Lúc này trời đã chạng vạng tối, ánh chiều tà nhuộm đỏ chân trời, bầu trời giống như một tấm lụa mỏng điểm ánh vàng.
Hoàng hôn bao phủ, gió núi khẽ thổi, tà áo bay phấp phới.
Vách núi cao chót vót, nhưng đối với cao thủ như bọn họ mà nói, độ cao mấy ngàn thước hay mấy trăm thước cũng chả khác gì nhau. Trên núi vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang vọng tiếng côn trùng kêu, mang theo hương vị ấm áp của mùa xuân.
Dọc theo đường núi, Dược sư quen chân tiến thẳng lên đỉnh, chưa đầy một khắc, bọn họ đã lên đến đỉnh núi. Đứng trên đỉnh núi cao, nhìn về phương xa, bầu trời âm u mù mịt, gió lạnh khiến mắt bỏng rát.
Đỉnh núi chưa phải là đích đến cuối cùng, Dược sư tiếp tục dẫn nàng vào trong một mỏm đá lởm chởm kỳ quái bị bao phủ trong sương mù.
Bên ngoài một mảnh hoang vu, cây khô lá vàng, nhưng ở trong này lại xanh biếc một vùng, cây cối tươi tốt um tùm.
Tô Tất nhìn Bạch Vân Cung sừng sững trong mây, tim đột nhiên đập nhanh hơn, bàn tay thon gọn đặt nhẹ lên ngực, đáy mắt hiện lên vẻ mê mang. Mơ hồ như có một sức mạnh thúc giục nàng tiến về phía Bạch Vân Cung, nhưng trong lòng lại thầm gào thét: Quay lại…….Quay lại…..Quay lại đi…….
“Có thấy tảng đá lớn kia không? Xung quanh nó là Mạn Đằng La, lần trước ta nhìn thấy một khóm lớn, bao phủ toàn bộ vách núi luôn.» Dược sư chỉ vào một tảng đá lớn trắng ngà, hưng phấn nói với Tô Tất.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ đột nhiên bị cắt ngang, Tô Tất giật mình bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn về phía Dược sư chỉ.
“Đi mau đi mau, trời mà tối là không thấy gì nữa đâu.» Dược sư đẩy Tô Tất, sau đó bước nhanh về phía trước.
Tô Tất ngước nhìn Bạch Vân Cung nguy nga lộng lẫy cách đó không xa, tầm mắt lại rơi xuống người Dược sư, bước theo chân hắn. Nếu có thể hái được Mạn Đằng La, nàng sẽ có cơ hội bào chế Hỏa diễm dược tề, sau đó tiến thẳng lên cấp Dược tề đại sư. Nghe nói ở thế giới này, Dược tề đại sư so với tiên thiên cường giả còn hiếm hơn.
Từ xa Tô Tất đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng dễ chịu, thấm vào ruột gan. Vòng qua tảng đá lớn trắng ngà, Tô Tất ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy vách núi đằng xa lấp lánh những đốm sáng nhỏ, giữa trời chiều, ánh trăng đan xen những đốm sáng, giống như những tia sáng lọt qua kẽ lá, trong màn đên tựa như ảo mộng, lấp lánh sáng ngời.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, như có hàng ngàn chú đom đóm bay lượn khắp nơi, vấn vít không dứt, đẹp đẽ một cách huyền bí.
Hoá ra thật sự có Mạn Đằng La, hơn nữa số lượng còn không hề ít.
Thế nhưng lại mọc trên vách núi dựng đứng, muốn hái được quả thật không dễ, ở trong tầm với cũng chỉ có một hai nhành.
Tô Tất lấy bình ngọc đeo bên mình ra, nói với Dược sư, “Chỉ lấy phần ở chính giữa đóa hoa, cả lá cây và rễ cây đều chứa kịch độc, ngươi phải cẩn thận.”
Dược sư đang định nhổ cả gốc, nghe Tô Tất nói vậy, lập tức rút tay về. Hắn biết để có thể trở thành dược liệu quan trọng nhất trong công thức điều chế Hỏa diễm dược tề, độc tố của Mạn Đằng La tuyệt đối không thể đùa, hắn mặc dù là dược si, nhưng vẫn phải tự mình biết mình.
Từ khi uống máu từ tim của tiểu tuyết hồ, Tô Tất có được một cơ thể bách độc bất xâm, độc Mạn Đằng La đối với người khác thì vô cùng hung hiểm, nhưng với nàng thì không.
Vừa hái được ba đóa, nàng đang muốn bay lên giữa vách núi hái thêm thì đột nhiên một cơn gió lạnh đánh úp tới, Tô Tất chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, trên cánh tay trắng nõn nổi đầy gai ốc.
Tô Tất thầm căng thẳng, tập trung lắng nghe, chỉ thấy trong không gian yên tinh truyền đến một thanh âm quỷ dị.
“Sàn sạt…..Sàn sạt…..”
Thanh âm ẩm ướt nhớt nhát ở trên vách núi tối tăm lại càng đặc biệt quỷ dị. Giống như nước đá thấm vào từng lỗ chân lông, Tô Tất không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Đây là loại tiếng động gì chứ?! Như là có cái gì đang chà xát vào cỏ vậy…..
Trong lúc Tô Tất còn đang tập trung quan sát bốn phía thì thanh âm quỷ dị đó lại đột ngột biến mất, trên vách núi yên tĩnh như cõi chết, tiếng gió thổi xào xạc thê lương.
Tô Tất không dám khinh suất.
Nếu chỉ là do rắn gây ra, nàng cũng không cần khẩn trương như vậy, nhưng hơi thở chết chóc này lại khiến nàng sợ đến lỗ chân lông không thể nào giãn ra nổi, khiến nàng có cảm giác như có vật nhọn đâm vào người, giống như thợ săn sập bẫy, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Trong tay là nhuyễn kiếm sắc nhọn, sau lưng là đồng cỏ mênh mông, Tô Tất quét mắt nhìn quanh đầy cảnh giác, cuối cùng ánh mắt chăm chú nhìn vào một bụi Mạn Đằng La, trực giác nhạy bén khiến nàng cảm nhận được mối nguy hiểm làm cho nàng đến từng sợi lông cũng phát run, nàng biết nhất định là có cái gì đang trốn ở nơi đó, đang rình rập chờ thời cơ.
“Sao còn đừng đấy? Mau hái đi, chờ đến khi sương xuống bị nhiễm tạp chất rồi thì không dùng được nữa đâu, không phải chính ngươi nói vậy sao?” Dược sư ở dưới vách núi ngẩng đầu lên, hắn vẫy tay ra hiệu cho Tô Tất.
Thời gian chậm rãi qua đi, Tô Tất cảm thấy mồ hôi lạnh trên tay nhiều đến mức thấm ướt cả chuôi kiếm, xung quanh ngoại trừ tiếng của dược sư và gió núi lạnh thấu xương thì không có một chút tiếng động nào khác. Chẳng lẽ là do nàng nghe nhầm?
Tai có thể nghe nhầm, nhưng bản năng sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm, thì không thể nhầm được.
Trong khoảnh khắc lúc nàng nghiêng đầu, tầm mắt của nàng dừng trên thân cây, trong nháy mắt bóng đen đánh úp tới Tô Tất không suy nghĩ nhiều lập tức ngã nhào sang bên cạnh, sau đó cuộn người lăn khỏi chỗ đó.
Chưởng lực đánh tới dường như sượt qua đầu nàng, lúc quay người nhìn lại, khoé mắt thoáng thấy một khuôn miệng ngoác rộng dữ tợn đang táp về chỗ lúc nãy nàng vừa đứng, răng nanh sắc bén dưới ánh trăng khiến người ta ớn lạnh.
Một con bạch xà khổng lồ, vảy toàn thân ánh lên tia sáng lạnh lẽo, cơ thể to lớn quấn quanh cành cây, đôi mắt xanh lè ánh lên vẻ quỷ dị, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Tô Tất, miệng phả ra hơi thở chết chóc, chờ thời cơ để tấn công.
Tô Tất có thể cảm nhận được, con bạch xà khổng lồ này rất mạnh, so với nàng và Bạch Tề còn mạnh hơn rất nhiều. Nếu muốn so thực lực, có lẽ có thể so với Mãng xà nộ thiên mà Vệ Lăng Phong gặp lúc trước.
Cùng lúc đó, bên kia xuất hiện một hắc y nhân cao gầy, ánh mắt đầy oán hận, như hổ rình mồi nhìn Tô Tất. Hắn mặc dù toàn thân khoác y bào màu đen, nhưng cặp mắt tàn nhẫn kia lại rất quen thuộc, Tô Tất liếc mắt một cái đã nhận ra.
Hắc y nhân, Tô Tất và bạch xà, xếp thành một hàng thẳng, mà Tô Tất lại xui xẻo bị vây chính giữa.
Tô Tất cắn chặt môi dưới, lớn tiếng quát: “Bạc Tề?”
Chỉ một mình Bạch Tề thì nàng còn ứng phó được, nhưng lại còn thêm một bạch xà còn mạnh hơn hắn gấp nhiều lần, đêm nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Tô Tất liếc mắt, phát hiện dược sư đã sớm bị đánh cho ngất xỉu.
“Ha ha ha, ngươi cũng tinh mắt đấy, vẫn có thể nhận ra ta.” Bạch Tề trực tiếp thừa nhận, hắn không kéo khăn che mặt xuống, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tất, đáy mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn lạnh lùng, không chút cảm tình chậm rãi nói: “Tiểu Bạch, giúp ta giết nàng.”
Giọng điệu không chút run rẩy, trong trời đêm vang lên một cách quỷ dị.
Nghe được mệnh lệnh của Bạch Tề, bạch xà vốn đang quấn quanh thân canh trượt thân thể nặng nề xuống, thân rắn to lớn nhưng lại đặc biệt linh hoạt, há miệng táp về phía Tô Tất, dữ tợn hung tàn.
Không đợi bạch xà đến gần, Tố Tất đã xoay người bỏ chạy.
Trên núi khắp nơi đều là đất đá với cổ thụ, muốn chạy trốn cũng không dễ dàng, chờ Tô Tất lảo đảo, bạch xà bắt lấy cơ hội, bật lên táp về phía Tô Tất.
Tô Tất tựa như có mắt sau lưng, đợi đến lúc bạch xà xông tới, nàng nhân cơ hội phóng nhuyễn kiếm về phía nó, rồi ngay lập tức đứng dậy tiếp tục chạy trốn. Nhưng tránh được bạch xà lại gặp phải Bạch Tề.
Hắn như không mà phóng một chưởng về phía nàng, đợi đến lúc tiến đến bên cạnh Tô Tất, chưởng lực dường như trở nên mạnh mẽ khác thường, Tô Tất muốn tránh cũng không được, nghiến răng chờ chưởng lực đánh trúng, mà nhờ gió từ chưởng lực, nàng còn có thể với tốc độ cực nhanh mà nhảy lên.
Lưng bị đánh trúng đau nhức khiến Tô Tất hơi lảo đảo suýt ngã. Nàng cảm giác được khí huyết trong ngực trào lên, cổ họng tanh vị máu, vừa há miệng máu liền lập tức tràn ra, nhưng nàng một giây cũng không thể phí phạm, nhảy vọt lên bay xa được mấy chục thước.
Phía sau, Bạch Tề và bạch xà đuổi theo sát nút.
Bị vây quanh bởi độc vật, gió quất vun vút, Bạch Tề lại không ngừng tung chưởng.
Trong lúc nhất thời cả đỉnh núi đều rung chuyển, bụi bay đá lở lăn từ trên đỉnh núi xuống, xem ra, Bạch Tề đã quyết tâm đưa nàng vào chỗ chết.
Tô Tất cố nén đau đớn, nhảy tránh một chưởng.
Từ đây cách chân núi non nửa canh giờ, mà bạch xà phía sau lại đang dùng tốc độ tia chớp đuổi đến, chỉ sợ chưa đến một nén nhang đã đuổi kịp, đến lúc đó viện trợ chưa đến đã đột tử ngay tại chỗ. Trong khoảnh khắc cấp bách nguy hiểm, Tô Tất nhìn thấy cung điện ở xa xa.
Nơi đó chính là cấm địa ở Ẩn Dật Thôn, ngay cả ngũ đại trưởng lão cũng không thể tùy ý ra vào, cũng không biết cấm địa có thể cầm chân Bạch Tề hay không, nhưng giờ Tô Tất chỉ có thể bất chấp.
Thấy Tô Tất không biết sống chết chạy về phía cấm địa, nụ cười lạnh trên khóe miệng Bạch Tề càng đậm hơn, mỉa mai đưa mắt nhìn quanh. Nàng ta chạy về phía Bạch Vân Cung càng tốt, ở đó bên ngoài có ông nội canh, bên trong có Nguyên hộ pháp thủ, chờ nàng chạy đến nơi, ông nội đương nhiên sẽ ngăn nàng lại, như thế chẳng phải là ba ba trong hũ sao?
Bạch Vân Cung ngày càng gần…..
Thế nhưng Tô Tất lại phát hiện ra, một trăm trượng trước Bạch Vân Cung, là một vách núi dốc đứng…..
“Ha ha ha ha — nếu ngươi đến được khu cấm địa thì ta còn không có cách, thế nhưng muốn vào khu cấm địa nhất định phải qua được vách núi này, chẳng lẽ không ai nói cho ngươi biết sao? Ha ha ha ha —” Tiếng cười cuồng vọng từ phía sau truyền đến.
Tô Tất bình tĩnh đứng trên vách núi, nhìn vực sâu phủ mây trắng mù mịt dưới chân, lòng nàng thầm căng thẳng, lại nhìn bố cục của Bạch Vân Cung đằng xa….. Đôi mắt ảm đạm của nàng dần sáng lên.
Đúng lúc này, một lực đạo từ phía sau đánh đến, Tô Tất không thể kháng cự, cả người lập tức bị đánh bay.
Nàng vốn đang đứng ở trên đỉnh, giờ lại đang rơi từ đó xuống.
Trong chớp mắt bị đánh bay khỏi vách núi, Tô Tất nhanh tay lẹ mắt bắt được một nhành cây. Nhưng nàng còn chưa kịp thở ra, thì ngọn núi lại tiếp tục rung lên, giống như có một lực mạnh nện vào vách núi, trong phút chốc đất đá không ngừng lăn xuống chỗ nàng.
Tô Tất có chống cự sớm muộn cũng sẽ rơi xuống, trong lòng nàng sớm đã có chủ kiến, nàng nhanh chóng nhảy tránh, cuối cùng khi tìm được cửa động, thân mình linh hoạt của nàng như diều đứt dây rơi thẳng xuống, trong lúc rơi, huyền thiết chủy thủ trong tay Tô Tất cắm phập lên vách núi, mà trước mặt nàng, lại chính là một sơn động.
Phi thân nhảy vào sơn động, nhìn đất đá bên ngoài như mưa trút xuống, Tô Tất ngồi trên nền đất lạnh băng há miệng thở dốc, không lâu sau, miệng nàng chậm rãi nở nụ cười lạnh.
Bạch gia gia là trưởng thôn nên trong nhà lão có đương nhiên có bản đồ đường đi lối lại trong thôn, mà Tô Tất lại rất tò mò về Bạch Vân Cung, nên đã lén coi qua một lần. Thời điểm mở miếng da dê vừa rơi vào tay đó ra, nàng đã kinh ngạc không thôi.
Bởi vì đó chính là bản thiết kế xây dựng của thời hiện đại chứ không phải cổ đại, bên trong đánh dấu đủ loại tuyến đường mà đối với người cổ đại không khác gì mê cung. Tô Tất cẩn thận nhìn qua một lần, liền hiểu rõ đường đi nước bước trong Bạch Vân Cung mà người bí ẩn nọ để lại.
Trong lúc bị Bạch Tề truy sát, Tô Tất cũng cố gắng tìm con đường này, lúc nàng nhìn thấy khối đá trắng ngà trên đỉnh núi thì trong lòng đã thầm cân nhắc.
Loại đá có màu trắng ngà này trên đỉnh núi chỉ có ba khối, mà từ trên khối đá ở trung tâm nhảy xuống là có thể tìm được sơn động này.
Cho nên Tô Tất đã không chút do dự mà nhảy xuống.
Sơn động này nằm giữa vách núi, phía dưới vẫn sâu không thấy đáy như trước, phía trên cũng cao hơn mấy trăm trượng, không thể lên cũng không thể xuống, con đường duy nhất chính là tìm được đường thông qua Bạch Vân Cung, sau đó từ Bạch Vân Cung mà ra ngoài.
Lúc này Tô Tất mới có thời gian nghĩ đến bản thân, nhìn mình từ trên xuống dưới, quần áo rách nát tả tơi, trên người nhiều chỗ trầy xước, trán bị đá rớt trúng nên hơi sưng lên. Từ trước tới nay đây có lẽ là lần đầu tiên nàng thảm hại tới mức này? Tô Tất nghĩ đến đây không khỏi cười khổ.
Gió núi thổi xào xạc, lúc đất đá từ trên đỉnh rơi xuống, sơn động không tránh khỏi bị chấn động, vô số bụi đất bay mù mịt, có điều cũng nhanh chóng lắng xuống.
Tô Tất điều chỉnh nội tức, nàng biết mình ngoại trừ lưng trúng một đòn nghiêm trọng, thì những vết thương khác cũng coi như không đáng kể. Thế nhưng sau khi dùng huyết lệ châu của Mãng xà nộ thiên chữa nội thương, chút chấn thương đó nàng cũng chẳng để trong lòng, bởi vì chỉ cần qua mười hai canh giờ, nội thương có nặng đến mấy cũng sẽ không thuốc mà khỏi.
Lúc này sắc trời đã sẩm tối, Tô Tất lần theo vách tường không ngừng tiến sâu vào hang động.
Lúc đầu sau lưng còn có ánh trăng chiếu sáng, nhưng càng đi sâu vào trong, ánh sáng càng mờ đi, đi được một lúc nữa, bốn phía đã tối đen như mực.
Không biết đã đi được bao xa, phía trước đột nhiên xuất hiện một ngã ba, trái, thẳng và phải.
Trên bản thiết kế cũng không ghi rõ đường thông qua Bạch Vân Cung, nói không chừng cả ba đường đều đúng, nhưng cũng có thể ca ba đường đều là sai.
Khóe miệng Tô Tất khẽ nhếch lên một nụ cười khổ, ba con đường dẫn tới ba hướng khác nhau, còn lại đều giống nhau như đúc, nàng đúng là không có cách nào phân biệt nổi.
Nàng đột nhiên cảm thấy ngực bị đè nặng, có một cảm giác kỳ quái, vừa rồi lúc nhìn thấy Bạch Vân Cung trên đỉnh núi, phảng phất như có người bị thương đang gào thét, như có quỷ thần kỳ dị khó lường, rồi lại có vẻ như có thần linh cường đại chi phối lòng nàng, khiến nàng không tự chủ mà tiến về phía trước, giống như phía trước có gì đó đang kéo nàng đi.
Tô Tất có cảm giác như tâm thần phân liệt, một bên là lý trí của nàng, nhưng bên kia lại giống như bị người ta chi phối, chân dường như bị điều khiển mà tiến về phía trước.
Nàng không cách nào giải thích nổi tình huống quỷ dị này, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, nhắm hai mắt, lắng nghe thanh âm bên tai mà đi…..
Trong lúc đi tựa như nghe thấy tiếng hổ ngáy, nhưng lúc nàng đi qua, con hổ lại để cho nàng đi, tựa như không muốn làm khó nàng…..Tô Tất không rõ là mộng hai là thực, bởi vì con hổ bình thản an nhàn không chút sát khí, nên nàng cũng không mở mắt ra.
Lúc Tô Tất mở mắt ra thì phá hiện mình đã lọt vào một thế giới khác thường.
Đây là một không gian trong suốt như thủy tinh.
Không gian rộng rãi mênh mông, tầng tầng lớp lớp đều làm bằng pha lê, được vô số cột trụ to lớn có hình dạng khác nhau chống đỡ, xung quanh bốn phía có vô số đồ vật làm bằng pha lê lấp lánh, tác phẩm nghệ thuật được mài dũa tinh tế nhất cũng không có được những đường cong hoàn mỹ như vậy.
Trên đầu, dưới chân, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, những nơi trong tầm mắt, đều trong suốt lấp lánh, phản chiếu vô số hình ảnh của nàng, mà đôi mắt mờ mịt của Tô Tất cũng dần bình tĩnh trở lại.
Nàng có thể cảm giác được, giọng nói vang lên trong đâu nàng đang ngày càng gần, dường như đang gần trong gang tấc.
Đi qua vài cột thủy tinh, Tô Tất tiếp tục tiến sâu vào bên trong, không biết đã đi được bao lâu, nàng đột nhiên dừng lại.
Cuối cùng, một vật phát ra ánh sáng kỳ dị xuất hiện,vật này hoàn toàn nổi bật trong không gian trong suốt nơi đây, giống như bị chôn giữa đại điện, lơ lửng trên không trung là một đóa tuyết liên bằng thủy tinh đang nở rộ, bị vây quanh bởi vô số đốm sáng lơ lửng, lấp lánh lượn lờ, mãi không biến mất.
Ở dưới Tuyết liên thủy tinh là một cái giường cũng bằng thủy tinh, xung quanh nó như bị bao phủ bởi một tấm màn băng tuyết, lay động trong gió, phiêu dật không thôi.
Trên chiếc giường thủy tinh có một người đang nằm….
Giờ phút này,Tô Tất kinh ngạc nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường, tay chậm rãi đặt lên lồng ngực đang rung động, trái tim ở chỗ đó đang đập nhanh một cách điên cuồng, đầu nàng thì lại trống rỗng…..
Đây chính là Bạch Vân Cung, vậy đại khí huyền bí bao quanh Bạch Vân Cung, chính là do người trước mặt?
Người nằm trên chiếc giường thủy tinh này rốt cuộc là ai? Vì sao nàng lại cảm thấy ngực như bị một tảng đá nặng đè lên như vậy, đôi mắt cũng khô khốc khó chịu, đột nhiên lại muốn bật khóc?
Tô Tất bước vội về phía trước, nhưng lúc nàng chỉ còn cách chiếc giường thủy tinh ba trượng thì tấm màn băng tuyết xung quanh đang phát sáng đột nhiên chuyển động, trên mặt đất xuất hiện một vòng tròn với hoa văn phức tạp, thân thể của Tô Tất bị đánh bật lại, khiến nàng ngã ngồi trên đất,
Đáy mắt Tô Tất hiện lên vẻ mờ mịt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ trước mặt còn có một bức tường mà nàng không nhìn thấy? Là thể loại tường gì mà có thể đẩy nàng ngã như vậy?
Nhìn về phía người đang nằm trên giường ở đằng xa, từ góc độ này, nàng có thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của người nọ, mà trong khoảnh khắc ánh mắt nàng chạm đến, nàng lại giống như bị đánh một phát vào đầu, đầu óc lại tiếp tục trống rỗng…..
Trên đời này lại có thể có người đẹp đến mức đó!
Đó là một dung mạo không thể dùng lời nói để miêu tả, lạnh lùng tà mị, lại xinh đẹp mỹ miều, tuyệt mỹ thâm thúy.
Vạt áo bào lộng lẫy trải lên thành giường, tầng tầng lớp lớp, phát sáng lấp lánh, mái tóc đen mượt đổ xuống như thác, mang theo cảm giác thanh nhã cùng cao ngạo. Một vẻ đẹp mong manh tinh xảo như vậy, thoáng như sương sớm đọng trên quỳnh hoa, lộng lẫy đến thế.
Tô Tất nhìn chằm chằm người nọ, nhịn không được mà cảm thán, cũng chỉ có người như vậy, mới xứng với ngôi mộ điện* rộng lớn trong suốt này.
(*) Mộ điện: Ngôi điện dùng làm mộ…Ờ, đại khái vậy đó :v
Kinh ngạc nhìn con người cao quý huyền bí đó, Tô Tất cảm thấy ngực khẽ đau nhức, mắt chua xót, không biết qua bao lâu, lúc Tô Tất hoàn hồn lại, thì phát hiện mình đã rơi lệ từ lúc nào, đau lòng đến không thể chịu nổi.
Vì sao lại như vậy? Vì sao kí ức của nàng trống rỗng, nhưng nước mắt lại không thể ngừng rơi?
Thời gian từ từ trôi qua…….
Tô Tất đột nhiên thầm căng thẳng. Lúc nàng rớt khỏi vách núi, Bạch Tề thể nào cũng cho rằng nàng đã chết, vậy sau đó hắn chỉ có hai con đường, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, hoặc đem thù hận chuyển sang An Á và Linh Nhi.
An Á hiện giờ ngay cả cửu cấp cũng chưa đến, Bạch Tề đối phó với nàng dễ như trở bàn tay, mà Linh Nhi mặc dù trời sinh thần lực, nhưng lại đơn thuần như tờ giấy trắng, bị Bạch Tề đem đi bán rồi chắc còn ngồi giúp hắn đếm tiền. Hiện giờ nàng đã nán lại đây quá lâu, không thể không ra ngoài. Nhưng con đường nàng dùng để đi tới đây không hiểu sao đột nhiên biến mất, thật giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Tô Tất bắt đầu đi tìm lối ra, nhưng nàng lại phát hiện bốn phía như bị phong kín, không có lấy một kẽ hở, cả không gian trong suốt chỉ có một mình nàng.
Lên trời không đường, xuống đất không cửa, câu này đúng là rất hợp để miêu tả tình cảnh của nàng bây giờ. Đứng trong đại điện bao la, Tô Tất thở dài một tiếng.
Đột nhiên, Tô Tất nhớ tới vách tường mà mình đụng phải lúc trước, dưới lòng bàn chân đột nhiên xuất hiện một hoa văn phức tạp, đến giờ cẩn thận nghĩ lại, nàng mới phát hiện ở giữa hoa văn hình như có một cái lỗ nhỏ, theo kinh nghiệm phán đoán nhiều năm của nàng, cái lỗ nhỏ đó chính là lỗ khóa.
Lúc Tô Tất một lần nữa bước vào vòng tròn hoa văn phức tạp đó, bốn phía giống như bị chuyển dời, lúc sáng lúc tối, mà nàng không tránh được bị đẩy mạnh ra ngoài, nhưng cùng lúc đó, nàng cũng thấy rõ lỗ khóa nho nhỏ kia.
Có lỗ khóa nhưng lại không có chìa, vậy thì ích lợi gì?
Tô Tất đứng tại chỗ bất đắc dĩ hít một hơi, chẳng lẽ nửa đời sau nàng sẽ ở đây trải qua cùng mỹ nam này sao?
Đúng lúc này, Tô Tất đột nhiên cảm giác được một trận rung chuyển, tai truyền đến tiếng gầm của mãnh hổ….
Không phải chứ…..Chẳng lẽ huyền thú bạch hổ thức tỉnh rồi? Nghe nói Nguyên hộ pháp và huyền thú bạch hổ một người một thú canh giữ Bạch Vân Cung, nhưng nàng vào đây lâu như vậy mà vẫn không thấy bọn họ, trừ lúc nghe được tiếng ngáy mơ hồ của bạch hổ ra.
Ngay cả Bạch Đỉnh Thiên canh giữ ở bên ngoài cũng có thể không phân cao thấp với ngũ đại trưởng lão, vậy Nguyên hộ pháp và huyền thú bạch hổ canh giữ ở trong điện chẳng phải càng lợi hại hơn sao?
Sóng trước chưa yên, sóng sau đã tới, đây rốt cuộc là chuyện gì a…..
Tô Tất bất giác nâng mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy tiếng gầm rung chuyển thiên địa, chiếc giường thủy tinh đột nhiên tỏa ra ánh sáng, những tia sáng lúc đầu còn mờ nhạt, nhưng dần dần đậm hơn, nhiều hơn, tỏa sáng rực rỡ chói mắt.
Tô Tất không những phải lùi về phía sau, mà còn phải lấy tay che hai mắt, ánh sáng mạnh đến mức khiến mắt nàng bỏng rát.
Nhưng vào lúc này, một con bạch hổ toàn thân trắng toát đột nhiên xuất hiện, đến bên người Tô Tất. Bộ lông của nó bóng mượt trắng xóa, không chút bụi bẩn, hai mắt trợn trừng, miệng há ra dữ tợn, thị huyết nhìn Tô Tất, chân trước cào cào xuống đất, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên xé xác nàng.
Tô Tất bình tĩnh nhìn bạch hổ, nắm chặt huyền thiết chủy thủ trong tay, sẵn sàng chiến đấu.
Đột nhiên, bạch hổ bất thình lình nhảy lên, giương móng vuốt chồm về phía Tô Tất, Tô Tất không chút yếu thế giương huyền thuyết chủy thủ, thân mình linh hoạt cúi đầu tránh, móng vuốt của bạch hổ gần như sượt qua eo nàng.
Một người một hổ lần lượt thay đổi vị trí, Tô Tất vừa xoay người vừa định động thủ, thì đột nhiên nhìn thấy một miếng ngọc bội trên chân bạch hổ, mà Tô Tất không hiểu sao lại cảm thấy miếng ngọc bội đó vô cùng quen thuộc.
Thế nhưng, ngoài dự liệu của nàng, bạch hổ dùng móng vuốt giơ miếng ngọc bội lên, chóp mũi mấp máy, ngửi ngửi rồi đưa mắt nhìn Tô Tất, lại tiếp tục cúi xuống ngửi, rồi lại lần nữa ngẩng đầu nhìn Tô Tất, mắt hổ uy mãnh lại tràn đầy vẻ mê mang. (Băng: Trời ơi sao mà đáng yêu vậy!!!)
Tô Tất không khỏi kinh ngạc ngẩn người tại chỗ, bởi vì nàng nhớ ra miếng ngọc bội mà Nguyên Du Vân lần đó đã tiện tay tặng cho nàng, nàng còn nhớ đó là miếng ngọc bội mà lúc đó nàng dùng để lừa Vệ Lăng Phong về mối quan hệ của nàng và Nguyên Du Vân.
Lúc này cẩn thận quan sát, Tô Tất phát hiện ra miếng ngọc bội đó và miếng ngọc bội trước mặt bạch hổ có vài phần tương tự.
Bất tri bất giác, bạch hổ thu lại sát khí bừng bừng trong mắt, bầu không khí giương cung bạt kiếm cũng chậm rãi tan đi…….