«A –!» Mộ Dung Hinh thét lên một tiếng tê tâm phế liệt.
Tốc độ của tiểu tuyết hồ nhanh đến kinh người, trong khoảng thời gian chớp lóe, đã lại nằm trong ngực Tô Tất, chỉ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xù lông cùng đôi mắt tà tà hẹp dài, ánh mắt nhìn Mộ Dung Hinh như đang xem kịch vui.
Ánh mắt mọi người đều nhìn theo nó, cùng nhau nhìn về phía Mộ Dung Hinh.
Mộ Dung Hinh lúc này đã sớm tê liệt ngã trên mặt đất, nàng ôm má trái, máu theo kẽ tay mà chảy xuống, vết máu loang lổ trên chiếc váy tuyết trắng của nàng. Nàng trừng mắt nhìn tiểu tuyết hồ, đáy mắt phức tạp, cảm xúc kinh hoàng, sợ hãi, căm tức, oán hận….Toàn bộ đều hóa thành lửa giận!
Nàng bị hủy dung, nàng có thể cảm giác được má trái đau đến bỏng rát, vết thương vừa sâu lại vừa dài, nhất định có chữa cũng không thể mất hết! Đời nàng cứ như vậy mà bị hủy! Thẹn quá hóa giận, bi phẫn đan xen.
Mộ Dung Hinh không giữ lấy miệng vết thương trên mặt nữa, đem bàn tay đầm đìa máu đánh về phía ngực Tô Tất.
Tô Tất mày liễu nhíu lại, sau đó lùi về phía sau một bước, nàng cảm thấy Mộ Dung Hinh bị hủy dung là đủ rồi, không muốn phiền toái thêm nữa. Nàng muốn nhân nhượng, thế nhưng Mộ Dung Hinh lại đem toàn bộ thù oán tập trung lên người nàng, nàng sao có thể dễ dàng buông tay như vậy.
«Tô Tất! Ngươi sợ sao? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay không giết chết con hồ ly thối này thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!» Mộ Dung Hinh thấy Tô Tất lùi lại, cho rằng nàng đang sợ, lập tức kiêu ngạo vọt lên một lần nữa, một chiêu đánh thẳng vào ngực Tô Tất.
Tô Tất thấy nàng tung sát chiêu, đáy mắt hiện lên một tia không vui, bất động đứng tại chỗ, mặc kệ nàng tự chuốc lấy khổ với tiểu tuyết hồ. Hảo tâm lại bị xem như lòng lang dạ thú, vậy cũng không cần tiếp tục làm người tốt nữa.
Mộ Dung Hinh thấy Tô Tất đứng thẳng bất động, nàng tập trung linh lực vào tay, đánh về phía tiểu tuyết hồ, thế nhưng động tác này cũng chỉ để tượng trưng. Thực tế, trong ống tay áo Mộ Dung Hinh không biết từ khi nào đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ, tốc độ cực nhanh đâm về phía ngực Tô Tất! Nàng muốn bắn một mũi tên trúng hai con chim, đâm chết cả Tô Tất lẫn tiểu tuyết hồ!
Không ai nhìn thấy chủy thủ nàng giấu trong tay áo, ngoại trừ Tô Tất, thế nhưng Tô Tất một chút cũng không khẩn trương, bình tĩnh đứng đó, vẻ mặt lạnh nhạt, thế nhưng đáy mắt lại hiện lên ý cười gian xảo.
Lúc chủy thủ đã gần sát đầu của tiểu tuyết hồ, lúc Mộ Dung Hinh cho rằng mình đã thực hiện được gian kế mà lộ ra nụ cười giả tạo, thì tiểu tuyết hồ lại mở rộng cái miệng nhỏ táp hai phát, đem chủy thủ sắc bén ăn sạch –
Ăn, ăn sạch?
Đúng vậy, bởi vì chủy thủ chỉ còn lại mỗi cái cán, mà thân dao đã biến mất vô tung….
Mộ Dung Hinh tựa như đóng băng, nháy mắt ngây người, nàng cúi đầu nhin chủy thủ chỉ còn lại cái cán gỗ tử đàn, lại ngẩng đầu nhìn tiểu tuyết hồ đang liếm mép ngon miệng, mắt liền trợn trừng, khó khăn nuốt nước miếng, dùng ánh mắt thấy quỷ mà nhìn tiểu tuyết hồ.
Tiểu tuyết hồ ăn xong chủy thủ thượng hạng được dùng sắt tinh khiết rèn thành, ngẩng khuôn mặt xù lông nhỏ nhắn, cười ngọt ngào với Mộ Dung Hinh, tựa như đang cảm ơn nàng đã cho nó thức ăn ngon.
Thế nhưng phản ứng của Mộ Dung Hinh lại hoàn toàn trái ngược với nó. Tiểu tuyết hồ cười, nhưng nàng lại sợ đến hồn phi phách tán. Ngay sau đó, tiểu tuyết hồ nhảy lên lưng Mộ Dung Hinh, khiến cổ của nàng truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Nhớ tới tiểu quái vật vừa rồi ăn sạch chủy thủ của mình, Mộ Dung Hinh –
«A! Quỷ! Cứu mạng!» Mộ Dung Hinh vẻ mặt thất kinh, không quan tâm đến xung quanh mà vắt chân lên cổ bỏ chạy, tựa như phía sau có ma đuổi.
Tất cả mọi người đều bị Mộ Dung Hinh dọa cho kinh sợ, bọn họ không nhìn thấy Mộ Dung Hinh dùng kiếm ám sát Tô Tất, cũng không nhìn thấy tiểu tuyết hồ biến thái mà ăn chủy thủ, bọn họ chỉ thấy Mộ Dung Hinh giống như người điên mà chạy thục mạng.
Tiểu tuyết hồ bị một tiếng thét chói tai này của Mộ Dung Hinh làm cho sợ đến mức co rúm lại, nó rất muốn nói với nàng, thật ra nó không phải ma quỷ gì cả, nên lúc Mộ Dung Hinh bỏ chạy, nó cũng đuổi theo muốn giải thích cho nàng.
Mộ Dung Hinh chạy được một đoạn, dựa vào vách tường thở hồng hộc, lúc nàng cảm thấy cổ lành lạnh, quay đầu nhìn thấy tiểu tuyết hồ đang đứng trên cổ mình, sợ tới mức chân cũng mềm nhũn.
«A!» Lại một tiếng thét chói tai vang lên, Mộ Dung Hinh tăng tốc độ, vận linh lực toàn thân mà phóng đi, quả thực so với người chạy đua trăm mét còn liều mạng hơn.
Tiểu tuyết hồ cảm thấy chơi như vậy rất vui, nên liền vui vẻ mà chơi với nàng, vì thế, một màn tức cười như vậy cứ diễn ra.
Mỗi khi Mộ Dung Hinh cho rằng mình đã tránh được một kiếp, ghé đầu vào tường mà thở dốc, thì tiểu tuyết hồ đều dùng chân của nó vỗ vỗ Mộ Dung Hinh, sau đó Mộ Dung Hinh liền hét lên một tiếng ba chân bốn cẳng bỏ chạy, chờ đến khi nàng mệt dừng lại thở, thì tiểu tuyết hồ lại tiếp tục dùng chân vỗ vỗ nàng….Mộ Dung Hinh cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi!
Không biết đã chạy quanh kinh thành bao nhiêu vòng, chạy mãi, cuối cùng Mộ Dung Hinh cũng nhớ ra trong nhà mình có một lão tổ tông là tiên thiên cường giả, lúc này mới giật mình chạy về phía phủ tướng quân, tiểu tuyết hồ tất nhiên không chút sợ hãi mà theo sau.
«Thái gia gia cứu mạng! Thái gia gia cứu mạng!» Mộ Dung Hinh chạy như điên, làm nổi lên một trận gió mạnh, tứ phía bị gió quét qua trở nên hồn độn. Mộ Dung Hinh không quan tâm mà chạy vào nơi sâu nhất trong rừng trúc, nàng biết chỉ có thái gia gia mới có thể cứu nàng.
Thái gia gia của Mộ Dung Hinh chính là Mộ Dung Vô Cực. Lần trước ở Nam Sơn, hắn khiến cả Tô Tất cùng Vệ Lăng Phong đều phải nôn ra máu, thiếu chút nữa đã mất mạng, thế nhưng cuối cùng tiểu tuyết hồ lại như anh hùng hiện thân, cắn hắn một phát khiến hắn trọng thương, nếu không phải hắn chạy nhanh, chỉ sợ người mất mạng sẽ là hắn.
Mộ Dung Vô Cực lúc đột phá tiên thiên, vô cùng kiêu căng ngạo mạn, cao thấp trong nhà đều biết, nên lúc bị thương hắn liền lừa gạt mọi người, Mộ Dung Hinh biết được điều này cũng là do tình cờ.
Thế nhưng Mộ Dung Vô Cực từ lần bị thương đó trở đi, luôn trốn trong rừng trúc dưỡng thương, không xuất hiện trước mặt mọi người nữa, người trong Mộ Dung gia đều không biết hắn bị thương, còn tưởng hắn đang nghiên cứu võ học chiến kĩ gì cao thâm, cho nên không đến làm phiền hắn.
Mộ Dung Hinh lúc này bị tiểu tuyết hồ quấy rầy, người đầu tiên nàng nghĩ tới chính là lão tổ tông, tiên thiên cường giả lợi hại nhất, bất chấp hậu quả, trước tiên bảo vệ cái mạng này đã rồi nói sau.
Thế nhưng nàng lại không biết, lúc này đây chính là sai lầm lớn nhất của nàng, khiến Mộ Dung phủ rơi vào vực sâu vô tận, có thể không còn vùng lên được nữa.
Mộ Dung Vô Cực vốn nghĩ rằng bị tiểu tuyết hồ cắn, cùng lắm cũng chỉ mất một chút máu mà thôi, không có gì nghiêm trọng. Nhưng khi hắn trở về phủ, hắn dần cảm thấy cơ thể tê liệt, máu toàn thân như đông cứng lại, lạnh đến toàn thân phát run, dùng linh lực tìm kiếm hồi lâu, hắn mới biết mình đã trúng kịch độc.
Hóa ra răng nanh của tiểu tuyết hồ không những dùng để cắn người, mà lúc nó phẫn nộ, còn tiết ra một loại kịch độc thần bí, bất tri bất giác sẽ từ miệng vết thương tiến vào máu, lan tràn mầm bệnh vào huyết quản, cho đến khi người nọ đông máu mà chết, nhận hết mọi đau đớn.
Mộ Dung Vô Cực nghĩ hết cách để giải độc, cuối cùng hắn cũng tìm ra, thế nhưng biện pháp này vô cùng hung hiểm, không cho phép xảy ra một chút sai sót nào.
Hắn đem linh lực toàn thân tập trung vào cổ, cơ thể không thể di chuyển, không thể ăn không thể uống không thể ngủ, cái gì cũng không được làm, cứ ngồi yên như vậy dùng linh lực dưỡng vết thương, chỉ cần qua hai mươi mốt ngày là hắn có thể khôi phục lại sức lực tiên thiên cường giả lúc đầu, thế nhưng nếu có một điểm sai sót, linh lực sẽ hoàn toàn biến mất, hắn sẽ trở thành phế nhân.
Hôm nay, đã là ngày cuối cùng rồi.
Mặc dù Mộ Dung Vô Cực cho người canh giữ bên ngoài, bất luận là ai, cũng tuyệt đối không thể vào, thế nhưng tốc độ của Mộ Dung Hinh quá nhanh, người nọ chưa kịp ngăn cản, nàng đã như gió mà bay vào trong, đợi đến khi hắn ngăn lại, thì lại bị một chưởng của tiểu tuyết hồ đánh đến hôn mê.
Cũng chính vì sự trùng hợp đó, mà Mộ Dung Vô Cực phải lãnh đủ.
«Thái gia gia, cứu mạng a cứu mạng!» Mộ Dung Hinh nhào về phía Mộ Dung Vô Cực đang ngồi xếp bằng trên giường.
Nàng còn nhớ lúc nàng còn nhỏ, thái gia gia thích nàng nhất, còn từng đích thân dạy võ công cho nàng, hắn giờ đã là tiên thiên cường giả, nhất định có thể đánh bay tiểu quái vật kia. Mộ Dung Hinh tin chắc như vậy.
Thế nhưng, đập vào mắt là Mộ Dung Vô Cực đang ngồi yên không nhúc nhích, giống như một bức tượng, hai mắt nhắm chặt, mặt tái nhợt không chút máu, môi khô nứt nẻ, như được phủ một tầng sương trắng.
«Thái gia gia, người làm sao vậy?» Mộ Dung Hinh thấy hắn không phản ứng, trong lòng không yên, vươn ngón tay chọc vào cánh tay hắn.
Truyền đến tay, là sự lạnh lẽo băng hàn, như lãnh khí ngàn năm dội đến! Mộ Dung Hinh theo bản năng rụt tay lại, lui về phía sau vài bước.
«A!» Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Trên người thái gia gia sao lại không có một chút nhân khí như thế, hơn nữa còn lạnh như băng, thật giống như…..cương thi? Chẳng lẽ, chẳng lẽ thái gia gia đã chết?
Mộ Dung Hinh sợ đến sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa khóc rống lên, thái gia gia chính là hy vọng duy nhất của nàng a! Mộ Dung Hinh đi tới gắt gao nắm lấy hai vai của Mộ Dung Vô Cực, không ngừng lắc, tựa hồ như vậy có thể lay tỉnh hắn, nàng vội vàng hô lên: «Thái gia gia, người làm sao vậy? Người rốt cuộc làm sao vậy? Người đừng làm Hinh Nhi sợ a! Thái gia gia! Người mau tỉnh lại, người không thể chết được!»
Thật ra, hiện tại đáy lòng Mộ Dung Vô Cực đang thầm kêu khổ!
Hắn kiên trì hai mươi mốt ngày, hôm nay đã là ngày cuối cùng, nhưng lại có người ngoài xông vào, như vậy thì thôi đi, hắn tự coi mình là người chết, toàn bộ đều không liên quan đến hắn, chỉ chờ một ngày gian nan cuối cùng qua đi, thế nhưng!
Mộ Dung Hinh này, nàng có phải muốn chết không a! Cứ lắc hắn như vậy, linh lực sẽ chạy tán loạn ra tứ phía, mà hắn sau đó sẽ thành phế nhân, tiên thiên cường giả gì đó sẽ tan thành mây khói hết!
Mộ Dung Vô Cực lúc này rất muốn một chưởng đánh chết Mộ Dung Hinh đang khóc sướt mướt bên tai, còn không ngừng lắc vai hắn, hắn sắp không kiềm chế được rồi –
«Hự –» Khóe miệng Mộ Dung Vô Cực chậm rãi chảy ra vết máu, vết máu theo khóe môi chảy xuống, một giọt lại một giọt rớt trên giường, nhuộm đỏ màu máu.
A – thái gia gia thật sự đã xảy ra chuyện sao, làm sao bây giờ? May mà nàng đến đúng lúc, nếu nàng không đến, thái gia gia chỉ sợ có tắt thở cũng không ai biết. Mộ Dung Hinh trong lòng thầm nghĩ.
«Thái gia gia! Người đâu, mau đến a, thái gia gia xảy ra chuyện rồi!» Mộ Dung Hinh thét chói tai, giọng nói của nàng vô cùng khẩn trương, giống như sét đánh giữa trời quang!
Chính viện cách rừng trúc khá xa, để người khác có thể nghe thấy, Mộ Dung Hinh đã huy động linh lực toàn thân. Nên nói sự tình xảy ra rất đúng lúc, nếu Mộ Dung Hinh không tham gia buổi đấu giá kia, nếu nàng không mua được Mộng diệp dược, nếu nàng không khôi phục lại linh lực, vậy thì tất cả mọi chuyện đã không xảy ra, thế nhưng lúc này….
Mộ Dung Vô Cực vốn không thể bị người ta quấy rầy, hiện giờ hắn đã vô cùng suy yếu, chỉ dựa vào một hơi cuối cùng mà chống đỡ, thanh âm vang dội như vậy, lại còn vang lên ngay bên tai hắn, cái này giống như một cọng rơm cuối cùng cũng bị người ta cướp mất –
Mộ Dung Vô Cực sụp đổ!
«Hộc –» Mộ Dung Vô Cực phun ra một ngụm máu, ước chừng một phút đồng hồ sau, thân mình hắn mềm nhũn ra.
Thế nhưng trước trước khi ngất đi, hắn liều mạng mở mắt, hung hăng nhìn Mộ Dung Hinh, ánh mắt vô cùng không cam lòng…..
Cũng đúng, hắn hao tổn bao nhiêu khí lực mới có thể đưa kịch độc lên miệng vết thương trên cổ? Lúc thấy có thể đem chút độc tố còn lại bức ra, nhưng một hơi cuối cùng lại không thể chống đỡ, toàn bộ đều sụp đổ trong gang tấc!
Hắn tu luyện trăm năm mới đột phá được cảnh giới tiên thiên, còn tưởng rằng từ nay về sau sẽ trở thành vô địch, ai ai cũng sùng bái, thế nhưng ai ngờ vừa ra tay đã xui xẻo, lần đầu tiên thì bị Ninh vương đánh bại, giờ đang chữa thương thì lại bị huyền tôn nữ* của mình ép đến mất hết công lực! Hắn hận a, cho dù chết cũng không thể nhắm mắt!
(*) Huyền tôn nữ: Cháu gái bốn đời.
Tiểu tuyết hồ vẫn đứng xem kịch vui khóe mắt cong cong, xem xong kịch vui rồi, thân mình nhỏ nhắn liền linh hoạt biến mất trong rừng trúc, sau đó tiêu sái rời đi. Nó là Thiên huyền hồ, mặc dù không thể nói chuyện, nhưng trí lực cũng không thua con người, tất nhiên mấu chốt của vở kịch này nó cùng nắm rõ.
Lúc tiểu tuyết hồ xoay người trở về, thì Mộ Dung phủ đã ồn áo náo loạn cả lên, cao thấp trong phủ đều vội vàng chạy đến rừng trúc. Bọn họ nhìn thấy máu bên khóe miệng lão tổ tông không ngừng chảy ra, thân mình liên tục run rẩy, hai mắt gắt gao nhìn Mộ Dung Hinh, một đám đều kinh ngạc không thôi.
«Ta, ta, ta cái gì cũng chưa làm, phụ thân, người phải tin tưởng ta!» Mộ Dung Hinh bị ánh mắt đằng đằng sát khí của lão tổ tông nhìn chằm chằm, chột dạ, hoảng sợ, thấp thỏm không yên, thấy Mộ Dung Thượng đến, vội vàng trốn sau lưng hắn.
Mộ Dung Thượng bình thường luôn vững vàng trấn định, thế nhưng gặp phải chuyện như vậy cũng không tránh khỏi rối loạn trong lòng. Lão tổ tông là con át chủ bài chưa lật của Mộ Dung gia, nếu hắn xảy ra chuyện, phần thắng của Mộ Dung gia sẽ ít đi một nửa. Hắn vuốt ve mái tóc bóng mượt của Mộ Dung Hinh, không khỏi thở dài, «Lão tổ tông luyện công tẩu hỏa nhập ma, không liên quan đến ngươi, đừng sợ.»
«A, thì ra là luyện công tẩu hỏa nhập ma a. Võ công bá đạo như vậy, ta sau này sẽ không luyện.» Mộ Dung Hinh ghét bỏ lẩm bẩm một câu.
«Ừ, may mà ngươi phát hiện ra, nếu không sự tình chỉ sợ sẽ càng bê bết hơn.» Mộ Dung Thượng vỗ vỗ vai Mộ Dung Hinh an ủi, «Lần này ngươi không gây chuyện, ngược lại đã lập công.»
Mộ Dung Vô Cực nghe thấy một câu đó, lập tức phun máu, rốt cuộc không kiên trì được nữa, thân mình chậm rãi ngã xuống, không phát ra một chút tiếng động.
«Lão tổ tông! Lão tổ tông!» Mộ Dung phủ nhất thời kinh hoảng.
Lại nói, sau khi tiểu tuyết hồ rời khỏi Mộ Dung phủ, không trực tiếp quay về Ninh vương phủ, mà trở lại chỗ đấu giá lúc nãy, quả nhiên, đám người Tô Tất vẫn ở đó chờ nó. Tiểu tuyết hồ khoa tay múa chân giải thích, vậy mà Tô Tất vẫn hiểu được.
Tô Tất nhất thời trà cũng không kịp uống, trừng mắt kinh hô: «Thật sao? Trùng hợp như vậy ư? Nói như vậy, Mộ Dung Hinh đã tự tay hại chết lão tổ tông kiêu ngạo nhà nàng?»
Tiểu tuyết hồ ngồi trong lòng Tô Tất, gật gật đầu, cười híp mắt.
Đám người An Á sau khi biết được sự tình, cũng phải kinh hô, bọn họ đối với tiểu tuyết hồ lại chấn động thêm một lần nữa. Đồng thời trong lòng cũng nhắc nhở bản thân, ngàn vạn lần không thể đắc tội tiểu sát tinh này, nó còn khó chơi hơn cả Tô Tất.
Trong lòng Tô Tất rốt cuộc cũng nhớ ra Đoạn hồn thảo, nói với An Á: «Chờ lâu đêm dài lắm mộng, ngươi mau đi đi.»
An Á cười gật đầu, xoay người định đi, lúc này Lục hoàng tử lại nhìn Tô Tất, cắp mắt so với sao còn sáng hơn, «Nhị tẩu, cho đệ đi theo nàng đi.»
Tô Tất thấy ánh mắt của An Á cùng Lục hoàng tử giao nhau, lại thấy khuôn mắt trắng nõn của Lục hoàng tử đột nhiên đỏ lên, lúc này mới buông tha cho hắn, cười nói, «Ngươi đã tình nghuyện xin đi giết giặc, không thể nào tốt hơn. Ngươi đã cùng đi, vậy để tiểu tuyết hồ đi với hai người đi, như vậy sẽ không xảy ra sai sót.»
«Tiểu tuyết hồ?» Tiểu quái vật biến thái kia? An Á cùng Lục hoàng tử bắt đầu cảm thấy đồng tình với Phong Cẩn. Có tiểu tử này ở đó, đừng nói không xảy ra sai sót, là tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.
Thế nhưng, nghe xong lời Tô Tất nói, vị tiểu tổ tông này lại không muốn, vểnh đuôi lầm bầm hai tiếng, lại nằm trong lòng Tô Tất giả chết, Tô Tất dùng ngón tay chọc chọc nó, nó lại không chút nhúc nhích, rất không nể mặt Tô Tất.
«Được rồi, nói điều kiện của ngươi đi.» Tô Tất vuốt trán, đôi khi, việc tiểu tuyết hồ xảo quyệt như con người, cũng là chuyện khiến người ta vô cùng đau đầu.
Tiểu tuyết hồ vừa nghe Tô Tất nhượng bộ, liền đứng lên, lùi ra sau đứng trên đùi nàng, bàn chân vô cùng đáng thương mà chỉ chỉ vào bụng, biểu thị nó đang đói.
«Muốn bao nhiêu?» Tô Tất tức giận nói, nàng biết nó muốn cái gì.
Tiểu tuyết hồ chìa ra hai chân.
«Không được không được, mười miếng là quá nhiều, ngươi tiêu hóa không được.» Tô Tất không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
Tiểu tuyết hồ lại lầm bầm hai tiếng, nhảy khỏi chân nàng, xoay người nằm ngửa trên đất, không chút khách khí mà chìa cả bốn chân ra.
«Hai mươi miếng? Mặc cả nào có chuyện tăng lên? Hồ ly gì mà ngốc như vậy chứ.» Tô Tất dùng tay bế nó lên giơ trước mặt mình, cuối cùng đưa ra kết luận, «Lần này thưởng cho ngươi năm miếng.»
Thấy tiểu tuyết hồ khó chịu quay mặt đi, Tô Tất lại thêm một câu, «Thế nhưng xét thấy vừa rồi biểu hiện của ngươi tốt như vậy, sẽ cho ngươi thêm năm miếng nữa, tổng cộng là mười miếng, thế nào?»
Tiểu tuyết hồ lập tức hớn hở, vươn chân ra nghéo tay với Tô Tất, sau đó với tốc độ cực nhanh nhảy lên vai Lục hoàng tử, giục hắn đi mau.
Lục hoàng tử bị một người một cáo khiến cho đầu quay mòng mòng, không khỏi hiếu kỳ nói, «Nhị tẩu, cái gì mà năm miếng mười miếng? Đó là cái gì?» Hóa ra có thứ có thể lay động được tiểu tổ tông này sao? Hắn cũng nên biết để phòng bị.
Tô Tất cười nhìn hắn, «Thịt nướng.» Thế nhưng tiểu tuyết hồ rất kén, nhất định phải là thịt nàng tự tay nướng nó mới vừa lòng.
Nhìn hai người một tuyết hồ biến mất khỏi tầm mắt, Tô Tất và Vệ Lăng Phong cũng lên xe ngựa rời đi.
Lúc này, đã gần đến giữa trưa, cũng đúng giờ ăn, trên đường mùi thức ăn đủ loại bốc lên, thơm nức mũi, khiến người ta nước miếng chảy ròng ròng.
Tô Tất đang đói bụng, chỉ muốn mau mau về Ninh vương phủ ăn cơm. Từ lúc Phong Vị Lâu ngừng hoạt động, đầu bếp ở đó đều bị Tô Tất trưng dụng, tất cả đều bị mời về Ninh vương phủ nấu ăn cho một mình nàng, tiền lương vẫn bằng lúc làm ở Phong Vị Lâu, hơn nữa có có thêm tiền thưởng, nên những đầu bếp này cũng vui vẻ mà làm.
Bởi vì công việc trong Ninh vương phủ không nặng, hơn nữa tiền còn nhiều, nên một đám trong đó đều an tâm mà ngây ngốc một chỗ.
Tô Tất đang vội muốn về, nhưng lại thấy xe ngựa chạy ngày càng chậm, nàng không khỏi nhíu mày.
«Làm sao vậy?» Mờ hồ nghe thấy âm thanh huyên náo từ bên ngoài truyền đến, Tô Tất hỏi.
Lão Mã chính là người đánh xe cho Ninh vương phủ, hắn nhìn phía trước, quay lại nói với Tô Tất bên trong: «Bẩm Ninh vương phi, đằng trước vừa xuất hiện một cỗ kiệu, hình như là của Phủ doãn đại nhân, phô trương thanh thế rất lớn, tất cả mọi người đều phải tránh đường cho hắn.»
Phủ doãn đại nhân? Tô Tất có ấn tượng rất sâu sắc với tên quan này. Chuyện lúc trước xảy ra tại Phong Vị Lâu, chính là do vị Phủ doãn đại nhân kia cùng Tam tiểu thư Mộ Dung gia cấu kết với nhau mà hãm hại Anh Nương, thế nhưng cuối cùng lại bị Tô Tất phát hiện.
Hiện giờ Phủ doãn đại nhân, còn dám kiệu ngạo như vậy? Nếu thật sự là thế, thì gan hắn đúng là rất lớn.
Vệ Lăng Phong dựa đầu vào vách xe, bạc môi cong lên nở nụ cười tà mị, «Phủ doãn lúc trước không phải là Liễu đại nhân bị đuổi đi trông coi thư khố rồi sao?»
«Vậy Phủ doãn đại nhân hiện tại….» Tô Tất khẽ nhíu mày, mắt đen sáng như mã não, trong mắt phát ra hàn quang trong trẻo lạnh lùng.
Thanh âm Vệ Lăng Phong thản nhiên, mang theo sự lạnh lùng, «Hắn không phải họ Mộ Dung, những cũng được coi là người của Mộ Dung gia.»
Tô Tất nghĩ nghĩ, đột nhiên, linh quang lóe lên, «Con rể của Mộ Dung gia? Ta nhớ hình như Mộ Dung Hinh là Tứ tiểu thư, Mộ Dung Thanh là Tam tiểu thư, trước các nàng còn có hai vị tiểu thư đã xuất giá.»
«Nàng đoán không sai, vị này chính là Đại cô gia của Mộ Dung phủ, Tôn Tử Lâm.» Vệ Lăng Phong lười biếng mà tựa vào đệm, ngắm nhìn sự nghi ngờ trong mắt Tô Tất.
«Nếu đã vậy, chúng ta xuống nhìn vị Tôn đại nhân này một cái đi.» Thù của nàng với Mộ Dung phủ đúng là không chết không chấm dứt. Hôm nay Mộ Dung Vô Cực bị phế, nói ra thì cũng có liên quan đến nàng, khó có thể đảm bảo rằng Mộ Dung phủ nhàm chán không có gì làm lại đem tội danh đổ hết lên đầu nàng.
Lúc này, trên đường chật ních người đứng xem, mấy chục thân binh tay cầm thương chặn dân chúng lại, Phủ doãn Tôn Tử Lâm ngồi bên trong kiệu, mà bên ngoài cỗ kiệu lại có một cụ già đang quỳ.
Đó là một bà lão khoảng bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, trên mặt phủ đầy nếp nhăn, răng hình như cũng chỉ còn lại mấy cái. Nàng rất gầy, rất rất gầy, hầu như chỉ còn lại da bọc xương, quần áo trên người nàng rộng đến đáng sợ, những bộ quần áo cũ nát vá chằng vá đụp. Lúc này bà lão đang giơ cao một bản cáo trạng, quỳ rạp dưới đất, kiệt sức mà kêu oan, thoạt nhìn không khỏi khiến người ta xót xa.
Thế nhưng vị Tôn đại nhân bên trong kiệu, lại một chút cũng không thèm quan tâm. Những người bợ đỡ rất có khí thế mà đi lên trước, làm như không thấy bà lão kêu oan, xem điệu bộ của bọn hắn, nếu bà cụ còn không đi, bọn chúng sẽ đạp lên người bà mà đi.
Dân chúng vây xem xung quanh chỉ trỏ cỗ kiệu của Phủ doãn, vẻ mặt oán giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng ai cũng không dám đi ra nói lên lẽ phải, chỉ dám đứng bên cạnh mà nghị luận sôi nổi.
Lúc kiệu phu chuẩn bị đạp lên người bà cụ mà đi qua, cỗ kiệu chậm rãi ngừng lại, giọng nam giới bên trong vang lên, «Kéo nàng sang bên cạnh đi.»
Thanh âm hắn mất bình tĩnh, cũng có chứa sự bực bội.
Vì thế, một đám quan sai hung ác như lang như sói mà xông lên, kéo bà cụ sang bên cạnh.
Bà cụ liều mạng kêu oan, sao có thể buông xuôi được, nàng ôm lấy đùi vị quan sai, khốc rống lên: «Quan lão gia, cầu xin ngài thương xót, trình bản cáo trạng này lên trên được không? Bà già này thật sự rất oan uổng a đại nhân –»
Thế nhưng cho dù bà cụ có khóc đến tê tâm phế liệt như thế nào, quan sai nọ cũng không mảy may thương xót, hắn thấy bà cụ ôm đùi hắn, bực mình hung hăng đạp nàng một phát, hung tợn uy hiếp, «Bà già, muốn chết cũng đừng liên lụy đến chúng ta, thật sự là rất chướng mắt, mau mau cút đi!»
Bà cụ bị đạp một phát vừa vặn văng đến bên chân Tô Tất, quan sai kia vẫn chưa hết giận, định đi đến đạp thêm một phát, thì lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên.
«A! Chân của ta – đau chết ta rồi!»
Quan sai liên tục kêu đau, vừa rồi hắn đúng là định đạp bà cụ kia. Nhưng chân hắn còn chưa chạm đến người bà cụ, thì đã bị Tô Tất đánh gãy, lúc này hắn đang nằm trên đất, đau đến lăn lộn, nước mắt nước mũi đầm dìa, vô cùng thảm hại.
Bà cụ đã gần đất xa trời, bọn họ không nhận cáo trạng thì thôi, lại còn đem nàng vứt sang một bên, vứt sang một bên thì thôi, lại còn đạp nàng một phát, đạp nàng một phát thì thôi, lại còn muốn đạp tiếp lần thư hai!
Tô Tất lúc này thật sự nổi giận nên ra tay vô cùng nặng, cũng khó trách vị quan sai kia đau đến như vậy.
Người bên cạnh cũng nhìn thấy Tô Tất ra tay, mặc dù thấy tên quan sai hung thần ác sát kia bị đánh thì rất hả giận, thế nhưng lại nhanh chóng lo lắng cho Tô Tất.
Một ông cụ có tuổi vội vàng khuyên nàng: «Tiểu cô nương, ngươi mau trốn đi, để quan sai bắt được rồi ngươi chạy không nổi đâu.»
Một vị đại bá cũng thúc giục: «Đúng vậy tiểu cô nương, thừa dịp bọn họ còn chưa đến, ngươi mau chạy đi.»
Lại có một vị đại thẩm bê một giỏ rau cũng khuyên nàng: «Đúng vậy đúng vậy, dân thường chúng ta không đấu lại quan đâu, vị đại gia này tốt xấu gì cũng làm việc cho quan, bọn họ sẽ bắt ngươi vào đại lao, chỉ cần động đến thượng quan, cho dù của cải nhà ngươi có nhiều đến đâu cũng sẽ bị dọn sạch, ngươi vẫn nên trốn mau đi.» Đại thẩm thấy trang phục trên người Tô Tất phiêu dật xuất trần, nhìn ra gia cảnh nhà nàng rất giàu có, càng thêm nóng nảy. Miệng quan đã mở ra, phải tống bao nhiêu bạc mới đủ a?
Thế nhưng Tô Tất lại hòa nhã mà cười với bọn họ, nàng không những không nghe lời bọn họ, ngược lại xoay người đi tới đỡ lấy bà cụ, tựa như không chút e sợ đám quan sai đó, tựa như đám quan sai đó trong mắt nàng, cũng chỉ giống như con giun con dế mà thôi.
Ánh mắt mọi người nhìn Tô Tất vừa vui mừng vừa thương hại, nghĩ một cô nương xinh đẹp như vậy, nếu bị giam vào đại lao, không biết sẽ gặp phải kiếp nạn như thế nào. Ai, nàng sao lại không biết suy nghĩ như vậy chứ? Nếu như….
Tô Tất vừa nâng bà cụ dậy, bên kia nghe được động tĩnh, mười mấy tên quan sai lập tức xông đến, la lớn về phía đám người: «Là ai động tay với Ngũ ca? Mau đứng ra đây cho lão tử!»
Đánh người của Phủ doãn lão gia, không phải là đang tát vào mặt bọn họ sao? Không bắt được người đó, các huynh đệ về sau biết để mặt vào đâu?
Cũng là đám quan sai này có mắt không tròng, bọn họ là thân tín bên người Tôn Tử Lâm, mặc dù từng nghe nhắc đến chuyện Ninh vương phi đại náo phủ nha, nhưng trên thực tế vẫn chưa gặp mặt Tô Tất, nên lúc này mới dám kiêu ngạo như vậy.
Ánh mắt đám quan sai quét qua đám người, những người vây xem lén lút lui ra sau, cách xa Tô Tất chừng một trượng.
Vì thế, trong khoảng đất trống này, cũng chỉ còn lại Vệ Lăng Phong, Tô Tất, cùng cụ bà yếu ớt.
Đám quan sai lúc nhìn thấy Tô Tất, mắt liền trợn tròn. Đời này bọn họ chưa từng gặp nữ tử nào xinh đẹp như vậy.
Trên mặt Tô Tất không trang điểm, nhưng vẫn là tuyệt sắc dung nhan, làn da trắng nõn nà, tựa hồ có thể vắt ra nước. Đôi mắt đẹp của nàng long lanh nước, vẻ mặt lãnh đạm, phảng phất như tiên tử hạ trần, khóe miệng nở nụ cười trong trẻo lạnh lùng, rực rỡ như pháo hoa lúc ẩn lúc hiện.
Một nữ tử khuynh quốc khuynh thành như vậy sao có thể là hung thủ đả thương Ngũ ca được? Chắc chắn là do nam tử bên người nàng gây nên. Nhìn về phía Vệ Lăng Phong, trong mắt bọn họ tràn đầy sự oán giận cùng ghen tị.
Thiếu niên này cũng là một người cực kỳ xinh đẹp, gió nhẹ khẽ thổi mái tóc đen dài của nam tử, tóc đen bay bay, làm nền cho bộ dáng tùy tiện tàn ác của hắn. Cho dù hắn có dùng vẻ mặt ôn hòa vân đạm phong khinh nhìn ngươi, vẫn khiến ngươi có cảm giác áp bức vô hình, đó là một sự tà mị, kiêu ngạo, cao quý cùng khí phách mà người khác không bao giờ có được.
«Xảy ra chuyện gì?» Bên trong kiệu truyền ra giọng nói lạnh băng, nghe ra được Tôn Tử Lâm đang rất mất bình tĩnh.
«Bẩm đại nhân, một nam nhân lỗ mãng dám đánh quan sai trước mặt mọi người, còn độc mồm chửi rủa, thỉnh đại nhân định đoạt.»
Nam nhân lỗ mãng? Tô Tất xoay người nhìn Vệ Lăng Phong bên cạnh, làn da trắng mịn, lông mày hẹp dài, đôi mắt sắc bén đen láy như hắc diệu thạch, lóe lên sự quỷ quyệt mơ hồ…..Trên đời này có nam nhân nào xinh đẹp như vậy sao?
«Dám to gan như vậy? Xem ra không dạy cho hắn một bài học không được, các ngươi nhìn đủ chưa, còn không giải quyết nhanh lên một chút.» Tôn Tử Lâm hừ lạnh một tiếng.
«Vâng, tuân lệnh đại nhân.» Vị quan sai đứng đầu hung ác chỉ vào Vệ Lăng Phong, nói với đám người đứng phía sau, «Người này dám đánh Ngũ ca, không thể nhẫn nhịn, các huynh đệ xông lên!»
Vệ Lăng Phong lẳng lặng đứng đó, hai tay chắp sau lưng, tay áo khẽ bay bay. Đôi mắt đen u ám, sâu như hồ nước, nhìn không thấy đáy, toát ra khí phách tôn quý vốn có, khiến người ta không dám đến gần. Miệng của hắn chậm rãi nở nụ cười, mặc dù cười, nhưng ý cười lại không lan đến đáy mắt.
Lúc đám quan sai xông lên, hắn thân mình còn không thèm động nửa tấc, tay chỉ tùy tiện giơ lên, đám quan sai liền cùng nhau té nhào trên mặt đất.
Một chiêu! Chỉ dùng duy nhất một chiêu, đã có thể đánh ngã toàn bộ đám quan sai?
Dân chúng vây xem đều há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Vệ Lăng Phong, âm thầm suy đoán, vị thiếu niên xinh đẹp này là thần tiên hạ phàm sao? Chỉ mới dùng một chiêu a.
Ánh mắt Tô Tất như hàn băng không chút cảm tình, chậm rãi phun ra một câu, «Miệng bọn họ không sạch sẽ.»
Lời này của Tô Tất vừa nói ra, cũng không thấy Vệ Lăng Phong di chuyển, chỉ là một chưởng phong khẽ lướt qua, trên mặt đám quan sai liền sưng tấy, lưu lại chưởng ấn rõ ràng.
«Nương tử, như thế đã vừa lòng chưa?» Hai tay Vệ Lăng Phong chắp sau lưng, mắt híp lại, xoay người cười đến tao nhã với Tô Tất, tà mị xinh đẹp.
«Cũng tàm tạm.» Tô Tất ngẩng đầu, khinh thường nhìn đám sâu bọ kia.
Lúc này, toàn bộ đám nha sai ngã trên đất đều không ngừng kêu rên, chỉ có cỗ kiệu kia, lẳng lặng mà đứng ở đó.
Tựa hồ nghe thấy động tĩnh bên ngoài có điểm bất thường, Tôn đại nhân liền xốc màn kiệu lên nhìn, lại thấy được tình huống khiến hắn nhũn cả chân. Hắn thở phì phì ra khỏi cỗ kiệu, đang muốn ra tay giáo huấn một chút, thế nhưng vừa ngẩng đầu, lại đối diện với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Ninh vương.
Tôn Tử Lâm vội vàng nghênh đón, chắp tay thi lễ với Vệ Lăng Phong, «Không biết là Ninh vương điện hạ ở đây, thật khéo quá.»
Đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch của Vệ Lăng Phong sáng lên, lộ ra sự sắc bén cao ngạo tuyệt thế, hắn dùng ánh mắt nhìn người chết mà nhìn Tôn Tử Lâm, cái gì cũng không nói.
Tôn Tử Lâm đã sớm thích nghi với sự cao cao tại thượng của Ninh vương, không để ý đến thái độ kiêu ngạo của hắn, chỉ cười làm lành nói: «Xin mạo muội hỏi một câu, Ninh vương điện hạ có nhìn thấy hung thủ không ạ?»
Đám nha sai thấy Tôn Tử Lâm gọi Vệ Lăng Phong là Ninh vương điện hạ, liền ngây dại, ai chẳng biết chuyện Ninh vương cùng Ninh vương phi đại náo phủ nha? Hiện giờ Tôn đại nhân còn không biết sống chết hỏi Ninh vương điện hạ có thấy hung thủ không.
Trước mặt hung thủ hỏi hắn có thấy hung thủ không? Lời này vào tai Ninh vương, hắn nếu cảm thấy Tôn đại nhân đang chế nhạo hắn….
Trời ạ, lấy sét đánh chết bọn họ đi…..Đám nha sai thật sự muốn trực tiếp hôn mê, như vậy sẽ không phải đối mặt với cục diện khó khăn như thế này, cái mà người ta gọi là lăng trì xử tử có lẽ cũng chỉ như thế này thôi.
Lúc này, tên nha sai té trên mặt đất ở gần Tôn Tử Lâm nhất, âm thầm giơ tay kéo góc áo của hắn, muốn ra hiệu cho hắn đừng nói nữa. Thế nhưng hiện giờ Tôn Tử Lâm đang chú tâm ứng phó với Ninh vương, làm sao rảnh rỗi mà để ý đến hắn? Giơ chân đạp một cái, vị nha sai kia hừ cũng không kịp hừ, trực tiếp ngất xỉu.
Trên mặt Tôn Tử Lâm vẫn là nụ cười nịnh nọt như cũ, một cước kia tựa như không phải hắn đạp, Tô Tất âm thầm vỗ tay khen ngợi. Chiêu bất động thanh sắc này, xem ra nàng cần phải học tập Tôn Tử Lâm rồi.
Đôi mắt Vệ Lăng Phong đen láy kiêu ngạo, đáy mắt mơ hồ lóe lên sự biến hóa, hắn hừ lạnh một tiếng, «Hung thủ? Ngươi muốn nói người đã đánh đám nha sai này sao?»
Tôn Tử Lâm cười cười, «Đúng vậy, Ninh vương điện hạ võ công cái thế, ánh mắt sắc bén, nhất định là nhìn thấy mặt người nọ chứ?»
Mộ Dung phủ và Ninh vương phi có thù oán với nhau, nhưng là không dám trắng trợn mà đắc tội Ninh vương, bởi vì ai cũng không biết trong tương lai Ninh vương có ngồi lên ngai vàng hay không, huống chi võ công của Ninh vương cũng vô cùng cao cường. Nên Tôn Tử Lâm một mực cười lấy lòng, hắn nghĩ, Ninh vương dù sao cũng sẽ không đánh người đang cười với mình đúng không?
Thế nhưng Tô Tử Lâm vẫn quá xem nhẹ Ninh vương rồi, hắn cũng không phải người biết phân rõ phải trái gì đó, hắn có thể dùng một câu nói khiến người ta cửa nát nhà tan, cũng có thể trong một đêm khiến người ta từ thiên đường rớt xuống địa ngục, ở Đông Vân quốc, hắn có năng lực hô mưa gọi gió, đảo lộn càn khôn, những người bình thường này, trong mắt hắn chỉ là giun với dế, hắn làm gì để vào mắt?
Vẻ mặt Vệ Lăng Phong cao ngạo lạnh như băng, khóe miệng cong lên, tựa tiếu phi tiếu, «Tất nhiên là thấy, người muốn biết sao?»
«Mong Ninh vương vui lòng chỉ bảo, hạ quan nhất định sẽ hậu tạ.» Tôn Tử Lâm chắp tay khom lưng, kính cẩn nói.
«Như vậy a….» Vệ Lăng Phong thờ ơ lạnh nhạt, mang theo chút kiêu căng ngạo mạn, «Ngươi vừa muốn bắt ta, vừa muốn cảm tạ ta, có phải hơi khó xử cho ngươi hay không?»
«Hả?» Tôn Tử Lâm ngây người, đáy lòng hắn đột nhiên cảm thấy bất an, chẳng lẽ Ninh vương chính là….
Đúng lúc này, vị quan sai bị Tô Tất đánh gãy hai chân tỉnh lại, hắn lúc trước vẫn không có tâm tư để ý đến chuyện bên này, hiện giờ thấy đại nhân đứng đó, không khỏi chỉ vào Vệ Lăng Phong và Tô Tất mà hô lớn: «Đại nhân, chính là hắn, chính hắn đã đánh tiểu nhân!»
«Ninh vương…..» Tôn Tử Lâm nuốt nước miếng, nếu là Ninh vương, lần này bọn họ bị đánh vô ích rồi. Sát tinh này lúc trước ở Kim Loan Điện trực tiếp giết chết một vị Ngự sử đại nhân, còn có ai mà hắn không dám giết a?
Vệ Lăng Phong quay lại nở nụ cười chế giếu với hắn, Tôn Tử Lâm muốn dàn xếp ổn thỏa, nhưng Vệ Lăng Phong lại không muốn buông tha cho hắn như vậy.
Đối với tên quan này, Vệ Lăng Phong cũng căm thù đến tận xương tủy, huống chi hắn ta còn là người của Mộ Dung phủ.
Tôn Tử Lâm tiến đến gần Vệ Lăng Phong, cắn răng, nhẹ giọng nói: «Ninh vương điện hạ, nếu không chuyện này….cứ quên đi vậy? Người xem cả đám bọn họ đều đã bị đánh đến như vậy….»
«Bọn họ thì có thể quên, nhưng Tôn Tử Lâm, vừa rồi ngươi ra lệnh cho bọn họ động thủ với bổn vương đúng không?» Rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt lại vô cùng lãnh đạm.
«Ách…..» Tôn Tử Lâm thiếu chút nữa cắn phải lưỡi của mình, hắn nhớ vừa rồi hắn quả thật là có nói, bảo đám nha sai bắt lấy hung thủ, hơn nữa còn giục bọn họ làm mau lên một chút, thế nhưng có quỷ mới biết hung thủ kia lại là Ninh vương điện hạ a, nếu sớm biết như vậy, hắn cho dù có tự sát cũng không dám dây vào vị sát tinh này.
«Hử?» Cả người Vệ Lăng Phong toát lên vẻ lười biếng, nhưng Tôn Tử Lâm vẫn nhìn ra sự âm lãnh trong đôi mắt tà mị của hắn.
«Không biết Ninh vương điện hạ dự định như thế nào….» Thanh âm Tôn Tử Lâm run rẩy, đáy lòng vô cùng hoảng sợ, Hắn sao có thể xui xẻo như vậy, gặp ai không gặp, lại cứ gặp phải Vệ Lăng Phong!
«Ngươi tự chặt một cánh tay đi.» Vệ Lăng Phong thản nhiên liếc hắn, thoải mái như đang nói, ngươi bỏ lại một sợi tóc đi.
Vừa rồi lúc ở trong xe Tô Tất đã đói bụng, lại lăn lộn một hồi, nàng đói bụng như vậy rồi phải làm sao bây giờ? Nên hắn cũng định trừng phạt Tôn Tử Lâm nhanh một chút, khiến tiểu vương phi hắn cười rồi hồi phủ dùng bữa.
«Tự….Tự chặt một cánh tay!» Ánh mắt Tôn Tử Lâm kinh hoảng, sau đó phẫn nộ hét lên, «Mặc dù người là vương gia, nhưng cũng không thể ỷ thế hiếp người, muốn ta tự chặt một cánh tay, là chuyện không thể!»
Đáy mắt Tô Tất hiện lên một tia quyết tuyệt cũng cao ngạo: «Ỷ thế hiếp người? Nếu luận về việc này, không biết là ai ỷ thế hiếp người đây. Tự chặt một cánh tay đã lợi cho ngươi lắm rồi đấy.»
«Bắt con tiện nhân này lại cho bản quan –» Còn chưa dứt lời, thân mình Tôn Tử Lâm đã bay ra xa, sau đó nặng nề rơi xuống đất, làm nổi lên một đám bụi.
Tôn Tử Lâm xa xa ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, lập tức đau đớn ngất đi. Hiện giờ cánh tay hắn đã bị chặt đứt, máu tươi liên tiếp tràn ra trên đất, không chỉ như thế, miệng của hắn cũng bị xé rách, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Ninh vương lúc này tựa như ác quỷ Tu La đến từ địa ngục, hơi nhếch môi nở nụ cười như có như không, nhưng vẫn không thể che đậy được sát khí trên mặt, tàn nhẫn, hung ác, khí phách tỏa ra, nhiệt độ quanh thân hắn cũng theo đó giảm xuống.
Tất cả mọi người đều bị cảm giác áp bức này khiến cho có rúm lại, sát khí vô hình khiến cho đáy lòng phát run. Sự lạnh lùng của Ninh vương, còn mang theo sát khí áp bức, cùng khí phách vương giả.
Vệ Lăng Phong vừa rồi còn âm ngoan tàn bạo là vậy, nhưng vừa xoay người, phượng mâu híp lại, lúc nhìn Tô Tất vẻ mặt lại thay đổi, lộ ra ý cười dịu dàng ấm áp, săn sóc ôm lấy vai nàng, ôn nhu nói, «Đói bụng rồi đúng không? Chúng ta hồi phủ đi.»
Vừa rồi còn tâm ngoan thủ lạt như vậy, giờ vừa chớp mắt một cái đã lộ vẻ ôn nhu như nước, đến tột cùng đâu mới là bản tính thật sự của Ninh vương? Tất cả mọi người đều nhìn đến ngây người, người này thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi.
Ánh mắt Tô Tất dời lên người bà cụ kia, bà cụ bị thương, cần nhanh chóng xử lý, nếu còn kéo dài thời gian hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Tô Tất có cảm giác, hơi thở của bà cụ có chút yếu ớt, thế nhưng nàng vẫn kiên cường, không để mình ngất xỉu.
Tô Tất nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn này, quay sang gật đầu với Vệ Lăng Phong, lại nói, «Nếu không, chúng ta đưa bà cụ về phủ trước rồi nói sau?»
«Nàng vui là được rồi.» Vệ Lăng Phong cười dịu dàng, tựa như thảm kịch phía sau không chút liên quan đến hắn.
Tô Tất nhìn Tôn Tử Lâm đang hôn mê bất tỉnh đằng xa, trong mắt hiện lên sự sắc bén âm ngoan, lãnh liệt bức người, sau đó, nàng mang theo bà cụ trở về xe ngựa.
Xe ngựa vừa di chuyển, tất cả mọi người đều tự động nhường đường, để xe ngựa đi qua.
Nhìn cỗ xe ngựa đang đi càng lúc càng xa, trong mắt dân chúng hiện lên một chút phức tạp, sau đó, từng nhóm người một quỳ xuống, hành lễ với xe ngựa đằng xa: «Ninh vương điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Ninh vương điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!»
Bên trong xe ngựa, bà cụ kể cho Tô Tất nghe toàn bộ sự tình.
Chuyện cũng không đơn giản như dự đoán của nàng, hơn nữa còn vô cùng phức tạp, quan trọng nhất là, lệnh xử tử kia là do hoàng đế đích thân ban ra, muốn hắn rút lại, thật sự là vạn phần khó khăn.
Bà cụ có một đứa con từ Tây Xuyên lên nhậm chức, lần này lĩnh mệnh áp tải hoàng kim vào kinh, trên đường đến Tứ Ô Sơn, hoàng kim bị đạo tặc đánh cướp, mười người cuối cùng sống sót vào kinh báo tin.
Xảy ra chuyện tất nhiên phải có người gánh tội, triều đình không dám phái binh tấn công Tứ Ô Sơn, lại đem toàn bộ tránh nhiệm đặt lên người bọn họ, bảo bọn họ cấu kết cùng đám đạo tặc, khiến triều đình bị tổn thất vô ích những mười vạn lượng hoàng kim. Hoàng đế đích thân hạ lệnh, bắt bọn họ lại sau đó xử trảm.
Bà cụ đã có tuổi, sau khi nghe tin con mình bị xử trảm, đi dâng cáo trạng lại không ai mở cửa cho, lúc này mới có người đưa ra chủ ý chặn kiệu của Phủ doãn đại nhân, nên mới có chuyện như vậy. Nếu không phải Tô Tất tình cờ xuất hiện, bà cụ hôm nay chỉ sợ không sống nổi.
Vệ Lăng Phong biết tính tình của Tô Tất, mặc dù đôi lúc nàng âm hiểm gian trá, nhưng đều chỉ để đối phó với kẻ thù của nàng, người chống lại nàng cũng không nương tay. Thế nhưng đối với những người yếu thế, nàng cũng không tiếc sự thiên lương mà giúp đỡ họ, hắn biết chuyện này nếu Tô Tất đã dây vào, nàng nhất định sẽ dây dưa đến cùng.
Vệ Lăng Phong chậm rãi thở dài, chỉ nhắc nhở một câu: «Việc này không dễ giải quyết đâu.»
Tô Tất hơi nhíu mày, «Ta biết, nếu phụ hoàng chàng đã đích thân hạ chỉ, muốn hắn đặc xá, chỉ sợ so với giết hắn còn khó hơn. Phải làm thế nào cho tốt đây?
Bà cụ nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, hy vọng vừa dâng lên lại một lần nữa rớt xuống đáy cốc. Nàng vừa rồi nghe rất rõ, biết người trước mặt chính là Ninh vương điện hạ và Ninh vương phi, nếu ngay cả hai người bọn họ còn không có cách, vậy con trai nàng không phải chết chắc rồi sao?
Bà cụ lập tức lệ rơi đầy mặt, khóc ròng nói: «Cầu xin hai người hãy cứu lấy Tiểu Tồn a, hắn một lòng vì triều đình, trung thành tận tâm, chưa từng hai lòng, hắn sẽ không cấu kết với bọn trộm cướp đâu, vương gia vương phi hãy đòi lại công bằng cho hắn a, cầu xin hai người –» Bà cụ nói xong liền quỳ xuống, không ngừng dập đầu lạy Tô Tất cùng Vệ Lăng Phong.
Tô Tất nhìn mà lòng không khỏi chua xót, vội vàng đỡ bà cụ dậy, thở dài, «Người đừng như vậy, chuyện của Tiểu Tồn ta đã định rồi, tóm lại ta sẽ giúp đỡ bà, cho dù có thể rửa sạch tội danh cho hắn hay không, mạng này của hắn ta nhất định sẽ giúp bà giữ lại.»
Lực lượng có thể sử dụng trong tay Tô Tất không ít, hơn nữa nàng còn có thể chế ra dược tề, đột nhập vào thiên lao cứu người cũng được, cũng không khó khăn. Thế nhưng, nếu dùng cách ấy để cứu Tiểu Tồn, nửa đời sau hắn sẽ không thể ưỡn ngực mà làm người, sẽ bị người khác chửi rủa sau lưng. Nên đây là hạ sách, không còn cách nào khác mới phải đem ra dùng.
Nghe thấy tính mạng con của mình có thể bảo toàn, bà cụ lập tức kích động không thôi, mấy ngày nay tâm tình căng như dây cung, giờ được thư giãn, cả người liền tê liệt mà ngã xuống đất.
Tô Tất thuận thế tiếp được bà, để bà cụ dựa vào đệm, bàn tay đặt sau lưng bà cụ, giúp bà trị thương.
Vừa rồi nàng còn trách Vệ Lăng Phong phế đi một tay của Tôn Tử Lâm có chút độc ác, thế nhưng lúc này, Tô Tất hận không thể phế luôn cả cánh tay kia của Tôn Tử Lâm.
Thân mình bà cụ vốn không khỏe, mấy ngày nay lại lặn lội ngàn dặm xa xôi từ Tây Xuyên tới, cả người vốn không khỏe, giờ lại càng yếu hơn, làm sao có thể chịu đựng như vậy? Nếu không phải cắn răng muốn cứu con mình, chỉ sợ bà cụ lúc này đã sớm ngã xuống.
Đáng thương nhất thiên hạ là tấm lòng của cha mẹ, hy vọng sau khi Tiểu Tồn ra khỏi thiên lao sẽ hiếu thuận với bà cụ thật tốt, thời gian còn lại của nàng…..không nhiều lắm.
Đáy mắt Tô Tất hiện lên một chút kiên định, nàng chậm rãi nói, «Bà cụ, người yên tâm, ta nhất định sẽ khiến Vệ đế phải đích thân hạ lệnh xóa bỏ tội danh của bọn Tiểu Tồn, tự tay thả bọn họ đi.»
Một mẫu thân không vụ lợi như vậy, tình thương con vĩ đại như vậy, Tô Tất khó mà không động tâm.
Tuy nói vậy, nhưng thực tế phải làm thế nào, Tô Tất vẫn không có chút manh mối. Nàng và Vệ Lăng Phong nhốt mình trong phòng, cẩn thận phân tích tin tức nắm trong tay, thế nhưng mỗi cái đều không có lợi với bọn Tiểu Tồn. Lúc toàn bộ triều đình gán tội danh cho bọn họ, bọn họ đã bị tuyên án tử hình, cũng chỉ có Vệ Lăng Phong và Tô Tất mới có thể đảo ngược càn khôn.
Mãi đến khi trời bắt đầu tối, An Á và Lục hoàng tử mới hưng trí bừng bừng mà đem Đoạn hồn thảo đưa cho Tô Tất, An Á cười nói, «Tổ Tất ngươi có thể đổi tên thành Thần Toán Tử được rồi đấy. Phong Cẩn kia quả nhiên như dự liệu của ngươi, vừa trở về liền ra lệnh cho một cao thủ đi thâu dêm để đưa Đoạn hồn thảo về Nam Lăng quốc.»
Lục hoàng tử rất ăn ý mà tiếp chuyện, «Đáng tiếc a, hắn vẫn kiên quyết mà giữ chặt cái bọc Đoạn hồn thảo, An Á không cách nào cướp được, thế nhưng lúc này, tiểu tuyết hồ đột nhiên xuất hiện, phân tán sự chú ý của hắn, An Á nhân cơ hội mà xuống tay cướp lấy Đoạn hồn thảo.»
An Á lại nói tiếp, «Sau đó chúng ta liền theo dõi người nọ, không lâu sau lúc hắn phát hiện Đoạn hồn thảo biến mất, liền gấp đến độ thất kinh, cuối cùng cắn môi, đi về phía Tây.»
Nam Lăng quốc ở phía Nam, Đông Vân quốc ở phía Đông, hắn đi phía Tây, không cần đoán cũng bết hắn quyết định chạy trốn mà không trở lại chịu chết.
Tô Tất đột nhiên nhớ tới bà cụ, nhớ tới Tiểu Tồn bị phán tội tử hình, nếu lúc ấy bọn họ không trở về triều đình báo tin, cứ mai danh ẩn tích, thứ đợi hắn nhất định không phải là lưỡi dao lấy đầu ây. Một lòng trung can vì nước, kết quả lại bị quốc gia lợi dụng, Tiểu Tồn hắn….đã từng hối hận chưa?
Lúc này, Vệ Nghiêm cũng bước vào, thế nhưng vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước, lúc này thoạt nhìn, hình như còn lạnh hơn.
«Bẩm vương gia vương phi, lão nhân kia, thuộc hạ….đã để mất dấu, thỉnh vương gia vương phi trách phạt!» Vệ Nghiêm quỳ xuống đất, trên mặt lộ ra sự hổ thẹn.
Vệ Nghiêm thân thủ cao cường, thuật truy tung lại được Tô Tất đích thân dạy dỗ, ngay cả hắn mà cũng mất dấu, thân phận của lão nhân kia càng khiến người ta nghi ngờ.
Vệ Lăng Phong lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt như hàn băng ngàn năm, không chút cảm tình, «Tự mình lĩnh phạt đi.»
Thân mình Vệ Nghiêm khẽ run lên, môi mím lại thành một đường chỉ, vẫn cung kính như trước nói, «Vâng». Sau đó, hắn bước từng bước dứt khoát, xoay người rời đi.
Vệ Nghiêm là người của Vệ Lăng Phong, hắn dạy dỗ thuộc hạ, Tô Tất cũng không nói được gì.
Thế nhưng, sự trừng phạt mà ngay cả Vệ Nghiêm cũng phải phát run, đến tột cùng là cái gì? Tô Tất thản nhiên liếc Vệ Lăng Phong, thấy Vệ Lăng Phong cười với nàng, «Yên tâm đi, không lấy mạng của hắn đâu.»
Hắn không muốn để nàng biết…..Quên đi, không biết thì không biết.
Thế nhưng, ông trời tựa như vẫn ngại hôm nay chưa đủ náo nhiệt, liền vung thêm một nét bút.
Tiểu Liên bước nhanh từ bên ngoài vào, nhìn thấy Tô Tất, nói: «Vương phi, Quế mama bên người Lão phật gia đến, đang chờ trong phòng khách.»
Lão phật gia? Nghe tên tựa hồ có chút xa xôi, gần đây lão nhân gia nàng không ở sau lưng người khác chỉnh đông chỉnh tây, ngày tháng của nàng nhàn rỗi không ít, thế nhưng nhìn dáng điệu này, tựa hồ lão nhân gia nàng lại vừa kiếm được chuyện để chỉnh.
To Tất cùng Vệ Lăng Phong liếc nhìn nhau, Vệ Lăng Phong nhíu mày nói, «Để nàng chờ.»
Tô tất nhìn tính tình trẻ con của hắn, cười nói, «Ta cũng có ý này.»
Để Quế mama chờ được khoảng nửa canh giờ, lúc này Tô Tất mới chậm rãi đi ra, nhìn Quế mama, nàng tựa tiếu phi tiếu, «Thật có lỗi, vừa rồi đang luyện tiên thiên cầm phổ mà Lão phật gia ban tặng, cái này một khi đã luyện thì không thể ngừng, để ngươi phải chờ rồi.»
Quế mama chờ đã sớm mất kiên nhẫn, lạnh lùng hừ một tiếng, mặt trắng bệch không chút máu nhìn Tô Tất, cũng không cùng nàng nói lời vô nghĩa nữa, «Lão phật gia truyền Ninh vương phi vào cung nói chuyện, Ninh vương phi đi theo nô tỳ luôn chứ?» Quế mama vẫn một bộ dáng vênh váo tự đắc như trước
Tô Tất lạnh lùng cười, nàng vẫn đang lo không tìm được cơ hội thoát tội cho Tiểu Tồn, Lão phật gia lại tự động đưa đến cửa?
Cửu trọng cung điện, nguy ngã lộng lẫy, ngói lưu ly đỏ thắm cổ xưa, khẽ lóe lên kim quang nhè nhẹ.
Giẫm lên mặt đất được lát đá cuội, Quế mama đi trước dẫn đường, Tô Tất đi theo sau, thế nhưng đi tới đi lui một lúc, Tô Tất liền cảm thấy có chút bất thường, «Quế mama, đây không phải là đường đến Từ Ninh Cung.»
Quế mama đến đầu cũng không thèm quay lại, hừ lạnh nói, «Ai nói Lão phật gia nhất định phải ở Từ Ninh Cung?»
Quế mama thật sự không nói dối, Lão phật gia quả thật không ở Từ Ninh Cung, mà ở trong một tòa cung điện cách Từ Ninh Cung không xa.
Lúc Tô Tất nhìn thấy Lão phật gia, không khỏi giật mình.
Bởi vì mọi lần, nàng đều ngồi ở ghế trên cao nhận sự quỳ lạy của hàng vạn người, thế nhưng lần này Lão phật gia lại đang đánh quyền. Không sai, nàng đang đánh quyền, nghe nói có thể cường thân kiện thể, ngưng thần tĩnh khí, còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Lão phật gia đang đánh quyền, thế nhưng ngồi bên cạnh hướng dẫn lại là Tiết Tuyền Y, nàng ngồi ở ghế trên, người mặc một chiếc áo choàng lông cừu thật dày, sắc mặt hơi trắng bệch, thế nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh, tinh thần không tồi, rất phù hợp với hình ảnh một người bệnh vừa trọng thương đang hồi phục nhưng chưa khỏi hẳn.
Tô Tất lạnh lùng cười, lâu lắm rồi nha, Tiết Tuyền Y mới tiếp tục đoạt được sự yêu quý của Lão phật gia. Trước kia là vì cứu Lão phật gia, lần này là vì cứu Vệ Lăng Phong, chắc hẳn sự yêu quý của Lão phật gia với Tiết Tuyền Y lại càng sâu đậm.
Trong lòng Tô Tất âm thầm phỏng đoán mục đích Lão phật gia lần này gọi nàng vào cung, nếu thật sự giống như suy đoán của nàng….Khóe miệng Tô Tất nhếch lên, như có như không mà nhìn Tiết Tuyền Ý.
Cảm giác được ánh mắt của Tô Tất, Tiết Tuyền Y thản nhiên mà nở nụ cười, thuần khiết như Tuyết liên Thiên Sơn, lại như hoa sen trắng giữa hồ, đơn thuần xinh đẹp, thiện lương vô hại.
Tiết Tuyền Y nhìn Tô Tất, cười nói, «Trước đây đều là ta tự tay pha trà hoa cúc, thế nhưng hiện giờ sức khỏe ta không được tốt, không đủ sức đứng dậy, Ninh vương phi có thể giúp ta pha trà cho Lão phật gia không?»
Không đợi Tô Tất lên tiếng, Quế mama đã bưng bộ đồ trà mang đến, đặt trước mặt Tô Tất. Điệu bộ này là đang ép nàng pha trà sao?
Mắt Tô Tất khẽ lóe lên, như nghĩ tới gì đó, lại như nghĩ thông suốt một việc, nàng nhìn Tiết Tuyền Y, cười đến xán lạn, «Cung kính không bằng tuân mệnh, thế nhưng, hy vọng Lão phật gia không vì trà do ta pha mà ghét bỏ.»
Tô Tất vẫn luôn rất thích uống trà, đối với trà cũng có nghiên cứu qua, hiện giờ nàng cố ý khiến lòng Tiết Tuyền Y ngột ngạt, liền mở miệng đáp ứng.
Nước suốt trong cung dùng chính là Ngọc Tuyền Sơn, sạch sẽ trong suốt, màu trà, hương thơm, mùi vị đều có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Tô Tất bắt đầu làm bước thứ nhất, rửa trà, sau đó lấy ra chén Tam Tài, lại lấy thêm chén Công Đạo, tay phải nâng ấm trà, giữ lấy nắm, sau đó bắt đầu rót trà….*
(*) Đoạn này ta chỉ dịch theo vốn hiểu biết nghèo nàn của ta, 10 phần chỉ có một phần đúng, mọi người thông cảm, người TQ họ pha trà vô cùng công phu tỉ mỉ, ta không hiểu được, nên tạm dịch như vậy, tính đợi tìm ra bản dịch đúng rồi mới post bài, nhưng nghĩ lại đoạn này cũng không quan trọng lắm, không muốn mọi người đợi lâu nên vẫn post, mọi người thông cảm nhé T.T
Khóe miệng Tô Tất nhếch lên nụ cười thản nhiên, tựa như đang làm một chuyện khiến cả thể xác cùng tinh thần đều sung sướng, những động tác vừa rồi là để biểu diễn trà thuật của nàng.
Mắt Tiết Tuyền Y híp lại, nàng để Tô Tất pha trà tất nhiên là có mục đích khác, huống chi nàng cũng muốn nhân cơ hội này hạ thấp Tô Tất, thế nhưng Tô Tất lại cố tình phô trương, phô trương thì thôi, lại không ngờ nàng ta lại tinh thông trà đạo như vậy, mỗi bước đều vô cùng chuẩn xác, vừa trầm vừa ổn, tiêu chuẩn như vậy ngay cả chính nàng cũng không làm được.
Tô Tất……Quả nhiên rất khó đối phó.
Lúc Tô Tất vừa pha trà xong, Lão phật gia cũng ngừng đánh quyền. Trên mặt nàng lấm tấm mồ hôi, được Quế mama dìu lại chỗ ngồi, lúc nhìn thấy trà Tô Tất pha, lông mày nhíu chặt, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn uống.
Còn có chuyện muốn Tô Tất phải gật đầu, hiện giờ vẫn nên cho nàng ta một chút mặt mũi. Lão phật gia trong lòng thầm nghĩ.
Lão phật gia không mở miệng, Tô Tất cũng không nói chuyện, hai người cứ im lặng mà giằng co.
Đây là đang đấu sức kiên nhẫn, ai là người mở miệng trước thì người đó thua, mà Tô Tất cũng không phải loại người nóng ruột hấp tấp. Đấu sức kiên nhẫn với Tô Tất, Lão phật gia nhất định không thể thắng.
Lão phật gia cuối cùng cũng thở dài, mỗi lần chống lại Tô Tất, nàng luôn có cảm giác thất bại, cảm giác thất bại này khiến nàng rất không cam tâm.
Lão phật gia nghiêm mặt, ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên người Tô Tát, «Tô thị, ngươi vào Ninh vương phủ được nửa năm rồi đúng không?»
Tô Tất cười nhạt, «Bẩm Lão phật gia, thật sự đã được sáu tháng.»
Ánh mắt Lão phật gia như lơ đãng mà đảo qua bụng của nàng, trong tay cầm một chén trà, hơi nhíu mày, «Thế nhưng, ngươi hình như vẫn chưa có động tĩnh gì.»
Đáy mắt Tô Tất hiện lên tia trào phúng, cố tình giả ngu, mắt lộ vẻ vô tội: «Động tĩnh? Động tĩnh mà Lão phật gia nói….»
Lão phật gia một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: «Bụng của ngươi sao vẫn không có động tĩnh gì như vậy? Cũng đã sáu tháng rồi, còn chưa có động tĩnh, ngươi thật sự khiến ai gia phải chờ đợi mòn mỏ