Dường như Đạo Ngân Chân Nhân hiểu rõ hải đảo bên dưới như lòng bàn tay, mọi người cứ yên tâm dựa vào thần cưu bay nhanh, tốc độ như tên bắn, một canh giờ bay được gần vạn dặm.
Bên trong Thanh Minh cũng không còn hấp dẫn Dư Tắc Thành như trước, phương pháp hành trình như vậy thật sự là nhàm chán vô vị. Tuy nhiên cũng có bất ngờ, lần này phi hành trong Thanh Minh, bọn Dư Tắc Thành liên tục gặp bốn toán khách qua đường.
Lần đầu tiên là một phi xa rất lớn, nói đúng hơn là một tòa thành cao chừng trăm trượng, phi hành trong Thanh Minh, lướt qua bên cạnh bọn Dư Tắc Thành.
Phi xa này có vẻ hết sức xa hoa, lúc nó vượt qua Dư Tắc Thành mơ hồ nghe có tiếng nhạc văng vẳng vọng ra dường như có người đàn tấu bên trong. Còn có một số nữ nhân xinh đẹp nhìn qua vách kính pha lê đưa tay chỉ trỏ bọn Dư Tắc Thành.
Lần thứ hai là một Nguyên Anh Chân Quân, tốc độ nhanh hơn bọn Dư Tắc Thành rất nhiều, từ phía sau vượt lên. Đạo Ngân Chân Nhân không tranh giành, dừng lại rất xa để nhường đường.
Lúc vị Nguyên Anh Chân Quân kia bay qua dường như có truyền âm hàn huyên với Đạo Ngân Chân Nhân vài câu, sau đó vọt nhanh về phía trước, biến mất không thấy.
Lần thứ ba gặp sáu con phi thú, nửa giống như cá, nửa giống chim. Chúng bay rất chậm trong Thanh Minh, bị bọn Dư Tắc Thành đuổi tới. Chúng bèn tránh ra rất xa nhường đường, chờ bọn Dư Tắc Thành bay qua.
Đạo Ngân Chân Nhân chợt nói:
- Đây là Phi Thiên Diêu của Vân Hải Thanh Minh tông, có thể xem như một loại phi xa do thú hóa thành. Người này ở bên trong khống chế Phi Thiên Diêu kia phi hành.
Lập tức có người tò mò hỏi:
- Sư phụ, Vân Hải Thanh Minh tông là môn phái thế nào là trung môn hay thượng môn?
Đạo Ngân Chân Nhân đáp:
- Bọn họ là một trong những thượng môn, thật ra bọn họ không được coi là môn phái tu tiên. Theo lời đồn, đệ tử của Vân Hải Thanh Minh tông này hai chân chưa từng tiếp xúc mặt đất, bọn họ vĩnh viễn sống cuộc sống trên mây trong Thanh Minh, không ai biết được tường tận về bọn họ.
- Bất quá bọn họ quả thật là Nhân tộc điểm này có thể khẳng định. Có một giả thiết rằng Vân Hải Thanh Minh tông này chính là bộ tộc từ thời thái cổ của Hiên Viên Hoàng đế còn lưu lại bọn họ bảo vệ hư không vô tận này vì Nhân tộc chúng ta.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng bay qua Phi Thiên Điêu này.Lần thứ tư không ngờ là một đàn Ly Long, có khoáng chừng bảy con, bốn lớn ba nhỏ. Dường như chúng vừa từ ngoài Thanh Minh bay vào. trông có vẻ mệt mỏi yếu ớt.
Đạo Ngân Chân Nhân tiến tới trao đổi với chúng, không biết bọn họ nói với nhau những gì, cuối cũng Đạo Ngân Chân Nhân lấy một viên linh thạch thượng phẩm cho chúng. Một con Ly Long phun ra vài thứ gì đó. Đạo Ngân Chân Nhân thu lấy sau đó hai bên tách ra.
Thấy vẻ tươi cười của Đạo Ngân Chân Nhân.Dư Tắc Thành đoán lần giao địch này nhất định ông có thu hoạch không nhỏ. Nhưng Đạo Ngân Chân Nhân cũng không có ý định nói ra mọi người lại tiếp tục lên đường.
Mọi người tiếp tục bay về phía trước. Đạo Ngân Chân Nhân có thu hoạch, trong lòng cao hứng vô cùng. Sau khi bay được chừng một canh giờ bất chợt ông lên tiếng nói:
- Hiện tại chúng ta tiến vào đoạn lộ trình này chính là quần đảo Bắc Sa gần đại lục Kinh châu, nơi này đang có cả trăm môn phái đại chiến. Chúng ta bay qua vùng biển này mọi người phái vô cùng cẩn thận, chân nguyên người nào không đủ phải lập tức dùng Thần Giác thông báo. Nhớ kỹ bất cứ lúc nào cũng phải duy trì ba phần chân nguyên lực. Bởi vì không thể biết địch nhân có xuát hiện ngay tức khắc hay không.
Trương Tiểu Phàm nói:
- Sư phụ, nghe nói nơi đây đang đánh nhau túi bụi, bọn Mạnh Nam Kha sư huynh tới trợ quyền ai nấy đều phát đại tài. Vậy quặng Thất Thái Hạo thạch kia rốt cục là thứ gì, đáng để cho người ta liều mạng chém giết như vậy?
Đạo Ngân Chân Nhân đáp:
- Thất Thái Hạo thạch này có thể tinh luyện ra Thất Thái Hạo Kim chính là trọng bảo nằm trong bảy thứ kim loại quý nhất, có thể dùng chế tạo không gian pháp bảo là nguyên liệu bắt buộc phải có để xây dựng động phủ xây dựng bản ngã thiên địa. Cho nên trận chiến này hoàn toàn đáng giá, ai có thể chiếm được quặng Thất Thái Hạo thạch này là có thể tăng thêm động phủ xây dựng linh trì dược viên, thực lực môn phái tăng mạnh.
Đạo Ngân Chân Nhân vừa đứt lời bất chợt Long Thiên Hoàng lại hỏi:
- Đạo Ngân sư thúc, vì sao chúng ta không tranh đoạt mò quặng ấy?
Đạo Ngân Chân Nhân đáp:
- Thứ nhất, mỏ này ở cách chúng ta qua xa, ở giữa có vài thế lực thượng môn ngăn cách, khó có thể chiếm được.
- Thứ hai, hiện tại động phủ của chúng ta ở không hết, linh thảo tiên dược trong được viên chất đống xếp xó không dùng, căn bản không cần xây dựng động phủ. dược viên.
- Hơn nữa chúng ta lấy kiếm nhập đạo, giết địch đoạt nguyên chỉ tranh sớm tối cho nên quặng này không có ý nghĩa gì nhiều đối với chúng ta.
Mính Tinh hỏi:
- Sư phụ, nhưng không gian pháp bảo vô cùng hữu dụng với chúng ta. Tất cả mọi người đều sử dụng túi trữ vật, không ai có không gian pháp bảo cả...
Đạo Ngân Chân Nhân nghiêm nghị nói:
- Con muốn lấy hết bảo bối trong thiên hạ hay sao? Không nên tham lam quá mức, người chết vì tiền, chim chết vì mồi.
Mọi người phi hành giữa Thanh Minh, bay được chừng hai canh giờ, không biết vì sao vùng biển trước mặt mây quá thưa thớt, có thể mơ hồ nhìn thấy tiểu đảo bên dưới.
Chỉ thấy trên mặt biển rất xa có vài tiểu đảo từ xa nhìn lại xinh đẹp vô cùng.
Mính Tinh đột ngột nói:
- Nơi này đẹp quá nếu có thể hạ xuống tham quan thì hay quá. Sư phụ. đưa chúng con xuống đó xem đi chúng con bay đã lâu cũng cần nghỉ ngơi một chút.
Trương Tiểu Phàm lập tức nói:
- Đúng vậy, sư phụ. chân nguyên của con cũng đã cạn, chúng ta xuống đó xem đi. Có Ngạo Cốt sư huynh ở đây nói không chừng chúng ta có thể nhặt được Thất Thái Hạo thạch kia.
Đạo Ngân Chân Nhân do dự một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua Anh Ngạo cốt. Anh Ngạo Cốt gật gật đầu:
- Mỏ Thất Thái Hạo thạch này phân bố rải rác. Nằm dưới mặt biển xung quanh số tiểu đảo kia, địa tầng nơi đó rất cạn, chúng ta cũng không phải không có cơ hội.
Dường như tên Anh Ngạo cốt này là chuyên gia tìm quặng mỏ cho nên Đạo Ngân Chân Nhân mới đặc biệt hỏi ý y. Câu nói lúc nãy của Trương Tiêu Phàm có lẽ cũng không phải chỉ tùy tiện nói đùa.
Dư Tắc Thành ngoài mặt thản nhiên, trong lòng thầm cân nhắc. Đạo Ngân Chân Nhân nhìn về phía Dư Tắc Thành và Long Thiên Hoàng, cả hai người cũng gật gật đầu. Đạo Ngân Chân Nhân bèn nói:
- Được rồi cũng đã bay mất nửa ngày, đã đến lúc nghỉ ngơi, chúng ta đáp xuổngtiểu đảo kia nghỉ một lúc. Cũng may từ đây tới Lư châu không còn xa lắm chỉ khoảng một ngày hành trình.
Dứt lời, Đạo Ngân Chân Nhân khống chế kiếm cưu dần dần rời khỏi Thanh Minh, hạ xuống phía dưới. Khí hậu nơi này hết sức kỳ quái, không hề có tầng mây dày đặc như những nơi khác, có thể nói là vạn dặm không mây. Nháy mắt mọi người đã hạ xuống mặt biên, cách đó chừng năm dặm có một tiểu đảo..
Kiếm cưu phi hành về phía tiểu đảo kia, khoảng cách năm dặm đối với kiếm cưu chỉ trong thoáng chốc. Bay được nửa đường, chợt Anh Ngạo cốt nói:
- Chậm đã, không thể nào... chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy, ta cảm ứng tiểu đảo phía trước có quặng Thất Thái Hạo thạch.
Y vừa nói ra những lời này, lập tức mọi người vô cùng vui vẻ, hôm nay thật là may mắn. Rất nhanh mọi người đã tới tiểu đảo kia, kiếm cưu giải thể. Anh Ngạo cốt đẫn mọi người đi tới chỗ quặng Thất Thái Hạo thạch.
Đi được trăm thước, bất chợt Dư Tắc Thành phát hiện ra điểm khác thường. Nơi đây cũng không phải là tiểu đảo không người, khắp nơi đều có dấu vết người ở lại. thậm chí trên mặt đất còn có thể thấy lộ ra đường hầm khai thác.
Rất nhanh Anh Ngạo cốt đã đến vị trí của quặng Thất Thái Hạo thạch kia. Nhìn bề ngoài có vẻ là một hầm mỏ rất lớn thì ra nơi này đã sớm có người khai thác. Theo như quy mô và hình thức của nó ,hầm mỏ này chỉ vừa được khai thác cách đây không lâu nhưng quy mô khai thác rất lớn.
Nhưng trên tiểu đảo này lại không thấy một bóng người nào. lúc này bất chợt gió nổi lên bốn phía, càng ngày càng lớn. Đạo Ngân Chân Nhân nở nụ cười khổ chỉ tay về phía trước:
- Quả thật là tài sắc làm mê hoặc lòng người, đây là chúng ta tự chuốc lấy phiền phức. Chẳng trách nào tâng mây trên kia vô cùng thưa thớt. ôi... chúng ta tự đưa mình vào hiểm cánh rồi...
Mọi người đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của Đạo Ngân Chân Nhân, chỉ thấy trên không cách đây hàng chục dặm có hai bóng người mờ mờ đang chiến đấu. Bọn họ chỉ cần xuất ra một đòn, lập tức khiến cho mặt biển nổi sóng thần, hoặc dấy lên cuồng phong bão táp.
Hai người này đều là Nguyên Anh Chân Quân bọn họ đang chiến đấu kịch liệt trên mặt biển. Tuy nhiên hiện tại trận chiến giữa bọn họ đang ở trạng thái hết sức yên tĩnh. Bởi vì cả hai đang yên lặng chuẩn bị cho một đòn tấn công mãnh liệt.
Không biết bọn họ đánh nhau đã bao lâu, hiện tại là giờ phút yên ả trước khi nổi cơn bão táp. Trong giờ phút này, mây trong khắp cả vùng biển này bị bọn họ thổi bay đi, cho nên lúc nãy bọn Dư Tắc Thành ngự kiếm bay trên Thanh Minh mới thấy có vẻ khác thường, rốt cục tự mình đưa thân vào hiểm cảnh. Cũng vì như vậy cho nên thợ thuyền nhân công trên tiểu đảo này đã bỏ chạy từ lâu chỉ để lại một tiêu đảo không người.
Giờ phút yên tĩnh này có nghĩa là đòn công kích sắp tới của cả hai sẽ hết sức cuồng bạo. Nếu bọn Đạo Ngân Chân Nhân đáp xuống sớm hơn một khắc, ắt sẽ phát hiện nguy cơ mà tránh đi. Nếu bọn họ đáp xuống trễ hơn một khắc, lúc ấy nguy cơ cũng đã qua. Bọn họ đáp xuống đúng lúc này lại là lúc yên tĩnh nhất, cho nên mới hạ kiếm quang, giải tán kiếm trận thần cưu.
Đạo Ngân Chân Nhân rống to:
- Kết trận cho mau, chúng ta chạy càng nhanh càng tốt!
Nháy mắt ông đã bay lên không, năm người còn lại cũng lập tức bay lên kết thành kiếm cưu như trước, cố gắng bay đi thật xa. Lúc này hai Nguyên Anh Chân Quân bên kia đã bắt đầu động thủ. Đạo Ngân Chân Nhân nói:
- Đây là Bệnh Thái Thư Sinh Dương Tu của Thất Thương tông, kẻ kia hẳn là Nguyên Anh Chân Quân của Thần Uy tông. Nguyên Anh. Chân Quân của Thần Uy tông ra tay, ắt sẽ bày ra Thiên Lôi pháp trận, e rằng chúng ta không bay lên Thanh Minh được...
Đạo Ngân Chân Nhân chưa dứt lời, những tiếng ầm ầm đã vang lên rất lớn, ở chỗ đại chiến xảy ra cách bọn Đạo Ngân Chân Nhân hàng chục dặm, ba đám mây hình nấm khổng lồ bay lên, bí thuật tâm pháp hai người đã chuẩn bị sẵn sàng đánh ra lập tức hình thành những đợt sóng thần khổng lồ Trên biển, trên không lại xuất hiện lôi điện mịt trời.
Đạo Ngân Chân Nhân kêu lớn:
- Không xong, Thiên Lôi Hành Không, chúng ta không thể bay lên Thanh Minh được nữa. bay sát mặt biển đi thôi!
Dứt lời ông hạ kiếm quang xuống dán sát mặt biển mà bay. Nháy mắt đã bay ra xa mười dặm lúc này Dư Tắc Thành phát hiện lôi quang trên không đang dần dần ép xuống.
Đạo Ngân Chân Nhân than dài một tiếng:
- Thiên Lôi pháp trận của Thần Uy tông này thật sự vô cùng đáng ghét. Nhớ kỹ lát nữa ta giải tán kiếm cưu các con tự động chia ra mạnh ai nấy chạy không nên tụ lại một chỗ Thiên Lôi pháp trận này bao trong phạm vi trăm dặm, tụ tập càng đông người, tu vi càng cao công kích của nó càng hùng mạnh. Cho nên chúng ta bắt buộc phải giải tán kiếm cưu ta sẽ thu hút lôi kích của pháp trận, các con hãy nhanh chân chạy trốn.
- Hãy nhớ nếu lát nữa thất lạc, mạnh ai nấy chạy, mọi người sẽ tới cảng Tung Hạc ở Tứ Minh quốc Lư châu tập hợp không nên thay đổi tần số dao động của Thần Giác, chúng ta có thể liên hệ với nhau trong vòng trăm dặm.
Kiếm cưu vẫn bay càng ngày càng nhanh, nhưng lôi quang trên không cũng đè xuống ngày càng thấp. Hơn nữa còn có một lòng lôi quang tách ra đánh thẳng về phía mọi người. Đạo Ngân Chân Nhân quát lớn:
- Tới rồi, tản ra mạnh ai nấy chạy chỉ còn mười dặm nữa hãy mau mau chạy khỏi Thiên Lôi pháp trận này!
Dứt lời ông thét lớn lập tức kiếm cưu giải thể năm người bọn Dư Tắc Thành lập tức phân tán bay ra thật xa. Đạo Ngân Chân Nhân vẫn ở nguyên chỗ cũ toát ra kiếm khí thu hút Thiên Lôi tạo cơ hội cho bọn Dư Tắc Thành chạy trước.
Nháy mắt sau lưng vang lên tiếng nổ ầm ầm, Dư Tắc Thành đã lao ra ngoài mười dặm nhìn lại vị trí trước đó của kiếm cưu đã bùng nổ, không biết Đạo Ngân Chân Nhân yểm hộ cho mọi người có việc gì không...
Lúc này có tiếng yếu ớt của Đạo Ngân Chân Nhân vang lên trong Thần Giác:
- Được rồi. mọi người có sao không?
Mọi người nhất nhất báo danh không ai bị thương. Đạo Ngân Chân Nhân lại nói:
- Chúng ta phải mau mau rời khỏi nơi này thật sự là mắc tai bay vạ gió...
Bất chợt cả đất trời dường như ngừng lại. biển cả đăng trào, nhiều đợt sóng thần dâng lên rất cao. Một uy áp hùng mạnh không gì sánh kịp xuất hiện phía trước ba mươi dặm. Hai vị Nguyên Anh Chân Quân kia nháy mắt đã từ sau lưng bọn Dư Tắc Thành vọt tới trước ba mươi dặm lập tức tất cả mọi người đều bị cuốn vào vòng tai họa này.
Sóng thần khổng lồ dâng cao nháy mắt mặt trời không thấy, dường như biển cả lật nhào, lập tức cuốn Dư Tắc Thành vào giữa lòng biển.
May là Dư Tắc Thành đã trải qua hàng trăm trận chiến ở Nam Hải, lập tức hắn sử dụng Thủy Độn thuật, định rẽ nước biển ra. Nhưng đợt sóng thần vừa rồi cũng đã cuốn Dư Tắc Thành đi không biết bao lâu bao xa. Hiện tại hắn cũng không biết mình đang ở nơi nào, đã hoàn toàn mất liên lạc cũng Đạo Ngân Chân Nhân và những người còn lại.
Dư Tắc Thành trồi lên mặt biển, nhìn quanh bốn phía. Dường như đợt sóng thần vừa rồi đã cuốn hắn đi xa hàng trăm dặm dao động của trận chiến giữa hai vị Nguyên Anh Chân Quân vẫn đang không ngừng truyền đến từ xa.
Trên mặt biển nổi lềnh bềnh vô số xác tôm cua rùa cá, trong lúc vô tình Dư Tắc Thành phát hiện, có những con tôm cá không phải bị chân nguyên đánh trúng mà chết, mà trên thân chúng nồi đầy ghẻ lở sưng phù rõ ràng là bệnh chết. Bất chợt Dư Tắc Thành nhớ tới lời Đạo Ngân Chân Nhân nói trong hai Nguyên Anh Chân Quân có một người là Bệnh Thái Thư Sinh Dương Tu của Thất Thương tông.
Không xong, đây là thần uy của vị Nguyên Anh Chân Quân kia đám tôm cá này bị bệnh mà chết, nơi này không thể ở lâu phải chạy đi càng xa càng tốt.
Dư Tắc Thành lập tức ngự kiếm bay ra xa, sau khi bay được mười dặm chợt nhớ ra bèn lấy Ô Giao Bích Hải Chu ra, chui vào trong chạy thật nhanh.
Ô Giao Bích Hải Chu gặp biển như cá gặp nước, tốc độ nhanh như điện chớp, đua Dư Tắc Thành chạy nhanh về phía trước, nháy mắt đa ra xa hơn trăm dặm. Dư Tắc Thành cũng không phân biệt được phương hướng, hắn chỉ biết phải rời thật xa nơi này. tiếp tục điên cuồng chạy tới.
Bất chợt Dư Tắc Thành không nhịn được bật ho lên hai tiếng, lập tức biến sắc. Với tu vi cảnh giới của hắn hiện tại không thể nào nhiễm bệnh, đây nhất định là bị thần uy của Dương Tu ảnh hưởng, cho nên mới cất tiếng ho như vậy.
Đây là thần uy của Nguyên Anh Chân Quân. Dư Tắc Thành chỉ có thể lấy làm ngưỡng mộ. Mình trong tay bọn họ chẳng khác nào con kiến, chỉ cần khẽ bóp là có thể lấy mạng mình. Không được, không được... mình phải trở nên hùng mạnh, phải tiếp tục cố gắng hùng mạnh hơn nữa đạt tới Kim Đan, Nguyên Anh, Phản Hư thậm chí Tiên Nhân.
Dư Tắc Thành vội vàng lấy đan dược ra uống vào bất kể thuốc chữa thương hay chữa bệnh, hắn cứ việc nốc từng vốc lớn.
Sau đó Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục chạy trốn. Sau khi chạy được chừng ba ngàn dặm Ô Giao bất chợt cất tiếng gấm vang, không bay tới nữa. Dư Tắc Thành mới hồi phục tinh thần. Hắn nhìn quanh bốn phía mới biết mình đã chạy ra khỏi phạm vi đại chiến, hơn nữa còn chạy quá xa, rốt cục cũng không biết đang ở nơi nào.
Hắn chỉ biết mình đang trong biển cả mênh mông, nhưng lại không biết phương hướng Đông Tây Nam Bắc.Ô Giao Bích Hải Chu đã không còn sử dụng được trong hôm nay nữa, Dư Tắc Thành đành phải thu nó cất đi sau đó nhìn biển cả mênh mông tối đen như mực không biết nên làm thế nào.
Không thể hoảng loạn, phải bình tĩnh, cứ chờ ở đây một lúc, không lâu sau ắt mặt trời sẽ xuất hiện trở lại, khi đó có thể phán đoán ra phương hướng, có thể xác định đây là đâu.
Dư Tắc Thành nghĩ vậy, bèn ở nguyên tại chỗ chờ đợi. Không bao lâu sau mặt trời xuất hiện trở lại, hoàn toàn ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, vốn hắn nghĩ phía Tây lại là phía Đông.
Những hướng còn lại xác định quá dễ đàng. Dư Tắc Thành tính toán đại khái, sau đó ngự kiếm bay về một phía, ngao du trên biển cả mênh mông.
Lúc mệt, hắn lấy Ô Giao Bích Hải Chu chui vào trong nghỉ ngơi, đói bụng thì ăn thủy sản, uống tiên tửu, ngày ngày điểu khiển Ô Giao Bích Hải Chu bay được ba ngàn dặm. Đi như vậy được ba ngày, bất chợt trước mặt Dư Tắc Thành xuất hiện một con thuyền đánh cá, hắn mừng rỡ vô cùng, bèn ngự kiếm bay tới.
Người trên thuyền nhìn thấy Dư Tắc Thành tới gần lập tức quỳ lạy lia lịa miệng kêu tiên sư không ngớt, ánh mắt nhìn Dư Tắc Thành tràn đầy sợ hãi.
Dư Tắc Thành bắt đầu hỏi đường, nhưng đám ngư dân này cũng không biết Lư châu cổn châu gì cả. Bọn họ sống ở đây đã lâu chỉ biết ngoài năm trăm dặm có một tiên đảo nghe nói ở nơi đó có rất nhiều tiên sư sinh sống.
Dư Tắc Thành chỉ nhìn qua một ngư dân lập tức y run lên lẩy bẩy thậm chí có người sợ tới mức không cầm được tiểu tiện.
Dư Tắc Thành hỏi tỉ mỉ mới biết, thì ra đám tiên sư trên đảo kia hết sức tàn bạo, hàng năm bắt ngư dân làng chài phải cống hiến nữ nhân và của cải cho chúng. Nếu không cống hiến đầy đủ sẽ lập tức đốt chết mười người.
Đám tiên sư kia không coi những ngư dân này là con người, bắt ngư dân thử nghiệm pháp thuật, biến bọn họ Thành quái vật. Chỉ cần tỏ ra không tôn trọng bọn chúng một chút, nhất định chỉ còn đường chết.
Dư Tắc Thành nghe xong không khỏi lắc lắc đầu đám người tu tiên trên hải đảo kia thật là tàn bạo. Bất quá mình chỉ có thể tới đó hỏi thăm bọn chúng xem đây là nơi nào rốt cục phải bay về hướng nào mới tới được Lư châu.
Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm bay về hướng đó, năm trăm dặm rất nhanh đã tới. Chỉ thấy phía trước là một hòn đảo khá lớn, rộng chừng trăm dặm có thể nói là vô cùng rộng rãi.
Bên ngoài đảo có bày một pháp trận rất lớn bảo vệ chặt chẽ pháp trận sâm nghiêm. Dư Tắc Thành dạo qua một vòng, lập tức toàn bộ pháp trận được thu vào cảm ứng tâm linh của hắn. Nhưng dù hắn có cảm ứng thế nào cũng không phát hiện ra sơ hở tuy rằng uy lực của pháp trận này không lộ ra ngoài, nhưng Dư Tắc Thành biết rõ tuyệt đối không thể xem thường pháp trận này. Trong yên tĩnh ẩn chứa khí thế vô cùng nguy hiểm. mình cũng không biết cách nào tiến vào trong trận.
Đột nhiên Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành có phản ứng phát hiện ra ngoài xa bốn mươi mấy dặm có một đôi nam nữ đang khống chế phi xa bay về phía này. Đôi nam nữ này hẳn là huynh muội, bọn họ điểu khiển phi xa bay rất chậm, có thể thấy tu vi bọn họ cũng không vượt qua cảnh giới Dẫn Khí Luyện Khí kỳ.