Mục lục
[Dịch] Hoàng Tộc Đại Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Yêu tộc các ngươi nếu như đã có lòng phản nghịch đối với triều đình, thì cũng nên sớm có giác ngộ sẽ có đại chiến! Hừ! Đại chiến chân chính thì sao chứ?

Âm thanh Thần Vũ hầu vang lên, giống như một vị thần trong trời đất vậy:

- Dũng Vũ hầu, Liệt Vũ hầu, giết họ!

- Dạ!

Dũng Vũ hầu, Liệt Vũ hầu nghe vậy thì trong mắt hiện lên thần sắc lãnh khốc, thân hình thoáng một cái đã song song hóa thành hai tia chớp, biến mất đi không còn thấy nữa.

Kính Thiên yêu hoàng, Lay Thiên yêu hoàng bị vây ở trong không gian biến sắc không thôi. Lúc trước, cả ba Yêu Hoàng tụ họp lại một chỗ còn không thể thắng được ba vị Võ hầu của Đại Chu, hiện tại chỉ còn có hai Yêu Hoàng thì càng không phải là đối thủ!

- Đế Yêu Hoàng!....Cứu chúng ta!

Kính Thiên yêu hoàng cùng Lay Thiên yêu hoàng đồng thời phát ra âm thanh cầu cứu, âm thanh này hóa thành một mũi tên đi sâu vào trong Mãng hoang.

- Hử?

Thần Vũ hầu hơi biến sắc, nói gấp:

- Lập tức giết bọn họ!

Âm thanh vừa phát ra thì Thần Vũ hầu cũng bước ra một bước, lập tức hư không chung quanh ầm ầm chấn động. Trong sự chấn động đó, Thần Vũ hầu đã hóa thành một đạo tử quang thật nhỏ với tốc độ đáng sợ xông về phía hai Yêu Hoàng.

Lê-eeee-eezz~!!

Một tiếng trường khiếu cuồn cuộn như sấm vang dội khắp không trung, Phương Vân còn không kịp có phản ứng thì thấy sâu trong Mãng hoang có một cột sáng còn chói mắt hơn mặt trời, xông thẳng lên trời cao. Cột sáng này vừa xuất hiện thì lập tức cả Mãng hoang cũng rung chuyển theo, mây đen cuồn cuộn tụ họp lại không thôi.

Trên bầu trời cũng chỉ trong thoáng chốc đã xuất hiện những tia chớp khổng lồ, chúng nhanh chóng xuyên qua mây đen. Chỉ trong chớp mắt đã giống như mạng nhện trải rộng tất cả mây đen.

- Thần Vũ hầu! Khẩu khí của ngươi lớn lắm!

Một âm thanh cao ngạo mà lãnh khốc vang dội khắp trời đất, cả bầu trời cũng vì giọng nói này mà yên tĩnh lại:

- Nếu như Toan Nghê yêu hoàng đã chết thì cả ba người cũng chôn cùng đi!

Sau khi âm thanh này phát thì Đế Yêu Hoàng thần bí cũng đã xuất thủ.

Phịch! Phịch!

Dũng Vũ hầu cùng Liệt Vũ hầu còn chưa tiến tới gần Kính Thiên yêu hoàng với Lay Thiên yêu hoàng thì đã bị hai cỗ lực lượng vô hình lấy tốc độ không thể hình dung đánh vào ngực của hai người. Chỉ nghe hai tiếng răng rắc vang lên, hoàng kim chiến giáp trên người hai người chỉ trong nổ mắt đã bị chấn bể, bay ra khắp bốn phương tám hướng.

Phốc!

Dũng Vũ hầu, Liệt Vũ hầu dường như bị thương rất nặng, tại chỗ phun ra một bụm máu tươi. Thân hình của hai người như một sao băng rơi xuống vậy, bay ra xa khỏi bầu trời.

Hầu như là đồng thời, trong lòng Thần Vũ hầu cũng nổi lên cảnh giác, hắn phản ứng cực nhanh. Ngay lúc còn cách hai vị Yêu Hoàng kia khoảng năm mươi trượng thì bỗng nhiên tung một chưởng ra.

Ầm!

Hai đạo kình khí chạm vào nổ tung lên! Thần Vũ hầu hét thảm lên một tiếng rồi bị một cổ lực lượng chấn lui ra sau! Nơi thân thể hắn đi qua còn lưu lại một đường khí lãng rất rõ!

- Tốt! Không hổ danh là vị Võ hầu xếp thứ hai của Đại Chu! Nhưng mà, ta cũng muốn xem thử ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!

Âm thanh vừa phát ra thì lôi vân lại tụ lại, một cái yêu trảo khổng lồ vô cùng sắc bén từ trong lôi vân xuất hiện, cơ hồ cùng đánh tới cả Thần Vũ hầu, Liệt Vũ hầu với Dũng Vũ hầu.

Thấy bàn tay to này thì Phương Vân cũng hít sâu vào một hơi. Hung thú thượng cổ Phỉ do hắn biến hóa ra đã cao hơn ngàn trượng, nhưng so với cái yêu trảo khổng lồ này thì cũng giống như là một lão ưng đang chuẩn bị chộp một con gà con vậy!

- Đế Yêu Hoàng, chiến tranh đã kết thúc, lui đi!

Nhưng vào lúc này, có một âm thanh bình thản từ trong hư không truyền ra. Trong âm thanh này lại ẩn chứa một cỗ lực lượng kỳ dị, tựa hồ có thể vuốt nhẹ lên lòng người bị thương, làm cho lòng người an tĩnh lại!

Phịch!

Ở ngay chỗ truyền ra âm thanh đó, hư không bỗng bị tách làm đôi ra rồi có một thanh trường kiếm hoàng kim xé không bay tới. Chuôi trường kiếm hoàng kim này có hình dáng cổ xưa, lộ ra một cổ khí tức uy nghiêm mà tôn quý.

Đây là một thanh kiếm của một đại Đế!

Ầm!

Từ trên thanh trường kiếm hoàng kim này phát ra một cỗ kiếm khí sắc bén, nó chỉ nhẹ nhàng lướt qua hư không một cái thì đã cuốn cả Thần Vũ hầu, Dũng Vũ hầu cùng Liệt Vũ hầu vào trong, sau đó mạnh mẽ chạm vào cái yêu trảo khổng lồ kia.

Ầm!

Sau tiếng nổ đó, đạo kiếm khí cùng yêu trảo khổng lồ đồng thời hóa thành hư vô.

- Thánh Vũ hầu!

Âm thanh của Đế Yêu Hoàng từ trong lôi vân truyền ra, âm thanh lạnh đến nỗi như muốn kết thàng băng.

Trường kiếm hoàng kim dài đến mấy ngàn trượng lúc này ở trong hư không co rút lại, cuối cùng thành một thanh kiếm dài ba xích. Thanh kiếm của đại Đế này lẳng lặng huyền phù ở trong hư không thôi mà hư không ở chung quanh nó cũng bị bẽ gãy liên tục, dường như là đang há miệng nói chuyện với nó vậy. Nhưng trong hư không cũng không có âm thanh gì phát ra, chỉ có một cỗ ý chí cường đại dường như đang lẩn quẩn trong hư không:

- Đế Yêu Hoàng, chuyện này nên chấm dứt ở đây chứ! Chuyện này cũng là do Yêu tộc các ngươi vén lên trước, nếu như Yêu tộc các ngươi còn muốn đấu thì có thể Thần Vũ hầu, Dũng Vũ hầu, Liệt Vũ hầu sẽ vẫn lạc tại đây, nhưng ta chắc chắn bên Yêu tộc các ngươi sẽ còn chết nhiều hơn....bao gồm cả Đế Yêu Hoàng ngươi cũng không nhất định có thể sống sót được!

- Hừ! Thánh Vũ hầu, ngươi đang uy hiếp bổn tọa sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi cầm Địa Hoàng kiếm là bổn tọa sợ ngươi?

Một cỗ ý chí cường đại mà âm u khác từ trong hư không truyền ra, chính là Đế Yêu Hoàng thần bí nói chuyện.

- Ta chỉ là luận sự!

Ý chí của Thánh Vũ hầu bình tĩnh, không hề có chút thay đổi :

- Lần chiến tranh này, chúng ta chỉ xuất động ba cường giả Thiên Trùng cảnh, cũng không có phá tan hiệp nghị ban đầu cùng Yêu tộc. Toan Nghê yêu hoàng chết cũng chỉ có thể trách tài nghệ hắn không bằng người khác! Nói tiếp đi, chiến tranh lần này cũng là do Lay Thiên yêu hoàng bên các ngươi phái tứ đại Viên Vương đi quấy nhiễu Dương Hoằng trong việc thu hồi máu huyết hung thú trước, các ngươi còn có gì để nói?

Trong lần chiến tranh này, Đại Chu hoàng triều phái bốn Võ hầu. Bất quá, tuy Dương Hoằng đã đạt đến Võ hầu, nhưng mà còn chưa đạt đến Thiên Trùng cảnh, cũng không có tính là phá tan hiệp nghị!

Đế Yêu Hoàng trầm mặc một hồi lâu, cười lạnh nói:

- Tốt! Tốt! Đạo lý cũng cho Đại Chu các ngươi chiếm hết! . . . Trở về nói cho các vị Nhân Hoàng Đại Chu các ngươi biết, chuyện này sẽ không cứ như vậy kết thúc! Kính Thiên, Lay Thiên, các ngươi còn chưa về ư?

Ý chí của Đế Yêu Hoàng đột nhiên quay lại, quát to lên.

Kính Thiên yêu hoàng cùng Lay Thiên yêu hoàng run cả người lên, có thể nói lần này là tìm được đường sống trong cõi chết. Thân hình thoáng một cái, hai người lập tức hóa thành hai đạo hắc tuyến bay về Mãng hoang.

- Thần Vũ hầu, đem thi thể của Toan Nghê yêu hoàng trả lại cho bọn họ đi!

Trường kiếm hoàng kim xoay lại tới bên cạnh Thần Vũ hầu nói. Rồi không đợi Thần Vũ hầu trả lời, nó đã xé rách hư không rồi biến mất đi.

Thần Vũ hầu khẽ gật đầu, chân của hắn hơi rung động một chút thì thi thể của Toan Nghê yêu hoàng dưới chân đã lóe lên một cái rồi biến mất đi. Lúc này bọn họ đang ở rất cao trên bầu trời, với khoảng cách như vậy thì các binh lính bình thường không thể thấy gì được cả.

Đại Chu hoàng triều lần này ra quân cũng chỉ là làm kinh sợ, giương oai với tứ phương. Trả lại thi thể của Toan Nghê yêu hoàng tuy có thể làm bớt đi lửa giận của cao tầng Yêu tộc, nhưng tuyệt không thể để cho các binh sĩ bình thường nhìn thấy, nhằm tránh làm tổn hại quân uy cùng tinh thần của quân đội Đại Chu!

- Hừ!

Đế Yêu Hoàng nhìn Thần Vũ hầu trả lại thi thể Toan Nghê yêu hoàng thì hừ lạnh một tiếng. Bỗng có nhiên một tia sáng lóe đi, cả thi thể của Toan Nghê yêu hoàng bị một cổ lực lượng vô hình cuốn lấy rồi biến mất không thấy nữa!

Đế Yêu Hoàng vừa đi thì lôi vân cũng nhất thời tan biến, bầu trời lần nữa lộ ra!

- Quả nhiên trận chiến này cũng chỉ nhằm kinh sợ Mãng hoang !

Phương Vân nhìn bầu trời, thầm nghĩ. Thánh Vũ hầu tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Mặc dù hắn không nghe được cuộc nói chuyện của Thánh Vũ hầu cùng Đế Yêu hoàng, nhưng suy nghĩ một chút thì cũng đoán được nội dung trong đó.

- Đại chiến ở Mãng Hoang, xem ra đã kết thúc ở đây!

Thân thể Phương Vân thoáng một cái đã tản đi thân thể hung thú thượng cổ, lần nữa biến thành người thường. Tu vi của hắn cũng từ tám con thiên long lực quay trở lại một con thiên long lực, đây cũng là chuyện không cách nào tránh được.

Địa Biến chi pháp chỉ là một môn công pháp, tuyệt học, chứ không thể nào tăng lên được tu vi cả. Nhưng mà, số công lực mà pháp môn này giúp tăng lên cũng thật là kinh người. Tám lần...bất kỳ công pháp nào trên người Phương Vân hiện giờ cũng không thể đạt được hiệu quả như vậy!

- Trước tiên thu lại mấy tên Yêu Quân đã!

Phương Vân cũng mặc kệ những người khác nhìn mình sau khi thấy mình từ hung thú về lại thành người thường. Vội vàng lướt thân đi đến chiến trường ở phía đông ban nãy.

Tám tên Yêu Quân do Thanh Mộc yêu quân cầm đầu ban nãy, đã lợi dụng lúc Phương Vân thi triển Địa Biến chi pháp mà lui đi mất. Mất hết mục tiêu, tám đại Yêu Quân do Phương Vân phong ấn lập tức theo ý của Phương Vân đi tấn công các Yêu tộc khác.

Lúc mà Yêu tộc tan tác lui vào trong Mãng Hoang thì tám đại Yêu Quân do hắn phong ấn cũng đuổi theo giết vào tận Mãng Hoang. Những Yêu Quân đó, ai cũng có tu vi Địa Biến cảnh cả, đối với Phương Vân bây giờ mà nói là hết sức trân quý, không thể nào lãng phí được.

- Trở lại cho ta!

Thân hình Phương Vân lóe lên mấy cái, đã lập tức hiện ra ở ngoài mấy dặm, rồi khẽ vung tay lên. Trong hư không bỗng nhiên xuất hiện nhiều đạo thân ảnh đi đến, đó chính là tám đại Yêu Quân bị hắn phong ấn. Tám tên Yêu Quân này khẽ bay lên rồi vào trong bức họa hoàng kim, lại biến thành các cộc gỗ như ban đầu.

Sau khi thu hồi tám đại Yêu Quân xong thì Phương Vân cũng kệ những Yêu tộc đang tan tác chạy đi kia, trực tiếp trở thân về lại trong chiến trường. Lúc này, đại quân đang quét dọn chiến trường, kiểm kê thi thể, ghi chép chiến công rồi.

Có thể nói việc ghi chép chiến công trên chiến trường là một việc vô cùng phiền phức. Đối với những binh lính bình thường thì sau khi giết chết đối thủ xong, sẽ có lưu lại một số đồ vật để làm bằng chứng như: Đỉnh đầu, lỗ tai, da đầu, bàn tay...

Nhưng đối với tướng quân, tướng lãnh...thì lại hoàn toàn khác. Giống như Phương Vân giết địch nhiều như vậy thì không thể có cách nào mang theo hết được. Cho nên, đối với các tướng quân, tướng lĩnh...thì bọn họ thông thường chỉ báo đại khái số địch đã giết được.

Nói như vậy, cũng không phải là không có xuất hiện tình huống nói dối số lượng địch mình đã giết được trong chiến đấu, tuy nhiên, trường hợp này phải nói là vô cùng hi hữu. Đại Chu hoàng triều đối với các tình huống báo quân công giả, làm chiến công giả tạo sẽ có hình phạt xét xử vô cùng lãnh khốc!

Cho dù là cấp bậc vương hầu, nếu như phát hiện tình huống như vậy, rồi được xác định thì sẽ lập tức bị lột bỏ tước vị, bỏ tù! Trực tiếp từ một vương hầu cao cao tại thượng cách chức làm tù phạm, tôi tớ đê hèn, cho dù trước kia có lập nhiều công lao đến đâu cũng không làm được gì cả. Hơn nữa, con cái trong dòng họ cũng vĩnh viễn làm người tôi tớ cho triều đình!

Đại Chu hoàng triều luôn xử phạt sâm nghiêm đối với các tình huống như thế!

Cho nên, mỗi khi báo quân công sau chiến đấu thì rất ít khi xuất hiện tình huống như vậy, nếu không muốn nói là không có. Dù sao, nếu ngươi không biết ngươi đã giết bao nhiêu địch nhân, thì đồng đội, chiến hữu bên cạnh ngươi lại luôn biết. Một khi bị phát hiện có sai lệch thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng!

- Đại nhân!

Phương Vân vừa mới xuất hiện trên chiến trường không lâu thì lập tức nghe được tiếng gào thét của ba người Quản Công Minh, Chu Hân, Sở Cuồng. Cả ba người đều đang đi qua đây, vẻ mặt phấn khích vô cùng! .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK