Mục lục
Ngạo Thị Thiên Địa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không biết trải qua bao lần thất bại cuối cùng Hàn Phong cũng nắm bắt được cơ hội "giết chết" Cửu U Bạch Hổ.

Hàn Phong còn chưa kịp vui mừng thì lại có một con Cửu U Bạch Hổ nữa xuất hiện trước mặt hắn, chỉ có điều thực lực lần này của nó lại được đề thăng lên lần nữa.

Bây giờ thực lực của Cửu U Bạch Hổ đã tăng lên gấp bốn lần so với ban đầu.

Lực lượng Cửu U Bạch Hổ tăng cường gấp ba lần đã khiến Hàn Phong chật vật đến mức chết đi sống lại vài lần chứ đừng nói gì đến Cửu U Bạch Hổ hiện tại.

Ảo cảnh được sinh ra từ huyễn cảnh là không có cảm tỉnh.

Vì vậy Cửu U Bạch Hổ vừa xuất hiện liền tấn công ngay lập tức không để cho Hàn Phong thời gian thích ứng, xé nát thân thể Hàn Phong.

TÌnh hình tiếp sau đó đương nhiên là một hồi đơn phương tàn sát.

Hàn Phong nhớ kỹ mỗi một lần lợi trảo của Cửu U Bạch Hổ xuyên qua ngực hắn thì hắn lại cảm nhận sự bất lực của bản thân và sinh mệnh lực đang bị xói mòn đi.

Đối mặt với cục diện không thể hoàn thủ Hàn Phong cũng đành đứng im chịu trận không còn phương pháp chống trả nào cả.

Rất nhanh Hàn Phong đã "tử vong" không biết bao nhiêu lần hắn liền phát hiện thân ảnh của Cửu U Bạch Hổ cuối cùng cũng biến mất.

Hàn Phong cũng không còn sức để mà nghĩ đến vấn đề Cửu U Bạch Hổ nữa, hiện tại hắn chỉ có mỗi việc là tranh thủ thời gian để hít thở.

Đương nhiên Hàn Phong cũng hiểu rằng từ lúc Cửu U Bạch Hổ xuất hiện hắn cũng rơi vào tình cảnh khó khăn. Tình cảnh hiện tại chỉ là trời êm biển lặng trước cơn bão mà thôi.

Hạnh phúc bao giờ cũng ngắn như vậy, lúc này Hàn Phong mới mới được thể nghiệm, ai ngờ cái không gian chết tiệt này cũng dự định dễ dàng buông tha bản thân hắn như thế.

Hàn Phong cảm thấy có chút vô pháp đối kháng Cửu U Bạch Hổ đã không xuất hiện, nhưng lại đổi thành một đối thủ khác.

Lúc này đối thủ là một người Hàn Phong vô cùng quen thuộc, cũng không ngờ tới nhất. Đó chính là Bố Lôi Địch.

Thấy Bố Lôi Địch xuất hiện, trong nháy mắt Hàn Phong đã minh bạch, Cửu U Bạch Hổ tại sao đột nhiên biến mất, mà lưu lại cho mình thời gian nghỉ ngơi. Thì ra trong bất tri bất giác, một năm nữa lại qua đi, Bố Lôi Địch xuất hiện chính là đại biểu cho ký ức của hắn lại tiến vào một năm mới. Hắn cũng biết rõ, kiếp trước của hắn cũng chỉ còn lại một năm cuối cùng này.

Chỉ cần hắn có thể sống qua một năm này là có thể rời khỏi Hư Linh Huyễn Cảnh.

Kỳ thực, trong một năm này Hàn Phong thậm chí chưa từng cảm giác được thời gian thay đổi, bời vì mỗi ngày hắn đều chìm đắm trong chém giết, thống khổ mỗi lần bị giết cũng không tiêu hao bao nhiêu tinh thần.

Cũng chính trong cảm giác thống khổ này, hắn chịu đựng đủ một năm còn chưa ngã xuống.

Nghĩ tới đây, Hàn Phong cũng có chút bội phục mình, hắn tin tưởng, nếu đổi lại là người bình thường, tất vô pháp chịu đựng loại đau đớn tê tâm liệt phế này, chứ đừng nói là muốn hắn kiên trì tròn một năm.

Đương nhiên, trong thời gian này, thực lực của Hàn Phong cũng không phải không chút nào tăng tiến.

Khi cùng Cửu U Bạch Hổ giao đấu, tuy rằng bị đánh bại nhiều lần, nhưng Hàn Phong cũng không ngừng từ trong đó tiếp thu kinh nghiệm, theo chiến đấu duy trì liên tục, hắn cũng đã đánh chết Cửu U Bạch Hổ.

Đó cũng là cực hạn của Hàn Phong hiện nay, ước chính nếu Cửu U Bạch Hổ mạnh gấp sáu lần xuất hiện trước mặt, hắn cũng không thể phản kháng, thậm chí hắn căn bản không thể nhìn rõ động tác của nó.

Đó cũng là chỗ cực đoan của Hư Linh Huyễn Cảnh, vô luận Hàn Phong cố gắng như thế nào, trong bốn trăm năm này, đấu khí của hắn đều dừng ở địa giai.

Lúc trước gặp phải Cửu U Bạch Hổ, mỗi một năm đối thủ hắn gặp phải căn bản không hao phí của hắn bao nhiêu thời gian, nhưng vô luận hắn tu luyện thế nào, đấu khí thủy chung không có nửa điểm tăng trưởng.

Cuối cùng, Hàn Phong chỉ có thể quy kết cho ảo cảnh, chỉ là mỗi không gian giả thuyết mà hắn tiến nhập, lực lượng của hắn cũng tồn tại trong trạng thái hư ảo, nên cũng không thực sự, tự nhiên không thể đề thăng thực lực.

Bên ngoài Hư Linh Huyễn Cảnh, Tiêu Linh đứng trước thánh thụ, hai mắt đầy vẻ ưu sầu chăm chú nhìn vào bên trong.

- Hàn Phong, ngươi ở bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao còn chưa ra?

Tiêu Linh bây giờ thoạt nhìn tựa như một nữ tử nhu nhược, khiến các đệ tử xung quanh động lòng.

Chỉ là không ai dám tiến lên, vì bên cạnh nàng chính là một thiên giai cường giả, bởi vì Hàn Phong đoạt giải quán quân, đại hội lần này, cùng chuyện Huyền Thiên Tông cùng Minh Hà Tông phát sinh xung đột, cũng bị người có tâm đào bới ra, một thiên giai cường giả như Phí Lão cũng được mọi người biết rõ.

- Tiêu Linh cô nương, ngươi không cần quá mức lo lắng, chỉ cần Hư Linh Huyễn Cảnh còn tồn tại, chứng minh Hàn Phong còn sống.

Không biết từ khi nào, Lý Ngọc đã đi tới gần chỗ Tiêu Linh, một bên nhìn Hư Linh Huyễn Cảnh không ngừng lóe ra quang mang quỷ dị, thản nhiên nói.

Khi Lý Ngọc nói xong, Đường Vũ Nhu cũng không biết từ đâu đi tới, nghe thấy như vậy, cũng thấp giọng an ủi Tiêu Linh, tuy rằng biểu tình vẫn băng lãnh, nhưng ngữ khí cũng đã nhu hòa hơn rất nhiều.

- Lý Ngọc nói không sai, hơn nữa Hư Linh Huyễn Cảnh cũng không tồn tại nguy hiểm, hôm nay Hàn Phong còn chưa đi ra có lẽ là do hắn gặp được kỳ ngộ.

Tiêu Linh cùng Đường Vũ Nhu đều thập phần lo lắng thập phần lo lắng an nguy của Hàn Phong, đương nhiên khác biệt với Tiêu Linh, sở dĩ Đường Vũ Nhu lo lắng sinh tử của hắn là vì Thất Sắc Tuyết Liên trong tay Hàn Phong.

Bất quá, cái này cũng không trở ngại hai nàng trở thành hảo bằng hữu, có thể cái đó cùng hai tuyệt thế giai nhân có liên hệ.

Nghe được mọi người an ủi, Tiêu Linh cũng hơi yên tâm.

Lúc này, Trác Minh cùng vài tên trưởng lão khác đang đứng gần Hư Linh Huyễn Cảnh nhất, cau mày thương thảo.

Cốc chủ, đã một tháng, thánh thụ vẫn có bộ dáng như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, lần này thánh thụ có thể kết xuất Thiên Địa Thánh Quả được không?

Một trưởng lão vẻ mặt sầu lo nói rằng.

Đối với lo lắng của tên trưởng lão, trong lòng Trác Minh làm sao không rõ, một tháng nay, hắn không có đêm nào ngủ yên, mỗi ngày đều suy nghĩ làm sao ứng phó vấn đề trước mắt.

Hắn cũng từng nỗ lực phái người tiến nhập Hư Linh Huyễn Cảnh xem có vấn đề gì không, nhưng toàn bộ đều bị ảo cảnh ngăn trở.

- Ầm!

Trong Hư Linh Huyễn Cảnh không ngừng truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.

Lúc này hai đạo nhân ảnh đang ở trong không gian vô tận hắc ám không ngừng qua lại giao chiến.

- Oanh!

Hai người đánh một quyền, Hàn Phong nương theo phản lực, lùi người lại, sau khi rơi xuống đất, không khỏi có chút thở dốc.

- Thật mạnh!

Hàn Phong thì thào tự nói.

Trước mắt thực lực Bố Lôi Địch chính là thiên giai tam phẩm cường giả, Hàn Phong căn bản không phải đối thủ, nếu không nhờ Thốn Ảnh mới lĩnh ngộ được, cộng thêm cao giai vũ kỹ trợ giúp, lúc này hắn đã sớm bị Bố Lôi Địch đánh chết nhiều lần.

Chỉ bất quá, Hàn Phong cũng biết đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Quả nhiên, lại qua chốc lát, Bố Lôi Địch từ trong hư ảo đi ra, bắt gặp Hàn Phong đang thở dốc, một quyền kình bạo liệt trực tiếp oanh tán đấu khí trên người Hàn Phong, kế tiếp, là công kích như cuồng phong bạo vũ.

Dưới đợt công kích này, Hàn Phong trực tiếp bị đánh thành bột phấn.

Bên ngoài, Đường Vũ Nhu cùng Tiêu Linh đang thấp giọng trò chuyện, lúc này, còn Lý Ngọc vẫn quan tâm Hư Linh Huyễn Cảnh, đột nhiên mở miệng:

- Các ngươi xem, Hư Linh Huyễn Cảnh tựa hồ có động tĩnh.

Vừa nghe Lý Ngọc nói, Tiêu Linh vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên, Hư Linh Huyễn Cảnh thập phần an tĩnh, lúc này như bị kích động, không ngừng tản mát ra cường quang chói mắt.

- Đây là? Ảo cảnh có động tĩnh, chúng trưởng lão tản ra, tùy thời chú ý biến hóa của thánh thụ.

Khi Lý Ngọc phát hiện ảo cảnh biến hóa, đồng thời Trác Minh cũng chú ý tới, lập tức mở miệng phân phó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK