Tất cả mọi người đều cười, trong lòng cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Bị hai người náo loạn một phen, Phương Vân lại chợt nhớ tới một thứ quả màu đỏ nằm trong túi không gian, liền lấy ra
Thứ quả này được đại trưởng lão Thánh Vu Giáo đặt tại một ô riêng trong túi không gian, mà không để chung với ô linh hoa dị thảo. Bởi vậy mà Phương Vân mới chú ý đến nó.
Quả vừa được lấy ra, mọi người lập tức ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, lập tức cảm thấy thương thế ở trên người đột nhiên tốt lên rất nhiều. Cảm giác khác thường, chúng nhân liền tập trung nhìn trái cây nằm trên tay Phương Vân.
“Bạch Cốt Sinh Cơ Quả!”
Doãn Vi Lương tỏ vẻ khiếp sợ.
‘Thứ gì vậy?”
Phương Vân nhíu nhíu mày, buột miệng nói ra một câu không mấy ý nghĩa
Doãn Vi Lương hít sâu một hơi nói: “Cây là một trong những tài liệu quan trọng để luyện chế ra Cửu Chuyển Sinh Tử Đan. Chỉ cần có mùi hương của nó lập tức có thể kéo người sắp chết trở lại, huyết nhục tái tạo trở lại trạng thái ban đầu ngay lập tức. Ngoài ra, Cửu Chuyển Sinh Tử Đan còn có hiệu quả đề thăng công lực cực mạnh, có thể giúp việc đột phá bình cảnh.”
Thập Tam hoàng tử ở bên cạnh cũng lộ ra thần sắc rung động. Hắn biết rõ Cửu Chuyển Sinh Tử Đan. Trong hoàng thất cũng có vài viên, nhưng đây là thánh phẩm chữa thương, cực kỳ quý hiếm. Hơn nữa loại đan dược này rất khó luyện chế.
Quả nhiên, vừa nói xong Doãn Vi Lương liền nhíu mày, ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nhưng mà Cửu Chuyển Sinh Tử Đan rất khó luyện chế. Chủ vị của nó có hơn mười loại. Còn Bạch cốt Sinh Cơ quả tuy rằng là thứ trân quý nhất nhưng cũng chỉ là một trong số đó thôi. Còn các tài liệu khác, trên cơ bản ở Trung thổ đã bị diệt sạch rồi. Lấy hoàn cảnh hiện tại cũng không quá có khả năng sinh trưởng được.” Doãn Vi Lương nói đến đây có chút tiếc hận: “Trái cây này nếu dùng đơn độc thì quá lãng phí. Mặc dù có thể tạo ra sinh cơ, nhưng lại bị thiệt mất không biết bao nhiêu nguyên khí.”
Phương Vân thản nhiên cười, thuận tay đặt nó trở lai túi không gian. Hiện tại hắn không thiếu những thứ như thế này, đương nhiên biết luyện chế cửu Chuyền Sinh Tử Đan. Hắn vốn có tính nhẫn nại, cho nên cứ chờ, nếu có duyên thì sớm muộn gì cũng có ngày luyện thành.
Thập Tam hoàng tử chỉ đứng xem ở bên cạnh: Là chủ nhân tất có khí lượng của chủ nhân. Hắn đương nhiên sẽ không cướp đoạt đồ của thủ hạ. Hơn nữa hiểu biết của hắn về bảo vật không hề ít hơn so với bọn Phương Vân.
“Phía trước có một hoang cốc. Nơi âý so với nơi này còn nguy hiểm hơn. Sau khi nghỉ ngơi xong, các ngươi cùng ta đi đến đó. Thực lực của thần thú ở nơi đó đều mạnh hơn, cơ bản thì đều tương đương với cường giả Thiên Trùng Cảnh. Các ngươi cứ ở bên cạnh ta là được!”
Thập Tam hoàng tử thản nhiên nói. Sắc mặt mọi người thoáng cái liền thay đổi, ở đây chỉ là hung thú ,bọn họ còn không đối phó được, nếu còn mang bọn họ đến nơi ở của những thần thú Thiên Trùng Cảnh, chẳng phải là muốn bọn họ chết cả hay sao?!
Bầu không khí nhất thời trầm lặng. Tuy rằng Thập Tam hoàng tử nói chủ yếu để hắn đối phó, bọn họ chỉ đi theo. Nhưng một thần thú Thiên Trùng, chỉ ngẫu nhiên đánh nhầm một cái không phải bọn họ sẽ đi tong cả hay sao?
Lòng Phương Vân cũng trầm xuống. Thần thú nằm trên bảng Thiên Cương và Địa Sát như thế nào hắn biết rất rõ.
Ba mươi sáu thần thú Thiên Cương.
Đứng đầu là Chân Long(chín con).
Đứng hàng thứ hai là Phượng Hoàng.
Đứng thứ ba la Côn Bằng.
Đứng thứ tư là Tam Túc Kim Ô(Là thần thú phun lửa mạnh nhất trong thiên địa).
Đứng thứ năm là Lôi Thần.
Đứng thứ sáu là Cửu Phượng.
Đứng thứ bảy là Ứng Long.
Đứng thứ tám là Kế Mông.
Đứng thứ mười là Đổng Ngưu.
Đứng thứ hai mươi bảy là Cùng Kỳ.
Còn bảng bảy mươi hai hung thú Địa Sát thì bao gồm
Đứng đâu là Bạch Hổ (Một con).
Đứng thứ hai là Huyền Vũ (Một con).
Đứng thứ ba là Thao Thiết.
Đứng thứ tư là Đảo Ky.
Đứng thứ năm là Cửu Anh.
Đứng thứ sáu là Kính Tiêm.
Đứng thứbảy là Tiết Bính.
Đứng thứ mười chín là Phỉ (Một bầy).
Trong bảng Thiên Cương Địa Sát, lấy chân long lực làm tiêu chuẩn, bằng với trăm thiên long lực, vạn phi long lực. Bạch Hổ tuy có khả năng bay lên không quy về thần thú nhưng trong cơ thể nó lại đối ứng với bảy mươi hai tầng Địa Sát cho nên vẫn liệt vào những hung
thú Địa Sát, Huyền Vũ nhờ vào khả năng phòng ngự kiên cố cũng được liệt vào một trong bảy mươi hai hung thú địa sát cùng với Bạch Hổ. Chân Long, Phượng Hoàng, Bạch Hổ, Huyền Vũ là bốn con mạnh nhất trong bảng Thiên Cương Địa Sát, được gọi là tôn sư. Sau đó sẽ là Côn Bằng, Tam Túc Kim ô, mặc dù không phải là rồng hay phượng, nhưng cũng là những tôn quý trong thiên địa. Chân Long, Phượng Hoàng, Bạch Hổ, Huyền Vũ là bốn chí tôn trong thần thú.
Thần thú Thiên Cương chỉ có ba mươi sáu con, con đứng ở vị trí thấp nhất cũng tương đương với cường giả Thiên Tượng sơ cảnh năm thiên long lực. Còn bảy mươi hai hung thú Địa Sát thấp nhất thậm chí còn chưa đạt đến một thiên long lực chỉ tương đương với cường giả Địa Biến Cảnh. Bởi vậy thần thú Thiên Cương mạnh hơn hung thú Địa Sát, hơn nữa Chân Long, Phượng Hoàng cũng mạnh hơn so với Bạch Hổ và Huyền Vũ, như vậy thực sự cũng phù hợp với cách nói như trên.
Tuy nhiên đây cũng không phải là nói thần thú đứng cuối cùng trên bảng Thiên Cương cũng tương đương với hung thú đứng đầu của bảng Địa Sát. Bởi lẽ ít nhất thì Bạch Hổ cũng chỉ kém Chân Long và Phượng Hoàng một chút.
Thân thể của hung thú mạnh mẽ hơn võ giả nhân loại rất nhiều. Cho nên mục đích của Địa Biến Pháp và Thiên Tượng Pháp chính là vì muốn kết hợp thân thể cường đại của hung thú, thần thú với trí tuệ của nhân loại, sinh ra một tồn tại mạnh mẽ hơn. Giống như việc Phương Vân dùng tinh huyết của Phỉ để thi triển Địa Biến Pháp khi trước, đạt tới tám thiên long lực, đã ngang bằng với thần thú ở phía dưới bảng Thiên Cương. Trong đó tình, trạng đề thăng của Địa Biến Pháp còn phải dựa vào thực lực của võ giả. Thực lực võ giả càng cao, thì thực lực khi hóa thành hung thú càng mạnh. Nhưng điều này cũng không phải là tuyệt đối.
Thần thú, hung thú Thiên Cương, Địa Sát khi chuyển sang đẳng cấp võ giả nhân loại có thể so với Địa Biến Cảnh, Linh Tuệ Cảnh, Thiên Tượng Cảnh, Thiên Trùng Cảnh và vượt qua Thoát Thai Cảnh (Chân Long). Trong đó nếu như võ giả Thiên Tượng Cảnh đoạt được tinh huyết thần thú Thiên Trùng Cảnh, sử dụng Thiên Tượng Pháp thì thực lực mặc dù so với bản thân võ giả đó sẽ mạnh hơn rất nhiều, nhưng lại không hơn được lực lượng của thần thú Thiên Trùng Cảnh. Tới một mức độ nào đó thì có thể nói rằng bề ngoài thì rất giống nhau, nhưng trên mặt lực lượng, kỳ thực chính là yếu đi so với thần thú.
Bởi vậy mới nói rằng cần có sự tương hợp giữa võ giả và thần thú, hung thú mà người đó kết hợp để hóa thân. Uy lực của thần thú Thiên Trùng Cảnh chỉ có võ giả Thiên Trùng Cảnh mới có thể phát huy một cách chân chính.
Lúc này khi Thập Tam hoàng tử nói muốn đi đối phó với những thần thú Thiên Trùng Cảnh, chúng nhân không thể không biến sắc. Phải biết rằng kỹ năng thiên phú của nhiều thần thú Thiên Trùng Cảnh đều là kỹ năng quần công. Với thần thông thiên phú như vậy mỗi lần nó phát động tấn công sẽ giết cả một đám người. Đây không phải là chuyện đùa!
“Được ra sức phụ tá Thập Tam điện hạ chúng ta đương nhiên rất vui vẻ. Nhưng thần thú Thiên Trùng Cảnh quá mức nguy hiểm, thực lực chúng ta thấp kém, e rằng lực bất tòng tâm.” Một gã vương hầu nói.
Tuy rằng trên danh nghĩa là đáp ứng thần phục Thập Tam hoàng tử, nhưng không hề đáp ứng việc thay hắn chịu chết. Tốt xấu gì cũng là vương hầu triều đình, cho dù Thập Tam hoàng tử võ công cao tuyệt, địa vị cực kỳ tôn quý, nhưng nói thực ra thì quyền lực lại không hẳn đã hơn so với các vương hầu, họ chưa hẳn đã cần phải ở dưới trướng hoàng tử.
Lưu Triệt quét mắt nhìn mọi người, trong ánh mắt hiện lên vẻ kỳ dị, sau đó lại nhìn về phía Bắc, thản nhiên nói: “Thần thú Thiên Trùng Cảnh rất khó kiếm được. Hơn nữa số lượng cực ít. Nếu có thể thu được một chút tinh huyết của chúng, đối với tiền đồ của các vị sau này sẽ có bang trợ cực lớn. Hơn nữa, những thần thú Thiên Trùng Cảnh mà ta lựa chọn đều là những thần thú thấp nhất. Gặp được bọn chúng cũng cực kỳ khó, bởi vậy nếu cứ chờ ở đây để chúng tự tìm đến là chuyện không thể. Hơn nữa, các ngươi cũng không cần phải nhúng tay vào.”
Nói đến đây Thập Tam hoàng tử lại liếc nhìn Phương Vân, ánh mắt đầy thâm ý: “ít nhất thì Phương Vân đại tướng quân cũng có thể giúp đỡ được chút ít. Ta đã tìm qua nơi này một lượt, không hề thấy cửa ra. Nếu như muốn rời khỏi nơi này đương nhiên chỉ còn cách đi về phía trước tìm kiếm. Còn nếu các vị muốn ở lại không gian này, ta cũng không thể nói gì thêm. Chỉ hi vọng các vị có thể trụ được với hung thú, thần thú ở nơi này mà thôi.”
Mọi người lập tức trầm mặc. Vĩnh viễn ở lại không gian này là chuyện không thể. Còn nếu thực sự ở lại, chính là tử lộ. Thập Tam hoàng tử lấy việc tìm đường cho nên không ai có thể cự tuyệt. Chỉ là khi nghĩ đến việc phải đối kháng với thần thú Thiên Trùng Cảnh, không ai cảm thấy dễ chịu.
Phương Vân liếc mắt nhìn Thập Tam hoàng tử, trong đầu liền có ý nghĩ khác.
Thập Tam hoàng tử này khiến Phương Vân cảm giác hắn không bao giờ bắn tên mà không có đích. Nhìn qua thì có vẻ như hắn rất lỗ mãng, nhưng Phương Vân cảm thấy hắn không hề đơn giản.
Phương Vân nheo mắt, lộ ra vẻ đăm chiêu. Phàm là đệ tử hoàng thất đều không thể tách rời khỏi bốn chữ: “dã tâm đế vương”. Bốn chữ này nếu như tìm về căn nguyên chính là hai chữ “binh nha”(theo chicken2nd hiểu thì có vẻ là bình tâm quân thần), nhưng ngoài ra còn là bốn chữ “quân tâm khó dò”. Làm thần tử có thể đoán được ý quân vương đương nhiên sẽ rất tốt, nhưng nếu như đoán ra cả thì lại phiền phức, còn không tốt bằng việc ngu ngốc một chút. Cho nên mới có bốn chữ “Quân tâm khó dò”.
Thập Tam hoàng tử sau khi tiến vào nơi này rõ ràng có thể cứu được rất nhiều vương hầu, thế nhưng hắn lại một mực không làm vậy. Tuy nhiên vào đúng lúc này hắn lại xuất thủ cứu người. Theo góc độ của thần tử mà nói, Phương Vân cảm thấy không thể nào lý giải được. Nhưng hắn tin rằng Thập Tam hoàng tử làm vậy ắt là có đạo lý riêng của hắn ta, nếu không hắn sẽ không làm thế
Trong đầu xẹt qua mấy chữ “dã tâm quân vương”, “quân tâm khó đò” Phương Vân chợt cảm thấy như mình đã hiểu ra điều gì đó.
Mặc kề là “dã tâm quân vượng” hay là “quân tâm khó dò”, đều ám chỉ đạo quân thần. Đạo Quân thần đối với hoàng thất mà nói, đơn giản chỉ là, vua muốn thần chết, thần phải chết mà thôi.
“Chúng ta cơ bản đều là những người mà Thập Tam hoàng tử chọn, đã bị trói buộc. Mặc dù Huyết Y Hầu và Dịch Thiên Hầu được Trấn Thiên Hầu cứu, nhưng Trấn Thiên Hầu là người của Thập Tam hoàng tử đương nhiên đây là Thập Tam hoàng tử thiết đặt. Đối với Thập Tam hoàng tử mà nói, chúng ta đều do hắn cứu. Thực sự hắn đã hiển lộ ra hoàng ân mênh mông đối với kẻ làm thần tử, nếu như không biết đền ân sẽ không hợp với đạo quân thần. Nếu như đám người chúng ta không đáp ứng thì trong lòng hắn, chúng ta là những thần tử không hợp cách!” Nghĩ đến đây Phương Vân lập tức chấn động. Hắn phải nhìn Thập Tam hoàng tử bằng ánh mắt khác. “Người này bề ngoài anh tuấn, uy nghiêm, lại hóa khí, nhưng sâu trong nội tâm e rằng cũng không phải là người nhân từ nương tay.”
.