Có đủ loại thuyết pháp.
Có nói thất sủng thương tâm qua đời, cũng có người nói giếng kia hoang phế nhiều năm, hàng rào mép giếng đã hỏng, chắc quý phi nương nương đi qua nơi này, nhất thời vô ý mới rơi xuống giếng ngã chết. Cũng có người nói tà linh trong cung quấy phá, nên mời Võ Đang Thần Pháp đạo trưởng làm pháp sự.
Nói tới nói lui mỗi người một kiểu, nhưng không ai biết vì sao vị quý phi này lại nghĩ quẩn nhảy giếng ở tuổi tác tươi đẹp.
Chỉ có trưởng công chúa còn nhỏ biết vì sao.
Muốn dẫn một nữ nhân lòng tham không đáy tới giếng hoang, chỉ cần đặt đồ trang sức của nàng trên đường, dẫn nàng đến là được. Đạo lý thợ săn đặt bẫy này, Tĩnh An sáu tuổi đã biết.
Mấy đàn bà đanh đá từng hành hạ nàng, một người cũng không thoát.
Có bị mặt tường sập đè chết, có bị giam trong kho củi thiêu chết, có đang lau bệ cửa sổ từ lầu hai ngã xuống, vừa vặn gáy đập vào đá nhọn.
Tĩnh An giết từng người một, nhưng trong lòng không quá đắc ý. Nàng giết những người này chỉ như dã thú kiếm ăn, đói bụng không thể không ăn thịt người. Bởi vì không giết thì khó có thể sống sót. Nhưng không mang bao nhiêu cảm xúc cá nhân.
Nàng chỉ không hiểu.
Vì sao phi tử kia phải hành hạ nàng như vậy?
Vì sao nàng không khóc không cười, sẽ bị người sợ?
Ta không muốn khóc không muốn cười, chẳng lẽ sai rồi sao?
Sau đó nàng vẫn đọc sách, đọc không biết ngày đêm, nhưng không thể tìm được đáp án trong sách.
Đến khi trưởng công chúa mười tuổi, nàng vẫn kiệm lời ít nói, không khóc không cười.
Hoàng thượng cho rằng trưởng nữ mắc phải quái tật, nên bảo thái y đứng đầu Thái Y viện —— Đới thái y ở gần công chúa, tùy thời chờ triệu đến.
Từ nhỏ đến lớn, Đới thái y bốc cho tiểu công chúa khó chơi này vô số phương thuốc, bắt mạch vô số lần, nhưng vẫn không trị liệu được bệnh của nàng.
Cho đến một lần, hình như Tĩnh An nho nhỏ hơi tò mò với bản thân, mới hỏi: "Đới thái y, ta mắc bệnh gì?"
"Không có bệnh." Lúc ấy thần y đệ nhất kinh thành đang thí nghiệm dược liệu, cũng không ngẩng đầu lên, dường như không để thiên chi kiêu nữ trước mặt trong mắt, "Điện hạ chưa từng có bệnh."
"Hả?" Tiểu Tĩnh An mười tuổi nhướn mày, dường như hơi hứng thú, "Nhưng ta chưa bao giờ cười."
"Nếu người không cười, ngoại trừ không thể cười, chính là không thích cười. Nào có nhiều lý do?" Lão thái y vuốt râu, nheo con mắt đã không còn tốt lắm, "Điện hạ không thích cười, không thích khóc, không yêu người ngoài cũng không yêu chính mình. Chỉ là như vậy mà thôi, nào có bệnh gì? Thứ cho lão phu còn phải thí nghiệm thuốc."
Nói xong bèn chuyên tâm thí nghiệm thuốc, không nói câu nào nữa.
Tĩnh An thì lần đầu tiên cảm thấy, có người có thể hiểu nàng, nhưng vẫn không rõ như cũ.
Mấy năm sau, một ngày nào đó, nàng đột nhiên phát giác mình không giống người khác, có lẽ bắt đầu từ vẻ mặt. Thế là nàng bắt đầu học, hơn nữa học được biểu cảm đầu tiên trong đời khác với cau mày, suy nghĩ sâu xa, lạnh lùng.
Không thể không nói, nàng chọn rất tốt.
Nàng học được cười.
Nói chuẩn xác, nàng học được làm thế nào để bắt chước cười. Lần đầu nàng bắt chước, hoàng thượng suýt vui đến phát khóc. Đây cũng là lần đầu tiên hoàng thượng nhìn thấy trên mặt nữ nhi có nụ cười.
Tĩnh An thấy được phản ứng của người ngoài, cảm thấy mười phần mới mẻ. Tiếp theo cười mỉm, cười to, cười yêu kiều, cười xấu hổ, cười bất đắc dĩ...... Các loại nụ cười, nàng bắt chước từng loại.
Tĩnh An lần đầu cảm thấy chuyện này rất có ý tứ, trong lúc rảnh rỗi nàng thường bắt chước biểu cảm của người khác, dần dần học được khóc, học được giận. Học được bi thương. Cho dù tất cả là nàng mượn từ nơi khác, nàng lại phát hiện theo nét mặt của mình ngày càng phong phú, dường như nội tâm cũng cuộn trào một số thứ trước kia chưa từng có.
Thời gian tích lũy, rốt cuộc làm một nữ hài không có biểu cảm, trở thành mỹ nhân đệ nhất kinh thành hôm nay. Cũng là trưởng công chúa miệng tai trong cung đều khen, người hiểu chuyện, lương thiện, nhã nhặn, tú mỹ nhất dưới gối hoàng đế bệ hạ.
Cho tới hôm nay, nàng linh hoạt sử dụng biểu cảm mình học được, chi phối nội tâm không gợn sóng, muốn thực hiện kế hoạch lớn của nàng.
Tĩnh An công chúa tĩnh tọa trước bàn trang điểm, điểm một chút son phấn, tôn gương mặt tú mỹ vô hạn của nàng lên thành mỹ lệ như hoa, trong chớp mắt này nàng quên mỉm cười. Trong nháy mắt, vẻ mỹ lệ như băng hoa nở rộ bắt tâm của các cung nữ làm tù binh, dường như vẻ nguy hiểm gần như mỹ lệ này bắt lấy lòng của các nàng —— đẹp kinh tâm động phách chính là như vậy, phải không? Các nàng cũng muốn trở thành mỹ nhân như thế. Tĩnh An công chúa không rảnh chú ý phản ứng của các nàng , chỉ chờ đợi tín hiệu bên cạnh truyền đến.
Nhưng phản ứng ở bên phò mã, lại yếu ớt ngoài ý muốn.
Thời gian nàng ước định với sát thủ đã đến, nhưng vẫn không có ai hành động.
Tĩnh An không biết võ công, nhưng nàng có trí nhớ nhìn qua không quên. Có thể phán đoán đối diện có phát sinh chiến đấu hay không từ khác biệt nhỏ nhoi trong không khí.
Nhưng lần chiến đấu này có phần quá nhanh, nàng biết Minh Phi Chân đánh tráo với Minh Hóa Ngữ. Chắc chắn võ công không yếu, hẳn là đồ đệ của hắn, thậm chí là nhân vật như sư đệ. Cho nên bố trí sát trận rất xa hoa, đều là hảo thủ khó tìm trên giang hồ. Bây giờ xem ra, vừa đối mặt đã làm thịt Minh Phi Chân rồi.
Tĩnh An cảm thấy thất vọng, nàng vốn muốn động tĩnh lúc động thủ lớn hơn một chút, nàng mới có thể thừa cơ gây hoảng loạn, để người tới cứu viện bên ngoài nghe thấy tiếng kêu cứu. Náo động mới có thể tăng thêm một cấp.
Nhưng đối diện lại yên lặng, được nửa ngày mới có tiếng bước chân truyền đến.
Trong lòng Tĩnh An vẫn như giếng cổ không sóng, nhưng lông mày không tự giác học người ngoài, lộ vẻ không kiên nhẫn. Nàng làm biểu cảm này, để cho thủ hạ của nàng thấy, tỏ ý bất mãn của nàng.
Sau đó ngoài ý muốn, không phải thủ hạ của nàng vào cửa, mà là trượng phu của nàng.
Tĩnh An phò mã —— Minh Phi Chân đẩy cửa vào, cười ha ha: "Tiểu công chúa của ta ở đâu —— nương tử, ôi ôi ôi, để vi phu nhìn, trang dung này thật là người còn đẹp hơn hoa a."
Còn không đợi công chúa nói, cung nữ lớn tuổi đã chống nạnh: "Phò mã gia, đã giờ nào rồi, ngươi còn chưa mặc quần áo. Lại nói, vợ chồng gặp mặt trước đại hôn là điềm xấu, còn không đi ra!"
Minh Phi Chân sờ đầu: "Ta vừa trông thấy năm con chó muốn cắn người ở phía trước, bèn thưởng mỗi người một đũa, kết quả toàn bộ hôn mê bất tỉnh. Nghĩ chuyện này không dễ xử lí a, phủ công chúa nuôi chó, ta cũng không biết chủ nhân là ai, đánh ngất xỉu không tiện khai báo, cho nên qua hỏi một tiếng."
"Nuôi chó cái gì, phủ thượng chúng ta không nuôi chó, ra ngoài ra ngoài."
Minh Phi Chân bị đuổi ra ngoài, Tĩnh An mới lặng lẽ liếc Minh Phi Chân trong kính. Trong nháy mắt này, nàng thấy Minh Phi Chân lộ ra ánh mắt thông minh, quét đám người trong phòng một vòng, sau đó rời đi như không hề xem kỹ.
—— Quả nhiên là thăm dò, người này không hề đơn giản.
Tĩnh An không bị phát hiện, nhưng không thể yên ổn nỗi lòng.
Nàng phái tổng cộng năm sát thủ thực lực có thể so với Tiềm Long Thập Thất Sĩ, chính là để phòng vạn nhất. Dù Minh Hóa Ngữ đích thân đến, muốn bất động thanh sắc trừ liền năm vị Tiềm Long Thập Thất Sĩ, sợ rằng cũng không làm được. Rốt cuộc người này......
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
02 Tháng tám, 2019 16:28
Ad cho mk hỏi
Truyện này có hậu cung ko vậy ?
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Sau này hốt một mẻ 3 chị em luôn
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Xe đẹp có mà lão, nhớ đoạn main thông não Lữ Dao Cầm không =)))
30 Tháng bảy, 2019 20:02
Ah cảm ơn chương mới nhá :)) Vất vả rồi :)
30 Tháng bảy, 2019 19:56
Khoan khoan khoan lão Hoa à, “...có người thích xe đẹp mĩ nhân”? Thời đấy á? :) ?
30 Tháng bảy, 2019 19:53
Hoàng thượng: Ngươi suýt lấy ta nữ nhi.
Lão Phi Chân: Ngài nói nữ nhi nào? =)))) Best luôn :)) giờ còn mỗi tam công chúa là còn nhỏ quá lão ấy không động nổi :))
28 Tháng bảy, 2019 20:54
Thank lão :)) Edit vẫn ổn định ghê =)))
28 Tháng bảy, 2019 00:29
hẳn là gác tiền đánh bạc thua chứ ai đi bán giá thế =)))
27 Tháng bảy, 2019 13:06
Lão Phi Chân đúng kiểu hồi nhỏ bị lừa quen rồi, lớn lên chai lỳ luôn :)) bị hố từ nhỏ đến lớn. Mà hai lão hoà thượng với đạo sĩ kia cũng nhàn rỗi kinh, bán Dịch Cân Kinh giá 5 đồng :))
25 Tháng bảy, 2019 19:29
Tem :))))
25 Tháng bảy, 2019 10:41
Chung thuỷ thì nhầm rồi nhé, bộ này là hậu cung
Ít nhất cũng 4 vợ
24 Tháng bảy, 2019 21:43
ta tưởng chung thủy với MTV chứ
24 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank lão Hoa :))
24 Tháng bảy, 2019 18:41
Vợ main thì nguy hiểm cái gì? :v
23 Tháng bảy, 2019 19:15
đã tìm đc vậy là không còn nguy hiểm r
23 Tháng bảy, 2019 17:41
Chương mới :)) lão Tra Bỉ chém gió cấp thần thông cmnr :))
22 Tháng bảy, 2019 21:18
Cực khổ cực khổ -_- Bác cháy hết mình kinh :// dịch mấy cái này xong còn edit nữa, rồi lại nghĩ thời gian ước chừng hoàn thành :// thôi thì cứ thong thả bác ạ :)) Chỗ này cũng toàn người biết suy nghĩ, chậm tí cũng chả ai dám trách bác
22 Tháng bảy, 2019 20:59
Mình có dịch phần Tân Xuân, cơ mà đợi đến lúc ấy thì lâu lắm =))
Nếu ngày 2 chương như trước thì phải gần năm, ngày 1 chương thì 2 năm, nghe đã dài rồi
Chỉ hi vọng con tác không drop
22 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank chương mới =))))
22 Tháng bảy, 2019 20:15
Tình hình là lão Hoa định dịch phần Xuân Thu không hay như lão Bún? ://
21 Tháng bảy, 2019 23:01
Uầg, bom hai chương :)). Vất vả vất vả :))
21 Tháng bảy, 2019 12:29
Lúc ấy tác giả định end sớm quyển 12, cơ mà làm thế sợ ăn chửi nên kéo thêm hơn chục chương nữa
21 Tháng bảy, 2019 11:43
Lão Hoa ta hỏi tí? Sao mới tới chương 134 đã hết quyển 12 rồi? :/ ta xem bên kia tới chương 151 mới hết quyển 12 mà? ._.
20 Tháng bảy, 2019 21:53
Thank lão thớt :)) hôm nay cả ngày không dùng máy nên cứu giá hơi muộn :)))
19 Tháng bảy, 2019 21:35
Yup, chỉ có bọn Lư Sơn méo biết mình vừa suýt chết xong :)) Về sau thiếu chủ Lư Sơn còn thích nam chứ :)) gia môn bất hạnh :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK