Mục lục
[Dịch] Tiên Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Ẩn Kiểu giết chết hai người, sau đó nhanh chóng biến mất. Nhưng uy của một kiếm này đã chấn nhiếp tất cả địch nhân tại trường. Lúc này bọn chúng bắt đầu cẩn thận chú ý tả hữu, đề phòng tên điên này lại bất ngờ tập kích.

Chỉ trong thoáng chốc, mười ba tên Kim Đan Chân Nhân đối phương chỉ còn lại mười người, vẻ mặt của bọn chúng sững sờ ngây dại, sau đó rống lên một tiếng, đột ngột dốc hết toàn lực phát động cường công về phía Lạc Vô Kỵ và Tân Xuân Phong. Chỉ có giết chết hai người bọn họ trong thời gian ngắn nhất, mới có thể quay sang truy sát hai người bọn Dư Tắc Thành. Cho dù không giết được, cũng có thể mượn chuyện này ép hai người Dư Tắc Thành hiện thân.

Đệ tử Đan môn từ Kim Đan Chân Nhân cho tới tu sĩ Trúc Cơ đã chết hết trong trận nổ tung phù đảo vừa rồi, dù là Tiểu Ngũ Tử cũng không tránh khỏi, số người còn sống sót hiện tại toàn là đệ tử các phái kiếm tu giỏi về ngự kiếm, thân trải trăm trận.

Đặc điểm của kiếm tu chính là phân sống chết, cao thấp trong nháy mắt. Kiếm quang chợt lóe, lập tức áp lực dâng cao như nước thủy triều, hai người Tân Xuân Phong và Lạc Vô Kỵ vất vả dốc hết toàn lực chống cự.

Chỉ thấy kiếm quang bao phủ rợp trời, hoặc ngũ sắc thất sắc chói lòa, bao phủ phạm vi trăm trượng. Kỳ quang ngũ sắc đỏ, xanh, xanh lá, trắng, tím va chạm vào kiếm quang khác, lập tức bùng nổ.

Có kiếm quang kiếm khí mang sắc tím kiêu ngạo, sắc xanh tuyệt thế, khí phách ngút trời, tất cả đổ dồn vào hai người Tân Xuân Phong.

Có từng đạo hào quang nhanh như điện chớp, mơ hồ như ảo ảnh, nháy mắt chém ra trăm ngàn kiếm.

Có một đạo cầu vồng màu bạc ngang trời mà tới, hàng ngàn hàng vạn đạo ngân quang chụp xuống, cầu vồng do ức vạn kiếm quang màu bạc tạo thành điên cuồng trút xuống.

Có từng tia kiếm khí quỷ dị, hoặc u hồn quỷ ảnh, hoặc thành mãnh thú ác cầm, hoặc thành mỹ nữ kiều mị. Kiếm khí âm trầm quỷ dị lưu chuyển tứ phía, ảo hóa ra đủ các ảo ảnh quỷ dị.

Mười tên Kim Đan Chân Nhân dốc hết toàn lực tung ra một đòn, dù là Nguyên Anh Chân Quân cũng phải thối lui nhường bước. Nhưng vừa rồi vì cướp hắc thạch, hai người bọn họ bị vây ở giữa, không thể nào thối lui tránh né.

Lạc Vô Kỵ rống to một tiếng, đứng chắn phía trước Tân Xuân Phong, y biết bản thân Tân Xuân Phong trọng thương, chiến lực không đủ, cho nên vọng tưởng một mình chống lại mười người, quát lớn:

- Vạn pháp hóa hợp, Hỗn Nguyên quy nhất.

Lập tức y phát ra một đạo Hồn Nguyên kiếm quang khổng lồ, chống lại kiếm quang của mười tên Kim Đan Chân Nhân đối phương. Nhưng kiếm quang y vừa phát ra đã bị đánh cho tan tác.

Phi kiếm của Lạc Vô Kỵ cũng vỡ nát, trên người Lạc Vô Kỵ bắt đầu bắn ra máu tươi tung tóe, y cố gắng quát lớn:

- Xuân Phong, chạy mau!

Y muốn hy sinh bản thân mình cho Tân Xuân Phong có cơ hội chạy trốn. Nhưng Tân Xuân Phong thấy tình cảnh như vậy, chẳng những không chạy trốn mà giơ tay ra, gầm lên một tiếng, thu hồi phi kiếm, nói:

- Nếu bỏ mặc bằng hữu chạy trốn, ta còn là người sao? Giận, thật là đáng giận, đừng ép ta, đừng ép ta. Ta giận rồi, nộ hỏa, nộ hỏa... Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trọng Thiên!

Theo tiếng gầm của Tân Xuân Phong, y xuất ra bảy pháp quyết liên tục với tư thế kỳ dị. Theo từng động tác của y, trên thân thể y dâng lên lửa ngọn bừng bừng, từ đỏ chuyển sang trắng, toát ra uy năng vô cùng tận.

Sau đó chỉ thấy y tung ra một đòn, không gian đột ngột vang lên tiếng ì ùng như sấm động, trời sầu đất thảm, chấn động núi sông.

Dư Tắc Thành vừa muốn bay tới cứu giúp, một đòn của Tân Xuân Phong đã phát ra. Dư Tắc Thành chỉ trước mắt mình chói lòa, lửa cháy vô biên sinh ra, thân hình hắn lập tức bị chấn bay ngược ra sau nhanh như chớp. Dư Tắc Thành bay như vậy chừng sáu, bảy dặm, va vào một khối nham thạch khổng lồ, lúc này mới ngừng lại được.

Trời ơi, không biết đây là pháp thuật gì lại hùng mạnh tới mức này, dù là Nguyên Anh Chân Quân cũng khó lòng phát ra một đòn có uy lực lớn như vậy... Cho đến bây giờ Dư Tắc Thành vẫn còn cảm thấy đầu váng mắt hoa, hoang mang mờ mịt.

Lúc này Lão Thất chợt lên tiếng nói:

- Đây là Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trọng Thiên, pháp thuật thứ bảy mươi hai trong chín mươi chín bí pháp Tiên Tần.

Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trọng Thiên ư? Xem ra tên Tân Xuân Phong này không chỉ lấy được Linh Phù động phủ, Xuân Phong Hóa Vũ quyết bên trong di tích Tiên Tần, còn có Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trọng Thiên này nữa, pháp thuật thật là hùng mạnh!

Nơi chiến trường vẫn còn vô số lửa ngọn bừng cháy. Qua một đòn vừa rồi, cơ hội sống sót của mười tên Kim Đan Chân Nhân đối phương là rất nhỏ, Dư Tắc Thành ở cách xa chiến trường còn dính đòn nặng nề như vậy, kết cục của đám khốn kia ra sao, có thể tưởng tượng được.

Dư Tắc Thành nghỉ ngơi một lúc, sau đó nhanh chóng ngự kiếm bay lên, trở lại chiến trường. Hắc thạch đang ở đó, mình khổ công tranh cướp linh thạch, tới lúc chia phần lại không có mặt, như vậy vô cùng bi thảm.

Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã chạy tới nơi, lúc này rất dễ tìm. Lửa ngọn bốc cháy rừng rực như vậy, ngoài xa trăm dặm cũng có thể nhìn thấy. Không Yêu nơi đây đã biến mất hoàn toàn, dưới một đòn bạo phát vừa rồi, chúng lập tức nhanh chân chạy trốn mất tăm.

Bay trở về nơi đó, chỉ thấy bốn người Lạc Vô Kỵ, Tân Xuân Phong, Hồng Lăng, Kỷ Ẩn Kiêu đều có mặt. Thương thế của Lạc Vô Kỵ đã được Tân Xuân Phong chữa khỏi, nơi này ngoại trừ bốn người bọn họ, không còn tên Kim Đan Chân Nhân nào khác.

Thấy Dư Tắc Thành đã tới, cả bốn người cùng gật đầu. Năm người quây quần lại, một đòn vừa rồi của Tân Xuân Phong, không ai nhắc tới nửa lời, dường như chưa từng xảy ra. Ai cũng có bí mật của mình, làm bằng hữu không thể soi mói bí mật của người khác.

Tân Xuân Phong sắc mặt trắng bệch nói:

- Được rồi, cũng đã tới lúc, Kim Đan Chân Nhân của liên minh Lục Kiếm không còn lại mấy tên. Những tên sống sót cũng không đủ sức làm được chuyện gì, mọi người phân chia Thiên Hà Tinh Sa đi thôi.

Dư Tắc Thành nhìn khối hắc thạch thật lớn hỏi:

- Đây là Thiên Hà Tinh Sa sao, nhưng vì sao không giống như năm xưa ta từng thấy?

Hồng Lăng nói:

- Tắc Thành này, đệ có điều không biết, trước kia đệ phát hiện chính là Thiên Hà Tinh Sa nằm trong thiên thạch, thuộc về loại quặng phân tán. Nó là do Thiên Hà Tinh Sa cỡ lớn như khối này vỡ ra từng mảnh nhỏ, mới hình thành loại quặng phân tán như vậy.

- Đúng rồi, ai có Hồng Mông Thần Nê hay không vậy, chỉ có nó mới có thể giải trừ được vỏ ngoài của Thiên Hà Tinh Sa mà thôi. Nhưng thứ bùn này vô cùng quý giá, biết đi đâu mà tìm...

Giọng lạnh như băng của Kỷ Ẩn Kiểu chợt vang lên:

- Ta có, phàm là vật dưỡng kiếm, ta có hết.

Tân Xuân Phong nói:

- Thật là tốt quá, vậy xin Ẩn Kiểu huynh giải trừ vỏ ngoài Thiên Hà Tinh Sa đi thôi.

Kỷ Ẩn Kiểu gật gật đầu, đi tới bên cạnh hắc thạch, bắt đầu bôi lên nó một lớp bùn màu vàng. Bùn này chính là Hồng Mông Thần Nê, chuyên dùng nuôi dưỡng phi kiếm, phân chia nguyên liệu.

Bùn này vừa được bôi, lập tức tảng hắc thạch cứng rắn kia bắt đầu hiện lên vô số khe nứt như mạng nhện. Sau đó một tiếng rắc vang lên giòn tan, tảng hắc thạch nổ tung ra thành từng viên nhỏ, rơi tản mát khắp bốn phương tám hướng, có khoảng chừng hơn ngàn viên như vậy.

Lúc này đã có thể nhìn thấy trung tâm hắc thạch còn lại một lớp nhân màu bạc, thấy lớp nhân này, Tân Xuân Phong gật gật đầu:

- Lần này quả thật không phí công, có chừng hai ngàn cân, mọi người chia nhau đi thôi, bốn trăm cân Thiên Hà Tinh Sa có thể luyện chế được trăm thanh phi kiếm.

Dư Tắc Thành nhìn lớp vỏ ngoài của Thiên Hà Tinh Sa kia, tiện tay nhặt lên một viên. Lớp vỏ ngoài đen sì này đã nổ tung thành từng viên vụn vặt, mỗi viên nặng chừng hơn cân. Vật này cầm trong tay có vẻ rất nặng, không phải đá cũng không phải kim loại, không biết là thứ gì.

Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Đây là thứ gì vậy?

Hồng Lăng đáp:

- Đây là vỏ ngoài của Thiên Hà Tinh Sa, mỗi lần phát hiện ra quặng Thiên Hà Tinh Sa cỡ lớn đều bị thứ này bao phủ xung quanh. Thứ này không thể thu vào trong không gian trữ vật, ban đầu mọi người còn tưởng là bảo bối gì đó, nhưng vô số môn phái tu tiên nghiên cứu bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ có thể xác định thứ này là phế vật, không có chút tác dụng gì.

Dư Tắc Thành nhìn những viên hắc thạch này, thầm nghĩ không thể nào, chẳng lẽ nó chỉ là phế vật thôi sao? Hắn cảm thấy không cam lòng, bèn cầm lấy một viên thu vào trong thế giới Bàn Cổ. Quá trình thu vào vô cùng gian nan, phải sau mấy chục lần hô hấp mới có thể thu được vào thế giới Bàn cổ.

Sau khi thu vào, Dư Tắc Thành cảm thấy thế giới Bàn cổ lóe ra vô số hào quang, dò xét hắc thạch này. Sau chừng một khắc, giọng ngập ngừng của Lão Thất vang lên:

- Báo Thống lĩnh Đại nhân, vật ấy có khả năng là Tinh Hà Thiên Ngân Sa.

Tinh Hà Thiên Ngân Sa ư? Dựa theo Tiên Tần Luyện Kiếm Khảo, đây là bảo bối có ở ngân hà trên chín tầng trời, cần phải có cơ duyên rất lớn mới có thể gặp được.

Địa Uyên Kim Tinh Tâm, Tinh Hà Thiên Ngân Sa, Thái Cực Tử Khí Nguyên Ngân, Nhị Khí Hỗn Độn Kim Tinh, Tam Thiên Đại Đạo Bản nguyên Thiết, Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng, Vạn Tái Hàn Tinh Thiết là bảy thứ nguyên liệu luyện kiếm tốt nhất trong thiên địa. Nghe đồn năm xưa Kiếm Lão Nhân chỉ nhờ vào bảy lạng Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng đã rèn được phi kiếm mạnh nhất.

-o0o-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK