Hội nghị của chúng ta bắt đầu, Tô Hiểu lại là người nói đầu tiên.
"Minh đại ca, ta thấy ngươi đừng đùa."
Hơn nữa vừa bắt đầu đã liều mạng giội nước lạnh a!
Tô Hiểu cắn bánh nướng, miệng nhỏ khả ái vừa nhấm nuốt vừa nói: "Ta từng gặp công chúa điện hạ, người ta đẹp mắt như vậy. Minh đại ca, ngươi xấu như thế, công chúa người ta sẽ không thích ngươi."
Ta! Cái này! Kim Vương Tôn so với ta. . . Được rồi, ta thừa nhận từ góc độ nào đó Kim Vương Tôn có khả năng đẹp trai hơn ta chút xíu, nhưng không có nghĩa công chúa sẽ không thích ta a.
Trên thực tế, căn bản công chúa thích ta a! Chỉ là khi đó ta tóc trắng cộng thêm mặt nạ a!
“Đang nói thí tuyển phò mã, không phải so sánh xấu đẹp." Đường Dịch thản nhiên nói: "Đại ca vẫn còn cơ hội."
Có ý gì a! Ý ngươi là nếu so sánh xấu đẹp, ta sẽ bị một cước đá khỏi bàn cờ sao! Đừng nhìn ta như vậy, khi còn bé là người gặp người thích a! Mặc dù khi còn bé lúc nào tiểu sư di cũng mắng ta là ngốc tử to con, đuổi đánh ta, nhưng đó là biểu hiện của tình yêu a!
Nhị sư đệ lấy một lồng bánh bao ra, hình như cơm tối, nhưng không định ăn, chỉ nói chuyện với ta: "Đại đương gia, ngươi nghĩ ra được biện pháp chưa?"
Kỳ thực, ta không còn chuyện cần làm với Kim Vương Tôn.
Võ công Kim Vương Tôn ta không sợ, cho dù một đối một trước mặt hoàng thượng, ta vẫn có lòng tin thắng hắn mà không bị phát giác.
Bên Giang Nam đã truyền về tin tức, kế hoạch đoạt lại Dạ La bảo của ta đang tiến hành đúng kỳ hạn.
Công chúa còn đứng bên ta, nguyện ý diễn kịch với ta. Phần thắng cao tới chín thành chín a.
Chẳng qua chuyện duy nhất không xác định, chính là hoa dạng Kim Vương Tôn sẽ chơi trong thời gian này.
Ta đọ sức với Kim Vương Tôn, không sợ ám tiễn, sợ minh thương của hắn nhất a.
Nếu âm thầm phái sát thủ, làm mỹ nhân kế gì đó thì ta không sợ. Sát thủ ta có thể đánh a, mỹ nhân kế ta có thể tương kế tựu kế a. Nhưng nếu an bài đánh giết chính diện trên đường cái ngõ lớn cho ta, hành động ta có thể áp dụng sẽ rất hạn chế.
Ta nói lo âu minh thương khó phòng ra, Tô Hiểu không biết nội tình thì thôi, Đường Dịch cùng nhị sư đệ nghe được ngầm hiểu.
Đường Dịch nói: "Vậy nên làm gì? Cần ta làm bảo tiêu cho ngươi không? Chỉ cần ta gác công việc lại."
"Đại đương gia, đừng sợ a!"
Nhị sư đệ kích động vỗ bánh bao nói: "Kim Vương Tôn có bản sự cái rắm a! Hắn muốn tới để hắn tới, hai người ta cùng tiểu tứ sẽ. . ."
"Sẽ cái đầu mẹ ngươi!" Ta cầm một cái bánh bao đập vào đầu hắn, "Nếu đánh thắng được bây giờ ngươi phải chạy tới đây sao!"
Nếu không vì hỗn đản ngươi đánh không lại người ta ngay từ đầu, bây giờ ta có nhiều phiền toái như thế sao!
Sau đó mới nói với Đường Dịch: "Không được, làm bảo tiêu, thiếp thân bảo hộ là trị ngọn không trị gốc. Hắn tới một lần không được thì không tới thêm mấy lần sao? Khó lòng phòng bị."
Tô Hiểu giơ tay nói: "Vậy trốn trong nhà? Dù sao chỉ hơn mười ngày mà? Minh đại ca, thương thế của ngươi cũng mới lành, đừng quá vất vả."
"Ân. . . Như vậy, Kim Vương Tôn sẽ gây phiền toái cho Lục Phiến môn. Phải biết, đối với hắn chuyện này không có gì khác nhau. Lần trước ngay cả hoàng thượng hắn cũng đánh, không phải vừa bị nhốt trong nhà tự kiểm điểm nửa tháng sao."
"Vậy đại ca có ý kiến gì a?"
"Các ngươi chờ chút."
Ta đứng lên, đi đến góc phòng đặt cái rương.
Nhỏ giọng nói với phía sau rương: "Điện hạ, có chủ ý không?"
Chỉ thấy một miếng vải đen phủ trên rương, thuận theo ta miếng vải đen hơi rung động. Đầu nhỏ tinh mỹ nhô ra, hoa mai sáu cánh kiều diễm ướt át trên trán tuyết.
Điện hạ thò đầu ra như con thỏ nhỏ, con ngươi chuyển động, khép hai tay khống chế âm thanh, cũng cẩn thận từng li từng tí nói: "Ta sẽ không bị phát hiện chứ?"
Thật đáng yêu khụ khụ.
"Sẽ không. Cứ việc nói đi."
Điện hạ nhìn ba người ngồi bên kia bàn đọc sách, không người nào qua. Dường như không rõ vì sao ta có uy tín khá cao trong lòng bọn họ. Nhưng vẫn đại cục làm trọng nói: "Ta thấy bị động chịu đòn không phải thượng sách, cần chủ động xuất kích."
"Anh hùng sở kiến lược đồng a."
"Ngươi cũng nghĩ như vậy?" Dị sắc lăn tăn trong đôi mắt đẹp của điện hạ: "Minh Phi Chân, ta còn tưởng lá gan ngươi rất nhỏ đấy."
"Đâu có đâu có, chỉ lúc đối diện điện hạ lá gan ta mới nhỏ. Lúc khác vẫn rất có đảm lượng."
"Ba hoa." Điện hạ trợn trắng mắt nhìn ta, "Vậy ngươi có ý tưởng gì?"
Lúc này Tô Hiểu đột nhiên nói: "Minh đại ca, ngươi đang làm gì nha? Lấy đồ sao? Muốn ta hỗ trợ không?"
Điện hạ nghe vậy chui về miếng vải đen như thỏ. Bởi vì điện hạ trắng như tuyết, lại thích mặc màu đỏ, còn thường vẽ mai hoa trang trên trán. Cho nên giống thỏ thật.
"Không, ta không cần hỗ trợ, một hồi là được."
Nhị sư đệ đứng lên kéo Tô Hiểu trở về, cũng không biết nói gì với Tô Hiểu, thế mà Tô Hiểu rất hiểu chuyện nói: "A, a, vậy ta không đi. Minh đại ca tự giải quyết đi."
A?
Thế mà nhị sư đệ khuyên được Tô Hiểu? Không hổ là nhị sư đệ lớn lên cùng ta từ nhỏ a, rốt cuộc vẫn ăn ý. Cho dù không biết ta đang làm gì, vẫn minh bạch chuyện nên cho hắn biết, sớm muộn cũng cho hắn biết. Loại tín nhiệm này phải trải qua tuế nguyệt rèn luyện mới có thể thành lập a. Hảo huynh đệ!
Sau khi trở về nói chuyện phiếm với đám Đường Dịch, Tô Hiểu không chú ý bên ta nữa.
"Điện hạ, có thể đi ra."
Điện hạ thò đầu ra: "Ân, ngươi tiếp tục."
"Điện hạ nói rất rõ ràng. Nếu bị động chịu đòn, không bằng chủ động xuất kích. Ta sẽ chủ động xuất kích, để hắn phải phòng ta, còn hơn ta phải phòng hắn."
Ta cười nói: "Cho nên trước khi hắn phái người đến làm gì ta, ta dự định phái người đi làm hắn trước. Làm hắn không thể chuyên tâm hại ta, hơn nữa, nếu khiến hắn chậm trễ chuẩn bị cho thí tuyển thì không thể tốt hơn."
Điện hạ nhìn ta, lần đầu tiên ngọc dung nghiêm túc nở nụ cười. Như tuyết đông tan rã, đại địa hồi xuân, một cây hàn mai nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Điện hạ dùng mu bàn tay che miệng nhỏ, cười ha ha nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy. Cuối cùng ngươi cũng nghiêm chỉnh một lần."
Ta nhìn đến ngẩn ngơ, không khỏi lên tiếng nói.
"Điện hạ."
Điện hạ cẩn thận từng li từng tí chú ý tới chỗ khác, sợ bị người phát hiện, hờ hững hồi đáp: "Ân?"
"Ngài cười lên thật dễ nhìn."
Gương mặt xinh đẹp của điện hạ bỗng xuất hiện một mảnh lựu đỏ.
"! !"
Điện hạ hơi sẵng giọng: "Minh Phi Chân! Lúc nào rồi còn nói những chuyện loạn thất bát tao này! Y Nhân thật không nói sai về ngươi!"
"Vậy bình thường thì có thể nói như thế sao?"
"Ngươi. . . Ngươi lại chiếm tiện nghi của ta, cẩn thận Lưu Ly." Nói được một nửa, không giả vờ dữ dằn được nữa, ngữ khí điện hạ mềm nhũn: "Nhưng ý nghĩ của ngươi rất tốt, cứ nói như vậy với bọn hắn đi."
Ta vuốt cằm, chậm rãi cười nói: "Đúng là ý này."
Lúc này nhị đương gia cũng cảm thấy quá lâu, tại bàn đọc sách hô lên.
"Đại đương gia, ngươi đang làm gì đấy? Vì sao lâu thế a?" Nhị sư đệ hô lớn một câu với giọng như chiêng vỡ: "Ngươi còn chưa kéo xong sao?"
Cái đầu ngươi! Vừa nãy ngươi dùng cớ này để Tô Hiểu không đến tìm ta sao!
Ai lại đi vệ sinh trong phòng a! ! !
Đừng mang thói quen lúc làm ăn mày cho ta a hỗn đản! !
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
05 Tháng sáu, 2019 22:12
Cứ bình tĩnh bác :v thi xong nhớ thả bom với cả được thì gọi lão Bún cv tiếp là được :)))
05 Tháng sáu, 2019 10:27
Mấy vị đại hiệp có thể cho tại hạ tham khảo link convert của truyện này được không?
03 Tháng sáu, 2019 15:42
Vừa xong một môn, ít nhất cũng 6 điểm, còn 4 môn nữa các bác ạ
02 Tháng sáu, 2019 22:59
Thanks ké luôn. Bác thớt dạo này thi cử thế nào rồi? Bữa thấy bảo căng lắm mà :3
01 Tháng sáu, 2019 16:39
Thank thớt :))) vất vả vất vả :)))
30 Tháng năm, 2019 00:42
Ta thì đoán là thế này, main tu ba bộ thần công: Dịch Cân Kinh để tăng cường thân thể, nếu không lúc lão Phi Chân nuốt Thao Thiết khẳng định chết còn nhanh hơn, xong lấy Thái Cực thần thông để hiệp lực với Dịch Cân Kinh áp chế sức mạnh của Thao Thiết. Nhưng muốn dùng thành thục được cả sát khí lẫn uy lực của Thao Thiết thì lại phải có cách không giống ai, nên lão sư phụ chôm Xuân phong dạ vũ đồ cho lão Phi Chân luyện (đây là lý do lão Phi Chân bảo muốn động một tí nghề thật thì phải đụng đến “bộ kia” là như vậy) chỉ là không biết lão Phi Chân phát sinh tâm ma là do chia tay với Tuyết hay nguyên do không khống chế nổi Lục hung sát khí ://
30 Tháng năm, 2019 00:33
Hình như thế :v Ta nghĩ Tuyết có tới 90% là ở chỗ kia :v chỉ là không biết bị cung chủ hiện tại ép đuổi đi hay làm sao mà lại bỏ đi
29 Tháng năm, 2019 21:45
14 tuổi main đã là Tán thần tôn rồi hay sao ấy
28 Tháng năm, 2019 23:37
Hề hề :)) cái này phải nhờ bác thúc lão Bún chứ con dân như ta lo thế nào được :v
27 Tháng năm, 2019 22:51
Quyển mới nhất kể về main lúc 14 tuổi, Minh Hóa Ngữ cho nhiệm vụ đi tìm vợ, không phá thân không được về =))
Có khi chúng ta sẽ biết Tuyết là ai
23 Tháng năm, 2019 22:48
Ah ah ah bác giống tôi :)) thôi đồng chí cả, hè hẵng quăng bom bác :v
23 Tháng năm, 2019 20:42
Mai có chương bác, giờ mình đang beta
Chuẩn bị thi nên bận quá, trong năm chơi nhiều giờ ôn cả quyển giáo trình
23 Tháng năm, 2019 14:06
Triệu hồi thớt ~ thớt ới ời :(((
19 Tháng năm, 2019 20:39
Nhớ what?
19 Tháng năm, 2019 12:59
Có ai còn nhớ ta?
18 Tháng năm, 2019 18:06
có mục đề cử ở mỗi truyện đó bạn :v
17 Tháng năm, 2019 19:56
Quăng phiếu là làm thế nào thế bác. em mới chân ướt chân ráo nên ko biết.
17 Tháng năm, 2019 13:08
Truyện này thì chả ai quăng phiếu :)) cái gì gì vạn cổ tối cường thì vó ngươi quăng hơn 1k phiếu
15 Tháng năm, 2019 20:37
Sắp được thấy chân tướng của Tuyết rồi :)) Truyện này ta hứng thú nhất là Tuyết và đứa bé mà lão Phi Chân không bảo vệ kịp :/
15 Tháng năm, 2019 14:39
Hình như thế, chương 1 chưa rõ toàn cảnh. Chỉ biết lúc đó main để tóc trắng
14 Tháng năm, 2019 22:11
Quào :v Kể về thời trẩu tre của lão Phi Chân ah? :))
14 Tháng năm, 2019 19:38
Nó là số đặc biệt mà bác
Chương 1: Đại hiệp Minh Phi Chân 1
14 Tháng năm, 2019 17:41
Đấy là chương mới á? Sao tên lạ vậy? :v
14 Tháng năm, 2019 11:25
Chương mới 14k chữ mà bác, tân xuân số đặc biệt đại hiệp Minh Phi Chân
13 Tháng năm, 2019 22:57
Đâu có? Tưởng là đang có cái gì sự kiện, còn chính truyện vẫn chương 151 mà? :/
BÌNH LUẬN FACEBOOK