• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hoàng thành, phủ nha các bộ Đông cung ở ngay phía nam Đông cung, tạo thành một đường thẳng với Đông cung, còn Đông cung lục suất nằm ở phía bắc, thuận tiện cho việc bảo vệ an toàn của Đông cung.

Lúc bấy giờ, trời đã dần tối nhưng vẫn có binh sĩ thủ vệ ở phủ nha của Đông cung lục suất. Chức trách của bọn họ là tuần tra Đông cung để bảo vệ an toàn cho Đông cung. Dương Hựu biết thủ tướng tối nay là dũng tướng lang tướng Nguyên Thượng Vũ.

Dương Hựu được Độc Cô Thiên Sơn cùng mấy người cấm quân tâm phúc hộ vệ đi ra ngoài Đông cung. Ra khỏi Vĩnh Xuân môn của Đông cung thì chỉ cần thời gian một nén hương đã đến phủ nha Đông cung lục suất. Dương Hựu chưa bước vào đã nghe thấy bên trong phủ nha truyền ra âm thanh hừ hự ha hả.

Dương Hưu đi tới nhìn vào chỉ thấy trong phủ nha có 2 tên binh sĩ thân trên trần trụi, phía dưới chỉ mặc một cái quần cộc, đang đấu sức với nhau. Binh sĩ bốn phía không ngừng kêu gào cổ vũ cho 2 người. Dương Hựu đứng lại, nhìn xem với vẻ hứng thú.

Hai tên đại hán này thân cao chừng 8 thước, lưng rộng eo cường tráng, dáng vẻ mạnh mẽ. Dương Hựu nhìn thấy tròng mắt của bọn họ có màu xanh lam, lập tức biết 2 người nay có huyết thống người Hồ. Dương Hựu biết thời Nam Bắc triều Tùy Đường, phương bắc có nhiều người mang huyết thống người Hồ. Trong cấm quân cũng có rất nhiều người là người Hồ.

Giống như Vũ Văn gia, Độc Cô gia, Hạ Nhược gia, Đậu Lư gia đều có xuất thân là người Hồ. Thậm chí Dương thị, Lý thị cũng có huyết thống người Hồ.

Lúc này 2 tên chiến sĩ đang ôm lấy nhau, cơ bắp trên tay gồng lên, đang đối chọi kịch liệt. Dương Hựu nghĩ đây có lẽ là truyền thống của người Hồ. Đúng lúc này, đại hán có hàm râu xoăn hét lớn một tiếng, hạ bàn vững chắc tựa Thái Sơn, cánh tay bỗng đẩy mạnh một cái, đại hán kia cũng ra sức chống lại.

Thế nhưng đúng lúc này đại hán râu xoăn đột nhiên giơ chân lên đá vào chân phải đối thủ. Người kia dường như đã chuẩn bị từ trước, chân phải vững như Thái Sơn, không thèm để ý đến cú đá của hán tử râu xoăn. Hán tử râu xoăn đá mấy cước không có hiệu quả, hắn nhướng mày, trong đầu nảy ra một kế, chân bỗng xoay ngang, đá vào chân trái đối thủ.

Người kia vội vàng nghiêng người qua trái, dịch chuyển trọng tâm qua chân trái, thế nhưng đại hán râu xoăn lại cười lạnh một tiếng, đột nhiên thu chân lại, lại đá vào chân phải đối thủ. Đại hán kia đang di chuyển trọng tâm, trong lúc nhất thời không xoay chuyển kịp, lập tức chân phải nghiêng một cái, ngã lăn ra đất.

"Ha ha!" Đại hán râu xoăn cười ha hả một tiếng, đè chặt đối thủ xuống.

"Giỏi lắm!" Đám binh sĩ bốn phía lớn tiếng hô hà.

"Tốt!" Dương Hựu cũng nhịn không được kêu lên. Tên đại hán râu xoăn này có sức mạnh ngang bằng với đối thủ, nhưng lại dò được tâm tư đối thủ, từ đó đùa bỡn đối thủ trong lòng bàn tay.

Nghe được thanh âm của Dương Hựu, các binh sĩ nhìn lại, lúc nhìn thấy rõ ràng là Dương Hựu bèn vội vàng quỳ xuống: "Bái kiến điện hạ!"

Dương Hựu cười tủm tỉm bước tới nói: "Mời các khanh đứng lên!" Nói xong Dương Hựu lại nhìn đại hán râu xoăn hỏi: "Ngươi tên gọi là gì?"

Đại hán râu xoăn nói: "Khởi bẩm điện hạ, thần gọi là Hầu Quân Tập."

Hầu Quân Tập? Nghe xong Dương Hựu liền sững sờ. Hắn biết cái tên Hầu Quân Tập này - là một đại tướng dưới trướng Lý Thế Dân, một trong 24 công thần Lăng Yên các. Đáng tiếc là sau đó lại bị giết vì vụ án thái tử Lý Thừa Càn.

Dương Hựu biết Hầu Quân Tập là người Tam Thủy Bân Châu. Đó là theo cách nói của Đường thư, thật ra là người của Tam Thủy quận Bắc Địa, thời Tùy mạt được Lý Thế Dân nhận vào mạc phủ, sau đó có công dần dần lên chức. Bây giờ xem ra trong lịch sử chuyện Lý Thế Dân được lập làm Tần vương có lẽ là sau khi Lý Uyên cho phép Lý Thế Dân thành lập Thiên Sách phủ.

Dương Hựu cười nói: "Hầu ái khanh quả là dũng sĩ!"

Hầu Quân Tập cũng cười: "Đa tạ điện hạ!"

Dương Hựu hỏi: "Hiện tại chức quan của ngươi là gì?"

Hầu Quân Tập gãi gãi đầu, cười nói: "Vi thần là đội chính".

Đội chính là chức sĩ quan cấp thấp trong quân đội, chỉ quản mười mấy người. Dương Hựu nhìn mọi người xung quanh một cái, lập tức minh bạch những người này cũng là thủ hạ của y. Hắn lắc đầu, nói: "Tráng sĩ bực này như ái khanh mà chỉ là một đội chính, là thất sách của cô!"

Hầu Quân Tập nghe được hàm nghĩa trong lời của Dương Hựu, vội vàng quỳ xuống nói: "Thần nguyện vì điện hạ ra sức trâu ngựa!"

Dương Hựu đỡ Hầu Quân Tập dậy, trong lòng dâng lên kinh hỉ. Hắn nghĩ không ra hôm nay vốn chỉ đến nhìn qua Vệ Hiếu Tiết, thế mà lại gặp được Hầu Quân Tập! Người này dũng mãnh thiện chiến, là nhân tài hiếm có đối với tình huống đang cần người gấp như Dương Hựu.

Dương Hựu nhìn Hầu Quân Tập, cười nói: "Nếu cô đã biết năng lực của ái khanh, sau này sẽ trọng dụng. Chỉ có điều bây giờ ngươi chưa lập một tấc công, cô cũng không thể đề bạt ngươi. Phải hiểu rằng trong quân phải có chuẩn mực!"

Hầu Quân Tập gật đầu, nói: "Thần minh bạch, ngày sau thần sẽ hết lòng trung với Đại Tùy, ra sức vì nước!"

Dương Hựu cười ha hả, rất hài lòng đối với Hầu Quân Tập. Hắn phất tay, nói: "Mang hết thảy đồ vật lên đi!"

Rất nhanh, Độc Cô Thiên Sơn dẫn mấy tên binh sĩ khiêng mấy cái rương đi vào. Dương Hựu cười ha hả nói: "Cô biết các ngươi gác đêm vất vả nên sai người chuẩn bị một ít thức ăn, ngoài ra còn có một ít tiền. Hầu Quân Tập, ngươi cho người gọi các đội chính khác đến, tính số lượng thuộc hạ, các ngươi chia nhau đi."

Hầu Quân Tập ra lệnh vài tiếng, một binh sĩ vội vàng ra đi.

Các binh sĩ mở rương ra, bên trong là một ít bánh ngọt, thịt thà. Một cái rương khác lại chứa đầy tiền đồng, dùng dây gai xâu lại. Tiền đồng này được sản xuất từ giữa những năm Khai Hoàng đến năm thứ 6 Đại Nghiệp, phân lượng đầy đủ, không giống tiền đồng hiện tại không đủ phân lượng, lại còn có một phần là tiền giấy.

Trên thị trường đã không có nhiều loại tiền đồng phân lượng đầy đủ này, giá cả vô cùng đắt đỏ. Một xâu tiền ít nhất có thể đổi 3 xâu tiền đồng loại khác.

Các binh sĩ tay cầm tiền đồng, vui mừng hớn hở. Dương Hựu lại mỉm cười gọi Hầu Quân Tập lại một bên hỏi: "Hôm nay là ngày trực của Nguyên Thượng Vũ, bây giờ hắn ở nơi nào?"

Mặt Hầu Quân Tập lộ vẻ khó khăn, dáng vẻ giống như không dám chọc đến Nguyên Thượng Vũ, nhưng hắn chợt suy nghĩ rõ ràng, bây giờ đã được điện hạ nhìn trúng, Nguyên Thượng Vũ còn dám giở trò gì? Hắn gật đầu một cái nói: "Điện hạ, bây giờ Nguyên tướng quân có lẽ đang ở Di Hồng viện."

"Di Hồng viện?" Dương Hựu nhíu nhíu mày.

Hầu Quân Tập cười hăng hắc, hắn cho rằng Dương Hựu không biết Di Hồng viện là chỗ gì bèn giải thích: "Điện hạ, Di Hồng viện là kỹ viện lớn nhất, nóng bỏng nhất trong thành Đại Hưng!"

Dương Hựu bỗng cười cười, nói: "Nói vậy nghĩa là hắn thường bỏ trực đêm để đi Di Hồng viện?"

Hầu Quân Tập gật đầu, trên gương mặt già nua che đầy râu xoăn không nhìn ra vẻ mặt: "Đúng vậy, điện hạ!"

Khóe miệng Dương Hựu hiện lên một nét mỉm cười như có như không, nhìn Hầu Quân Tập đầy vẻ thâm ý, nói: "Cô biết rồi. Chỉ cần ngươi vì cô làm việc trung thành, liền sẽ có ban thưởng!" Dương Hựu nói xong, lại trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: "Mấy ngày tới cô sẽ xuất binh, ngươi dám làm tiên phong sao?"

"Tiên phong?" Hầu Quân Tập há to miệng. Y hiểu được, đây là chỗ tốt Dương Hựu muốn cho mình, một cái cơ hội lập công! Nghĩ đến đây, y kiên định gật đầu nói: "Thần nguyện vì điện hạ phân ưu!"

Dương Hựu hài lòng gật đầu. Hắn nói sẽ sai Hầu Quân Tập làm tiên phong chỉ bất quá để thăm dò mà thôi. Biểu hiện bây giờ của Hầu Quân Tập khiến hắn rất hài lòng. Nghĩ đến đây, hắn thấp giọng dặn dò vài câu, Hầu Quân Tập gật gật đầu nói: "Điện hạ, thần nhất định không làm nhục sứ mệnh!"

Trong lúc nói chuyện thì các đội chính đang tuần tra chạy đến. Dương Hựu tập hợp bọn họ, lại nói mấy câu rồi cho bọn họ tản ra. Đám đội chính lần lượt đến nhận tiền rồi ăn uống với nhau. Các binh sĩ nhận được tiền rất là vui vẻ.

Dương Hựu không ngại cực khổ trao tiền tận tay từng binh sĩ. Hắn muốn các binh sĩ nhớ kỹ, tiền đồng hôm nay bọn hắn nhận được là do Dương Hựu hắn ban thưởng!

Tiền đồng đã phát xong, trong rương cũng không còn lại nhiều. Lúc này đã gần giờ Tý mà Vệ Hiếu Tiết vẫn chưa về khiến Dương Hựu không khỏi cười lạnh liên tục. Hắn đem toàn bộ số tiền còn sót lại khoảng mười mấy xâu thưởng cho Hầu Quân Tập rồi mới về Đông cung.

Vừa trở lại cung, Dương Hựu lập tức gọi Tiểu Quế Tử: "Nhanh đi gọi Độc Cô Vũ Sư tới gặp cô!"

Lúc này trong một gian phòng ở Độc Cô phủ, Độc Cô Hoài Ân ngồi quỳ trên bồ đoàn, thần sắc hơi nghiêm trọng. Trước mặt hắn là Độc Cô Vũ Sư. Tính theo bối phận thì Độc Cô Hoài Ân là thúc thúc của Độc Cô Vũ Sư, mà quan trọng hơn là bây giờ Độc Cô Hoài Ân là người cầm lái Độc Cô gia ở thành Đại Hưng, có quyền nói chuyện.

Hiện tại người Độc Cô gia một phần theo bệ hạ ở Giang Đô, một phần ở Đông Đô. Ở thành Đại Hưng tử đệ Độc Cô gia không nhiều, mà trong loạn thế, Độc Cô Hoài Ân đều vô cùng coi trong mấy người tử đệ này. Đối với ý kiến của bọn họ đều có sự tôn trọng đầy đủ.

Hiển nhiên, Độc Cô Hoài Ân minh bạch tình hình thời khắc này, cho nên hắn cần đoàn kết lực lượng gia tộc để có thể bảo vệ lợi ích lớn nhất của mình trong loạn thế.

Thế nhưng cách nói của Độc Cô Vũ Sư khiến Độc Cô Hoài Ân hơi bất mãn. Không sai, quan hệ của Độc Cô gia cùng Dương gia rất mật thiết, nhưng ở thời điểm hiện tại Dương gia đã rất nguy hiểm, Độc Cô gia không cần phải cột mình vào cái chiến hạm sắp chìm này. Làm phó gia chủ, hắn cần phải bảo vệ lợi ích của gia tộc.

Độc Cô Vũ Sư trầm ngâm một lát, nói: "Cửu thúc, ta cảm thấy vấn đề này vẫn là lỗ mãng."

Độc Cô Hoài Ân cười lạnh nói: "Ta biết gần đây ngươi thường tiến cung, thế điện hạ cho ngươi chỗ tốt gì đáng giá để người vì hắn nói chuyện?"

Độc Cô Vũ Sư lắc đầu, nói: "Cửu thúc, mặc dù thiên hạ hôm nay đại loạn, nhưng triều đình vẫn còn. Huống chi lần này các gia tộc Vệ Huyện, Nguyên Mại, thậm chí Vũ Văn Phúc Cập cố ý đóng cửa nhà buôn gạo, muốn nâng cao giá gạo trong kinh có khác gì tạo phản? Bây giờ thành Đại Hưng còn nằm trong lòng bàn tay của điện hạ, Độc Cô gia của ta nếu làm vậy, e rằng sẽ tạo cớ cho điện hạ!"

Độc Cô Hoài Ân cười lạnh một tiếng, nói: "Ta cũng không tin, nho nhỏ Đại vương hắn có thể quyết đoán như thế, dám động thủ đối với Nguyên gia, Vũ Văn gia? Ngay cả thánh thượng cũng không dám, một cái nho nhỏ hài đồng như hắn cũng dám?"

Độc Cô Vũ Sư biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nghe được lời nói của Độc Cô Hoài Ân, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Cửu thúc, ngận nhi tự mình tìm người chỉ hy vọng có thể mở cửa bán gạo." Nói xong, giọng điệu Độc Cô Vũ Sư xoay chuyển: "Bất quá ngận nhi minh bạch tâm tư Cửu thúc. Ngận nhi cũng hy vọng Độc Cô gia có thể trường tồn không suy. Ngận nhi chỉ hy vọng Cửu thúc suy nghĩ kỹ càng. Dù sao chuyện này cũng thể hiện lập trường, nếu vô ý một bước thì có thể thua cả bàn a!"

Độc Cô Vũ Sư nói xong, thi lễ với Độc Cô Hoài Ân rồi đi ra ngoài, để lại một mình Độc Cô Hoài Ân. Độc Cô Hoài Ân cũng không có giận dữ. Thật ra hắn là một người chững chạc, đối với lời nói bất kính của ngận nhi hắn cũng hiểu đây là ngận nhi đang biểu đạt bất mãn. Hắn cũng minh bạch việc đột nhiên làm ra quyết định đóng cửa nhà buôn gạo đã khiến bọn vãn bối trong gia tộc nghị luận ầm ĩ.

Hắn đứng dậy, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, tự nhủ: "Chẳng lẽ chuyện này ta đã quá nóng nảy sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK