Mục lục
[Dịch] Hoàng Tộc Đại Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân lệnh như sơn, sau khi an bài thỏa đáng cho Bàng Cự Nguyên cùng Lục gia xong, Phương Vân lập tức dẫn mọi người tới đông giáo trường.

- Toàn quân nghe lệnh, chuẩn bị hành trang, lập tức đi tới Bích Lạc thành!

- Vâng!

Tám vạn đại quân ầm ầm hô tương ứng. Chỉ chốc lát sau, Phương Vân mang theo đạo quân thứ hai mươi bảy và Phi Ký quân của Tần Sơn Minh cùng nhau rời khỏi Tây Nhị thành đi về hướng đông.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Phương Vân lập tức thấy một dải bụi vàng bốc lên cao, trong đám bụi vàng đó có đủ các loại cờ bay phấp phới. Từng nhánh quân đội Đại Chu tạo thành một dải trường hà mênh mông đi về hướng đông.

- Xem ra việc Dương Hoằng đến Tây Nhị thành đúng là thuận đường.

Phương Vân ngồi ở trên ngựa nhìn vào dải trường hà mênh mông này, yên lặng suy nghĩ. Vẫy tay một cái, đạo quân thứ hai mươi bảy cùng với Phi Ký quân lập tức như một dòng suối nhỏ, nhanh chóng tập hợp vào "con sông lớn" này.

- Đại nhân.

Quản Công Minh phóng ngựa tiến lên, áp sát Phương Vân:

- Cái bộ dáng gióng trống khua chiêng này xem ra không phải giỡn đâu. Chẳng lẽ có hung thú thượng cổ thật à?

- Có hung thú thượng cổ hay không thì đến lúc đó sẽ biết, mặc dù có hung thú thật thì cũng sẽ có cao thủ đối phó. Điều mà chúng ta cần làm chính là tận lực phối hợp, cẩn thận làm việc, không nên để cho Dương Hoằng có cớ làm khó dễ!

Phương Vân nói.

- Thuộc hạ hiểu!

Quản Công Minh gật gật đầu.

Phương Vân nhìn lướt qua, đột nhiên thấy một đại quân có cầm cờ có chữ 'Lý' đang chạy qua. Phương Vân cân nhắc một chút, liền giục ngựa đi tới.

- Phương Vân ra mắt Lý đại tướng quân.

Phương Vân cho ngựa đi chậm lại, chắp tay.

Cờ hiệu trong quân đội Đại Chu không hề giống nhau, có người lấy danh hiệu, có người thì lấy họ của mình. Mỗi một người tướng quân này có quyền thế cũng không nhỏ lắm.

- Thì ra là tiểu hầu gia.

Ở trong quân đội có mang cờ hiệu chữ "Lý", một tên tướng quân râu quai nón, cỡi một con ngựa màu đen giục ngựa lên. Khi nhìn thấy Phương Vân, vị Lý đại tướng quân này lập tức nhận ra người tới.

Phụ thân Tứ Phương hầu của Phương Vân sau khi đưa đao của Dương Hoằng lúc Dương Hoằng được sắc phong Anh Vũ hầu thì uy danh như là nước lên thuyền. Mặc dù không phải là võ hầu, nhưng uy vọng còn vượt qua võ hầu. Nhìn thấy công tử của Hầu gia này, Lý đại tướng quân cũng không dám chậm trễ.

Hai người đáp ứng với nhau cũng cực kỳ cung kính. Sau khi chào hỏi xong thì Phương Vân liền đi vào vấn đề chính:

- Lý tướng quân, không biết tướng quân có biết gì về việc Anh Vũ hầu điều động đại quân tới Bích Lạc thành làm gì không?

Lý đại tướng quân lắc đầu:

- Ta cũng không rõ lắm, chỉ nhận được quân lệnh phải lập tức xuất binh ngay. Nhưng mà có tin tức nói rằng ở Bích Lạc thành bộc phát ôn dịch làm cho nhiều người chết, triều đình đã phái rất nhiều thái y đến Bích lạc thành. Nghe nói Tam Công cũng đã bắt đầu triệu tập đại phu cùng lang trung ở các thành trì cùng nhau đi đến Bích Lạc thành chữa trị. Ta nhập ngũ hơn mười năm nhưng đây cũng là lần đầu tiên thấy có ôn dịch lớn như thế!

- Ồn dịch? Nếu như chỉ có ôn dịch thì chắc không cần điều động binh mã như thế mới đúng chứ? Đại phu bình thường cũng được rồi, sao lại phải điều động cả thái y cùng quân đội thế này?

Phương Vân nói.

- Tình huống cụ thể không rõ lắm, nhưng mà nghe nói ôn dịch lần này có chút đặc biệt. Có lời đồn rằng những đại phu mà triều đình cho tới trước không những chữa được ôn dịch mà còn bị lây phải ở lại Bích Lạc thành.

Lý đại tướng quân nói.

Phương Vân hơi chấn động trong lòng. Đại Chu hoàng triều cũng cực kỳ phát triển ngành y, ở mỗi cái thành trì đều có sắp đặt y quán, nhất định phải trải qua khảo hạch ở y quán thì mới có thể trở thành đại phu chữa bệnh. Khảo hạch này vô cùng nghiêm khắc, phàm là những người được xưng đại phu thì phải có kinh nghiệm cùng lý luận trong nghề y cực kỳ lâu năm và phong phí. Nếu cũng chỉ là ôn dịch thì những đại phu này hẳn phải chữa được chứ, cho dù là không chữa được thì cũng không đến mức tự thân nhiễm bệnh mà chết đi mới phải.

- Hung thú thượng cổ? Ôn dịch? Độc nhãn?

Phương Vân đăm chiêu nhớ lại. Vào kiếp trước, hắn một lòng theo văn cho nên đã từng đọc rất nhiều sách, ngoại trừ một số loại kinh sử, Phương Vân còn đọc qua 'Dã sử', ' Chí Lược', 'Tạp học', 'Kinh chú' rất nhiều.

- Chẳng lẽ là hung thú Phỉ?

Phương Vân từng đọc qua một cuốn 'Thượng cổ kinh chú', bên trong có ghi lại một số loại hoa cỏ cùng thú vật. Nhưng mà, những đồ thượng cổ mà quyển sách này ghi lại cũng chỉ có vài nét, không hề rõ ràng.

Đối với hung thú thượng cổ Phỉ thì bên trong chỉ có ghi lại mấy câu: Phỉ, thân bò đầu bạc đuôi rắn, nơi nó đi qua thì nước bị cạn, cây cỏ bị chết, nếu xuất hiện thì thiên hạ sẽ xuất hiện đại dịch!

- Tiểu hầu gia? Tiểu hầu gia?

Âm thanh của Lý đại tướng quân truyền vào tai.

- A?

Phương Vân phục hồi tinh thần lại.

- Tiểu hầu gia đang suy nghĩ gì mà nhập thần thế?

Lý đại tướng quân cười nói.

- Không có gì, chỉ là nhớ lại vài việc trước kia.

Phương Vân nói xong liền cáo từ, trở lại trong quân.

Đại quân vừa đi được hai canh giờ thì một vùng đất khô dại, tràn đầy khí tức hoang vu tử vong đập vào mi mắt. Nguyên nơi đây cách Bích Lạc thành không xa thì đáng ra cây cỏ phải um tùm, sum xuê mới đúng, nhưng giờ đây lại là mặt đất trụi lủi, dưới ánh nắng chói chan còn phản chiếu ra những ánh sáng trắng. Cây cỏ hai bên đường núi đều đã chết héo, một ít đại thụ đã sống qua mấy trăm năm cũng phải chết héo ngã lên trên mặt đất.

Hít!

Mọi người thấy vậy cũng phải hít vào một hơi lạnh. Giải đất khô hạn này dường như là vô biên vô tận, khắp đâu cũng có, nhìn cảnh tượng này mà mọi người có cảm giác đang đi vào một vùng đất chết chóc, tử vong vậy.

- Chẳng lẽ thật sự có hung thú thượng cổ? Bằng không làm sao lại xuất hiện cảnh tượng khô héo đến như vậy?

Sở Cuồng ngồi ở trên lưng ngựa, chỉ vào đằng xa nói.

- Có hung thú thượng cổ hay không thì không biết, nhưng nhìn đất ở đây thì đúng là không bình thường.

Chu Hân đưa tay bẽ lấy một một cành cây bên cạnh mình, trên cây vẫn còn những chiếc lá xanh biếc. Hai bên mặc dù chỉ cách nhau mấy bước nhưng lại hiện ra hai cảnh tượng hoàn toàn khác nhau, một bên thì sinh cơ dạt dào, một bên thì tử vong bao trùm. Mà ở nơi phân ranh hai nơi chính là một đường cỏ xanh ùm hình vòng cung.

- Đại quân tiếp tục đi tới!

Âm thanh của Dương Hoằng từ xa truyền tới.

Đại quân một đường đi tới, đồng thời quân lệnh cũng không ngừng truyền xuống. Từng nhánh quân đội không ngừng tách ra ngoài, chia ra các phương hướng bất đồng biến mất ở cuối đường chân trời.

- Bình Bắc tướng quân nghe lệnh.

Rốt cuộc một gã binh sỹ truyền lệnh đã xuất hiện trước mặt Phương Vân.

- Có.

- Võ hầu có lệnh, ngươi lập tức dẫn quân đi về phía tây bắc trước, tìm kiếm tung tích hung thú thượng cổ. Nếu như phát hiện thấy thì không nên có hành động gì, lập tức truyền về cho võ hầu!

Binh sĩ truyền lệnh nói xong thì lập tức giao một con chim ruồi liên lạc cho Phương Vân,

- Thuộc hạ tuân lệnh!

Phương Vân liền nhận lấy chim ruồi.

- Phương tướng quân, triều đình còn có lệnh khác đó là chủ lực của hành động lần này chính là đại phu cùng lang trung các nơi. Cho nên tất cả quân đội phải phối hợp cùng với đại phu và lang trung, nghe theo sự sắp đặt của họ.

- Đã hiểu!

Phương Vân đáp ứng một tiếng.

Chờ sau khi binh sỹ truyền lệnh rời đi, Phương Vân ra lệnh một tiếng, tám vạn đại quân lập tức rời khỏi đường núi đi về phía tây bắc.

Đây là một mảnh đất không hề có chút thực vật, cả vùng đất đều chói mắt. Một đường đi tới cũng không hề có bóng người nào, lúc đi qua một mảnh rừng khô cằn, Phương Vân như có nghĩ đến điều gì, đưa tay bẻ lấy một cành cây.

Két! Két!

Phương Vân nhẹ nhàng dùng sức một chút thì những cành cây vốn rất dai này lại lập tức vỡ vụn.

- Không có một chút nước nào!

Phương Vân liền đưa tay ném cành cây đó đi, thầm nghĩ: "Nước!"

- Chu Hân, Sở Cuồng, lập tức kiểm kê nước của toàn quân!

- Đại nhân, chúng ra vừa mới từ Tây Nhị thành đi ra, cho nên mỗi binh sỹ đều có mang theo nước đủ dùng.

Chỉ chốc lát sau, Chu Hân cùng Sở Cuồng tới báo.

Nguồn nước của Đại Chu hoàng triều vô cùng phong phú, bình thường sẽ không thiếu nguồn nước nào. Nhưng mà quân đội khi hành quân thì vẫn có thói quen mang theo túi đựng nước để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

- Truyền quân lệnh xuống, mỗi binh sỹ khi sử dụng nước hãy giảm xuống còn một phần ba!

Phương Vân ra lệnh.

- Đại nhân, ngươi lo lắng nơi này thiếu nước ư?

- Tạm thời còn không rõ lắm, nhưng nơi này khô cạn, có chuẩn bị trước thì vẫn hơn!

Phương Vân nói.

- Vâng!

Đại quân tiếp tục đi tới, khi đi qua mấy nhánh sông thì khắp nơi khô cạn, lòng sông nứt nẻ không thôi.

Thấy những việc này, Phương Vân cũng hơi nhíu mày lại.

- Đại nhân, phía trước có khói!

Một gã binh sĩ dò đường tới nói.

- Toàn bộ nghe lệnh, đi tới địa phương dâng lên khói kia!

Khoảng một thời gian sau, đại quân đã tiến vào một thôn trang. Thôn trang này vô cùng tĩnh mịch, một cỗ hôi thối đang chảy trong không khí. Khi đi tới giữa thôn trang thì rốt cuộc Phương Vân đã thấy cái gì gọi là khói, đó là khói bốc lên từ mấy cái nồi đang nấu đầy dược liệu, chung quanh còn có mấy đại phu mồ hôi nhễ nhại. Chung quanh còn có mấy thôn dân toàn thân thối rữa, trong mắt bọn họ đều là một mảnh tro tàn, chỉ có đôi môi hơi khô khốc để biết là họ còn sống.

- Xin hỏi tướng quân các ngươi là người nào?

Một âm thanh già nua từ xa truyền đến, Phương Vân quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy một lão già quắc thước đang bị binh lính ngăn cản lại.

Phương Vân thúc vào bụng ngựa, chạy qua:

- Chính là ta!

- Tướng quân, các ngươi có nước không? Tất cả nước của chúng ta đều dùng để nấu thuốc rồi, hiện giờ ở đây vô cùng thiếu nước.

Phương Vân vung tay lên, lập tức có binh sĩ đem tới mười mấy túi nước.

- Đa tạ!

Lão già quắc thước mừng rõ như điên, lập tức dẫn theo mấy lão giả nữa đem túi nước rời đi.

- Chu Hân, truyền lệnh xuống, binh sĩ dùng nước tiết kiệm lại xuống còn một phần năm.

- Vâng, đại nhân!

Sau khi ban bố mệnh lệnh này thì Phương Vân xuống ngựa, một mình đi quanh thôn trang này. Thôn trang này đúng là vô cùng tĩnh mịch, không hề có cảnh tượng chó sủa gà gáy gì cả.

Ở trong thôn, Phương Vân nhìn vào miệng giếng nước thì liền thấy giếng nước không hề có tí nước nào, ngay cả vách giếng cũng vô cùng khô cằn.

- Không nghĩ tới ngay cả nước ngầm cũng bị cạn!

Phương Vân nặng trĩu trong lòng. Thiếu nước là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Dưới tay hắn có tám vạn đại quân, số nước mỗi ngày dùng là một con số vô cùng khổng lồ, nếu như không có biện pháp bổ sung nguồn nước thì sợ rằng Phương Vân phải đối mặt với một vấn đề lớn...thiếu nước!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK