Mục lục
Ngạo Thị Thiên Địa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai dám trêu trọc một kẻ biến thái chứ. Mọi người chung quanh âm thầm nói.

Mà Trác Minh cũng bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Hảo, sự tình đã như vậy thì cũng không còn gì nữa. Ngươi đã trở về vừa hay lúc chúng ta đang thảo luận đến sự tình vô cùng quan trọng. Ngươi tới nghe một chút, thuận tiện nghĩ kế. Đồng thời cũng có thể biết được đại khái sự tình hai năm vừa qua!

Nghe thấy Trác Minh nói có sự tình trọng yếu thì trong lòng Hàn Phong biết nhất định là có quan hệ tới Võ Hoàng điện. Hơn nữa hắn thất tung hai năm, Hàn Phong cũng cần biết được thế cục hiện nay như thế nào.

Ngẫm lại Hàn Phong đang chuẩn bị cùng Trác Minh đi vào trong đại điện thì Tiêu Linh đứng bên cạnh đột nhiên sinh ra một tiếng thét kinh hãi.

Hàn Phong hoảng hốt, hắn cho rằng Tiêu Linh gặp phải chuyện gì đó không hay, vội vàng quay đầu lại.

Vừa hay Hàn Phong nhìn thấy Tiêu Linh ngỡ ngàng nhìn về phía xa một các bất khả tư nghị.

Mà Lâm Phỉ Vân cũng đồng dạng đứng bên cạnh Tiêu Linh, bộ dạng so với nàng cũng không có gì khác biệt lắm.

Hàn Phong theo hướng hai nàng nhìn mà nhìn lại, trong nháy mắt cũng minh bạch vì sao hai nàng kinh ngạc.

Lúc này mọi người cũng bị hành động của Tiêu Linh hấp dẫn mà nhìn về phía môn hẩu.

Mà lúc này từ môn khẩu hai đạo thân ảnh xinh đẹp chậm rãi đi tới.

Hai người đó tất nhiên là Trầm Ngọc và Tử Nhược. Lúc trước Hàn Phong cảm thấy không thích hợp cho nên đã lên núi trước, đồng thời cũng bảo Trầm Ngọc và Tử Nhược ở lại dưới chân núi tránh găp phải sự tình ngoài ý muốn.

Chẳng qua vì sự tình của Phó Tuyển là Trầm Ngọc và Tử Nhược đứng ở dưới chân núi đợi khá lâu. Hai người lo lắng cho Hàn Phong gặp nguy hiểm nên cũng không để ý tới lời dặn dò của hắn là đi tới.

Lúc này Trầm Ngọc xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Trong đó đại bộ phận mọi người ở đây đều chưa từng nhìn thấy Trầm ngọc. Nhưng tất cả đều bị khí tức trên người nàng hấp dẫn, cùng với Trầm Ngọc vô cùng xinh đẹp khiến cho đại bộ phận nam đệ tử ở đây đều nhìn nàng với ánh mắt tràn ngập sự ao ước.

Chẳng qua so với những người khác thì Tiêu Linh đã quen biết Trầm Ngọc từ rất lâu, tự nhiên biết lúc trước Trầm Ngọc chỉ là ở trong trạng thái hoạt tử nhân. Tuy rằng hai năm trước Hàn Phong mang Trầm Ngọc đến U Ám Sâm Lâm tìm phương pháp cứu chữa, nhưng đại bộ phận mọi người đều không ôm hi vọng quá lớn.

Mà Hàn Phong vừa rồi cũng không đề cập tới tin tức của Trầm Ngọc.

Cho nên vừa rồi Tiêu Linh nhìn thấy hai người Trầm Ngọc đi tới thì nhất thời kinh ngạc.

Bây giờ Trầm Ngọc thấy Hàn Phong và Tiêu Linh thì không khỏi nhoẻn miệng cười, đồng thời mang theo Tử Nhược đi với gần bọn họ.

Tiêu Linh cũng từ trong khiếp sợ tỉnh dậy, nội tâm không khỏi mừng rỡ, nhưng có chút không xác định hỏi:

- Ngọc nhi tỷ tỷ ngươi tỉnh rồi?

Hàn Phong nghe vậy thì chỉ cười cười, ôn nhu nói:

- Ân! Ta quên nói cho nàng biết Ngọc nhi đã khôi phục lại bình thường.

- Quá tốt!

Tiêu Linh nhoẻn miệng cười, tiện đà bước nhanh tới đón Trầm Ngọc.

Bản thân hai nàng tình cảm vô cùng tốt, Trầm Ngọc sau khi trở thành hoạt tử nhân thì cơ thể đều do Tiêu Linh và Lâm Phỉ Vân thay nhau chiếu cố. Bây giờ thấy Trầm Ngọc đứng trước mặt mình thì Tiêu Linh kinh hỉ không thôi.

Thoáng cái liền ôm lấy Trầm Ngọc, Trầm Ngọc cũng cảm thụ được tâm tình vui sướng của Tiêu Linh, cũng biết rằng bản thân nàng hẳn là đang rất vui vẻ. Hai người nhất thời ôm nhau khóc nữ nở.

Mà Lâm Phỉ Vân đứng bên cạnh cũng vì Trầm Ngọc hồi tỉnh lại mà khóc theo. Thấy dáng dấp của Lâm Phỉ Vân như vậy thì Trầm Ngọc không khỏi nhẹ nhàng kéo tay nàng lại, thanh âm ôn nhu nói:

- Tiểu Vân nhỉ, chỉ chớp mắt đã trở thành đại cô nương rồi!

- Ngọc nhi tỷ tỷ!

Lâm Phỉ Vân nghe được âm thanh quen thuộc của Trầm Ngọc thì không khỏi hêu lên rồi cũng nhào vào lòng Trầm Ngọc lớn tiếng khóc lên.

Trông thấy tam nữ chân tình lưu luyến nhau, mọi người ở đây đều không hiểu tại sao lại như vậy. Mà Hàn Phong cũng không muốn chúng nữ nhân của mình đang tâm sự lại trở thành mã hầu cho mọi người vây xem, vì vậy hắn vội ho lên một tiếng, đồng thời hướng tới ba người nói:

- Linh nhi, ngươi trước tiên mang các nàng đi nghỉ ngơi, bôn ba lâu như vậy rồi, các nàng cũng có chút mệt nỏi.

Cuối cùng Hàn Phong nhìn thấy Tử Nhược có vẻ cô đơn thì lại nói:

- Vị này là Tử Nhược cô nương, một hồi nữa chờ ta trở lại thì sẽ giới thiệu cho các ngươi.

Tiêu Linh nghe vậy thì gật đầu, nàng hướng tới Tử Nhược ôn nhu cười. Đồng thời cũng kéo tay Tử Nhược, ôn nhu nói:

- Tử Nhược muội muội, ngươi đi bộ đường dài như vậy, chắc hẳn mệt mỏi lắn, ta sẽ giúp ngươi an bài chỗ nghỉ ngơi.

Tử Nhược một mình đến một địa phương xa lạ. Trước mặt ngoại trừ Hàn Phong thì cũng không có biết một ai.

Duy nàng chỉ đi theo Trầm Ngọc, nàng cũng nghĩ tới chỉ sợ mình ở chỗ này không được vài ngày nên thuỷ chung vẫn cảm thấy bất an.

Nhất là thấy Hàn Phong và Tiêu Linh có quan hệ mất thiết như vậy, cùng với dung mạo mỹ lệ của Tiêu Linh thì nàng tự nhiên xấu hổ. Vì thế mà Tử Nhược mới rồi sinh ra sầu não.

Mà lúc này Hàn Phong nói một câu như vậy, cùng với thái độ của Tiêu Linh khiến cho nàng yên tâm hơn không ít.

Sau đó Tiêu Linh mang theo Trầm Ngọc và Tử Nhược ly khai.

Không thể không nói, tứ nữ đều là quốc sắc thiên hương, bây giờ gặp nhau một chỗ đủ để hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Chẳng qua không đợi cho những người đó hồi tỉnh thì tứ nữ cũng đã yên lặng rời đi. Chỉ cấp lại cho mọi người bốn đạo tàn ảnh mơ hồ mà thôi.

Thấy nhóm người Tiêu Linh ly khai thì Hàn Phong cung quay lại nhìn Trác Minh nói:

- Xin lỗi, đã làm phiền mọi người rồi.

Trác Minh thản nhiên cười, hắn đối với việc này cũng không thèm để ý.

Ai cũng đều là người từng trải, thiếu niên phong lưu vốn chỉ là chuyện thường. Huống chi thực lực của Hàn Phong lại cường đại như vậy, với năng lực của hắn có thể thu được sự ưu ái của chúng nữ nhân cũng không tính quá kinh ngạc.

Theo Trác Minh đến đại điện, dọc trên đường đi Hàn Phong cũng nhân đó mà đến bên cạnh nhóm người Huyền Cơ Tử. Đồng thời Huyền Cơ Tử cũng là ngắn gọn kê lại sự tình hai năm qua cho Hàn Phong.

Ngay sau đó, đợi cho mọi người ngồi xuống, Trác Minh cũng là một lần nữa nói qua sự tình hai năm qua cho Hàn Phong nghe coi như tổng kết.

Trải qua những gì Huyền Cơ Tử và Trác Minh kể lại thì Hàn Phong cũng đại để hiểu được những sự tình phát sinh trong hai năm hắn vắng mặt.

Động thái của Võ Hoàng điện hai năm qua không lớn, một bên mở rộng địa bàn, một bên thì dùng thủ đoạn để mượn hơi các tông môn thế gia.

Đối với những tông môn thế gia không chịu gia nhập vào Võ Hoàng điện thì Võ Hoàng điện cũng không nói nhiều, trực tiếp phái đại quân đi tiêu diệt.

Võ Hoàng điện hành động bá đạo như vậy nhất thời khiến cho mọi người bàng hoáng. Một ít thủ đoạn tàn nhẫn của Võ Hoàng điện khiến cho vài tông môn thế gia bị chấn nhiếp. Cho nên cũng ào ào bắc đắc dĩ gia nhập Võ Hoàng điện.

Thế nhưng còn có một bộ phận còn lại thì lo lắng Võ Hoàng điện hành sự tàn nhãn, gia nhập Võ Hoàng điện sẽ rất thê thảm cho nên đã gia nhập liên minh.

Trải qua hai năm phát triển thì cảnh nội Thiên Tinh đế quốc ngày hôm nay nghiễm nhiên là hình thế hai đại thế lực. Một do Thiên Thánh cốc dẫn đầu, một do Võ Hoàng điện.

Trừ hai đại thế lực này ra thì những thế lực thứ ba kiên trì không gia nhập bất kỳ thế lực nào cũng bị Võ Hoàng diệt sạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK