Huyện Lam Điền nằm về phía đông nam thành Đại Hưng, bởi nó siết chặt quận Thượng Lạc, là yếu đạo xuất binh ra Võ Quan, tiến đến cướp đoạt bồn địa Nam Dương, lại thông hướng Hán Trung nên đây là vùng giao tranh của binh gia.
Sắc trời bây giờ đã tối, trên đầu huyện thành Lam Điền đèn đuốc sáng trưng, Nghiêu Quân Tố đứng trên đầu thành nhìn về phía tây. Lý Tập Dự đứng bên cạnh, trước hoàng hôn hắn đã đến Lam Điền. Chuyến này hắn mang đến lượng lớn sức lao động, trong đó phần lớn là tử tù bị Dương Hựu bắt đi làm khổ sai.
Ngoài ra còn có số lượng lớn lương thực, rau quả thịt thà cùng một ít vật tư chiến lược. Lúc này Nghiêu Quân Tố đang phái người phát thóc trong thành, tranh thủ ủng hộ của dân chúng. Đồng thời mở ra phủ khố, vận chuyển tất cả vật tư đến các nơi trên tường thành.
Dân phu được triệu tập lâm thời đang ra sức tu bổ thành trì. Nghiêu Quân Tố cho bọn hắn thù lao cực cao, điều này khiến bọn dân phu vui mừng khôn xiết, vô số bó đuốc được đốt lên để tu bổ lỗ hổng trên đầu thành. Đồng thời, những thứ vật tư thiết yếu để thủ thành như lôi mộc, cự thạch cũng được vận chuyển đến đầu tường để chuẩn bị sẵn sàng.
Tử tù thì không có đãi ngộ tốt như vậy. Một ít binh lính cầm roi trong tay, không ngừng thúc dục tử tù làm việc. Đám tử tù đem bùn cát vận chuyển lên đầu thành, một ít thợ nề được tử tù trợ giúp ra sức tu bổ lỗ hổng trên đầu tường.
Trong vòng một đêm, thật không thể tu bổ hoàn tất cả huyện Lam Điền lớn như vậy, cho nên Nghiêu Quân Tố chỉ đặt trọng tâm vào một ít nơi trọng yếu cùng những nơi bị tổn hại nghiêm trọng.
"Lý tướng quân, ngươi cho rằng lần này Lý Tú Ninh trở về tiến đánh Lam Điền vào thời điểm nào?" Nghiêu Quân Tố lo lắng hỏi. Chuyện hắn lo lắng không phải là Lý Tú Ninh đến tấn công mà là lo lắng tương lai Đại Tùy. Mặc dù biểu hiện bây giờ của điện hạ đủ để khiến Nghiêu Quân Tố kinh ngạc nhưng thế cục hôm nay thật sự quá tệ!
Nếu như nói Lam Điền không thủ được thì trước đó đã không cần phải đánh hạ Lam Điền. Nhưng Nghiêu Quân Tố cũng rõ ràng, đối mặt với thế lực Lý Tú Ninh ngày càng bành trướng tất yếu cần phải tiến hành phản công. Đoạt lại Lam Điền chính là bước đầu tiên, nếu không Lý Tú Ninh dần dần từng bước xâm chiếm thì Đại Tùy chỉ còn một tòa thành Đại Hưng lại càng không có hy vọng trung hưng.
Trong lòng Nghiêu Quân Tố rất mâu thuẫn, nhưng hắn lại rất trung thành, trên mặt đầy vẻ suy tư. Nghiêu Quân Tố là một võ tướng, hắn có tài quản lý cấp dưới, có mị lực nhân cách cực mạnh. Nhưng về mặt chiến lược lại không bằng Lý Tập Dự.
Lý Tập Dự nghe Nghiêu Quân Tố hỏi thì trong lòng cũng khẽ thở dài một cái. Lúc trước khi Lý Uyên vừa mới tạo phản, Lý Tập Dự đã đề ra mấy cái đối sách nhưng không có người tiếp thu. Âm Thế Sư, Cốt Nghi bác bỏ kế sách của hắn. Lần này Lý Tập Dự rất nản chí, ngược lại có chút suy nghĩ về tiền đồ của mình.
Cho nên hắn xin đi Sơn Nam mộ binh, nhưng vừa đến Sơn Nam lại bị điện hạ phái sứ giả triệu hồi. Điều này khiến Lý Tập Dự ngờ vực. Nhưng sau đó Lý Tập Dự phát hiện, không biết thế nào mà hành động của điện hạ ở thành Đại Hưng chính là những điều hắn từng đề nghị.
Sau khi nói chuyện với điện hạ một lần, Lý Tập Dự vô cùng kinh ngạc. Hắn phát hiện điện hạ tuy nhỏ nhưng phân tích thế cục có đạo lý rõ ràng giống như một người từng trải. Mà lần này sai Lý Tĩnh mai phục tại Phong Nguyên, bắt lấy Đoạn Luân như một kỳ tích, thêm việc lợi dụng lúc Đoạn Luân tiến đánh kho Vĩnh Phong khiến binh lực Lam Điền trống rỗng, khéo léo đánh hạ Lam Điền lại càng không lường được, cho dù bản thân Lý Tập Dự cũng không làm được.
Lý Tập Dự mơ hồ cảm thấy nhất định điện hạ còn có hậu chiêu gì đó. Từ bố trí trước mắt của hắn mà xem thì điện hạ là một người cẩn thận, mà dường như lại có rất nhiều bí mật. Ví dụ như làm thế nào hắn biết lúc nào Đoạn Luân xuất binh để mà sớm mai phục trước đó?
Lý Tập Dự không biết ở thời điểm cụ thể nào Lý Tú Ninh sẽ xuất binh, nhưng hắn cho rằng nhất định điện hạ sẽ biết. Mà dựa theo việc hắn liên tục thúc dục mình có thể thấy hắn ắt hẳn đã nắm giữ được tin tức gì đó, cho nên khi Nghiêu Quân Tố hỏi thăm hắn chỉ biết trả lời: "Ta cho rằng trong vòng 2 ngày Lý Tú Ninh sẽ xuất binh."
Nghiêu Quân Tố nhướng mày, nói: "Hai ngày, hai ngày! Thời gian sao mà ngắn vậy!" Theo Nghiêu Quân Tố thì thời gian 2 ngày quá ngắn. Để hoàn tất việc tu bổ Lam Điền ít nhất cần thời gian nửa tháng. Thế nhưng không có thời gian a!
Chính xác là không có thời gian, Lý Tập Dự cảm thấy trong vòng 2 ngày Lý Tú Ninh sẽ phái ra đại quân, thế nhưng giờ Thìn ngày hôm sau, trinh sát do Nghiêu Quân Tố phái ra đã đạt được tin tức, 1 vạn phản tặc do Lý Thần Thông, Sử Vạn Bảo dẫn đầu đã xuất phát về hướng Lam Điền. Hiện tại đã đi qua thành Trường An cũ, không đến 2 canh giờ sẽ tới Lam Điền.
Nhận được tin, Nghiêu Quân Tố chắp tay sau lưng suy tư một hồi, rồi lập tức sai tâm phúc dẫn binh sĩ chặn lại cửa thành đồng thời tăng tốc tu bổ thành trì. Còn chuyện xin viện quân từ phía điện hạ, hắn biết bây giờ điện hạ chắc hẳn đã có được tin tức.
Đầu giờ Thìn Dương Hựu đã nghe được tin. Thực tế huyện thành cách thành Đại Hưng không xa. Hành động quân sự hơi lớn cơ bản không gạt được tai mắt của Dương Hựu. Nhưng khi tin tức truyền đến, Dương Hựu cũng vô cùng ngờ vực.
Theo tin nhận được, Lý Tú Ninh phái Lý Thần Thông, Sử Vạn Bảo dẫn 1 vạn binh tiến đánh Lam Điền. Bản thân chuyện này không có vấn đề, vốn đã bị Dương Hựu đoán được. Nhưng nghe nói con có ít nhất hơn 1 vạn 5 ngàn phản tặc ra cửa nam huyện Huyền, hình như có xu thế xuôi nam đến Hán Trung.
Điều này khiến Dương Hựu ngờ vực, rốt cuộc Lý Tú Ninh đang làm gì? Lúc này tiến đánh Hán Trung cũng không phù hợp chiến lược của Lý Tú Ninh a! Dương Hựu dạo bước trong sân thì bên ngoài có Cốt Nghi cầu kiến. Sau khi tiến vào, Cốt Nghi thi lễ nói: "Điện hạ."
Dương Hựu thu lại ánh mắt, hỏi: "Cốt ái khanh, hiện tại dân chúng trong thành ra sao?"
Cốt Nghi gật đầu nói: "Thần đang vì việc này mà đến." Nói xong Cốt Nghi ngừng lại một chút, lấy tấu chương từ trong tay áo đưa cho Tiểu Quế Tử. Tiểu Quế Tử bước lên nhận lấy rồi mới đặt lên bàn.
Dương Hựu lướt qua tấu chương, cười nói: "Trước tiên Cốt ái khanh nói trước vài lời đi!"
Cốt Nghi nói: "Trải qua thăm dò, vi thần phát hiện từ sau khi tin tức Đoạn Luân bị bắt truyền ra, cảm xúc bách tính trong thành đã hơi ổn định. Mà từ sau khi điện hạ mở kho phát thóc, giá gạo trong kinh đã hạ xuống, bách tính nhiều người tán thưởng, nói điện hạ là một minh quân."
Dương Hựu lắc đầu nói: "Cốt ái khanh, cô không muốn nghe những lời cà ngợi này. Cô sẽ không phạm lại vết xe đổ. Cô chỉ muốn nghe trong kinh còn có cái gì thiếu sót để cô cần phải cải thiện."
Cốt Nghi sững sờ, trong mắt lóe lên thần sắc khó tả. Hắn cúi đầu xuống, hít thở thật sâu một hồi rồi nói: "Điện hạ nói rất đúng."
"Hiện tại mặc dù giá gạo trong kinh đã hạ xuống, nhưng vẫn có một ít lái buôn gạo nắm giữ lượng lớn lương thực. Mấy ngày này lại đống cửa hiệu buôn, không có bán gạo." Cốt Nghi nói.
"Ồ?" Thần sắc trong mắt Dương Hựu cứng lại, trong khoảng khắc hắn lập tức minh bạch vì sao những kẻ lái buôn này muốn đóng cửa. Hắn đứng dậy, hỏi: "Cốt ái khanh có biết những lái buôn này thuộc nhà nào?"
Cốt Nghi do dự một chút rồi nói: "Sau khi thần điều tra, những lái buôn này phân bố ở các phường trong kinh thành, trong đó phần lớn là hiệu buôn của Nguyên gia, Vũ Văn gia, còn có một số ít là Vi gia, Độc cô gia."
"Khà khà!" Dương Hựu cười lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua Cốt Nghi rồi nói: "Cốt ái khanh, ngươi là Kinh Triệu doãn, đối với chuyện này có biện pháp gì hay?"
Cốt Nghi kìm không được lau vệt mồ hôi. Nguyên gia, Vũ Văn gia đều là thế gia quyền thế nghiêng trời. Còn Độc Cô gia lại là ngoại thích, một nhà Vi thị mặc dù trước mắt không có đắc thế nhưng mẫu thân của điện hạ chính là danh môn Vi thị Kinh Triệu a! Bất kể nhà nào đều có hậu thuẫn rất cứng, ai cũng không chọc được, không trêu được a!
Dương Hựu bỗng cười, hắn nhìn ra Cốt Nghi đang do dự. Hắn cười nói: "Nếu Cốt ái khanh là Kinh Triệu doãn, phụ trách chuyện quan trọng trong kinh thì có quyền phụ trách xử lý tất cả. Chỉ cần làm đúng bổn phận, không có tư tâm thì sợ gì?"
Cốt Nghi gật gật đầu nói: "Điện hạ nói rất đúng, vi thần minh bạch."
"Ừm, ngươi có biết vì sao bọn hắn đóng cửa nhà buôn? Lý do là gì?" Dương Hựu lại hỏi.
Chuyện này thật ra Cốt Nghi đã có nghe qua, liền đáp: "Thần hỏi thăm chưởng quỹ của những hiệu buôn này, họ nói là nhà buôn thiếu gạo. Nhưng vi thần cho rằng bọn hắn đang muốn trữ hàng để đầu cơ tích trữ."
"Ồ? Cốt ái khanh không ngại nói một chút." Dương Hựu gật đầu, không ngờ Cốt Nghi có thể nhìn thấu được chuyện này.
"Bây giờ chiến loạn khắp nơi, giá gạo lên cao không hạ, nhất là các vùng Sơn Đông Trung Nguyên đã là 10 xâu tiền một đấu, đắt hơn rất nhiều so với giá trong kinh là nửa xâu tiền. Vi thần cho rằng, bọn hắn đang chờ cơ hội giá lương thực trong kinh lên cao, lại đem bán ra với giá cao hơn, kiếm lời to." Cốt Nghi nói. Thật ra giá gạo trong kinh nửa xâu tiền là giá gần đây nhất. Trước khi Dương Hựu mở kho phát thóc, giá cao đến 5 xâu tiền, chỉ có điều lần này Dương Hựu mở kho phát thóc phạm vi cực lớn khiến giá gạo trong kinh giảm mạnh.
Dương Hựu trầm ngâm một lát. Hắn biết giải thích của Cốt Nghi cũng có lý, nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân trọng yếu. Nghĩ đến đây, hắn cười nói: "Cốt ái khanh, các nhà buôn gạo thiếu lương liên quan đến việc ổn định giá gạo trong kinh. Bây giờ ái khanh cần phải lưu tâm, trao đổi với bọn hắn, nhanh chóng mở cửa bán gạo."
Cốt Nghi nói: "Vi thần tuân mệnh!"
Sau khi Cốt Nghi lui ra, Dương Hựu nheo mắt, cẩn thận suy nghĩ. Chuyện nhà buôn gạo đóng cửa trong lòng Dương Hựu đã hiểu ngọn nguồn. Nhưng vấn đề ở chỗ có một số ít Vi gia, Độc Cô gia tham dự, khiến Dương Hựu không rõ thái độ của bọn hắn. Nếu như bọn hắn không phải thiếu lương thật mà là cùng Nguyên gia, Vũ Văn gia bày ra âm mưu thì sự việc sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Dương Hựu quyết định đi tìm mẫu thân nói chuyện một chút. Còn Độc Cô gia, Dương Hựu vững tin Độc Cô Võ Sư sẽ không tham dự. Thật ra địa vi của Độc Cô Võ Sư trong Độc Cô gia cũng không cao, chỉ sợ việc này là do Độc Cô Hoài Ân gây ra.
Nghĩ đến đây, Dương Hựu phân phó vài câu rồi mới đi về hướng chỗ ở của mẫu thân.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK