Mục lục
[Dịch] Tiên Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử La Thần Quân chậm bước trên mặt đất. bước đến chỗ nào phàm là Hải tộc Long tộc công kích lão, toàn bộ ngũ tạng tự tàn, hóa thành nguyên khí vô tận, sau đó những nguyên khí này tụ tập vào người lão.

Tử La Thần Quân trên mặt mỉm cười, cuối cùng đã sáng tạo Ban Nhược Hư Bổ thần công, công pháp mạnh nhất của Vô Tâm tông. Pháp này vừa thành, có thể hấp thu lực lượng ngũ tạng lục phủ của người khác hóa thành chân nguyên của mình, làm cho đệ tử Vô Tâm tông cảnh giới Phản Hư kỳ có thêm một môn thần công vô thượng, có hy vọng phi thăng.

Vì môn thần công này, quản chỉ Vô Tâm tông bị người khi dễ, quản chỉ mất đi bảo tàng ở phế tích Thanh Trúc đảo, quản chỉ các thượng môn khác quật khởi, tất cả đều đáng giá.

Đại chiến Nhân tộc Long tộc gì chứ, cho dù Nhân tộc chết hết lão cũng không thèm để ý, chẳng qua Long Thần chính là Chân Long thân, trong ngũ tạng nguyên khí sung túc, vì cái này lão mới tham gia chiến đấu, hơn nữa thu hoạch rất nhiều.

Đột nhiên lão cảm giác được một ánh mắt cừu hận. quay đầu nhìn lại chỉ thấy một nữ tử oán hận nhìn lão.

Nữ tử này cũng là Phản Hư Chân Nhất, ở bên người nàng trăm hoa mọc lên, vạn hoa nở ra, đây là Thiên Đạo Vạn Hoa.

Thế nhưng lão lại không nhận ra nữ tử này, chẳng qua Chân Nhất Thần Quân bên cạnh nàng ta, lão có thể nhận ra, chính là Hoa Vô Hà của Hoa Đô nhất mạch.

Hoa Vô Hà này cáo già giảo hoạt, có pháp ấn Tiên Tần, nắm giữ Thiên Đạo Không Gian.

không đến vạn bất đắc dĩ. Tử La Thần Quân không muốn đối địch với y.

Nhìn thấy ánh mắt của Tử La Thần Quân, nữ tử kia quát:

- Tử La. lão còn nhớ phu thể Mộc Kiếm Bình. Lâm Thúy Anh không?

Tử La Thần Quân chau mày, nói:

- Mộc Kiếm Bình. Lâm Thúy Anh là người phương nào?

Nữ tử kia tiếp tục quát:

- Nhi tử của lão Tử Thiên Lãng năm đó ý thế hiếp người, nhìn trúng mẫu thân của ta Lâm Thúy Anh. cuối cùng chiếm đoạt không thành bị phụ thân ta đánh chạy, lão...

Tử La Thần Quân nói:

- Tử Thiên Lãng? Là nhi tử của ta? Không nhớ được, quên đi không cần nhớ nữa, ngươi không phải muốn báo thù sao?

- Cừu gia của ta ngàn ngàn vạn vạn. thêm ngươi nữa cũng chẳng sao, đại chiến kết thúc, ta cho ngươi cơ hội, chúng ta tử chiến một trận.

Nữ tử kia chính là Mộc Tư Y, tình nhân của Dư Tắc Thành năm đó.

Hiện tại Mộc Tư Y đã là Hoa Thần, nàng muốn khiêu chiến với Tử La Thần Quân.

Lạc Tĩnh Sơ đã quyết định chung sống với Dư Tắc Thành, thế nhưng phải có người đảm đương chức Hoa Thần. Vì vậy nàng rời khỏi Hiên Viên kiếm phái, trở lại Hoa Đô.

Phân Phương Giải Ngữ môn ở Hoa Đô thật ra là do tổ tiên Lạc Tĩnh Sơ thành lập, mục đích là vì hỗ trợ Hoa Thần nhất mạch. Lạc Tĩnh Sơ quyết định chọn một người trong đó.

Lúc này nhờ có Kết Đan quà của Dư Tắc Thành. Mộc Tư Y đã đạt tới cảnh giới Kim Đan Long Hố, nhưng đời này vô vọng thăng tiến cảnh giới Nguyên Anh.

Chưởng môn Phân Phương Giải Ngữ môn bèn đề cử nàng cho Lạc Tĩnh Sơ, quả thật nàng cũng là đệ tử có tu vi cao nhất của Phân Phương Giải Ngữ môn. Lạc Tĩnh Sơ biết quan hệ giữa Mộc Tư Y và Dư Tắc Thành, nhờ có mối quan hệ này, Lạc Tĩnh Sơ bèn truyền Hoa Thần nhất mạch của mình cho Mộc Tư Y.

Hoa Thần truyền thừa vô cùng huyền bí. kế thừa lực Vạn Hoa. Cứ như vậy, Mộc Tư Y trở thành Hoa Thần đời kế tiếp, trở thành Phản Hư Chân Nhất, nhưng nàng cũng không biết được Thiên Đạo Thời Gian. Thiên Đạo Thời Gian là của riêng Lạc Tĩnh Sơ, là do chính nàng tu luyện mà ra.

Trận chiến lần này, Mộc Tư Y nhìn thấy Tử La Thần Quân, thấy kẻ thù giết cha ngay trước mắt. cho nên nàng mới tỏ ra kích động như vậy.

Hai người nhanh chóng lướt qua nhau, tiếp tục chiến đấu. Cho dù giữa hai bên có thâm cừu đại hận. nhưng mục tiêu hiện tại của bọn họ vẫn như nhau, tiêu diệt Hải tộc. Nếu không diệt Hải tộc, tất cả thù hận đều là hư ảo.

Mộc Tư Y tiếp tục chiến đấu, một lúc lâu sau, chợt nàng thở ra một hơi thật dài:

- Ta sẽ không ứng chiến, ít nhất phải trăm năm sau, ta mới có tư cách cùng lão quyết một trận sinh tử.

Hoa Vô Hà hỏi:

- Vì sao vậy?

Mộc Tư Y nói:

- Ta trở thành Hoa Thần chỉ mới vài năm. vừa mới nắm giữ lực Hoa Thần, tuyệt không am hiểu Thiên Đạo Thời Gian. Ta đã chờ lâu như vậy, chỉ còn vài năm sao lại không thể chờ tiếp? Không chiến thì thôi, chiến là phải thắng.

Hoa Vô Hà nói:

- Thật ra ngươi có thể đi tìm Dư Tắc Thành, còn nhớ quan hệ giữa các ngươi trước kia rất tốt...

Mộc Tư Y lắc đầu:

- Không, ta muốn tự tay báo mối thù này, ta không muốn dựa vào bất cứ kẻ nào, trước kia ta không có cơ hội, hiện tại ta đã có cơ hội, vậy phải nỗ lực kiên trì.

Hoa Vô Hà gật gật đầu:

- Được, ngươi hiểu như vậy là tốt, xem ra tối thiểu ngươi cũng không tới nỗi si mê, không đê người khác chiếm cứ tim mình, không giống như bọn Lạc Tĩnh Sơ.

Hiện tại Lạc Tĩnh Sơ đang chiến đấu, còn có Tô Uyển Ngôn, hai nàng đang ra sức chiến đấu cùng Hải tộc bên cạnh Nguyên Trần Thượng Sư.

Nguyên Trần Thượng Sư đang ngồi trong một sơn cốc, lặng lẽ tụng kinh. Chỉ thấy dưới đất có mười mấy Long Thần Hải tộc đang quỳ bái, nghe Lôi Âm Chú Vãn của Nguyên Trần Thượng Sư, được lão siêu độ, phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật, bằng lòng xuất gia vào Lôi Âm tự.

Đây là thần thông của Phật gia, hóa thù thành bạn. không cần chiến đấu, siêu độ đối phương.

Nhị đệ tử Tam Huyễn tôn giả thấy đã đến lúc, bèn cất tiếng rống to. Lôi âm phát ra, hóa thành diệu âm. truyền tới bọn Long thần Hải tộc.

Những Hải tộc gần đó thấy cảnh tượng này tỏ ra hết sức hiếu kỳ, dần dần nghe thấy tiếng tụng Lôi Âm Chú Vãn ảo diệu, lập tức bị lời kinh hấp dẫn. càng nghe càng thấy có lý. Đây quả là vô thượng bí pháp, bọn chúng lập tức buông vũ khí. gia nhập vào hàng ngũ nghe kinh.

Lạc Tĩnh Sơ ở bên cạnh làm hộ pháp cho Nguyên Trần Thượng Sư. Nàng lặng lẽ nhìn phụ thân đang tụng kinh, năm xưa lão là tài tử phong lưu. hiện tại là cao tăng Phật môn. đây là phụ thân có cùng huyết thống với mình.

Lục tục có Hải tộc giác ngộ sai lầm trước đây của mình, bèn buông dao đồ tể, hốt nhiên đại ngộ, đứng dậy gia nhập vào hàng đệ tử phía sau, sau đó lại có rất nhiều Hải tộc mới gia nhập nghe kinh.

ở chiến trường góc Tây Bắc, có một vùng thiên địa mười vạn dặm. nơi đây chính là chiến trường tàn khốc nhất, là nơi Yêu tộc đang ác chiến. Những Yêu tộc này dưới sự chỉ huy của Côn Bằng Yêu Vương, càn quét Hải tộc, nuốt chửng hết thảy sinh linh.

Nơi đây chiến đấu kịch liệt vô cùng, đây là chỗ của Chiến Long nhất tộc. Chiến Long nhất tộc có nhục thân cường hãn nhất, vô cùng hiếu chiến, lại rất thiện chiến. Lúc này hai bên chiến đấu, Yêu tộc hóa nguyên hình. Chiến Long khôi phục long thể, thân thể bọn chúng đã trui luyện muôn ngàn lần, dường như kim tinh, nước lửa bất xâm, phi kiếm không thể gây tổn thương. Chúng rất thích cận chiến bằng nhục thể, không hề sử dụng phi kiếm pháp bảo. Cho nên trận chiến nơi này tàn khốc hơn so với bất cứ nơi nào, huyết nhục bay tung tóe.

Hai bên đại chiến giằng co với nhau, thỉnh thoảng có kẻ cùng chết với đối phương.

Lúc này Côn Bằng Yêu Vương đích thân ra trận, lão hiện ra Yêu thân của mình. Yêu thân này cũng không phải là bản thể của Côn Bằng Yêu Vương, mà là một người khổng lồ đáng sợ. Sau lưng có sáu cánh màu đen rất lớn, dường như là do nguyên khí ngưng kết mà thành. Trên cánh của y còn có nhiều vòng văn tự phù lục đang di chuyển trên đó, mỗi lần vỗ cánh, gió giữa đất trời dường như nghe lời kêu gọi của sáu cánh màu đen này, điên cuồng tụ tập tới.

Lúc này Côn Bằng Yêu Vương không có một tia yêu khí nào, mà gây ra cho người khác cảm giác thần thánh uy nghiêm, mênh mông cuồn cuộn, bất hủ, đáng sợ giống như thần thánh thời viễn cổ.

Y đã đích thân ra trận. Long Vương của Chiến Long nhất tộc đối phương hóa thành chiến thân Chiến Long, xông lên nghênh đón. Hai bên bắt đầu đại chiến, bay lượn giữa không trung, không cần niệm chú thi pháp gì cả, tay chân thoáng động đã dẫn phát pháp tắc Thiên Đạo, giáng xuống một đòn. trăm dặm thiên địa vỡ tan tành. Thân hình thoáng động, nháy mắt ra ngoài ngàn dặm. một đòn hùng mạnh, đại địa sụp đố, vạn dặm hoang tàn.

Hai bên giao thủ mười mấy chiêu, thình lình Côn Bằng Yêu Vương thét lớn, xuất ra lực Thần Uy bản mệnh. Y há miệng hút mạnh một cái, Chiến Long Long Vương cất tiếng hét thảm, đã bị y nuốt chửng vào bụng.

Đại bàng một ngày bay lên cùng gió, bay thẳng một mạch chín vạn dặm. mây trôi kích động ba ngàn trượng, nuốt chửng nhật nguyệt vào trong bụng.

ở một vùng thiên địa khác, không trung tuyết rơi dày đặc, mười mấy Băng long đang vẫy vùng bay lượn, miệng phun ra vô số hơi thở băng giá, đông cứng thiên hạ.

Thỉnh thoảng lại có Băng long cất tiếng kêu vô cùng thảm thiết, bởi vì mỗi một hoa tuyết rơi trên thân thể chúng ngay tức khắc biến thành một khối băng, làm cho chúng đông cứng, rơi xuống đất.

Băng long bay lượn giữa không trung không ngừng bị đông cứng thành khối, rơi xuống đất như sao sa, sau một lúc đã không còn. Thiên địa bị hoa tuyết vô tận bao trùm, nháy mắt đã đông lại thành một ngọn núi băng trong suốt lấp lánh. Băng Tuyết lão tổ ngồi sừng sững trên ngọn núi này.

Bạch Hà Tích sài bước tiến tới, dáng vẻ giống như con rối gỗ cứng nhắc, nhưng không ai có thể ngăn cản được y. Hiện tại thân thể y là chiến thể Thần Ngã Kim Cương, hoàn toàn có thể ngạo mạn quần long, đánh chết Thiên Long mạnh nhất.

Ngao Thanh, một trong Thập Bát Thiên Long ầm ầm ngã xuống, sau đó bóng Trương Tông Đạo xuất hiện, cười ha hả:

- Thật là khoái chí. cảm giác ám sát Thiên Long thích thật.

Phong Đô Đại Đế bên cạnh nói:

- Xem kìa. Thiên Long như vậy đã bị ngươi làm hỏng, làm sao ta có thể luyện được thi kỹ nữa?

- Đền cho ta mau, mau tìm một con khác.

Đại chiến nổi lên bốn phía, có những Cường giả như trên thoải mái đánh chết Long Thần, nhưng cũng có tu sĩ Nhân tộc bị tàn sát thể thảm. Lúc này Diệp Thiên đang liều mạng chạy trốn, các tu sĩ Khiên Cơ tông của y sau vài lần đại chiến đã thất lạc. Y bèn tập trung cùng vài tán tu Nguyên Anh Chân Quân, nhưng ngay tức khắc gặp phải một đám Phong long, rốt cục chỉ có mình y chạy thoát.

Một Phong long Long Thần đang đuổi sát phía sau, Diệp Thiên liều mạng chạy trốn, thi triển Khiên Cơ Nhất Tuyến Thiên nháy mắt truyền tống. Nhưng Long Thần kia không buông tha. vẫn đuổi sát theo sau. Y cất tiếng kêu cứu liên tục, nhờ vào bí pháp kết nối tâm thần của Tâm Ma tông, chợt phát hiện ra phía trước có tu sĩ có thể ra tay trợ giúp cho mình.

Y bèn nhanh chóng phi hành về phía đó, Long Thần vẫn đuổi theo sau. Đối phương là Phản Hư Chân Nhất, y chỉ là Nguyên Anh Chân Quân, cho nên không dám giao thủ.

Rất nhanh Diệp Thiên đã phát hiện ra đám tu sĩ Nhân tộc trước mặt, nơi đó giống như một thành lũy bằng cự thuẫn, chắc chắn vô cùng, đây là Kỳ Thuần môn, phòng ngự vô địch.

Phía sau thuẫn trận còn có linh tuyền, có thể bổ sung linh lực và chữa khỏi thương thế, chỉ cần trốn được tới đó, có thể sống sót.

Diệp Thiên vui mừng, tiến nhanh vào thuẫn trận. Long Thần kia bay tới nơi này phóng xuất vô số lưỡi đao gió công kích, nhưng không có nghĩa gì trước thuẫn trận chắc chắn.

Thuần trận này giống như tường đồng vách sất, trong đó ẩn chứa chín mươi chín đại trận, chắn Phong, chắn Hỏa, chắn Thủy, chắn ma. thiên hạ vạn vật, không gì là không ngăn được.

Người cầm đầu thuẫn trận này là một lão nhân. Quy Tàng Chân Quân của Kỳ Thuần môn, là người quen cũ của Dư Tắc Thành, cũng nhờ thuẫn trận của lão bảo vệ tứ phương.

Phong long kia không phá được thuẫn trận này, cao giọng gầm rú. Dần dần có hơn ba mươi Phong long khác bay tới, có Long Thần, cũng có cự long thông thường. Hiện tại bọn chúng tụ tập lại với nhau, hình thành cuồng phong lốc xoáy vô cùng đáng sợ, chuẩn bị quét phăng thuẫn trận, hủy diệt linh tuyền phía sau.

Đúng lúc này, trên không chợt vang lên tiếng trống, kiếm cưu xuất hiện. Một kiếm chém xuống, kiếm quang ngút trời, lập tức giết chết ngay tại chỗ ba Phong long, số còn lại lập tức bỏ chạy tứ tán, kiếm cưu bèn đuổi giết một Phong long Long Thần mạnh nhất trong số đó, chỉ ra ngoài ngàn dặm đã chém chết.

Diệp Thiên nhìn kiếm cưu khổng lồ kia, buông tiếng than dài:

- Cùng là người với nhau, sao lại có kết cục khác xa như vậy...

- Nhớ năm xưa Dư Tắc Thành gặp ta còn gọi Đại ca, ta chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể đánh bại hắn. ơ đại hội của Cực Nguyên Vân Hà tông, ta còn phải bảo vệ hắn...

Một Nguyên Anh Chân Quân Kỳ Thuần môn bên cạnh cười nói:

- Bằng hữu, đừng khoác lác nữa. Khi đó ta ngồi bàn bên cạnh ngươi, tuy rằng ngươi không nhớ ta, nhưng ta nhớ ngươi rất rõ.

Lập tức Diệp Thiên nghẹn lời, không thể khoác lác được nữa.

Cũng có một người khác đang nhìn theo kiếm cưu chăm chú, Long Thần trước mặt đang đại chiến với y đã không còn chút uy nghiêm, đang hấp hối, thân sinh bách bệnh, toàn thân thối rữa.

Nếu Dư Tắc Thành nhìn thấy người này, nhất định sẽ nhớ ra, y chính là Bệnh Thái Thư Sinh Âu Dương Tu của Thất Thương tông. Năm xưa Dư Tắc Thành tình cờ bị trận chiến của Âu Dương Tu cuốn ra xa ngoài ngàn dặm. Hiện tại tình trạng hai người đã hoàn toàn đổi khác, lúc ấy Dư Tắc Thành chỉ mới là tu sĩ Trúc Cơ...

Bệnh Thái Thư Sinh Âu Dương Tu nhìn kiếm cưu chằm chằm, là do Hiên Viên kiếm phái tiêu diệt Thất Thương tông, khiến cho môn phái của y bị hủy, sơn môn bị chiếm. Y nhờ có thuật chết thay bỏ chạy mới có thể sống được tới ngày nay, thù này phải báo.

Bất quá trước đó phải tiêu diệt Hải tộc, trước phải diệt ngoại địch, sau mới báo đại cừu.

Bệnh Thái Thư Sinh Âu Dương Tu nhìn sang cự long kế tiếp, bắt đầu phóng xuất Lĩnh Vực Vạn Bệnh của mình.

Suy nghĩ như vậy không chỉ có mình Âu Dương Tu, còn có một thiếu niên tay cầm ống sáo, đang nhìn kiếm cưu chăm chú. Người này là Thiếu chủ Diệu Âm môn. năm xưa bị Dư Tắc Thành diệt môn ở Lư châu, chỉ còn mình y chạy thoát, hiện tại là Môn chủ Huyễn Tiên môn nơi Vực Ngoại.

Thấy kiếm cưu biến mất. y thét lớn một tiếng, tìm tới Hải tộc kế tiếp, thi triển bí pháp đại chiến Hải tộc.

Bất kể trước kia bọn họ có thù hận gì, bất kể tương lai bọn họ như thế nào, nhưng giờ khắc này bọn họ đều xông lên, kề vai sát cánh với một mục tiêu duy nhất, chính là tiêu diệt Hải tộc.

Hai bên đại chiến, dồn nhau vào tử địa. Chỉ có đánh chết đối phương mới có thể đạt được thắng lợi cuối cùng. Cả hai bên đều dốc hết toàn lực, vì danh dự, vì niềm tin, vì thắng lợi, vì thân nhân, liều chết một trận.

Chiến, chiến, chiến, càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng thảm thiết.

Nguyên Anh Chân Quân tử trận, Phản Hư Chân Nhất tử trận, Thiên Đạo sụp đổ, vạn vật hủy diệt, song phương càng đánh càng điên cuồng.

Giết chết cường địch, tới tên kế tiếp. Trên trời dưới đất bạo phát vô số kiếm quang, pháp bảo, tiên thuật.

Giết chết cường địch, nếu bị thương lập tức trị thương, sau đó tìm tới đối thủ kế tiếp tái chiến.

Núi lỡ, sóng thần, đất sụp, núi lửa phun trào, đại địa nổ vang, mưa to sấm chớp, mưa đá đại tuyết, lốc xoáy nổi lên, nhật nguyệt ảm đạm. Đại lục do Tức Nhưỡng hóa thành bắt đầu chấn động, lắc lư nghiêng ngả.

Trên đại địa bùng nổ vô số họa trời, hóa thành từng đám mây hình nấm, bạo phát không ngừng. Tu sĩ tự bạo hóa thành huyết quang ngút trời, có khi là Hải tộc, có khi là Nhân tộc. Phạm vi trăm dặm nổ ầm tan nát. đó là Long Thần tự bạo, hoặc tu sĩ Nhân tộc tự bạo Nguyên Anh. Trận chiến đã tiến vào hồi quyết liệt, một mất một còn.

Sống có gì vui, chết có gì buồn, giờ phút này cả hai bên địch ta đều gác bỏ sinh tử sang bên, chỉ biết chiến đấu.

Trong đại chiến, tất cả mọi người đều đang liều mạng. Trong tình cảnh vô cùng hỗn loạn này, kiếm cưu vẫn bay lượn trên không, bay đến chỗ nào, không có bất cứ Hải tộc Long Thần nào có thể chống cự.

Kiếm cưu phi hành, tiêu diệt quần địch. Mỗi khi có tu sĩ Nhân tộc nguy cấp, mỗi khi địch nhân tập trung, kiếm cưu nhanh chóng xuất hiện tiêu diệt quần địch.

Kiếm quang bay múa, kiếm khí tung hoành, kiếm quang xé trời, tận chín tầng mây.

Nhưng lúc này kiếm cưu cũng chưa dốc hết toàn lực, Dư Tắc Thành chỉ sử dụng tám phần lực lượng, vẫn chưa hóa sinh Hiên Viên Thần Kiếm. Bởi vì kẻ thù đáng sợ nhất không

phải là đám Hải tộc Long tộc này, mà đám Ma Thần sau lưng bọn chúng mới là địch nhân chân chính.

Từ lúc đại chiến bắt đầu, Dư Tắc Thành đã chờ đợi bọn chúng xuất hiện, nhưng chiến đấu cho tới bây giờ, vẫn không thấy chúng đâu. Ma Thần đoạt xá Long Vương kia đã hoàn toàn biến mất, kiếm cưu cảm ứng không thể tìm được.

Bọn chúng đi đâu, muốn làm gì?

Đại chiến bắt đầu. Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu đã biến đi đâu mất, Dư Tắc Thành cũng không thể hỏi.

Cho nên hiện tại Dư Tắc Thành vẫn luôn để dành lực lượng, chờ đợi bọn Ma Thần xuất hiện. Nhưng trận chiến cho tới bây giờ, vẫn chưa thấy bọn chúng xuất hiện.

Hiện tại trận chiến đã tới lúc gay cấn, tới thời khắc mấu chốt, thắng bại ngay trước mắt, Dư Tắc Thành không thể để dành lực lượng được nữa. Hơn nữa Thái Dương Hắc Tử Bạo Liệt thuật của Cửu Dương Pháp Vương cũng đã sắp sửa không thể sử dụng được nữa. Nếu thuật này ngưng lại, đối phương có thể sử dụng lực Thần Uy, lúc ấy thắng bại khó lòng biết được.

Không thể để dành lực lượng được nữa, đại chiến thôi, đã tới lúc phải dốc hết toàn lực.

Dư Tắc Thành bèn cao giọng quát:

- Đệ tử Hiên Viên ở đâu?

Lập tức vô số thanh âm vang lên:

- Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên, tuy kiếm không còn lòng này còn.

Hiên Viên chiến ca vang lên, có nghĩa là Hiên Viên kiếm phái chuẩn bị dốc hết toàn lực.

Dư Tắc Thành bắt đầu hát vang Hiên Viên chiến ca, sử dụng ca từ chính là cổ ngữ, ngôn ngữ lưu loát, mang theo nét tinh tế đầy nhịp điệu, ca khúc cổ kính mà thê lương, mang theo khí tức viễn cổ Hồng Hoang, giống như tiếng trời.

Giữa tiếng ca này, mọi người cùng nhau hát vang, toàn bộ Hiên Viên động phủ bắt đầu kịch liệt lay động theo tiếng ca, tầng mây bắt đầu quay cuồng, khí tức chiến chiến chiến trào sôi trong lòng từng người một.

Chiến ca vang lên, kiếm cưu bắt đầu ra oai, gia tăng hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm quang điên cuồng mà đẫm máu. Dưới kiếm quang này, tất cả công kích liều chết của đối phương trở nên không còn ý nghĩa. hào quang huyết bạo giữa không trung lại gia tăng.

Một tên, hai tên, ba tên... kẻ nào dũng cảm chết trước. Đã có gần trăm Long Thần tử trận dưới kiếm cưu. Lúc này kiếm cưu dốc hết toàn lực ra oai, Hải tộc lui bước, Long thần sợ hãi.

Kiếm cưu khổng lồ bay lượn trên không, tiếng trống vang lên dồn dập, hóa thành thanh âm đòi mạng, khiến cho địch nhân kinh hồn khiếp vía.

Dư Tắc Thành bình thản điều khiển kiếm cưu. múa may kiếm Kim Tiên trong tay, chém giết từng Long Thần gục ngã.

Nhờ có pháp thuật Hắc Tử Bạo Liệt của Cửu Dương Pháp Vương, tất cả pháp thuật, lực Thần Uy hùng mạnh của đối phương bị khắc chế hoàn toàn.

Mỗi một kiếm đánh ra, kiếm quang tới đâu, chỉ có một kết quả, chính là tử vong.

Sau ba kiếm, kiếm cưu đã chém chết ba Thiên Long, khiến cho bọn chúng hóa thành sương máu.

Lại thêm ba kiếm nữa. đối phương lại bị giết thêm bốn Long Vương.

Kiếm quang lượn vòng, kiếm khí se sất, trong thiên địa chỉ còn lại kiếm quang vô tận của kiếm cưu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK