Cuộc sống như vậy cứ trôi qua, dần dần Dư Tắc Thành đả thông được thêm ba huyệt đạo trung cấp nữa là Vị Thượng, Trường Cốc và Kinh Trung. Chân nguyên lực của hắn gia tăng gấp bội, hắn bèn luyện Huyết Cương chân nguyên lực từ chí dương chí cương tới chí âm chí nhu, sau đó lại hợp nhất cương nhu. Sau khi Huyết Cương chân nguyên lực đại thành, cương nhu hợp nhất, sẽ có tác dụng vô cùng.
Lúc này Huyết Cương chân nguyên lực trong cơ thể tùy theo tâm niệm của hắn, muốn nhu thì nhu, muốn cương thì cương.
Rốt cục tới một ngày, Huyết Cương chân nguyên lực bất chợt đạt tới cảnh giới đại thành, Hóa Cương Vi Nhu hoàn thành viên mãn, Dư Tắc Thành thuận lợi tiến vào cảnh giới Thai Tức cao cấp. Hắn bước ra phòng tu luyện nhìn thấy ánh sáng mặt trời, lúc này đã khổ tu ba tháng trời ròng rã.
Dư Tắc Thành dốc lòng tu luyện trong ba tháng, rốt cục đã đạt tới cảnh giới Thai Tức cao cấp. Lần này hắn đã có thể tu luyện tầng thứ sáu của Huyết Cương quyết Ma Cương Luyện Cốt, có thể chế tạo ra một loại tiên cốt nữa, ích lợi vô cùng của tiên cốt Huyết Yểm Chi Tâm, Dư Tắc Thành đã nếm trải qua, kế tiếp nên luyện hóa loại tiên cốt nào đây?
Cường hóa hai thận đạt được Vĩnh Hằng Chi Lô, cường hóa hai mắt đạt được Huyết Thần Nhãn, cường hóa hai xương chân đạt được Truy Phong Trục Nhật cốt. Cường hóa hai xương tay đạt được Vô Song Kiếm cốt, cường hóa đầu đạt được Hằng cổ Tinh Thần cốt... mình phải chọn ra một loại.
Còn ba loại là răng, móng tay và xương vai, Dư Tắc Thành gạt bỏ ngay từ đầu, hắn cảm thấy không có ý nghĩa gì nhiều.
Chọn thứ nào đây? Du Tắc Thành suy nghĩ một lúc, lập tức quyết định chọn hai thận. Vĩnh Hằng Chi Lô. Bởi vì nó sẽ mang tới cho mình động lực, thể lực, sức chịu đựng vô cùng tận, ích lợi như vậy căn bản không cần suy xét nhiều, nhất định phải chọn nó.
Bất quá trước khi quyết định, Dư Tắc Thành muốn bái kiến sư phụ. Đã ba tháng không gặp không biết vì sao trong lòng hắn cảm thấy hơi nhung nhớ, muốn xem thử hiện tại sư phụ đang làm gì. Thật ra, quan trọng nhất là Dư Tắc Thành có cảm giác tịch mịch, tuy rằng hắn không nói ra miệng nhưng một mình cô độc tu luyện trong ba tháng trời, tịch mịch khó có thể nào chịu được.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay về phía đình viện trước kia. Sau khi tới nơi, hắn thấy vị Tứ sư huynh vẫn ngồi nguyên chỗ cũ dưới gốc bồ đào, dường như trong ba tháng qua y chưa hề động đậy, vẫn ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần.
Dư Tắc Thành không dám quấy rầy, chỉ thi lễ rồi đi vào trong đình viện.
Vừa mới vào tới cửa, hắn đã nhìn thấy Tam sư huynh Ngọc Diệu. Ngọc Diệu nhìn thấy Dư Tắc Thành từ xa, bèn lớn tiếng kêu gọi:
- Ngũ sư đệ, ngũ sư đệ...
Sau đó vọt tới ôm chầm lấy Dư Tắc Thành:
- Ba tháng không gặp, đệ có khỏe không? Để ta xem... chà, lúc này này đệ trưởng thành hơn, đẹp trai tuấn tú hơn trước, mày thanh mắt sáng, quả thật là thiếu niên anh hùng. Các thiếu nữ thấy đệ chắc chắn tim phải nhảy lên thình thịch...
Tam sư huynh gặp được Dư Tắc Thành bèn nói không ngừng như nước lũ tràn đê, nói suốt khoảng thời gian uống cạn chén trà. Dư Tắc Thành vẫn nghiêng tai lắng nghe, rốt cục Tam sư huynh mới nói:
- Từ khi Nhị sư huynh đi rồi, ta chưa bao giờ được nói thống khoái như hôm nay, bình thường không ai lắng nghe, thật sự là tịch mịch. À phải rồi sư đệ, ta đã bắt đầu tu luyện công pháp của Thiên Ảnh phong, sau này sẽ không còn tịch mịch nữa.
Dư Tắc Thành nghe vậy giật mình kinh hãi, Thiên Ảnh phong... Đó không phải là luyện kiếm thuật khiến cho người ta tâm thần phân liệt hay sao? Không ngờ Tam sư huynh lại học kiếm thuật này, hắn vội vàng nói:
- Sư huynh vì sao huynh lại tu luyện loại kiếm thuật này?
Ngọc Diệu khoát tay ngăn lại:
- Tịch mịch, một mình hết sức buồn chán. Nếu tu luyện kiếm thuật ấy, ta sẽ biến thành hai người, như vậy có thể tán gẫu với chính mình.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Nhưng đó là tâm thần phân liệt, sẽ trở thành người điên.
Ngọc Diệu nói:
- Nhưng ta thấy tịch mịch.
Dư Tắc Thành nói:
- Những người tu tiên chúng ta nếu chút tịch mịch nho nhỏ như vậy còn không chịu được, vậy còn tu tiên làm gì nữa...
Nói chưa hết lời, Dư Tắc Thành lập tức bừng tỉnh ngộ, Ngọc Diệu lại nghiêm nghị nói:
- Đúng đúng, tịch mịch thì đã sao, bảo kiếm nhờ mài nên mới bén, hoa mai chịu rét mới nở ra. Những người tu tiên chúng ta nếu tịch mịch nho nhỏ như vậy còn không chịu được, vậy còn tu tiên làm gì nữa...
Lập tức Dư Tắc Thành hoàn toàn tỉnh ngộ, thật ra là Tam sư huynh muốn điểm hóa cho mình, hắn bèn cung kính vái dài:
- Tạ sư huynh chỉ điểm, tiểu đệ đã hiểu.
Ngọc Diệu lại nói:
- Nếu lần sau đệ cảm thấy tịch mịch, hãy nhớ tới chúng ta. Mọi người cùng đi trên tiên lộ, có nhiều bạn đường như vậy, đệ sẽ không còn cảm thấy tịch mịch nữa. Nếu đệ cảm thấy khó lòng chịu được, vậy hãy tới Ngũ Lĩnh tu hành.
Dư Tắc Thành hỏi ngược lại:
- Sư huynh, vậy sao huynh không đến Ngũ Lĩnh tu hành?
Ngọc Diệu nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm:
- Tuy rằng Ngũ Lĩnh tốt thật nhưng ta là đệ tử Thiên Đạo phong, sống ở đây, chết cũng ở đây, lòng này quyết không thay đổi. Bất quá ta đang thật sự học tập kiếm thuật Thiên Ảnh phong, ta muốn tu luyện thuật phân thân Chung Cực Vũ Thân của họ, như vậy mới có thể hoàn thiện Phân Dực Thiên Vũ kiếm của ta.
Dư Tắc Thành sửng sốt hỏi lại:
- Sư huynh nói Phân Dực Thiên Vũ kiếm là gì vậy?
Ngọc Diệu đáp:
Đây là kiếm thuật do chính ta nghiên cứu sáng tạo, kết hợp đặc điểm của Kiếm Phi Dực và Kiếm Tinh Vụ nghiên cứu ra một bộ Tiên kiếm thuật thích hợp cho mình. Ta đã nghiên cứu mười năm, tiếc là chỉ mới vừa chập chững bước đầu.
Dư Tắc Thành giật mình kinh hãi:
- Tự mình nghiên cứu ra một bộ kiếm thuật ư?
Ngọc Diệu nói:
- Đúng vậy, chúng ta là đệ tử Thập Nhị phong, đặc điểm của Thập Nhị phong là biến, kỳ. dị, tất cả mọi người đều nghiên cứu ra kiếm thuật cho riêng mình trên cơ sở Lục Kiếm. Nếu không có nỗ lực của các tiền bối làm sao Hiên Viên kiếm phái chúng ta có được nhiều loại kiếm pháp phân chi phụ thuộc như vậy?
- Phân Dực Thiên Vũ kiếm của ta lấy ý từ Vạn Điểm Phồn Tinh, Chung Cực Nhất Sát của Vân Kiếm tông. Ta dùng kiếm pháp Hóa Dực Già Thiên kiếm diễn sinh từ Kiếm Phi Dực kết họp với kiếm pháp Vạn Vũ Vân Tiêu kiếm thuộc Kiếm Tinh Vũ, hợp hai kiếm pháp này lại thành một. Mỗi một kiếm đánh ra đầy trời vũ dực, trong đó ẩn giấu một chỗ sát cơ nhưng vẫn còn vướng mắc ở điểm này. Không biết nên sử dụng Chung Cực Vũ Thần của Thiên Ảnh phong để tái tạo pháp thể, ngự kiếm công kích hay nên sử dụng Cực Đạo Tiên kiếm thuật của Kiếm Tâm Tuệ, dốc hết toàn lực đánh ra một đòn chí mạng? Hay là chọn kiếm pháp Hắc Thiên Ưng của Thiên cầm Hóa Diệt phái, thuận thế giáng một đòn chí tử?
- Rốt cục phải làm thế nào đây, rốt cục... A, xin lỗi, ta thật là sơ ý, sư đệ tới tìm sư phụ
ư?
Ngọc Diệu lắc đầu đáp:
- Đệ tới chậm rồi, sư phụ đã bế quan một tháng trước. Lần trước đại chiến, sư phụ đánh chết cường địch rất nhiều, chân nguyên sung mãn, tới lúc phải tấn công cảnh giới Long Hổ cao cấp, lần này bế quan phải mất khoảng hai năm. Trước khi bế quan sư phụ có dặn ta phải phụ trách dạy cho sư đệ bí quyết của Hiên Viên kiếm phái.
Dư Tắc Thành nghe vậy vội vàng hỏi:
- Sư phụ không có việc gì chứ, có nguy hiểm hay không?
Ngọc Diệu đáp:
- Không có gì nguy hiểm cả, tối thiểu trước cảnh giới Kim Đan đỉnh phong sẽ không có nguy hiêm, đây là đặc điểm của Hiên Viên kiếm phái ta. Thật ra sư phụ thấy đệ tu luyện cho nên không muốn quấy rầy, chờ đệ một tháng, cảm thấy không chờ được cho nên mới bế quan.
- Ta dạy cho đệ cũng không có gì khác cả. Tất cả kiếm thuật pháp quyết của ta hiện tại là do Nhị sư huynh dạy ta năm mươi năm trước. Một trăm năm trước, Nhị sư huynh cũng được Đại sư huynh dạy cho, sau này sư phụ có thu nhận đệ tử mới sẽ do đệ dạy, đây là truyền thống của chúng ta.
Dư Tắc Thành biết trong võ lâm có chuyện thay thầy truyền nghệ như vậy, không ngờ trong Tu Tiên Giới cũng chẳng khác gì. Hắn bèn vái dài cung kính nói:
- Vậy kính nhờ sư huynh.
Ngọc Diệu gật gật đầu, kéo Dư Tắc Thành vào trong một đại đường, nơi này là nơi sư phụ bọn họ thường hay giảng pháp. Ngọc Diệu lên trên đài nói:
- Sư đệ, đệ chưa từng thấy qua sư phụ giảng pháp. Lúc ấy người đến nghe đông vô số kể, ai nấy đều cung kính lắng nghe, sư phụ ở trên thần thái bay bổng, ta thật sự hâm mộ vô cùng. Sau khi ta nghiên cứu xong Phân Dực Thiên Vũ kiếm, ta cũng muốn giảng ở đây một phen...
- Đúng rồi, phi kiếm chuyên dụng cho Phân Dực Thiên Vũ kiếm hẳn là Phi Bộ Vi Nguyên Hình, ở hạch tâm của nó nên bố trí tiên thuật gì đây... Sáng tạo một môn kiếm thuật hết sức đau đầu...
Dư Tắc Thành ngồi ở hàng đầu cất tiếng hỏi:
- Sư huynh, làm sao cho phi kiếm chứa pháp thuật bên trong, luyện chế bằng cách nào mới được, đệ cảm thấy hết sức hiếu kỳ xin sư huynh giảng giải một chút.
Ngọc Diệu đáp:
- Thật ra rất đơn giản, những pháp bảo được dùng luyện chế phi kiếm đều có tác dụng độc đáo của riêng bản thân nó, vậy vì sao chúng ta chỉ có thể luyện chế ra loại kiếm thường chỉ có thể cắt đâm chặt chém mà không có pháp thuật? Đơn giản chỉ là luyện hóa pháp bảo làm hạch tâm của phi kiếm mà thôi, nhờ đó phi kiếm mới có được pháp thuật.
- Cho nên mỗi phương pháp luyện chế phi kiếm đều có trình tự cố định, cần phải có pháp dẫn luyện kiếm mới có thể luyện ra phi kiếm. Thật ra thứ tự luyện kiếm ghi trong pháp dẫn, quá nửa là thứ tự luyện kiếm sao cho hạch tâm phi kiếm có thêm pháp thuật mà thôi.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Thọ giáo, cảm tạ sư huynh, xin nói tiếp.
Ngọc Diệu lại nói:
- Được rồi, ta bắt đầu giảng pháp, sư đệ hãy lắng nghe...
Trong lời nói của Ngọc Diệu có ẩn chứa một lực lượng thôi miên, Dư Tắc Thành chăm chú lắng nghe, lập tức cảm thấy mơ màng muốn ngủ. Bất chợt sau lưng hắn như có một cây kim đâm mạnh, không, hẳn là đâm trúng linh hồn Dư Tắc Thành. Cảm giác vừa đau vừa giật mình này khiến người ta khó lòng chịu được, Dư Tắc Thành hét to một tiếng, lập tức bừng tỉnh. Hắn nhìn lên đài, Ngọc Diệu đang mỉm cười nhìn hắn.
Dư Tắc Thành giận dữ kêu to:
- Vì sao sư huynh thôi miên đệ, còn đâm đệ như vậy?
Ngọc Diệu cười đáp:
- Đây là quy củ, phàm là đệ từ Hiên Viên kiếm phái ta đều phải bị đâm một lần như vậy. Đó chinh là Kinh Thần Thứ, một trong Phá Diệt Cửu Thuật Luyện Khí kỳ của Hiên Viên kiếm phái ta.
- Nhiệm vụ của đệ tử Hiên Viên kiếm phái ta ở Luyện Khí kỳ chính là bỏ qua không tu luyện tất cả pháp thuật, mau chóng tu luyện tấn công cảnh giới Trúc Cơ. Nhưng tiên lộ gập ghềnh hiểm trở nếu đệ từ Luyện Khí kỳ không có tiên thuật bảo vệ, gặp phải cường địch rất dễ chết. Mà đệ tử Hiên Viên kiếm phái ta chưa từng gặp chiến thối lui, chưa từng phải chịu thiệt thòi cho nên các vị tiền bối tổ sư phi thăng sáng tạo ra Phá Diệt Cửu Thuật cho đệ tử Luyện Khí kỳ.
- Chuỗi thuật này có thể nói là pháp chú chiến đấu cao cấp nhất mà người tu tiên Luyện Khí kỳ thích nhất. Hỏa cầu thuật, Băng Trùy thuật, Càn Khôn Chưởng... gì gì đó thiên hạ có được một môn đã là may mắn, không ai bằng được Phá Diệt Cửu Thuật này của chúng ta. Lúc bọn họ còn đang vất vả luyện những pháp thuật này, đệ tử phái ta chỉ cần tu luyện một chút Phá Diệt Cửu Thuật là có thể dễ dàng đánh chết người tu tiên cùng cảnh giới, tiết kiệm được rất nhiều thời gian nâng cao tu vi, đây là ưu thế của phái ta ở Luyện Khí kỳ.
Dư Tắc Thành nghe mê mẩn tới nỗi xuất thần, lúc này mới vội vàng hỏi tiếp:
- Thi ra là như vậy...
Ngọc Diệu lại nói:
- Trong những thượng môn đứng sừng sững bao nhiêu năm không ngã, vẫn có những pháp thuật đi theo lối tắt giống như vậy. Cũng chính nhờ vậy, những thượng môn mới có thể tồn tại vạn năm qua, kéo dài cho tới bây giờ.
- Pháp thuật ở ngoại môn thật ra là chuẩn bị cho đệ tử các phân chi bàng hệ, so với pháp thuật nội môn chúng ta chỉ là rác rưởi, không đáng để xách giày.
- Hiện tại ta truyền cho đệ Phá Diệt Cửu Thuật, Phá Diệt Cửu Thuật này lấy Tâm Giác làm pháp thuật nền tảng, ưu điểm của chúng là khởi đầu nhanh chóng, ta truyền cho đệ, đệ tu luyện ba ngày là có thể thành công. Uy lực của nó hùng mạnh vô cùng, xếp hàng thứ nhất trong số pháp thuật Luyện Khí kỳ.
- Khuyết điểm của nó là nếu ba ngày sau đệ vẫn chưa luyện thành, vậy cả đời này đệ cũng không thể nào luyện thành được nữa. Lại thêm uy lực của pháp thuật là cố định, vĩnh viễn không có khả năng tăng lên. Khi đệ lên tới Trúc Cơ kỳ, chúng gần như không có tác dụng gì nữa. Tuy nhiên nó cũng là một ít pháp thuật cơ sở nhất của phái ta, cho nên có vài thuật trong đó, đệ tử Hiên Viên kiếm phái bắt buộc phái tu luyện.
- Phá Diệt Cửu Thuật bao gồm Kinh Thần Thứ, Khai Sơn Phủ, Phá Giáp Trùy, Công Thành Chuy, Tu La Trảm, Hỗn Nguyên Thuẫn, Huyền Hồn Giáp, Khốn Thần Ti, Tâm Huyết Giản.
- Kinh Thần Thứ là pháp thuật phá hồn, thuật này đối với người tu tiên có tu vi như chúng ta chỉ có thể làm cho giật mình kinh hãi mà thôi, không có tác dụng gì lớn. Tác dụng chính của nó là đánh chết các loại ác quỷ ma đầu, đối phó với các loại hồn thể, thần thể hư vô mờ mịt không có thân thể thật.
Kinh Thần Thứ này vừa xuất ra chỉ cần đối phương không có tâm pháp bảo vệ hồn phách, không chết cũng tàn phế. Bởi vi Kinh Thần Thứ này đánh trúng hồn thể sẽ tự động sinh ra nhiều lần công kích như vậy, vô cùng vô tận. Đây là pháp thuật do tổ sư phi thăng sáng chế, có pháp thuật này, đệ tử phái ta không hề sợ các loại hồn thể, thần thể, ác quỷ ma đầu. Thuật này đệ phải học.
- Khai Sơn Phủ chuyên phá nát, pháp thuật này dựa theo ý của Bàn cổ Phủ, một búa đánh ra khiến cho đối phương tan nát. Thật ra pháp thuật này hẳn là sư đệ sẽ tu luyện rất dễ dàng, là vì tổ sư căn cứ theo nguyên lý của Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng mà sáng tạo ra. Bất quá chỉ thêm vào tâm pháp Hỗn Độn Bàn Cổ Phủ của Hằng Vũ môn, cùng tâm pháp Sinh Sinh Bất Tức quyết của Tạo Hóa tông, tất cả hợp lại mà thành. Có pháp thuật này, sẽ không có hiện tượng mất đi hết tất cả sức lực như sau khi đệ đánh ra một chưởng Vô Hinh Phá Thể Càn Khôn Chưởng.
- Phá Giáp Trùy chuyên môn đối phó với các pháp thuật, pháp khí phòng ngự. Một trùy đánh ra bạo phát ngay tức khắc, khoan sâu vào trong cơ thể nổ tung trong đó, kẻ nào chống lại là chết.
- Công Thành Chuy là thuật công kích bằng cách húc mạnh, mượn sức lực của thiên địa. dùng lực húc tạo ra chấn động, gặp núi phá núi, gặp tường hủy tường. Một búa đánh ra, người ngã ngựa đổ. Thuật này chuyên môn đối phó với người tu tiên Luyện Khí kỳ điều khiển pháp khí phi kiếm. Chi cần một búa giáng xuống, pháp khí phi kiếm của đối phương tuyệt đối không thể điều khiển công kích được nữa.
- Trong ba loại Khai Sơn Phủ, Phá Giáp Trùy, Công Thành Chuy, đệ chỉ cần học một là đủ, còn ta chỉ tu luyện Phá Giáp Trùy mà thôi.
- Tu La Trảm hóa thân Tu La, chém ra một cái, không gì không vỡ, hoành hành không e ngại. Pháp thuật này là một phép công kích trong Tu Tiên Thập Nhị hệ toàn phương vị, đệ bắt buộc phải học.
- Hỗn Nguyên Thuẫn là Ngũ Hành ngự thuật, đây là pháp thuật phòng ngự, chuyên môn phòng ngự pháp khí phi kiêm và pháp thuật Ngũ Hành của đối phương công kích, có hiệu quả đặc biệt khi phòng ngự pháp thuật Ngũ Hành.
- Huyền Hồn giáp là bí thuật thiêu đốt hồn phách, là phép phòng ngự trong Tu Tiên Thập Nhị hệ toàn phương vị. Thân thể sinh ra hộ giáp, phòng ngự vạn thuật, bất kể khói độc, lôi vân, băng vực gì gì đều có thể phòng ngự. Bất quá thuật này là thiêu đốt hồn phách, khí huyết, nguyên thần của mình, chịu bị thương đổi lấy phòng ngự. Tuy rằng ngăn cản được công kích của đối phương nhưng sau mỗi một đòn như vậy, linh hồn mình ắt thọ thương thêm một chút.
- Hỗn Nguyên Thuẫn có thể không học, nhưng Huyền Hồn Giáp này bắt buộc phải học.
Khốn Thần Ti là pháp thuật bắt địch. Dùng chân nguyên hóa thành sợi tơ để bắt địch nhân làm tù binh. Chỉ cần bị sợi dây chân nguyên này trói lại đối phương sẽ mất hết pháp lực, sinh tử tùy đệ. Thuật này cùng có thể không cần học.
- Tâm Huyết Giản là pháp thuật phụ trợ có thể giúp đệ ghi nhớ tất cả những gì xảy ra xung quanh mình, thuật này đệ phải học, bởi vì mỗi một đệ tử Hiên Viên kiếm phái đều biết thuật này. Mỗi lần trở về núi, tất cả mọi người phải tới Diễn Võ đường trên Hiên Viên kiếm phong báo cáo, báo lại toàn bộ quá trình xuống núi đối chiến với địch nhân ghi trong Tâm Huyết Giản, lưu trữ lại trong Diễn Võ đường. Dù là đệ tử chết trận, Tâm Huyết Giản cũng sẽ lưu giữ trên cơ thể bảy ngày. Lúc thu nhặt thi thể cũng phải mang Tâm Huyết Giản về, lưu trữ trong Diễn Võ đường. Như vậy mọi người có thể phân tích vì sao người đó thất bại, rút ra bài học kinh nghiệm.
Ngọc Diệu lấy một ngọc giản đưa cho Dư Tắc Thành:
- Sư đệ, đây là ngọc giản ghi lại Phá Diệt Cửu Thuật, đệ giữ lấy để tu luyện. Nếu có một loại pháp thuật nào luyện trong vòng ba ngày vẫn không thành, vậy đừng luyện nữa. Nếu đệ không thể luyện thành bốn thuật Kinh Thần Thứ, Tu La Trảm, Huyền Hồn Giáp, Tâm Huyết Giản, vậy cứ tới đây tìm ta. Phái ta có phương pháp bổ cứu chuyện này, vì đệ tử phái ta ắt phải luyện thành bốn thuật này.
Dư Tắc Thành đưa thần thức vào trong ngọc giản, nháy mắt bị Phá Diệt Cửu Thuật thu hút, vô tình đắm chìm trong đó, quên cả thời gian trôi đi.
Khoảng hai canh giờ sau, Dư Tắc Thành mới phục hồi tinh thần lại. Lúc này sắc trời đã tối, trong hai canh giờ qua, Ngọc Diệu cũng không hề tỏ ra không kiên nhẫn, vẫn đang ở đây trầm tư suy nghĩ, miệng lẩm bẩm không ngừng:
- Chỉ dùng phân thân Chung Cực Võ Thần thôi, hay nên sử dụng Cực Đạo Tiên kiếm thuật? Hay dùng Hắc Thiên Ưng kiếm pháp... Rốt cục Phân Dực Thiên Vũ kiếm của mình nên dùng môn pháp quyết nào là hay nhất đây... Thật sự là đau đầu...
Ngọc Diệu gãi gãi đầu, do dự khó lòng quyết định.
Dư Tắc Thành thấy y cực khổ như vậy, buột miệng nói:
- Sư huynh nghĩ nhiều như vậy làm gì, sao không dung hợp ba pháp môn ấy lại với nhau mà dùng, không phải là sẽ có được đầy đủ ưu điểm của chúng sao?
Hắn vừa nói dứt lời, Ngọc Diệu lập tức kinh ngạc há hốc mồm, rất lâu không nói sau đó đột ngột nhảy dựng kêu to:
- Đúng vậy, cần gì phải sử dụng chỉ một môn tâm pháp, cứ dung hợp hết lại không phải rất hay sao... Ha ha ha, ta hiểu rồi, ta mừng quá, cảm tạ sư đệ, ta đi trước đây.
Dứt lời, kiếm quang độn một cái lập tức bay đi. Chỉ nghe ầm một tiếng, Ngọc Diệu va mạnh làm vỡ đại môn nhưng y cũng không dừng lại, tiếp tục bay đi, nháy mắt đã mất hút. Dư Tắc Thành lắc lắc đầu nhìn theo, hiện tại hắn phải tới thăm Kim di.