo một chút châm chọc.
«Mấy việc không đâu này, ta đã xác định là sẽ xen vào rồi.» Tô Tất lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, lấy từ trong ngực ra một viên dược giải bách độc nhét vào miệng Nhiếp Vũ Sương, cẩn thận để nàng nuốt xuống.
Nhiếp Vũ Sương sau khi nhìn thấy Tô Tất, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, cuối cùng cũng không đủ sức chống đỡ, hôn mê trong lòng Tô Tất.
«Đây là giải dược sao?» An Á gấp gáp hỏi, mắt nhìn Nhiếp Vũ Sương sắp tắt thở đến nơi.
Tô Tất quay sang nói với An Á, «Giải dược này chưa chắc đã có tác dụng, chúng ta trở về rồi nói sau.»
«Ta khuyên ngươi vẫn nên giữ giải dược lại cho mình thì hơn.» Tiết Tuyền Y nói xong chậm rãi mà cười ầm lên, xoay người rời khỏi lôi đài. Nhưng lại không để ý, lúc nàng bước qua người Tô Tất và An Á, khóe miệng An Á liền cong lên nụ cười thỏa mãn.
Nhìn bóng dáng nàng đi càng lúc càng xa, đáy mắt Tô Tất hiện lên sự trầm tư.
Chỉ mấy ngày sau, danh sách thi đấu của nhóm bốn người đã được tiết lộ.
Vệ Lăng Phong với Nhiếp Thanh Nhiên.
Tô Tất với Tiết Tuyền Y.
Sau khi nhận được danh sách này, Tô Tất liền nhốt mình trong thư phòng, suốt một ngày không bước ra, không một ai biết nàng ở bên trong làm cái gì.