Linh hồn của Phương Vân trôi nổi trong bóng tối, không biết đã trải qua bao lâu rồi, nhưng cuối cùng cũng dừng lại. Một ngọn lửa đột nhiên bốc cháy trong bóng tối, sưởi ấm linh hồn của hắn, giúp cho hắn hồi phục lại một tia thần trí.
- Dương đại nhân, tiểu nhi (1) cuối cùng là bị làm sao?
Trong bóng tối vọng tới tiếng nói lo âu của một người, như xa như gần.
"Tiếng nói này là của ai? Vì sao ta lại cảm thấy thân thương đến như vậy, nhớ nhung đến như vậy?"
Phương Vân hoảng hốt suy nghĩ, hắn còn chưa biết được câu trả lời thì đã nghe được tiếng nói già nua từ trong bóng tối vọng tới. Tiếng nói đó mang theo một phần khiêm tốn cùng một phần kính cẩn, hồi đáp:
- Thưa phu nhân, tiểu vương gia là bị đánh trúng đầu nên mới ngất đi. Chỉ cần tịnh dưỡng một khoảng thời gian là khỏe hẳn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta không phải đã chết rồi sao?"
Linh hồn của Phương Vân bập bềnh ở trong bóng tối, hoảng hốt suy nghĩ.
- Ân, không có việc gì là tốt rồi. Đã làm phiền ngài, Dương đại nhân! Lương bá, ngươi đi tới phòng chi thu lấy một ít tiền đưa cho Dương đại nhân đi.
Tiếng nói khi nãy lại vang lên.
Trong bóng tối vang lên tiếng bước chân, càng lúc càng xa (ND: 渐去渐远), cho tới khi không còn nghe được tiếng động nào cả. Ngọn lửa trong bóng tối tiếp tục bùng cháy, không ngừng sưởi ấm cho Phương Vân, khiến cho ý thức của hắn ngày càng thanh tỉnh, ngày càng mạnh hơn.
Tiếng nói quen thuộc, quả đúng là rất quen thuộc. Một luồng cảm xúc mãnh liệt tràn ngập bên trong lòng ngực.
- Bọn họ là ai? Vì sao lại thân thương đến như vậy?
Cơn đau đớn tột đỉnh cùng hoài niệm khôn cùng bùng cháy trong linh hồn, Phương Vân đột nhiên nảy sinh một loại xúc động mãnh liệt, hắn muốn được nhìn chủ nhân của tiếng nói kia. Hắn muốn tỉnh lại, muốn được mở mắt.
Dường như cảm ứng được luồng suy nghĩ mãnh liệt này của hắn, ngọn lựa ấm áp trong bóng tối kia đột nhiên bùng nổ, một cảnh cửa xuất hiện trong bóng tối, bên kia cánh cửa chính là ánh sáng vô bờ bến.
Linh hồn của Phương Vân mạnh mẽ nhảy vào giữa vùng sáng ấy, ngay sau đó, Phương Vân cuối cùng cũng mở mắt...
Giữa ánh nắng hiền hòa, một thiếu phụ xinh đẹp xuất hiện trong mắt của Phương Vân. Nàng ngồi ở cạnh giường, đôi mày cau lại, vẻ mặt lộ ra nét lo lắng cùng tự trách. Thiếu phụ xinh đẹp khoảng ba đến bốn mươi tuổi, trên đầu có cái một cây trâm bằng ngọc bích. Mí mắt thật dài vẫn còn đượm đầy nước mắt, dường như vừa mới khóc xong.
- Mẹ...
Phương Vân kinh ngạc nhìn người thiếu phụ xinh đẹp này, trong cơn mê sản nói ra cái tên thân mật này. Nỗi nhớ nhung vô hạn bùng nổ trong lòng, Phương Vân muốn được nhào tới ôm lấy người thiếu phụ xinh đẹp đó. Nhưng hắn lại sợ, sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng. Sợ rằng lúc hay tay của hắn ôm chằm lấy bà, thì bà lại tan biết như bọt biển.
- Vân nhi, con cuối cùng cũng tỉnh...
Nghe tiếng gọi mình, tinh thần của thiếu phụ rốt cuộc cũng thanh tỉnh lại. Đôi mày liễu thật dài cuối cùng cũng giãn ra, nét mặt cực kì vui sướng.
- Mẹ, là người thật sao?
Phương Vân mở to hai mắt, không dám tin nhìn mẫu thân. Dung nhan của mẫu thân so với trong ký ức dường như trẻ đi rất nhiều.
- Hài tử, là mẹ, là mẹ đây...
Phản ứng của thiếu phụ lọt vào trong mắt của Phương Vân, hai hàng lông mày kia nhướng lên, dường như bà đang nghĩ tới chuyện gì, nét mặt hiện ra một chút lo lắng. Một bên ôm lấy Phương Vân.
Cảm giác ấm áp quen thuộc, hương vị quen thuộc. Phương Vân cuối cùng cũng tin là thật, mọi chuyện diễn ra trước mắt, không phải là do nhớ nhung quá độ mà sinh ra ảo giác. Hắn đột ngột từ trên giường bật dậy, hai tay dùng sức ôm lấy mẫu thân.
Vào lúc này, Phương Vân mới nhìn thấy được cánh tay của mình. Rất trắng, nhưng so với ký ức thì nhỏ hơn rất nhiều.
- Mẹ, mẹ...
Phương Vân gối đầu lên vai của mẫu thân líu ríu. Mọi thứ đều quen thuộc, khiến cho hắn có loại xúc động như muốn khóc lên.
- Vân nhi, con làm sao vậy?
Thiếu phụ có hơi sợ hãi, nhẹ giọng nói. Nàng cảm nhận được cảm xúc khác thường của Phương Vân. Cánh tay trắng nõn của thiếu phụ nhẹ nhàng vỗ vào lưng của Phương Vân, trấn an hắn.
Hài tử này tính tình quật cường từ nhỏ, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Hoa Dương phu nhân nhìn thấy Phương Vân biểu lộ ra cảm xúc mãnh liệt đến như vậy.
Khẽ nhíu mày lại, có hơi suy tư một hồi, Hoa Dương phu nhân dường như nhớ ra điều gì, vỗ nhẹ vào lưng của Phương Vân, ôn nhu nói:
- Được rồi, Vân nhi! Sau này mẹ sẽ không miễn cưỡng con cùng với bọn Bình Đỉnh hầu, Trấn Quốc hầu tiến cung nữa.
Cảm xúc chân thật, khứu giác chân thật, thị giác chân thật, tất cả như muốn nhắc nhở Phương Vân, mọi thứ ở trước mắt đều không phải là ảo giác sau khi chết.
Chỉ khi mất đi rồi, mới biết nó quí báu đến dường nào!
Phương Vân một lời cũng không nói, chỉ ôm chằm lấy Hoa Dương phu nhân. Một luồng cảm giác hạnh phúc đã đánh mất ùa vào tận sâu linh hồn của hắn, nước mắt giống như đê vỡ lũ, ào ào trút xuống. Song song với nước mắt chảy ra, chính là quá khứ ảm đạm cùng hồi ức đầy đau đớn và hổ thẹn.
... ...
Từ khi Đại Chu kiến triều cho tới hôm nay, tổng cộng có hơn một ngàn hai trăm sáu mươi năm (1260 năm). Trung thổ thần châu (2) trải qua nhiều phen chiến hỏa, triều đại luân phiên thay đổi, đến hôm nay, mới được nghênh đón thời kì phát triển hòa bình lâu đến như vậy.
Cho tới ngày hôm nay, triều Đại Chu có ngàn vạn sĩ tử (3), ruộng cày triệu mẫu, tác phường (4) thành đàn. Ngay cả tiểu thương cũng có thể mặt áo dài được làm bằng lụa là gấm vóc. Là một quốc gia giàu có và đông dân, và là một đất nước văn minh.
Lấy văn để an bang, dùng võ để trị quốc!
Triều Đại Chu đặt tại trung thổ thần châu, quanh giáp mọi Man, mọi Nhung, mọi Địch, mọi Di và các mọi tộc nằm ngoài bể lớn, có thể nói là cường địch trùng trùng (5), có thể nói là cường địch san sát. Kiến triều được hơn một ngàn hai trăm sáu mươi lăm năm, quân sự không gián đoạn, tích trữ lực lượng, đến nay đã có hơn một ngàn sáu trăm vạn (16,000,000)! Võ lực cực thịnh, giống như đốm trên mình con báo.
Hơn ngàn năm chìm trong binh phong chiến hỏa, triều Đại Chu không ngừng xuất hiện những thế gia giàu có, vương hầu nảy nỡ (ND: 将相)!
Phụ thân của Phương Vân - Phương Dận bởi vì chiến công hiển hách, được phong Tứ Phương hầu.
Tứ Phương hầu tay nắm trăm vạn đại quân, tọa trấn biên giới ở phía nam Kinh Châu, trấn áp man tộc ở trong man hoang tùng lâm. Tứ Phương hầu tọa trấn man hoang được tám năm, thuộc hạ dưới trướng chém giết gần vạn dị tộc man hoang, xác chất thành núi, máu chảy thành sông. Dị tộc man hoang mỗi khi nhắc tới tên của Tứ Phương hầu đều không khỏi rùng mình.
Có Tứ Phương hầu tọa trấn phía nam, dị tộc man hoang không dám xâm phạm Trung thổ thần châu dù chỉ một bước.
Phương Dân có hai người con, con cả Phương Lâm, thiên phú trác tuyệt. Năm hai mươi tuổi đạt tới cảnh giới "Trận Pháp cấp". Lúc đi theo Trung Tín hầu chống giặc phương Bắc đã lập được chiến công hiển hách. Tại kinh thành là người đứng đầu trong đám con cháu Vương công quý tộc, tuyệt đối xứng đáng.
Có được hai vị phụ thân cùng huynh trưởng có địa vị hiển hách như vậy, cho dù Phương Vân có vô dụng thì tiền đồ vẫn vô cùng sáng lạng.
Nhưng trên thực tế, con đường mà Phương Vân còn lại hoàn toàn khác với huynh trưởng Phương Lâm, chính là theo văn.
Phương Vân từ lúc còn nhỏ đã không mấy hứng thú với võ đạo, lại có huynh trưởng là Phương Lâm, có người kế tục con đường luyện võ của phụ thân, nên Phương Vân đối với việc luyện võ cũng không có nhiều động lực. Người trong nhà từng khuyên nhủ hắn nhiều lần, nhưng ý chí của Phương Vân rất kiên định, dù thế nào cũng không thể ép được.
Mặc cẩm y, ăn đồ ngon, ra vào đều có nô bộc theo hầu. Cuộc sống như vậy vốn dĩ có thể duy trì tới cuối cuộc đời của Phương Vân, nhưng mà một trận tai họa từ trên trời giáng xuống.
Vào năm Phương Vân hai mươi bốn tuổi, huynh trưởng trong trận chiến chống giặc phương Bắc, xâm nhập địch hoang, cuối cùng bị đại quân địch tộc bao vây. Trận chiến ấy, đại ca tuy rằng thoát được một kiếp, nhưng bị cao thủ địch hoang cắt đứt một chân, phế bỏ một thân công lực. Có một hôm, người hầu đi quét dọn phòng ốc thì phát hiện Phương Lâm tự vẫn trong phòng.
Số mệnh của Phương gia kể từ hôm đó đã xoay chuyển xuống thấp.
Sau khi huynh trưởng mất được ba năm thì phụ thân, tức là Tứ Phương hầu Phương Dận thông đồng với địch phản quốc, chứng cớ phạm tội vô cùng xác thật. Việc này kinh động tới hoàng đế Đại Chu, tự mình xuất mã tiến vào dị quốc, tự tay giết chết.
Tin tức truyền ra, mẫu thân Phương Vân - Hoa Dương phu nhân tự sát trong phủ, vì chồng thủ tiết.
Đồng thời, cấm vệ quân trong kinh thành xâm nhập vào trong Phương phủ. Hạ nhân trong phủ có tất cả ba trăm nhân khẩu, chưa trải qua hình bổ thẩm lí, vào ngày hôm đó đã trực tiếp chém đầu thị chúng.
...
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cha mẹ Phương Vân đều mất mạng, gia tộc tru diệt!
Tất cả giống như thủy triều càn quét. Phương Vân chỉ có thể nhìn thấy mọi chuyện phát sinh mà bất lực. Hối hận, đau đớn, thầm tự trách. Đó là lần đầu tiên trong đời Phương Vân vì quyết định bỏ võ học văn mà cảm thấy hối hận. Nhưng, hối hận thì cũng đã muộn màng.
Khi ba trăm hai mươi ánh đao của môn hạ sùng dương lóe lên trong bóng tối, Phương Vân cuối cùng phát ra một tiếng rống giận hối hận cùng không cam lòng.
Ánh đao xẹt qua cổ, đầu của Phương Vân bay cao, hắn nhìn thấy một trụ máu chảy ra từ trong thân thể vẫn đứng vững vàng, sau đó là bóng tối vô bờ bến...
Lúc tỉnh lại, thì Phương Vân đã xuất hiện ở nơi này.
... ...
- Hài tử ngoan, đừng khóc! Con chính là nam nhân của Phương gia. Nam nhân Phương gia không thể dễ dàng rơi lệ như vậy.
Hoa Dương phu nhân không khỏi kinh ngạc một hồi, trong ấn tưởng của nàng, đây là lần đầu tiên hài tử này khóc trước mặt bà.
Phương Vân gối đầu lên bả vai của mẫu thân, dùng sức gật đầu. Hắn giống như một con bạc sau khi thua mọi thứ, đột nhiên được trả lại tất cả tiền đã thua, có được một cơ hội thứ hai trong đời người.
"Mẹ, bất luận lần này có phải trả cái giá lớn cỡ nào, con cũng sẽ không để người rời khỏi bên con." Phương Vân tự nhủ trong lòng.
Không chỉ là mẫu thân, mà còn huynh trưởng cùng phụ thân... Phương Vân đã mất đi một lần, quyết không muốn mất đi lần thứ hai.
Tất cả, tất cả. Đều thoáng qua giống như một giấc mộng.
Chỉ có trong lòng Phương Vân là minh bạch, tất cả đều là thật. Hắn có được cơ hội thứ hai trong đời người. Mặc dù không rõ tất cả vì sao lại phát sinh như thế, nhưng Phương Vân hiểu rõ, hắn quyết sẽ không để cho cơ hội thay đổi vận mệnh này vuột khỏi lòng bản tay của mình.
Cảm nhận được sự ấm áp của mẫu thân, tâm tình của Phương Vân dần dần bình tĩnh trở lại. Lúc này mới cảm thấy toàn thân đau đớn.
Đau đớn, phát bệnh, thái y, mẫu thân... Sau khi thanh tỉnh, mọi việc xảy ra chỉ trong một phút ngắn ngũn từ trong đầu trào ra, dần dần cùng với trí nhớ trùng khớp với nhau.
Phương Vân nhớ tới một chuyện.
Năm mười bốn tuổi hắn sinh "bệnh". Chính xác mà nói, là bởi vị Bình Đỉnh hầu cùng với Trấn Quốc hầu, hai đứa trẻ này liên hợp lại đánh cho hắn một trận tơi bời. Nguyên nhân là do Bình Đỉnh hầu nhỏ, Trấn Quốc hầu nhỏ mắng Tứ Phương hầu xuất thân đê tiện, còn Phương Vân là con của Tứ Phương hầu cũng chính là tiện chủng.
Phương Vân không chịu nỗi, cãi lại một câu. Kết quả bị hai chúng nó hành hung. Tình huống như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng mà lần này đặc biệt độc ác. Phương Vân bị bệnh ba ngày, mẫu thân Hoa Dương phu thân thậm chí còn mời thái y trong cung tới trị liệu cho hắn.
Chuyện này xảy ra sau khi Phương Vân luyện võ không lâu trước đó. Đúng là bởi vì có chuyện này, cho nên Phương Vân lúc còn mười bốn tuổi đối với loại tranh chấp võ nghệ này vô cùng chán ghét, cho nên từ đó về sau, không tu võ đạo, bỏ võ theo văn.
Chuyện này, có thể nói chính là ngọn nguồn thay đổi vận mệnh của Phương Vân.
Nhìn hai cánh tay nhỏ nhắn, Phương Vân rốt cuộc cũng xác định được một chuyện. Tất cả không phải là ký ức, mà là chuyện thật đang diễn ra trước mắt hắn. Hắn bây giờ, đã mười bốn tuổi, chính là bước ngoặt khiến cho hắn cả đời không quên.
Năm nay Phương Vân mười bốn tuổi. Hắn còn có thời gian mười năm để thay đổi vận mệnh của người nhà!
Chú Thích
(1) tiểu nhi (小儿) : con nhỏ, con nhà tôi...
(2) trung thổ thần châu (中土神洲) : thần châu hạo thổ (chắc thế)
(3) sĩ tử (子千) : tầng lớp trí thức thời xưa.
(4) tác phường (作坊) : xưởng chế tạo.
(5) cám ơn TheJoker-sama góp ý!