Mục lục
Ngạo Thị Thiên Địa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe giọng nói đầy hàn ý lạnh lẽo của Tiêu Dật, Đỗ Bán Thành không thể kiềm chế được sự sợ hãi trong lòng, hai chân mềm nhũn, ra sức dập đầu, miệng liên tục xin tha.

Làm sao hắn biết cô gái hại chết con trai mình là em gái Tiêu Dật.

Tiêu Dật là thân phận gì, là đương kim Thiên Nguyệt đế quốc hoàng tử điện hạ, vậy muội muội của hắn không cần nói, khẳng định là công chúa.

Hắn đột nhiên nhớ ra việc trước đây nói đường đường đế quốc công chúa là kẻ đê tiện, là yêu nữ mua sắc bán hương. Nghĩ đến đây, Đỗ Bán Thành không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Bây giờ, ruột gan hắn sớm đã lộn tùng phèo, ai ngờ công chúa không ở trong đế đô mà lại một mình chạy đến tiểu thành xa xôi này ẩn cư.

Nhìn bộ dạng Đỗ Bán Thành, Tiểu Dật mặt không chút cảm xúc, Tiêu Thần đứng bên cạnh cũng nhớ lại trước đây hắn đã sủ nhục tỷ tỷ mình thế nào, nhất thời nổi giận, hai ba bước đến trước mặt Đỗ Bán Thành, giơ chân đá bay hắn, hình như vẫn chưa hả giận, Tiêu Thần còn định rút bội kiếm trên người, chém chết Đỗ Bán Thành.

Nhưng, Tiêu Dật đã lên tiếng ngăn cản.

Nếu như để Đỗ Bán Thành chết thì dễ cho hắn quá. Dám sỉ nhục một công chúa, tội đáng chém đầu.

Lạnh lùng vẫy tay, vài tên hộ vệ chạy đến kéo Đỗ Bán Thành đang phủ phục dưới đất về.

Biến hóa này khiến những địa giai cao thủ đến trợ giúp cũng phải bất ngờ, nhưng bây giờ họ đều biết thân phận Tiêu Dật, nên nhìn Đỗ Bán Thành bị giải đi, không ai dám tạo phản, nhất thời mắt to trợn mắt nhỏ, không biết tiếp theo phải làm gì, nhất là Thôi Húc - thủ hạ dưới tay Đỗ Bán Thành, sợ đến nỗi mặt trở nên trắng bệch.

Nhưng, Tiêu Dật không còn hơi sức đâu để quan tâm đến chúng, ra lệnh cho các địa giai cao thủ lùi hết ra ngoài, chỉ còn một mình Phí lão ở lại bảo vệ.

Lúc này, bọn La Mạn cũng có chút ngạc nhiên, Hàn Phong thì ngược lại, sắc mặt bình thản không để lộ ra bất cứ biểu hiện kinh ngạc nào.

Thân phận Liên Linh, hắn sớm đã biết, chỉ có điều Liên Linh không nói nên hắn cũng không nhắc đến,

Cảnh tượng vừa rồi, Hàn Phong sớm đã chuẩn bị tinh thần nên đương nhiên không có bất cứ phản ứng ngạc nhiên nào.

Lúc này, Liên Linh trao đổi với Tiêu Dật vài câu, sau đó dẫn theo hai người cùng cả Phí lão đi về phía Hàn Phong.

Kế tiếp, Liên Linh giới thiệu hai huynh đệ Tiêu Dật và Tiêu Thần với mấy người Hàn Phong.

Lúc này, Tiêu Dật tiến lên hai bước, hướng về phía mọi người nói:

- Chuyện xảy ra lúc trước chỉ là hiểu lầm, đều do ta dễ dàng tin lời gièm pha của đối phương, nay xin được nhận lỗi, mong chư vị bỏ qua cho.

Hàn Phong tỉ mỉ quan sát Tiêu Dật, thấy bất kể ngôn hành cử chỉ đều là khí độ phi phàm, cũng không khỏi âm thầm gật đầu, quả nhiên sinh ra trong gia đình đế vương, tính cách trầm ổn nội liễm, không kiêu không nhược, không hề giống đám công tử quần áo lụa là cử chỉ lỗ mãng, ngạo mạn.

Mấy người La Mạn vừa rồi cũng nghe ra thân phận của hai huynh đệ này, bất quá ngoài Trầm Ngọc, những người khác tựa hồ cũng không quá mức kinh ngạc, lúc này nghe được đối phương chủ động chịu nhận lỗi, cũng không tính toán nhiều, khách khí đáp lại vài câu.

Mà phản ứng như vậy cũng lọt hết vào mắt Tiêu Dật, khiến hắn thầm kinh ngạc, tuy hắn tịnh không có ý dựa vào thân phận hoàng tử của mình, nhưng những người này tựa hồ quá mức bình thản, có cảm giác căn bản không để thân phận hoàng tử của hắn để trong mắt.

Đương nhiên, Tiêu Dật đối với chuyện này cũng không hề tức giận, ngược lại trong lòng hết sức tò mò, không ngừng đánh giá lai lịch của đám người trước mắt.

Nhất là trước đó vài ngày, ngay cả cường giả như Phí Lão cũng nói không nắm chắc có thể chiến thắng đối phương.

Phí Lão là loại thực lực gì? Tiêu Dật rất rõ ràng, trong toàn bộ đám cường giả mà hoàng thất cung phụng, thực lực của hắn bài danh đệ tam.

Cho dù là hai gã cung phụng kia cũng chỉ hơn Phí Lão có một chút mà thôi.

Nghĩ vậy, Tiêu Dật cũng không khỏi quan sát Bố Lôi Địch thêm vài lần. Trong lòng không ngừng tự đánh giá, có thể mời chào những người này trở lại nghe đế quốc hiệu lực hay không?

Phí Lão sau khi trải qua giao thủ đơn giản vừa rồi, đối với thực lực của Bố Lôi Địch, càng cảm thấy bội phục, không ngờ Thiên Nguyệt đế quốc trừ hai người bài danh phía trên hắn, lại vẫn còn có người có thực lực trên hắn một bậc, hơn nữa Bố Lôi Địch khiến Phí Lão có cảm giác hãi lão gia hỏa lưu thủ ở đế đô, mạnh không kém.

Về phần Bố Lôi Địch cũng hết sức cảm thấy hứng thú đối với thực lực của Phí Lão, dù sao đấu khí của họ đạt tới tầng này, muốn gặp đối thủ có thực lực tương đương cũng không dễ dàng gì.

Hôm nay vừa vặn gặp phải, tự nhiên có chút ngứa tay, hai người khi trước tuy vì hiểu lầm mà xuất thủ, nhưng thực tế mới chỉ qua lại có mấy chiêu, đồng thời còn có chút cố kỵ, chưa dùng toàn lực. Bây giờ hóa giải hiểu lầm, sao chịu bỏ qua cơ hội như vậy.

Hai đại thiên giai cao thủ tựa hồ minh bạch tâm tư đối phương, liền nhìn nhau cười, rồi thân hình lập tức chợt lóe, tìm nơi luận bàn vũ kỹ của nhau.

Bên ngoài sân còn có rất nhiều địa giai cao thủ bảo hộ, vì vây hai người cũng không lo lắng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Nhìn thấy hai người rời đi, mấy người La Mạn cũng là thức thời ly khai, dù sao huynh muội người ta gặp lại, tự nhiên muốn ôn chuyện một phen, vì vậy mọi người tùy ý trò chuyện vài câu liền mượn cớ ly khai.

Liên Linh vốn không muốn để Hàn Phong ly khai, thế nhưng lúc này xấu hổ không dám mở miệng, không thể làm gì khác hơn là có chút lưu luyến nhìn hắn rời khỏi.

Mà hành động này của Liên Linh cũng không có tránh được ánh mắt của Tiêu Dật. Hắn nhìn thấy Liên Linh khẩn trương đối với thiếu niên tên là Hàn Phong như vậy, trong lòng không khỏi vừa chuyển, lập tức nhìn về phía Hàn Phong rời khỏi, như có điều gì suy nghĩ.

Tuy rằng đã hai năm không thấy, thế nhưng Tiêu Dật đối với tính cách của người muội muội này vẫn vô cùng thấu hiểu, hắn chưa từng thấy qua Liên Linh khẩn trương như vậy đối với một người nào như vậy.

Nghĩ vậy, Tiêu Dật hơi chút nhíu mày.

Hai năm trước Liên Linh gặp phải đả kích rất nặng, hôm nay lần thứ hai gặp lại, Tiêu Dật tất nhiên sẽ ráng đem toàn lực để bảo vệ người muội muội số khổ này, không để cho nàng phải chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa. Nếu có người Nếu có người dám có bất kỳ tâm tư không tốt nào với nàng, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Những suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu Tiêu Dật, thì bên cạnh Liên Linh đã mở miệng dò hỏi:

- Phụ hoàng và mẫu hậu thân thể có khỏe không?

Tiêu Dật nghe vậy lắc đầu, nói:

- Mẫu hậu sau khi muội rời khỏi, tâm tình vẫn thập phần u buồn, tưởng nhớ tới ngươi.

Liên Linh vừa nghe, thân thể mảnh mai không khỏi run rẩy, đôi mắt đẹp toát ra một cổ hổ thẹn.

Thấy điệu bộ này của Liên Linh, Tiêu Dật cũng thở dài, nói:

- Lần này phụ hoàng cũng không biết vì sao, vốn là muốn muốn ta và tam đệ đi ra lịch lãm một phen, đồng thời để huynh đệ chúng ta đến nơi khác nhìn xem một chút.

Ngừng lại một chút, Tiêu Dật nói tiếp:

- Bất quá, chuyến này cũng không tính là uổng công vô ích, , chí ít tìm được Linh Nhi ngươi, nếu như phụ hoàng mẫu hậu biết muội trở về, tất nhiên sẽ rất vui vẻ.

Ba người lại là trò chuyện một phen, Liên Linh tựa hồ đối với hai người có chút bài xích vô ý thức, nghĩ đến là bởi vì hai năm trước dung mạo của mình bị hủy, khiến bản thân nàng không muốn tiếp xúc với những người có thể gợi lại hồi ức đau buồn kia.

Nhìn thấy bộ dáng của Liên Linh, Tiêu Dật cũng minh bạch tiểu muội của mình vẫn còn khúc mắc chưa giải, vì vậy cũng không ép buộc, lại trò chuyện thêm vài câu, liền cùng Tiêu Thần trở lại phủ thành chủ.

Trong suy nghĩ của Tiêu Dật dù sao cũng đã biết nơi Liên Linh hạ lạc, về sau thời gian còn nhiều, không cần phải gấp gáp nhất thời.

Hắn cũng cần phải trở về để xử lý sự vụ tại Đỗ Bán Thành, chỉ một thành trì nho nhỏ lại dám làm loạn như thế, nếu như không xử lý chuyện này cho tốt, uy nghiêm của hoàng thất e là sẽ bị tổn hại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK