Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng, Nhiếp Thanh Nhiên lại thản nhiên nở nụ cười, mắt không chút gợn sóng hiện lên một tia đùa cợt: «Điều đó đương nhiên là không thể.»

«Ngươi – hừ!» An Á đảo tròn mắt. Không ngờ Nhiếp Thanh Nhiên như tiên giáng trần vậy mà cũng là người thích nói giỡn, chỉ là chuyện cười này quá nhạt.

Lại nói, Vệ Lăng Phong mang theo Tô Tất phóng ngựa như bay, khuôn mặt tuấn mỹ như được bao phủ bởi một lớp hàn băng, đôi mắt trong suốt mang theo sắc đỏ điên cuồng.

Trường bào màu đỏ trên người hắn tung bay trong gió, sắc đỏ tươi đẹp, sắc đỏ diêm dúa, sắc đỏ vừa tà mị lại vừa lãnh khốc.

Dọc đường đi rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vó ngựa giẫm lên mặt đất cùng tiếng gió rít bên tai.

Tô Tất ngồi ở phía trước, Vệ Lăng Phong một tay cầm roi, tay kia nắm lấy bàn tay mảnh mai của nàng, cánh tay thon dài như đai sắt được đúc từ băng thiết ngàn năm, ôm chặt lấy nàng, tựa như suốt đời suốt kiếp cũng sẽ không buông ra.

Băng qua phố xá ồn ào, đồng cỏ bao la, đồi núi gập ghềnh, cho đến khi dân cư thưa thớt dần đi, tầm nhìn càng thêm rộng lớn.

Không biết đã qua bao lâu, lúc đến vách núi khi xảy ra chuyện, Vệ Lăng Phong mới ghìm cương ngựa dừng lại.

Tiếng vó ngựa im bặt, ngồi trên lưng ngựa, có thể thấy làn sương trắng như tuyết ở dưới vách núi.

Nhất thời, bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Bọn họ ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi hồi phục lại nhịp tim vì phi ngựa mà đập quá nhanh.

Sau một lúc lâu, Vệ Lăng Phong ôm Tô Tất xuống ngựa, hai người lẳng lặng đi đến bên vách núi, nhìn mây mù che phủ phía dưới, ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.

Hắn dời tầm mắt, yên lặng nhìn Tô Tất, mà Tô Tất cũng nhìn hắn.

Sau một lúc lâu, Vệ Lăng Phong đột nhiên vươn tay kéo Tô Tất vào lòng.

«Nàng không sao là tốt rồi! Nàng có biết sau khi nhận được tin ta đã lo lắng như thế nào không? Lần đó trơ mắt nhìn nàng ngã từ đây xuống, ta đã muốn đi theo nàng, nhưng Tiểu lục lại đánh ngất ta, vừa tỉnh lại ta liền không chút do dự mà nhảy xuống. Lúc nhảy xuống, trong nháy mắt rơi trong không trung đó, lòng ta thầm nghĩ, ta còn có thể gặp lại nàng sao? Nàng sẽ đứng ở cầu Nại Hà chờ ta chứ?»

«Khi đó ta chỉ biết, ta yêu nàng, yêu nàng như tính mạng, không, ta yêu nàng đến mức tính mạng cũng không cần. Ta có thể ngay cả tính mạng cũng không cần mà đi theo nàng, nhưng nàng cho tới bây giờ vẫn không hiểu được tấm lòng của ta.»

«Hôm đó nàng hỏi ta, nàng nói rằng không động tâm là vì sức hấp dẫn không đủ mạnh, lúc ấy ta do dự là vì câu nói lý lẽ đó của nàng. Nhưng ta biết, nếu ta không suy nghĩ cẩn thận, nàng sẽ không tin lời của ta, nên ta liền đem lời thề đã lên đến miệng nuốt xuống. Tô Tất, hiện giờ ta nói cho nàng, ta không muốn đứng đầu thiên hạ gì cả, cũng không muốn thành thần, ta chỉ muốn được ở cùng với nàng, nàng có tin ta không?»

Những lời này Vệ Lăng Phong gần như là gầm lên, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, hai mắt đỏ lên, biểu tình thống khổ cùng lo lắng, ẩn chứa một tia thấp thỏm bất an.

Hắn sợ nàng sẽ đẩy hắn ra, hắn sợ nàng sẽ quay đầu từ chối trả lời hắn, hắn sợ nàng sẽ dùng ngữ khí vân đạm phong khinh đó để nói rằng, ‘nhưng ta lại không thích chàng’, vậy phải làm sao bây giờ?

Chết tiệt, Vệ Lăng Phong hắn vậy mà cũng biết sợ hãi!

Sau khi nhận được tin tức nàng bị phán tử hình, hắn bỏ lại toàn bộ binh mã mà chạy về với nàng, ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, thay ngựa ba lần, mãi đến khi trở lại kinh thành, lại nhìn thấy nàng đang bình an vô sự đứng trước cổng Ninh vương phủ nói chuyện vui vẻ với Nhiếp Thanh Nhiên!

Tô Tất mím môi, lẳng lặng nhìn hắn, nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, «Chàng, nói thật sao?»

Vệ Lăng Phong ôm lấy bờ vai gầy của nàng, quát: «Ta đời này chưa từng nói câu nào thật như vậy!»

«Vậy thì…..ta sẽ tin chàng.» Tô Tất chậm rãi nở nụ cười. Nàng nghĩ, đi lòng vòng lâu như vậy, nàng cuối cùng cũng tìm được thứ mà mình mong ước rồi.

Sự kết hợp của bọn họ lúc đầu là được hình thành từ lợi ích của đôi bên, nhưng tiếp xúc lâu dài, lại chậm rãi thay đổi, sau đó liền biến chất. Thực ra lần đó, lúc Vệ Lăng Phong ôm lấy nàng, dùng lưng đỡ một chưởng của Mộ Dung Vô Cực, nàng đã biết, hắn dùng cả tính mạng để yêu nàng, nói không cảm động là giả.

Mãi đến sau này hỏi vấn đề đó, bảo Vệ Lăng Phong hãy suy nghĩ cẩn thận, nhưng thực ra người phải suy nghĩ cẩn thận lại chính là nàng, nàng làm việc luôn luổn cẩn trọng, bao bọc trái tim mình thật tốt, bởi vì nàng không muốn bị tổn thương.

Đáy mắt của nàng hiện lên sự nghiêm túc trước nay chưa từng có, nàng lẳng lặng nhìn hắn, môi chậm rãi nhếch lên: «Vệ Lăng Phong, ta một khi đã chọn, là suốt đời cũng sẽ không buông tay. Chàng chuẩn bị sẵn sàng chưa?»

Vệ Lăng Phong như trút được gánh nặng, vươn tay kéo nàng vào lòng, chậm rãi thở phào, «Cả đời là quá ít, ta muốn tam sinh tam thế, không, là đời đời kiếp kiếp!»

Thời gian như ngưng lại, nhật nguyệt vô quang, không biết đã qua bao lâu, Tô Tất mới rời khỏi ngực hắn.

Nàng cười nhìn Vệ Lăng Phong.

Mặt hắn như thu như nguyệt, mắt đen láy như hắc diệu thạch, nụ cười chói sáng của hắn, khiến nhật nguyệt lu mờ, tinh tú vô quang.

Hắn nói chuyện luôn không nhanh không chậm như vậy, khi thì vô cùng tà mị, khi thì kiêu căng ngạo mạn, khi thì hung ác bá đạo. Hắn bên ngoài thì mạnh mẽ cứng cỏi là vậy, nhưng trong tâm lại cô đơn lạnh lẽo như băng tuyết, nói cho cùng, hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, cũng khao khát sự ấm áp của tình yêu.

Nàng nghĩ, trong khoảng thời gian này, nàng đã chậm rãi mà rơi vào tay Vệ Lăng Phong, bởi vì nàng cũng từ từ bị hắn mê hoặc, bị hắn làm cho cảm động. Sau một lúc lâu, Tô Tất đang nép trong ngực Vệ Lăng Phong mới mở miệng rầu rĩ, «Chàng cứ chạy về như vậy có sao không? Không có vấn đề gì chứ? Phải ăn nói với phụ hoàng chàng như thế nào đây?»

Vệ Lăng Phong dịu dàng vuốt ve mái tóc của nàng, «Tiểu lục đi một mình, hắn nhìn thì ham chơi vậy thôi, nhưng chút chuyện ấy vẫn có khả năng xử lý.»

Chút chuyện? Đây là vụ án tham ô lớn nhất, rất nhiều người có liên quan, trùng điệp nguy hiểm, biến hóa cổ quái khó phân biệt, vậy mà hắn lại nói đơn giản như vậy? Nhưng nếu hắn đã cảm thấy lục hoàng tử không sao, thì thật sự sẽ không sao.

Tô Tất không khỏi lườm hắn một cái, nàng sớm đã đoán được, lục hoàng tử cợt nhả đó, cũng không phải loại đơn thuần vô tội gì.

Hai người đứng hồi lâu, mặt trời từ từ nhô lên, ánh sáng chói mắt chiếu lên người bọn họ, trên mặt đất xuất hiện hai cái bóng một cao một thấp, ấm áp điềm tĩnh, như đã đứng ở đó từ lâu.

Vệ Lăng Phong như nhớ tới gì đó, khóe môi cong lên, khẽ cười, kéo tay Tô Tất nói: «Đi, ta đưa nàng đến một nơi.»

«Nơi nào?» Tô Tất mơ hồ đoán được gì đó, cần thận nhìn vào mắt Vệ Lăng Phong.

«Lần trước vốn muốn đưa nàng đi, thế nhưng lại xảy ra chút chuyện, nên không đi được.» Vệ Lăng Phong ôm Tô Tất lên ngựa, hai người phi ngựa rời đi, mặt hắn vô cùng bình tĩnh, «Phong Hoa chắc cũng muốn gặp tẩu tử của nó.»

Trong lòng Tô Tất khẽ nhói lên. Nàng nhớ tới câu chuyện lục hoàng tử kể với nàng, tiểu Phong Hoa đã chết thay cho Vệ Lăng Phong, nếu nàng còn sống, hiện tại có lẽ cũng bằng tuổi Tô Tất, hai người lại còn sinh cùng ngày cùng tháng nữa, đúng là rất khéo.

Phóng ngựa như điên, được khoảng một nén nhang, con ngựa trắng chậm rãi dừng lại ở một thung lũng.

Ở đó có một ngôi mộ lẳng lặng đứng, bốn phía rất sạch sẽ, dường như thường xuyên có người đến dọn.

Vệ Lăng Phong đứng trước bia mộ, lưng cứng đờ thẳng tắp, hai tay siết chặt, Tô Tất có thể cảm nhận được tiếng tim đập của hắn.

Tô Tất vươn tay sang, chậm rãi đặt lên tay hắn, hắn liền dễ dàng nắm lấy tay nàng, siết chặt, như lúc sắp chết đuối lại nắm được một cọng rơm cứu mạng.

Cơ thể hắn rất lạnh, tựa như đến máu cũng lạnh như vậy, không có chút độ ấm.

«Ta không sao.» Hắn nghiêng người cười với nàng.

Nhưng nụ cười ấy lại mang theo một chút bi thương, còn có sự áy náy khó phát hiện.

Tô Tất biết, tiểu Phong Hoa ở trong lòng hắn chiếm một vị trí rất quan trọng, nàng vì hắn mà chết, để lại trong lòng hắn một dấu ấn không bao giờ phai.

Tô Tất muốn bước lên trước, lại bị Vệ Lăng Phong cản lại, «Đừng đi đến đó, ở đó có chôn một vật.» Vệ Lăng Phong quỳ một gối xuống, lâu sau, hắn đào ra một miếng ngọc khuyết, nói với Tô Tất: «Ngọc bội này vốn là một miếng ngọc hoàn chỉnh, nhưng mẫu phi lại chia nó ra ba phần, ba tỷ đệ chúng ta mỗi người một miếng, thế nhưng miếng của Phong Hoa lại không tìm thấy…..Ta vẫn luôn để miếng ngọc của mình tại đây để bồi nàng.»

Tô Tất nhìn miếng ngọc kia, hơi nhíu mày, «Ta sao lại cảm thấy quen như vậy nhỉ, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.»

Thế nhưng nghĩ kỹ lại, vẫn không thể nhớ ra. Trí nhớ của nàng trước giờ luôn rất tốt, những thứ đã nhìn qua không có gì là không nhớ. Gắng sức nhớ lại một lần nữa, nàng lại đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Vệ Lăng Phong lơ đễnh nói, «Có thể là thấy trên người Phong Khinh, nó cũng có một miếng.»

Tô Tất biết là không phải, nàng mới chỉ gặp Phong Khinh vài lần, những lần đó nàng đều nhớ rất rõ, không phải nhìn thấy trên người hắn, vậy rốt cuộc là nhìn thấy ở đâu chứ….Nàng luôn kiêu ngạo vì trí nhớ của mình, lần này đúng là lần đầu tiên nàng không thể nhớ ra cái gì đó.

Nếu đã nghĩ không ra vậy thì đừng nghĩ nữa, đến giờ tổng hội rồi, nghĩ vậy, Tô tất liền bỏ qua vấn đề đó, không nghĩ nữa.

Hai người bồi tiểu Phong Hoa hồi lâu, sau đó nắm cương ngựa chậm rãi rời đi, hướng về phía kinh thành.

Từ ngoại thành vắng vẻ trở về kinh thành ồn áo náo nhiệt, tựa như hai thế giới khác nhau. Lúc đi qua tửu lâu, Tô Tất nhìn Vệ Lăng Phong nói, «Ta đói bụng.»

Từ lúc ăn sáng đến giờ, trải qua bao nhiêu sức ép, không đói bụng mới là lạ.

Vệ Lăng Phong đảo mắt nhìn xung quanh: «Chúng ta vào ăn chút gì trước đi, nàng đỡ phải đói bụng.»

Tô Tất liếc nhìn hắn, dẫn đầu bước vào Vạn Khách Lâu hương thơm tứ phía.

Tên là Vạn Khách Lâu, khẩu khí khoe khoang lớn như vậy, thức ăn cũng phải là cao lương mỹ vị mới đạt tiêu chuẩn.

Tiểu nhị thấy hai người bọn họ khí chất phi phàm, y phục đẹp đẽ, vội vàng chào đón: «Hai vị khách quan, mời vào.»

«Phòng thượng hạng.» Ánh mắt Vệ Lăng Phong dừng lại trên người tiểu nhị.

Sự ôn nhu của hắn chỉ xuất hiện duy nhất trước mặt Tô Tất, đối với những người khác, trên người hắn luôn toát ra quý khí tà mị, ánh mắt khiến người khác không dám nhìn kĩ hắn.

Đáy lòng tiểu nhị ca thoáng thót lên, nhưng vẫn kiên trì cười nói: «Hai vị khách quan, thật ngại quá, phòng thượng hạng đã kín người rồi, không bằng mời nhị vị qua bên kia?»

Hiện giờ đang là giữa trưa, người dùng cơm trong tửu lâu quả thực rất nhiều, chỉ có ở đại sảnh mới tìm được một cái bàn trống.

Theo suy đoán của tiểu nhị ca, những người có thân phận cao quý ghét ngồi ở đại sảnh vì sẽ hạ thấp thân phận của họ, hẳn họ sẽ không chịu, nên lúc này hắn tiếp đón với một nụ cười vô cùng cẩn thận.

Tô Tất lại không để ý, nàng lạnh nhạt nói, «Không sao, đại sảnh thì đại sảnh đi, đi trước dẫn đường.»

Tô Tất đi trước, vệ Lăng Phong lạnh lùng theo sau.

Đột nhiên, một bàn tay đen ngòm giữ lấy góc áo của Vệ Lăng Phong, sợ hãi nói, «Đại ca ca, mua một bông hoa đi…….»

Tô Tất quay đầu lại nhìn tiểu cô nương kia, nàng khoảng hơn tám tuổi, thân mình gầy tong teo, một bộ quần áo cũ nát, giày vải đi dưới chân đã đứt chỉ, để lộ ra đầu ngón chân.

Tô Tất lại liếc mắt lần nữa, nhìn thấy trên cẩm bào màu đỏ của Vệ Lăng Phong lưu lại một vết màu đen, không khỏi ai thán một tiếng: Thảm.

Theo thường lệ, Vệ Lăng Phong lúc này hẳn sẽ nổi giận, mà tiểu cô nương phỏng chừng sẽ gặp nguy hiểm.

Vệ Lăng Phong là người ưa sạch sẽ, bẩn một chút cũng sẽ không chịu nổi. Thế nhưng lúc này, tiểu cô nương này lại lớn mật như vậy, chẳng lẽ nàng không sợ lãnh khí trên người Vệ Lăng Phong sao?

Nhưng sự việc diễn ra có chút ngoài dự liệu của Tô Tất.

Vệ Lăng Phong hôm nay mở lòng với Tô Tất, lại nhận được lời hứa hẹn của nàng, tâm tình đặc biệt vui vẻ, không những không so đo với tiểu cô nương, ngược lại hào phóng lấy ra một nén bạc, chỉ vào chiếc giỏ nói, «Ta mua hết.»

«Mua, mua hết?» Khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của tiểu cô nương nhất thời sáng như ánh mặt trời tháng ba, nụ cười lấp lánh ánh sao, «Đại ca ca, huynh thật tốt, huynh và đại tỷ tỷ nhất định sẽ mãi mãi hạnh phúc sung sướng, tiểu bảo bảo sinh ra cũng sẽ vô cùng thông minh khỏe mạnh…..»

Những lời này Vệ Lăng Phong nghe xong rất thoải mái, nhất thời cười rộ lên, xoa xoa đầu nàng, sau đó cho nàng một tờ ngân phiếu, «Lời này nói rất hay, ngân phiếu này thưởng cho ngươi.»

Tiểu cô nương sau khi nhìn thấy tấm ngân phiếu, không tin mà dụi dụi mắt, lại dụi mắt một lần nữa, nhìn mệnh giá của ngân phiếu xong vẫn không tin vào mắt của chính mình.

«Mẫu thân –» Tiểu cô nương hét lên một tiếng, sau đó nhấc đôi chân nhỏ lên chạy như bay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là sự kích động trước nay chưa từng có.

Tô Tất đã ngồi vào bàn, nàng thấy Vệ Lăng Phong không thèm để ý đến hình tượng mà xách một giỏ hoa dại trở về, không khỏi trêu chọc nói, «Chàng đúng là hào phóng, tiền thưởng mà những một ngàn lượng.»

«Thiên kim khó mua vui vẻ.» Vệ Lăng Phong đưa giỏ hoa cho Tô Tất, đôi mắt tà mị híp lại, «Không biết tiểu vương phi có vui không?»

Tô Tất cười nhận lấy chiếc giỏ, nhìn vào bên trong, hoa đúng là rất đẹp, có vài loại nàng còn không biết tên. Thế nhưng đám hoa này có chút khô héo, mặc dù có tưới nước lên, nhưng nhìn thế này hẳn là đã hái được một thời gian rồi.

Thế nhưng những cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là, Tô Tất từ trong đống hoa phát hiện ra một đóa hoa nhỏ.

Tô Tất từ sau khi xem xong cuốn sách bào chế thuốc đó, đã thuộc nằm lòng toàn bộ các loại thảo dược được ghi bên trọng, đóa hoa nhỏ trước mắt tuyệt đối không phải hoa dại, mà rất có thể chính là Thất Sắc Hoa. Không, nhất định chính là Thất Sắc Hoa. Một phần không thể thiếu của Thanh Tỉnh dược tề, chính là Thất Sắc Hoa mà nàng tìm khắp nơi không thấy!

Thế nhưng, Thất Sắc Hoa sao lại bị lẫn trong một đống hoa dại như vậy? Đã có một đóa, nhất định còn có đóa thứ hai thứ ba…..Vẻ mặt Tô Tất nhất thời hưng phấn.

«Đi mau!» Tô Tất mang theo giỏ hoa, kéo Vệ Lăng Phong bước nhanh rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK