Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt băng lãnh của Vệ Lăng Phong nhìn chằm chằm chín chữ trên giấy, ngón tay nhanh chóng buông ra, trên mặt cũng nhanh chóng trở nên âm tình bất định.

Yêu và không yêu, ở lại hoặc rời đi, khiến cho người ta thật mâu thuẫn.

Lúc trước hắn hung hăng đẩy nàng ra, rồi lại trở mặt nắm chặt tay nàng, cố chấp không buông. Tình cảm và lý trí đấu đá lẫn nhau, thắt chặt lấy tim hắn. Tra tấn và mâu thuẫn, khiến dòng máu trong người hắn dần dần trở nên lạnh lẽo, điên cuồng và kìm nén, buộc hắn phải giữ kín tình cảm của mình.

Hắn yêu nàng hơn bất cứ ai trên đời này, nhưng về mặt đạo đức luân lý lại khó coi, dơ bẩn đến đáng sợ, khiến hắn cảm thấy bản thân đúng là mặt người dạ thú. Thế nhưng, vậy thì có gì sai? Hắn gần gũi nàng hơn bất cứ ai, nhưng so với bất cứ ai, hắn lại là người không có tư cách yêu nàng nhất! Còn có chuyện gì khiến người ta bất lực hơn nữa sao?

Cho nên sau khi nàng dứt khoát rời đi, hắn mới ép buộc bản thân kìm nén tình cảm của mình xuống, nhưng lại không nhịn được muốn biết tin tức về nàng, muốn biết nàng sống có tốt không, có phải chịu khổ hay không, có cô đơn lạnh lẽo hay không……Lúc bị áp lực của sự mâu thuẫn này khống chế, hắn suýt chút nữa đã muốn tự lấy mạng mình.

Nếu có người nói với hắn rằng hắn có tư cách, hắn có thể yêu nàng, không có gì sai cả….Vậy thì hắn sẽ thỏa mãn toàn bộ nguyện vọng của người nọ, thế nhưng, chưa có một ai nói với hắn rằng hắn có tư cách yêu nàng.

Tờ giấy trong tay đã bị bóp nát thành bụi, nhưng hắn lại không hề phát giác.

«Vương gia, Lý tướng quân đã triệu tập hai mươi vạn đại quân, đang chờ lệnh để tiếp cận Nam Lăng quốc!» Bộ binh thượng thư thấy Nhiếp chính vương sắc mặt âm trầm không nói lời nào, trong không khí lan tỏa một sức ép vô hình, liền lên tiếng phá vỡ tình thế căng thẳng.

Ánh mắt sắc bén của Vệ Lăng Phong bắn về phía hắn, mặt không đổi mở miệng: «Lui ra.»

«Vương gia?» Dụng binh tiếp cận Nam Lăng quốc là đại sự hàng đầu liên quan đến giang sơn xã tắc, giờ là thời điểm mấu chốt cần thương lượng, sao lại đột nhiên đuổi hắn đi chứ?

Bộ binh thượng thư trao đổi ánh mắt với vài vị đại thần, hắn do dự tiến lên một bước, dùng giọng điệu kính cẩn nói: «Vương gia, việc này……»

Không ngờ, sự hòa nhã của hắn lại không đổi được một sắc mặt dễ gần, ngược lại khiến Nhiếp chính vương dựng lông nhím, gầm lên với bọn họ:

«Bảo các ngươi lui ra, điếc sao?!»

Từ đêm lên nắm quyền, thủ đoạn của Nhiếp chính vương luôn mạnh mẽ thiết huyết, nhưng giờ vẻ mặt lại vô cùng thờ ơ, tựa như đang ở bên mép bờ tuyệt vọng, thâm trầm u ám, nhưng lại không thô bạo tàn nhẫn. Một tiếng gầm này của hắn, lại khiến mọi người nhớ đến tính tình lạnh lùng tàn ác của hắn trước kia, nên cả đám sợ tới mức toàn thân run rẩy, chắp tay cung kính lui ra, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Vệ Lăng Phong một mình lẳng lặng ngồi trên ghế bành, không nhúc nhích, giống như một pho tượng không biết tức giận.

Nắng chiều dần biến mất ở phía Tây, bóng đêm thâm trầm, khiến đôi mắt hắn càng thêm u ám.

Giữa hắn và nàng, có một khoảng cách không thể vượt qua. Tình cảm huynh muội, Tiểu Niệm chết, lấy thêm người khác….Từng bước, từng bước sai lầm, đến bây giờ, đã sai đến không thể cứu chữa.

Mấy tháng nay, hắn nếu không phải bận xử lý chính sự, thì cũng chìm đắm trong rượu chè, dùng rượu gây mê chính mình, nhưng vẫn không làm được.

Cho dù hắn mệt mỏi đến bao nhiêu, cho hắn có uống rượu đến tê liệt như thế nào, chỉ cần nhắm mắt lại, toàn bộ sẽ lại ùa vào thế giới đen kịt trước mắt hắn, điên cuồng quấy nhiễu hắn, không để cho hắn có cơ hội nghỉ ngơi.

Bàn tay cầm bầu rượu của Vệ Lăng Phong như khối băng, tựa như không có độ ấm. Mà hắn, giống như là một con rối gỗ cứng nhắc, không có cảm tình, không có cảm giác, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có chút biểu tình.

Hắn cho dù có dùng cách gì để thôi miên chính mình đi nữa, cũng không thể thoát khỏi ác mộng, tuyệt vọng và đau khổ.

Hắn liều mạng siết chặt nắm tay, cho đến khi móng tay cắm sau vào thịt, máu đỏ khẽ chảy ra…..

Môi lại không phát ra một tiếng rên rỉ…..

Cái chết của Tiểu Niệm đã đẩy nàng đến bên mép vực.

Sự đau đớn trong lòng như thủy triều dâng lên.

«Xin lỗi nàng…..» Gương mặt hắn tái nhợt, đôi mắt khép chặt, toàn thân run lên, thanh âm đau đớn hổ thẹn truyền ra bên môi hắn, mang theo những giọt nước mắt chua xót.

Không hề dự đoán trước, ngoài cửa vọng đến tiếng ồn, kéo Vệ Lăng Phong lên từ biển đau đớn.

Không lâu sau, Mộ Dung Hinh như chớp mà lao vào, theo sau còn có cung nữ đang thấp thỏm không yên, nàng lo lắng quỳ xuống cầu xin tha thứ: «Là trắc phi nương nương nhất định muốn xông vào, nô tỳ…..»

Vệ Lăng Phong không chọn đăng cơ, nên trắc phi lúc trước vẫn là trắc phi, vì thế trong lòng Mộ Dung Hinh đã thầm oán không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không có cơ hội gặp mặt Vệ Lăng Phong để trút giận, bởi vì người nọ căn bản không cho nàng cơ hội để gặp.

Trên đầu Mộ Dung Hinh đeo đủ loại kim ti bát bảo, ánh nắng chiếu lên chiếc trâm cài tóc ngũ phượng, váy lụa xanh nhạt, áo hoa đỏ thẫm, áo choàng lông chồn trắng muốt trùm tới chân, y phục vô cùng xa xỉ, thoạt nhìn như tiên tử giáng trần.

Nhưng sắc mặt Vệ Lăng Phong lại tái mét, không chút biểu tình trừng mắt nhìn nàng, đồng thời phất tay cho cung nữ lui ra.

Được Nhiếp chính vương ra hiệu, trong lòng cung nữ nọ mừng thầm, lúc xoay người rời đi lại thoáng liếc mắt về phía Mộ Dung Hinh. Ngay cả nàng cũng biết tâm trạng của Nhiếp chính vương lúc này vô cùng u ám, trắc phi nương nương lại vẫn xông vào đòi gặp, thật đáng thương……

Mộ Dung Hinh vừa vào trong, miệng lập tức nở nụ cười rạng rỡ, đặt hộp thức ăn trong tay lên bàn, lấy lòng cười nói: «Vương gia, người từ sáng đến giờ vẫn chỉ ngồi ở đây, bữa trưa cũng chưa ăn, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. Nghe nói người lúc trước rất thích ăn gạo nếp cuốn thịt khô, nên thần thiếp đã đích thân xuống bếp làm một chút, người hãy nếm thử đi.»

Nàng nói một tràng, Vệ Lăng Phong một chữ cũng không bỏ vào tai, nhưng khi nghe đến năm chữ gạo nếp cuốn thịt khô thì lòng hắn lại run lên, sự chua xót tràn ra khắp ngực.

Tô Tất rất thích nấu ăn, hơn nữa lại rất thích làm những món quái gở cho hắn. Ở chung với nàng, hắn dần dần cũng thích những món ăn đó.

Món gạo nếp cuốn thịt khô nàng làm đặc biệt ngon, hắn ăn nhiều lần như vậy rồi, nhưng vẫn không thể tìm ra huyền cơ trong đó.

Chỉ có gạo nếp, thịt khô, hành, xà lách cùng đủ loại gia vị, theo công thức mà nấu, có đổi tới đổi lui cũng không làm ra được gì khác, vì sao Tô Tất lại có thể làm ra được một món ngon như vậy?

Tô Tất lấy gạo nếp cuốn thịt khô đặt vào chân tiểu tuyết hồ, thờ ơ nói, «Rõ ràng là không có gì đặc biệt, chàng chỉ muốn lừa ta để ta vui vẻ thôi chứ gì.»

Vệ Lăng Phong vô cùng tủi thân, hắn không có nói dối a, thực sự là rất ngon mà.

Tô Tất cười nói, «Có lẽ là do chàng không để tâm thôi.» Giọng điệu còn nửa nghiêm túc nửa đùa cợt.

Qua nửa ngày, Vệ Lăng Phong mới phát hiện mình lại nhớ tới Tô Tất.

Như trúng độc vậy, lúc nào cũng nhớ tới nàng, trí nhớ càng ngày càng không nghe lời hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể hiện ra.

«Vương gia, người nếm thử đi, mau lên, nếm thử một miếng đi, đi mà.» Mọ Dung Hinh lấy một lá xà lách bọc lấy gạo nếp cuốn thịt khô, đưa đến bên môi Vệ Lăng Phong, chờ hắn há miệng.

Khoảng cách quá gần, mùi nước hoa gay mũi, mùi hương khó ngửi khiến Vệ Lăng Phong tức giận xoay mình, mặt đanh lên, hắn vung tay, quát: «Làm gì vậy? Cút ngay!»

Lực đạo quá lớn nên Mộ Dung Hinh không đề phòng bị đánh bay ra xa, té mạnh xuống đất, chiếc bát sứ tinh xảo đựng gạo nếp cuốn thịt khô rơi vỡ dưới đất, từng miếng sáng lên lấp lánh, như đang mỉa mai mà nhìn Mộ Dung Hinh.

Mộ Dung Hinh muốn khóc, nhưng nàng vẫn cứng cỏi nở nụ cười, vật lộn đứng lên, lảo đảo đi về phía Vệ Lăng Phong.

Nàng biết, giờ nàng đã không còn kiêu căng ngạo mạn được nữa rồi, từ khi toàn bộ người trong Mộ Dung phủ bị giết, nàng chỉ có thể sống những ngày tháng phụ thuộc như thế này mà thôi.

Đêm đó, thiên địa đổi thay. Nàng từ một đại tiểu thư kiêu ngạo, từ một trắc phi kiêu ngạo, trở thành một đứa mồ côi hai bàn tay trắng.

Vì Vệ Lăng Phong, nàng phản bội phụ thân, nói với Vệ Lăng Phong toàn bộ kế hoạch, nên toàn bộ Mộ Dung phủ mới bị giết, trong đó nàng nắm vai trò quan trọng nhất…..

«Vì sao…..Vì sao chàng lại đối xử với thiếp như vậy…..Thiếp đã khoét tim khoét phổi đưa cho chàng rồi, đã trả giá nhiều như vậy rồi mà!» Mộ Dung Hinh run lên, nàng mím chặt môi, không nhúc nhích đứng nhìn hắn, lệ không ngừng tuôn ra.

Nàng không biết hắn lại âm ngoan như vậy, ba ngày ba đêm, Mộ Dung phủ máu chảy thành sông.

Hóa ra còn có người đau khổ hơn hắn sao? Thật khiến cho người ta mát lòng mát dạ.

Hắn không ngại đẩy nàng rớt xuống địa ngục đâu.

Đáy mắt Vệ Lăng Phong lạnh như băng, khuôn mặt vốn lạnh lùng của hắn lại tăng thêm ba phần ớn lạnh.

Khóe môi hắn nhếch lên, nở nụ cười hung ác: «Mộ Dung Hinh, ngươi chỉ là một món đồ mà bổn vương gặp dịp thì chơi thôi, có tư cách gì mà chất vấn bổn vương chứ?»

Mộ Dung Hinh giống nhưng bị trúng một dao vào ngực, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

«Gặp dịp thì chơi?» Giọng nói vô cùng bi thương tuyệt vọng.

Vệ Lăng Phong vẫn duy trì nụ cười mỉa mai trên môi, để mặc ánh mắt oán hận bắn lên mặt mình.

Mộ Dung Hinh cảm thấy hình như nàng sắp phát điên rồi! Hắn nói rất đúng, chỉ là gặp dịp thì chơi! Thành hôn lâu như vậy rồi, hắn vẫn chưa chạm vào nàng đến một lần, không phải gặp dịp thì chơi thì là gì? Uổng công nàng viện đủ loại lý do để thôi miên chính mình.

«Chàng lấy thiếp, chỉ vì muốn lợi dụng thiếp để đoạt được thiên hạ, thậm chí khiến thiếp phản bội Mộ Dung phủ, giờ thành công rồi, lại muốn đá thiếp đi sao?» Mộ Dung Hinh chậm rãi nói, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng điên cuồng hét lên, «Vệ Lăng Phong, chàng không phải là người!»

Trời ạ, nàng đã làm cái gì vậy? Nếu không phải vì nàng nói ra mật thất trong nhà, Vệ Lăng Phong sao có thể tìm được phụ thân cùng họ hàng của nàng? Nếu nàng không nói ra, bọn họ sẽ không phải chết…..sẽ không phải chết…..

Không phải là người sao? Ha ha ha, từ lúc biết mối quan hệ huynh muội của bọn họ, hắn đã không coi bản thân là người nữa rồi.

Vệ Lăng Phong tựa như đã bình tĩnh lại. Giờ hắn cần phải phát tiết, không thể tổn thương bản thân, vậy hắn sẽ tổn thương người khác.

Điên cuồng và sảng khoái, Vệ Lăng Phong lúc này, có thể tiếp nhận bất cứ loại chuyện trái với luân lý nào.

«Người đâu, tống nàng ta vào lãnh cung, suốt đời không được bước ra khỏi lãnh cung nửa bước!» Vệ Lăng Phong khoanh tay mà đứng, khóe môi nhếch lên, nhưng vẫn không thể che dấu sát khí trên mặt.

Nếu hắn đã đau khổ, nếu hắn đã không thể đạt được hạnh phúc, vậy hắn sẽ khiến cho toàn bộ những người trên thế giới phải trầm luân cùng hắn!

«Vệ Lăng Phong, người gây ra nhiều tội ác như vậy, nhất định sẽ bị báo ứng! Ngươi vĩnh viên sẽ không có được người mà ngươi muốn, vĩnh viễn không!» Mộ Dung Hinh bị thị vệ thô bạo giải đi, nhưng nàng vẫn dùng hết khí lực để nguyền rủa hắn.

Cho dù hắn có khả năng hô mưa hoán vũ, đảo ngược càn khôn đi nữa, cũng sẽ có nỗi khổ trong lòng.

Vĩnh viên cũng không có được sao? Hừ! Nếu đã cầu ông trời không được, vậy thì ta đây sẽ nghịch thiên mà làm!

Đôi mắt của Vệ Lăng Phong dần trở nên u ám, đôi mắt nheo lại nguy hiểm, lạnh lùng phân phó: «Toàn bộ công việc ở kinh thành giao lại cho Vệ Lăng Triệt, tập hợp năm nghìn hắc vũ vệ, đi theo bổn vương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK