“Vãn bối ra mắt Võ Đang Thọ trưởng lão.”
Võ Đang nhiều kỳ túc. Ngoại trừ chưởng môn nhân Thần Pháp đạo trưởng, còn có Quy Hạc Lộc tam đại trưởng lão, chính là người cùng thế hệ với chưởng môn nhân. Võ công Võ Đang tuy là Đạo lưu, nhưng môn hạ đệ tử lại có cả tục đạo. Như ba vị trưởng lão này, có hai vị là con cháu tục gia.
Vị Thọ trưởng lão này chính là Quy trong Quy Hạc Lộc. Chẳng qua gọi Quy trưởng lão hoặc là Quy lão thật sự quá khó nghe, cho nên võ lâm đồng đạo lấy một chữ Thọ trong tên hắn, lại gọi hắn là Thọ trưởng lão. Trong ba vị trưởng lão Võ Đang, tuổi tác Thọ lão cao nhất, tính tình cũng ôn hòa nhất, xưa nay ít xung đột với người. Môn hạ đệ tử, võ lâm đồng đạo có mâu thuẫn, nếu hắn trông thấy ắt sẽ điều đình, ít lưu lại hậu hoạn.
Võ công của người ngoài thì cũng thôi đi, Thọ lão này vừa ra tay chính là tâm pháp đích truyền của Võ Đang, ta sẽ không nhìn lầm.
Hoàng thượng thầm nghĩ: Trẫm thật hồ đồ, vậy mà để tiểu tử này nhìn ra trước. Lúc lão giả này ngăn Lăng công tử và Liệt Thương, vừa phất tay vẽ vòng đã hóa đi nội kình của địch nhân, không phải Võ Đang tâm pháp chính tông sao? Nghe nói Võ Đang tam trưởng lão thần thông kinh người, thậm chí bản sự không thua chưởng môn. Thọ trưởng lão này xoay tay một vòng đã có thể tán kình lực của người khác trong vô hình, xem ra đã tu Đại Chu Thiên Nguyên Tiên Quyết đích truyền của Võ Đang đến cảnh giới thượng thừa.
Ta vừa mới dứt lời, hoàng thượng đã cướp lời: “Ta đã biết!”
Ngươi nào có biết! ! Nếu ta không nói, ngươi có thể đoán đến sang năm a! !
Thọ lão bị ta gọi ra thân phận, cũng không hoảng hốt, ôn hòa cười một tiếng: “Công tử cao thức, chén rượu này, xem ra lão hủ không uống cũng không được.” Tiếp theo nhận lấy chén rượu trong tay ta, hào sảng một hơi hết sạch. Cuối cùng lau vết rượu bên môi, cho dù vẫn hòa ái cười híp mắt, lại tự có khí khái tiêu sái hào hùng.
“Đã uống rượu của công tử, lão phu cũng không tiện uống chùa, bèn tính một quẻ cho công tử đi.”
Thọ lão dứt lời cười ha hả, lấy một mai rùa hoàng kim từ trong tay áo ra. Mai rùa này chính là kim thiết chi vật, trên giang hồ đại đại hữu danh. Chính là binh khí thành danh của Thọ trưởng lão, đồng thời cũng là đồ để hắn thi triển tuyệt kỹ. Nghe nói ngoại trừ am hiểu võ công, hắn chính là tiên thiên Văn vương quẻ. Bói toán không gì không chuẩn. Còn là quẻ sư nổi danh ở một vùng Võ Đang.
“Đồ chơi nhỏ, không đáng nhắc đến, làm trò chơi mà thôi.”
Hoàng thượng tin tưởng bản sự xem bói của Võ Đang nhất mạch, cho nên hắn mới phong một người xuất thân Võ Đang làm quốc sư. Trông thấy Thọ lão muốn tính một quẻ cho ta, vội vàng đẩy ta qua.
Thọ lão kéo một cái ghế ngồi xuống, đồng thời ra hiệu ta cũng ngồi xuống. Thọ lão lấy ra ba đồng tiền, đặt trong lưng kim quy, lắc coong coong vang dội. Sau đó ném ra, lại để vào, lặp đi lặp lại quá trình này sáu lần.
Ta thật sự nhìn không hiểu, cho nên hỏi: “Xin hỏi trưởng lão, quẻ tượng này có ý gì?”
Thọ lão mỉm cười nói: “Minh bảo chủ trước mặt, lão phu giá sương hữu lễ.”
“......”
Thì ra ngươi đoán quẻ để lừa bọn hắn sao! ! Ngươi sớm đã nhận ra ta a!
Ta chỉ nói, nào có người tên Chung Hoa Lưu a! Còn mở liền mười tám nhà bên bờ Trường Giang! ! ! Quả nhiên là lão đầu ngươi lừa ta!
Ta cũng mỉm cười, môi khẽ nhúc nhích truyền thanh nói: “Rốt cuộc Thọ lão vẫn nhận ra tiểu tử.”
“Bảo chủ thay đổi không lớn, mặc dù hơi cải biến tướng mạo, màu tóc cũng không giống. Nhưng vừa mở miệng, lão phu đã biết là ai.”
Kỳ thực, không thể nói ta có giao tình với Thọ trưởng lão này, nhưng ta đi núi Võ Đang không ít, lúc trước đã nhìn mặt từ xa vài lần. Thọ lão nhớ kỹ hình dạng của ta, cũng không kỳ quái chút nào.
Chẳng qua hắn chịu giữ bí mật cho ta, có thể nói hôm nay chịu ân tình của người.
“Tiểu tử vô lễ, bây giờ đang bí mật làm việc, không thể không như thế. Mong Thọ lão chớ trách.”
Thọ lão cười nói: “Ôi ôi, đường đường Dạ La bảo chủ, nói một tiếng tiểu tử trước mặt lão phu. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, lão phu phải vinh dự ba đời.”
“Thọ lão chớ có chiết sát tiểu tử.” Ta thả chậm tốc độ rót rượu, cười khổ nói: “Tiểu tử làm việc cuồng vọng. Ổ chó của tiểu tử loạn thất bát tao, để võ lâm đồng đạo chê cười. Nể tình gọi một tiếng bảo chủ, kỳ thực chỉ là một nồi thập cẩm mà thôi.”
Thọ lão lại nói: “Minh bảo chủ nói thế nào, Dạ La bảo ngươi thu phục tội phạm đại đạo, bang phái lưu nhân tán loạn ở Giang Nam chi địa. Những người này đều có bản lĩnh thế lực, nếu tản mạn khắp nơi, sẽ tụ tập bộ hạ. Với cách làm trong mắt không có hạt cát của Bạch Vương thất quan, ắt không thể thiếu một trận huyết tẩy. Cho dù có thể đuổi tà phái ra khỏi Giang Nam, sát nghiệp chưa hẳn ít hơn tà phái.
Minh quân có thể bỏ chấp niệm chính tà, đặc cách thu nhận bọn hắn, thật là thiên đại hảo sự. Lão phu từng đến thăm Hàng Châu lúc ngươi không ở đó, tuy trên dưới Dạ La bảo hơi làm ẩu, nhưng ước thúc cực chặt, chưa từng làm xằng làm bậy. Có người như Minh bảo chủ, thật là Giang Nam chi phúc.”
Ta nghe đến cảm động, từ trước tới nay cách nhìn của ngoại giới với Dạ La bảo luôn là khó phân chính tà. Tuy bởi vì Đại La sơn nên Bạch Vương thất quan không liệt Dạ La bảo vào tà phái, nhưng do tính chất của bản thân Dạ La bảo, cũng kính nhi viễn chi. Trong chính phái võ lâm, Thọ lão là người ít ỏi nguyện ý giữ thái độ chính diện với sự tồn tại của Dạ La bảo.
“Thọ lão khen ngợi. Ờ, chẳng qua......” Ta nhớ tới một chuyện, nghi hoặc nói: “Nếu Thọ lão đã nhìn ra ta, vì sao vừa nãy còn an bài cho ta một lão cha mở kỹ viện......”
“Hả? Cái đó sao. Ha ha ha ha. Không ảnh hưởng toàn cục, không ảnh hưởng toàn cục.”
Thọ lão vẫn mỉm cười như cũ, ha ha nói: “Chuyện là thế này. Minh bảo chủ còn nhớ, năm đó lệnh sư đêm vào Võ Đang, thừa dịp lão phu và hai vị sư đệ không quan sát, thi triển không không diệu thủ, lấy đi thần công trấn phái của tệ môn......”
Đậu xanh, lúc này mới đến tính sổ sách sao! !
Hơn nữa, hóa ra năm đó sư phụ ta trộm từ chỗ tam đại trưởng lão sao? ! Khổ chủ ngay chỗ này a! Nhìn biểu cảm của Thọ lão, sư phụ, phải chăng năm đó ngài đánh người ta một trận a! !
“Sau đó thì sao, đến bây giờ vẫn không trả đây.”
Đến bây giờ vẫn không trả sao? !
Hình như đúng thế a! Sau khi cho ta, sư phụ cũng không cầm về, sau khi luyện xong hình như ta để...... Hình như ta dùng để đệm chân bàn mạt chược trong phòng nhỏ ở rừng trúc ẩn cư. Bí tịch kia làm từ tài liệu đặc thù, đặc biệt cứng rắn! Đệm chân bàn rất ổn!
Chẳng qua chớ nói lời này, ta sợ nói ra, cho dù tốt tính như Thọ lão cũng phải liều mạng với ta a.
“Ha ha ha.”
Thọ lão tươi cười: “Lấy thì cũng thôi đi, cầm xem thì cũng thôi đi, nhưng xem hơn mười năm, đến bây giờ vẫn không trả. Không phải lão hủ muốn nói, Minh bảo chủ a, dù sao chúng ta cũng cần mặt mũi, ngươi thấy đúng không?”
Thọ lão ra vẻ híp mắt thương lượng với ta, phía sau lại là một bụng oán khí.
Cho nên vừa nãy hãm hại ta như vậy sao? ! Cho nên biết rõ ta đang giả bộ còn lừa ta như vậy sao, hỗn đản!
“Vâng vâng vâng, cũng cần mặt mũi, ta sẽ về mắng hắn. Sắp tới nhất định trả nguyên vẹn bí tịch cho núi Võ Đang, nhất định nhất định.”
Ta cúi đầu khom lưng, vừa rót rượu vừa vò vai. Vừa mắng chửi sư phụ làm xằng làm bậy, vừa cam đoan sẽ trả hết bí tịch gần đây. Nụ cười của Thọ lão mới bắt đầu có chút nhiệt độ.
Hoàng thượng ở phía sau nhìn đến mơ hồ: “Trò này còn có thể như vậy? Cần đấm cả lưng.”
Ta lại hàn huyên vài câu với Thọ lão, thăm hỏi thân thể của chưởng môn nhân Võ Đang, còn nói nếu có thời gian ắt đi Võ Đang bái phỏng.
Thọ lão cảm thấy hài lòng sâu sắc, lớn tiếng nói: “Chung công tử, nếu là một hồi hiểu lầm, lão phu cũng không truy cứu nữa. Gặp ở Hồ Châu!” Đừng nhìn Thọ lão cao tuổi, thân thủ lại mau lẹ không thua thiếu niên, giậm chân một cái nhảy lên cao, nhưng không đi từ cửa sổ mà là từ nóc nhà. Tiêu sái thong dong khó tả bằng lời.
Hoàng thượng nhìn thân pháp Thọ lão đi xa, giơ ngón cái thở dài: “Đây chính là Võ Đang Thê Vân Tung sao? Quả nhiên là hảo khinh công.”
Vừa mới dứt lời, Thọ lão bỗng từ trên trời giáng xuống.
Hoàng thượng vội vàng đi lên nói: “Đây là thế nào? Lão nhân gia ngài đau eo?”
Thọ lão không để ý tới hoàng thượng, trái lại nhìn ta —— đang ra vẻ việc không liên quan đến mình, cười nói: “Chung công tử a, ba đồng tiền lão phu vừa dùng để đoán quẻ, có thể trả không......”
Cái gì? Cái gì? Ta huýt sáo nhìn bầu trời đen kịt. Oa, cái gì cũng không thấy.
Ánh mắt xem thường của mọi người như mũi tên, đâm ta thành con nhím......
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
02 Tháng tám, 2019 16:28
Ad cho mk hỏi
Truyện này có hậu cung ko vậy ?
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Sau này hốt một mẻ 3 chị em luôn
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Xe đẹp có mà lão, nhớ đoạn main thông não Lữ Dao Cầm không =)))
30 Tháng bảy, 2019 20:02
Ah cảm ơn chương mới nhá :)) Vất vả rồi :)
30 Tháng bảy, 2019 19:56
Khoan khoan khoan lão Hoa à, “...có người thích xe đẹp mĩ nhân”? Thời đấy á? :) ?
30 Tháng bảy, 2019 19:53
Hoàng thượng: Ngươi suýt lấy ta nữ nhi.
Lão Phi Chân: Ngài nói nữ nhi nào? =)))) Best luôn :)) giờ còn mỗi tam công chúa là còn nhỏ quá lão ấy không động nổi :))
28 Tháng bảy, 2019 20:54
Thank lão :)) Edit vẫn ổn định ghê =)))
28 Tháng bảy, 2019 00:29
hẳn là gác tiền đánh bạc thua chứ ai đi bán giá thế =)))
27 Tháng bảy, 2019 13:06
Lão Phi Chân đúng kiểu hồi nhỏ bị lừa quen rồi, lớn lên chai lỳ luôn :)) bị hố từ nhỏ đến lớn. Mà hai lão hoà thượng với đạo sĩ kia cũng nhàn rỗi kinh, bán Dịch Cân Kinh giá 5 đồng :))
25 Tháng bảy, 2019 19:29
Tem :))))
25 Tháng bảy, 2019 10:41
Chung thuỷ thì nhầm rồi nhé, bộ này là hậu cung
Ít nhất cũng 4 vợ
24 Tháng bảy, 2019 21:43
ta tưởng chung thủy với MTV chứ
24 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank lão Hoa :))
24 Tháng bảy, 2019 18:41
Vợ main thì nguy hiểm cái gì? :v
23 Tháng bảy, 2019 19:15
đã tìm đc vậy là không còn nguy hiểm r
23 Tháng bảy, 2019 17:41
Chương mới :)) lão Tra Bỉ chém gió cấp thần thông cmnr :))
22 Tháng bảy, 2019 21:18
Cực khổ cực khổ -_- Bác cháy hết mình kinh :// dịch mấy cái này xong còn edit nữa, rồi lại nghĩ thời gian ước chừng hoàn thành :// thôi thì cứ thong thả bác ạ :)) Chỗ này cũng toàn người biết suy nghĩ, chậm tí cũng chả ai dám trách bác
22 Tháng bảy, 2019 20:59
Mình có dịch phần Tân Xuân, cơ mà đợi đến lúc ấy thì lâu lắm =))
Nếu ngày 2 chương như trước thì phải gần năm, ngày 1 chương thì 2 năm, nghe đã dài rồi
Chỉ hi vọng con tác không drop
22 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank chương mới =))))
22 Tháng bảy, 2019 20:15
Tình hình là lão Hoa định dịch phần Xuân Thu không hay như lão Bún? ://
21 Tháng bảy, 2019 23:01
Uầg, bom hai chương :)). Vất vả vất vả :))
21 Tháng bảy, 2019 12:29
Lúc ấy tác giả định end sớm quyển 12, cơ mà làm thế sợ ăn chửi nên kéo thêm hơn chục chương nữa
21 Tháng bảy, 2019 11:43
Lão Hoa ta hỏi tí? Sao mới tới chương 134 đã hết quyển 12 rồi? :/ ta xem bên kia tới chương 151 mới hết quyển 12 mà? ._.
20 Tháng bảy, 2019 21:53
Thank lão thớt :)) hôm nay cả ngày không dùng máy nên cứu giá hơi muộn :)))
19 Tháng bảy, 2019 21:35
Yup, chỉ có bọn Lư Sơn méo biết mình vừa suýt chết xong :)) Về sau thiếu chủ Lư Sơn còn thích nam chứ :)) gia môn bất hạnh :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK