Mục lục
[Dịch] Hoàng Tộc Đại Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với một số vương công tử đệ, tuổi tác so với thiên phú còn quan trọng hơn. Năm mười bốn, mười lăm tuổi, có lẽ bọn họ còn lâu mới bằng Phương Vân, nhưng bọn hắn lại có lợi thế là đã ra đời sớm hơn Phương Vân đến hơn bốn năm.

"Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Đơn đả độc đấu, chúng ta không phải là đối thủ của họ. Không bằng để cho hai người bọn họ đấu với nhau trước một trận, sau khi lưỡng bại câu thương, ta sẽ ra trận. Một kích đánh bại tất cả, cướp lấy vị trí thứ nhất của đấu võ."

Khong ít người ánh mắt đảo quanh, trong đầu nghĩ tới chú ý của mọi người.

- Không trách võ đạo của nàn tăng nhanh như vậy, thì ra là nuốt Hoàng Đạo Kim Đan.

Câu nói đầu tiên của Phương Vân đã dò xét ra gốc gác của Thanh Sưởng công chúa. Danh tiếng của Hoàng Đạo Kim Đan quá vang xa, loại vật này hoàng thất cũng không có nhiều lắm. Thế nhưng Thanh Sưởng công chúa lại có được một quả.

- Muốn rửa nhục sao? Hừ, không phải là ta xem nhẹ ngươi, đừng nói là ngươi nuốt một quả Hoàng Đạo Kim Đan. Cho dù ngươi có nuốt thần đan cũng không phải là đối thủ của ta. Như vậy đi, nếu như ngươi đã tràn đầy tự tin như vậy, chúng ta không ngại hãy đánh cược một lần nữa. Ta cá là lần này ngươi sẽ thua bởi ta.

- Ngươi!

Thanh Sưởng công chúa giận đến mức muốn sôi máu lên, nàng vốn nghĩ sau khi lộ ra điều đó thì có thể trấn áp được Phương Vân, không nghĩ tới người này lại cuồng vọng đến mức như vậy.

- Phương Vân, ta ra đời sớm hơn ngươi, tu luyện sớm hơn ngươi, thân phận so sánh với ngươi càng thêm tôn quý, thiên phú tài trí hơn người. Những loại bảo vật như Địa Cấp châu, Hoàng Đạo Kim Đan, ta cái gì cần có cũng đều có. Cẩu nô tài, ngươi rốt cuộc tại sao phải cùng với ta đấu?

Thanh Sưởng công chúa trong mắt muốn phun ra lửa, một hơi nói ra.

- Không sai, ngươi có thiên phú cùng với vô cùng công pháp linh dược. Nhưng ngươi càng mạnh, ở trước mặt ta thì lại càng thê thảm hơn thôi. Ở trước mặt Phương Vân ta, ngươi vĩnh viễn không xứng đáng nói tới bốn chữ 'Thiên phú võ đạo'. Ta chỉ ra một chiêu, chỉ một chiêu liền đánh bại ngươi. Quét sạch hoàn toàn tôn nghiêm của ngươi, để ngươi sau này trước mặt ta vĩnh viễn không có ý niệm phản kháng trong đầu!

Phương Vân nói lại cũng cứng vô cùng, hai người ngày càng đối chọi gay gắt hơn.

- Phương Vân, chú ý tới lời nói của ngươi!

Quan chủ khảo nhíu mày, nhìn thấy trận đấu này đã có chút biến đổi, hắn phải lên tiếng cảnh cáo.

Phương Vân làm bộ như không nghe thấy. Ở trong lòng hắn có một loại vọng động mãnh liệt. Kiếp trước, cả nhà hắn chính là bị hoàng thất quy thành kẻ phạm tội, giết cả nhà tịch thu gia sản. Đối với hoàng thất, hắn có một loại ý niệm nghịch phản trong lòng. Tuy Thanh Sưởng công chúa phái người khắp nơi làm khó hắn, nhưng lại khơi dậy ngạo khí trong lòng của hắn.

Hoàng thất thì thế nào? Công chúa thì thế nào? Ta muốn mạnh mẽ đạp xuống, không chút nể tình!

- Phương Vân!!!

Thanh Sưởng công chúa dường như muốn giận điên lên, nàng đột nhiên từ trong lồng ngực lấy ra một quyển sách màu vàng, ném lên trên mặt đất.

- Đây là quyền phổ của Hám Thế Hoàng Quyền, nếu như ngươi thắng. Cuốn quyền phổ này sẽ thuộc về cho ngươi!

- Hám Thế Hoàng Quyền!!

Thấy cuốn quyền phổ này từ trong ngực của Thanh Sưởng công chúa bay ra, rơi trên mặt đất. Các sĩ tử Đại Chu chung quanh liền muốn sôi lên, dường như muốn không nhịn được, cướp lấy quyền phổ.

- Quyền phổ của Nhân Hoàng a, đây là do hoàng gia tìm hiểu biết bao nhiêu công pháp bí quyết trong bảo khố mới sáng tạo ra a! Một quyển quyền phổ này, ngay cả các vương hầu có chiến công hiển hách của Đại Chu cũng muốn chiếm lấy. Nàng lại cứ như vậy mà ném ra trên mặt đất a!

Mọi người chung quanh thấy một màn này, cũng nhịn không được nói to ở trong lòng "Đồ phá của"!

Ầm!

Dưới chân dùng sức một chút, cả tòa Thất Sát điện liền lắc lư xuống. Thanh Sưởng công chúa vội vàng xông tới chỗ Phương Vân, cổ tay run lên, trường tiên nóng rực xông tới, hóa thành một con hỏa mãng khổng lồ, cuốn Phương Vân vào.

- Chiêu thứ nhất! Ta mời!

Phương Vân đứng ngạo nghễ bất động, tùy ý để trường tiên của Thanh Sưởng công chúa xoắn tới. Vào giây phút trường tiên cuốn lên, khí tràng của Phương Vân đột nhiên phóng ra ngoài. Hào quang vô cùng vừa xông ra, chỉ nghe thấy âm thanh cười khúc khích cùng với tiếng 'xoẹt' vang lên, cây trường tiên được làm từ da của hỏa mãng trong tay Thanh Sưởng công chúa đã bị một cỗ lực lượng bá đạo chấn thành từng mảnh nhỏ, bay ra xa.

Sau một khắc đó, hai khí tràng một tối đen một vàng vội vàng đụng vào nhau. Trong lúc mọi người đang khiếp sợ thì khắp mặt đất lộ ra những vết nứt ngang dọc qua lại với nhau, tiếng kim loại bị nứt vang khắp cả đại điện.

- Trời ạ, hai kẻ điên này. Đây chính là vật liệu được thiên truy bách luyện rồi hòa tan a. Mỗi một viên đá có thể thừa nhận được lực đánh vào đến mấy ngàn cân, thế mà lại bị bọn họ khinh thường đánh cho đến nỗi rách toát như vậy!

Mọi người khiếp sợ há to miệng, không thể tin được đây lại là kết quả của việc hai khí tràng của hai người thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đụng vào nhau.

- Làm sao có thể! Ta có Địa Cấp châu, lại nuốt Hoàng Đạo Kim Đan vào. Thực lực của ta bây giờ, cho dù là ba cao thủ Khí Tràng cấp đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của ta. Thực lực như vậy đã là đệ nhất Khí Tràng cấp. Tại sao lực lượng khí tràng của hắn so với ta còn mạnh hơn!

Vẻ mặt của Thanh Sưởng công chúa không thể tin nổi. Hoàng Đạo Kim Đan a. Vương hầu Đại Chu cũng không có nuốt qua thần đan như vậy. Hai mươi năm mới luyện ra được một viên. Nàng cho dù thế nào cũng không tin Phương Vân lại có thể bằng với mình được.

Cái tên cẩu nô tài, con của dân đen này sao lại có thể đứng cao cùng với nàng!

Thanh Sưởng công chúa có cảm giác bị người khác tát cho một cái bạt tai thật mạnh. Thực lực của Phương Vân mạnh mẽ làm cho tất cả ánh hào quang trên đỉnh đầu của nàng trở nên ảm đạm thất sắc.

- Hoàng Đạo Kim Đan thì thế nào? Hai mươi năm luyện ra được thì thế nào. Ở trước mặt trái quả kia, loại vật này căn bản cũng chỉ như là cải trắng mà thôi.

Phương Vân cũng không có kinh ngạc. Hắn dùng chính là trái quả do một cường giả Thoát Thai cảnh đỉnh phong lấy một thân võ đạo tuyệt thế làm căn cơ bồi dưỡng, trải qua không biết bao nhiêu năm mới có thể tạo thành. Linh khí cũng chỉ là thứ yếu, nhưng căn cơ võ đạo mới chính thực sự là trân quý nhất, so với Hoàng Đạo Kim Đan còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Nếu như không phải cảnh giới hiện tại của Phương Vân quá thấp, không cách nào hấp thu hoàn toàn được thì Thanh Sưởng công chúa hiện tại ngay cả tư cách đứng chung một chỗ với hắn cũng không có, cho dù nàng có dùng Hoàng Đạo Kim Đan đi chăng nữa.

- Ta tuyệt đối không thể thua hắn!

Thanh Sưởng công chúa khẽ cắn răng, nhân lúc khí tràng bị phá vỡ, song phương đồng thời lộ ra sơ hở, lấy tốc độ cực nhanh xông tới Phương Vân. Tay phải vừa nhắc, liền sử dụng tuyệt học mạnh nhất, Hám Thế Hoàng Quyền.

Ầm!

Trong tiếng rồng ngâm rung trời, quyền khí hóa thành Ngũ Trảo Kim Long chụp tới Phương Vân.

Bịch!

Phương Vân vận dụng sức ở dưới chân, thân thể liền giống như mũi tên đã rời cung xông về phía Thanh Sưởng công chúa. Quyền khí hóa thành Ngũ Trảo Kim Long vừa chạm mặt, tay phải của Phương Vân hóa quyền, đột nhiên đánh ra. Chỉ thấy trong chốc lát nắm đấm của cả hai người giao nhau, lập tức muốn đánh giáp lá cà.

Đột nhiên....

Nội lực của Phương Vân rung lên, thân thể lướt qua một chút, đồng thời hai quả đấm tung ra, nhất thời ở lồng ngực lộ trốn. Trong một phút cực nhanh, Ngũ Long quyền khí của Thanh Sưởng công chúa đã nặng nề đánh lên trên lồng ngực của Phương Vân, mà thiết quyền của Phương Vân cũng bổ vào bụng của Thanh Sưởng công chúa - Lại là cách đánh lưỡng bại câu thương!

Răng rắc!

Ngũ Long quyền khí bá đạo đánh vào lồng ngực của Phương Vân, ngay lập tức từ trong thân thể của Phương Vân truyền đến tiếng xương cốt gãy cách cách. Lồng ngực của Phương Vân thoáng cái đã sụp đổ, máu tươi trong nháy mắt đã nhuộm đỏ cả cái áo ngắn màu trắng.

Mà dường như cũng đồng thời, thiết quyền của Phương Vân cũng lấy thế lôi đình vạn đánh, đấm vào trên bụng của Thanh Sưởng công chúa. Một lần cuồng bạo thi triển, nội lực ở bên trong Thanh Sưởng công chúa đã hết, lực mới không thể sinh, đây chính là lúc suy yếu nhất. Thiết quyền đánh vào đan điền của nàng, lúc này bạo phát.

Ầm!

Thanh Sưởng công chúa bị cỗ lực lượng trong cơ thể bộc phát bị đánh bay ra ngoài, phịch một tiếng quỳ rạp trên mặt đất. Cách nàng ngoài hai trượng, chân của Phương Vân vẫn đứng ở trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích. Bộ ngực của hắn đỏ sẫm, khóe miệng đẫm mái, nhưng thần thái vẫn cao ngạo đạm mạc, lạnh lùng nhìn Thanh Sưởng công chúa đang quỳ ở trên mặt đất, dường như không hề có chút thống khổ nào.

- Ngươi!

Thanh Sưởng công chúa vẻ mặt tái nhợt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Phương Vân. Bộ ngực cao thẳng bởi vì xúc động vô cùng mà rung động không ngừng.

Nàng không nghĩ tới Phương Vân lại ác như vậy. Căn bản là không có né tránh quả đấm của nàng. Trong dự đoán của nàng, lúc này mới chỉ là quyền đối quyền, cuộc chiến của hai người hẳn mới chỉ bắt đầu. Nhưng Phương Vân không ngờ lại làm cho cái mới bắt đầu này đẩy nhanh vô cùng, trực tiếp nhảy vọt thành kết cục!

Thanh Sưởng công chúa lần đầu tiên có cảm giác là mình đã nhìn lầm Phương Vân. Vị thiếu niên có thân thể gầy yếu này xuất thân kém xa nàng. Nhưng ở trong thân thể gầy yếu đó lại ẩn chứa một cỗ năng lượng đáng sợ. Khí hắn làm ra quyết định lưỡng bại câu thương, đã toát ra cái ý chí âm tàn kia, làm cho lòng người phải kinh sợ.

- Võ đạo, chính là trọng ở tinh thần cùng với ý chí!

Phương Vân cuối cùng đã mở miệng, thanh âm bình tĩnh làm cho người khác phải sợ hãi.

- Ta thừa nhận, cảnh giới cùng với thực lực của ngươi kém không nhiều so với ta. Nhưng tinh thần cùng với ý chỉ của ngươi lại thua ta một bậc.

- Trận đấu võ này đối với ngươi mà nói, chẳng qua chỉ là một cuộc chơi. Tâm tình của ngươi, từ lúc bắt đầu đã là như vậy. Tâm tình như vậy, cho dù ngươi có khổ luyện thêm mười năm, nuốt nhiều đan dược hơn nữa cũng không phải là đối thủ của ta! Hôm nay, nếu như ta không có nương tay, hiện tại ngươi là người đã chết!

Nói xong câu đó, Phương Vân cũng không có nhìn qua Thanh Sưởng công chúa. Ống tay áo vung lên, trực tiếp hướng về phía đại điện, cước bộ chậm rãi mà kiên định.

Ở phía sau hắn, Thanh Sưởng công chúa nghe được một câu cuối cùng, trong lòng rốt cục một mảnh tro tàn.

- Ta cùng với hắn, chênh lệch lớn đến như vậy sao?

Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, Thanh Sưởng công chúa liền ngất đi.

- Công chúa, công chúa!

Mấy tên tiểu cung nữ, tiểu thái giám quá sợ hãi, bước nhanh đi lên.

- Phương Vân, trong con mắt của ngươi không hề có hoàng thất! Nương nương sẽ không bỏ qua ngươi!

Một tiểu thái giám quay đầu, nhìn Phương Vân gầm hét lên.

- Mấy người nô tài các ngươi, không cần nhiều nói. Đem nàng mang về là được.

Phương Vân khoát tay áo, thong dong bình tĩnh.

- Được rồi, không cần lo lắng. Phương Vân nói không sai, hắn quả thật nương tay rồi. Công chúa hiện tại đã bất tỉnh, chẳng qua là bởi vì nội lực cắn trả. Trở về điều tức một thời gian ngắn là tốt. -- cuộc tranh tài này, Phương Vân thủ thắng!

Trong Thất Sát điện, quan chủ khảo thỏa đáng đứng dậy, lớn giọng nói. Ánh mắt nhìn qua thân ảnh của Phương Vân, trong mắt của quan chủ khảo cũng hiện lên vẻ khiếp sợ cùng với tán thưởng. Một trận giao thủ vừa rồi, nhìn giống như là quyền đối quyền, nhưng kết quả lại không hề giống nhau. Quyền lực của Thanh Sưởng công chúa là bộc phát ở bên ngoài, uy lực so ra kém xa với quyền lực bộc phát tại đan điền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK