Trời vừa tờ mờ sáng ở Hương Cách Lý Lạp.
Đám trẻ con tề tựu trong sân. Dương Hựu đại thắng, trong lòng cao hứng, thưởng cho mỗi đứa một bộ y phục. Lúc này bọn hắn mặc lên người, có vẻ tràn đầy sức sống. Dương Hựu lúc này mặc một bộ áo vải màu đen, khiến người ta không nhìn ra thân phận thật của hắn.
Hắn đứng trước đám trẻ con, cao giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, cô sẽ cùng các ngươi huấn luyện. Lần huấn luyện này sẽ không giống trước kia, sẽ đặc biệt gian khổ, nhưng nếu cô làm được, tin rằng các ngươi cũng sẽ làm được."
Đám trẻ con cao giọng hô: "Nhất định chúng ta sẽ làm được!" So với trước đó vài ngày, thanh âm đã vang dội hơn nhiều.
Dương Hựu quét mắt nhìn qua mọi người, nói: "Cô đã từng nói, đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi, nếu muốn rời khỏi thì lúc này còn kịp. Một khi tiến vào huấn luyện, chỉ có kiên trì, nếu như không tuân mệnh lệnh, hay là lâm trận lùi bước thì chờ đợi chỉ có một chữ Chết!"
Đám trẻ con đồng thanh: "Chúng ta không sợ vất vả."
Dương Hựu rất hài lòng gật đầu, vung tay lên. Mấy tên binh sĩ khiêng đến mấy cái rương đến, Dương Hựu mở rương, lấy đồ vật ra, cột lên đùi. Đây là mấy cái bao cát, bao cát Dương Hựu cột lên đùi ước chừng nặng 20 cân.
Cân nhắc đến đây là lần đầu tiên, những đứa trẻ này con nhỏ, nên bao cát dành cho đám trẻ con chỉ có 10 cân.
Đám trẻ con nhìn nhau, không biết điện hạ muốn làm gì. Ngay cả Độc Cô Thiên Sơn, Độc Cô Vũ Sư cũng nghi hoặc trong lòng, không biết Dương Hựu buộc bao cát lên chân làm cái gì.
Dương Hựu cột chặt bao cát, lấy y phục rộng lớn che lại, lúc này mới chỉ vào bao cát nói: "Phải buộc mấy cái bao cát này vào chân, trước mắt chỉ có 10 cân, 10 ngày sau sẽ tăng lên 15 cân. 20 ngày sau, tăng lên 20 cân. Sau khi tăng lên 30 cân sẽ không tăng nữa."
Dương Hựu nói đến đây, ánh mắt chuyển đến cầm đầu nữ hài Dương Mai, lại nói tiếp: "Đương nhiên, nữ tử sẽ giảm đi phân nửa." Dù sao khí lực trời sinh của nữ tử hơi kém.
Lúc này, Dương Mai khẽ cắn môi, đứng dậy nói: "Điện hạ, ta muốn giống như bọn họ." Dương Mai dùng tay chỉ mấy người nam tử Hoàng Vân.
Dương Hựu hơi trầm ngâm, hắn rất ấn tượng với bé gái này, bèn cười nói: "Tốt, nếu ngươi chịu không nổi thì phải nói với cô."
Khuôn mặt Dương Mai ửng đỏ, may mắn sắc trời lúc này còn tối nên người ta nhìn không ra. Tiếng của nàng run rây, bàn tay siết chặt nói: "Dạ, điện hạ."
Sau đó đám trẻ con đều tự chọn bao cát, buộc lên chân. Những bao cát này nhìn không lớn nhưng sau khi buộc lên chân mới phát hiện bước đi khó khăn, phải dùng đủ khí lức mới có thể nhấc chân lên.
Dương Hựu nhìn mọi người, cười nói: "Tốt, chúng ta bắt đầu tiến hành huấn luyện bài đầu tiên."
"Đặt tay của các ngươi dọc theo thân người, đúng, đặt sát vào người. Tốt, rất tốt! Sau đó giữ thẳng eo, không cử động. Độc Cô Thiên Sơn, nhớ kỹ cho cô, quá 5 lần thì không được ăn cơm trưa!" Dương Hựu nói, lại sai Độc Cô Thiên Sơn đốt một cây nhanh để trước mặt mọi người.
Dương Hựu đứng ở trước mặt mọi người, làm theo lời nói vừa rồi, cẩn thận đứng đó. Sở dĩ Dương Hựu tự nguyện chịu khổ như vậy cũng là để rèn luyện ý chí của mình. Đương nhiên, Dương Hựu cũng không cần phải luôn luôn cùng rèn luyện, chỉ cần dẫn đội khoảng vài tháng thì có thể buông tay.
Thực tế Dương Hựu chỉ có thể áp dụng phương pháp cấp tốc để đám trẻ con này nhanh chóng học được những thứ cần thiết. Thời gian đã không chờ đợi Dương Hựu.
Khói nhang lượn lờ, điểm ánh sáng kia mờ dần, lúc này sắc trời đã sáng, que nhang dần ngắn lại. Eo Dương Hựu vẫn thẳng tắp, đám trẻ con cũng cố gắng đứng đó, thời gian dần trôi, hô hấp đám trẻ con cũng dần dần dồn dập, trên trán cũng rịn mồ hôi.
Độc Cô Thiên Sơn ở sau lưng đám trẻ con quan sát, đám trẻ con xếp hàng chỉnh tề, Độc Cô Thiên Sơn nhìn một cái đã có thể thấy ai cử động.
Dương Mai khẽ cắn môi, nàng kiên trì dùng bao cát giống như bọn trẻ trai, mặc dù chỉ là đứng bất động ở đấy nhưng theo thời gian dần trôi nàng cảm thấy chân tê dại, có phần đứng không vững, nàng nhịn không được cử động hai chân một chút.
"Dương Mai, lần thứ tư!" Độc Cô Thiên Sơn đi đến bên người nàng, nói khẽ.
Mặt Dương Mai trắng bệch, nàng khẽ ngẩng đầu, một vật rơi từ trong tay áo xuống đất, phát ra âm thanh khẽ khàng. Dương Mai vội ngồi xổm người xuống, nhặt đồ lên rồi mới nhanh chóng đứng lên.
Lúc này, lại nghe Độc Cô Thiên Sơn nói: "Dương Mai, lần thứ năm!"
Thân thể Dương Mai lung lay, nàng xấu hổ, cắn môi, lòng bàn tay nắm chặt vật nọ, không rên một tiếng.
Vừa hết một nén nhang, trong 46 đứa trẻ có hơn nửa phạm quá 5 lần, nghĩa là bọn hắn không có cơm trưa.
Từ đầu đến cuối, Dương Hựu đứng đó không động đậy chút nào. Ở kiếp trước, Dương Hựu đứng không biết bao nhiêu lần tư thế quân đội, chuyện này cũng không là vấn đề.
Xoay khớp cổ tay cổ chân một chút, Dương Hựu nhìn đám trẻ con, có đứa vui vẻ, có đứa uể oải, có đứa cắn chặt răng. Lúc này Dương Hựu vỗ tay, cười nói: "Sao vậy, chỉ mới bị đả kích một lần đã khiến các ngươi sa sút tinh thần như thế sao? Tiếp theo, chỉ cần các ngươi làm tốt, cô sẽ đặc biệt ban thưởng, cho các ngươi cơm ăn. Nếu làm tốt, còn có 2 xâu tiền để các ngươi tiêu xài."
Ánh mắt đám trẻ con sáng lên, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Dương Hựu.
Lúc này Dương Hựu đã dùng mực nước bôi mặt, lại nói tiếp: "Đi!" Nói xong, hắn cất bước ra ngoài, đi nhanh dọc theo đường cái Chu Tước về phía Minh Đức môn. Đám trẻ con nhìn nhau, đi theo sau lưng Dương Hựu, chạy chầm chậm.
Dương Hựu chạy không nhanh không chậm, hắn biết lần đầu bị buộc bao cát trên chân khó có thể thích ứng ngay được, chớ đừng nói chi là chạy bộ.
Lúc này, trên đường cái đã có nhiều bách tính, mỗi người đều bận rộn, nhưng lúc này trên mặt bọn họ đều tràn đầy hy vọng. Dương Hựu bôi đen mặt, bách tính không nhận ra, chỉ thầm nghĩ không hiểu đám thiếu niên này đang làm gì?
Dương Hựu chạy ra Minh Đức môn, chạy dọc theo quan đạo. Lúc này sắc trời đã sáng rõ, mặt trời treo ở phía đông, chiếu lên người khiến hắn cảm thấy có chút khô nóng. Cuối thu quả nhiên nắng gắt.
Hai bên quan đạo là bình nguyên vô tận. Bách tính đang bận rộn trong ruộng, không ngừng huơ liềm trong tay, thu hoạch lương thực - đây là hy vọng của bọn họ. Ở hai bên ruộng đồng, thỉnh thoảng có kỵ binh đi ngang qua, trinh sát dò xét ven đường.
Dương Hựu thả chậm nhịp chân, thỉnh thoảng quan sát bốn phía. Lúc này Hoàng Vân dần đuổi kịp, Dương Hựu cười ha hả một tiếng, nói: "Chịu nổi không?"
Hoàng Vân cắn chặt răng, nói: "Chịu nổi! Điện hạ thân thể ngàn vàng còn có thể chịu khổ, tiểu nhân sao lại chịu không được."
Dương Hựu xoay lại, ánh mắt nhìn về phía sau, chỉ thấy đội ngũ đã tách ra, tốp năm tốp ba không còn hàng ngũ. Trong một đám trẻ trai, một đứa bé gái cắn chặt răng, không chịu thụt lại. Dương Hựu gật gật đầu, hắn cũng nhìn thấy rất nhiều người đã chịu không nổi, không khỏi vung tay lên, nói: "Nghỉ ngơi ở đây một lát, sau một nén nhang quay lại trong thành."
Dương Hựu bước khỏi quan đạo, dừng lại trong ruộng. Hắn vươn tay, nắm mấy hạt lúa mì, bỏ vào miệng nhai. Lúc này, một tên kỵ binh chạy đến, quát: "Gian tế ở đâu tới, còn không..."
Kỵ binh còn chưa dứt lời, bỗng ngây ngẩn cả người. Y thấy rõ mặt Dương Hựu, lấy làm kinh hãi, đây không phải là điện hạ sao? Y vội lăn xuống yên ngựa, té quỵ xuống đất: "Thần không biết..."
Dương Hựu "xuỵt" một tiếng, ngắt lời kỵ binh, cười nói: "Ngươi là binh sĩ Đông cung?"
Kỵ binh gật đầu nói: "Thần là dưới trướng Hầu phó suất."
Dương Hựu ừ một tiếng, nói: "Hắn ở đây à? Gọi hắn tới!"
Kỵ binh gật đầu, xoay mình lên ngựa. Một lát sau, Hầu Quân Tập chạy đến, mặt đầy mồ hôi. Kỵ binh kể chuyện đã xảy ra cho y, trong lòng y tràn đầy lo lắng. Điện hạ thật là một người tâm tư chín chắn a.
"Thần Hầu Quân Tập bái kiến điện hạ." Hầu Quân Tập đến trước mặt Dương Hựu nói.
Dương Hựu trông thấy mặt mũi y đầy mồ hôi, cười nói: "Như thế nào rồi Hầu ái khanh, đã quen thuộc chưa?"
Hầu Quân Tập thận trọng nói: "Nhờ hồng phúc điện hạ."
Dương Hựu cười cười, lại nói: "Có tin tức gì bên phía huyện Hộ không?"
Rốt cuộc Hầu Quân Tập thả lỏng trái tim, nói: "Điện hạ, bên phía huyện Hộ rất yên tĩnh."
"Ồ?" Dương Hựu nghi hoặc nhìn về phía huyện Hộ, chẳng lẽ Lý Tú Ninh cam tâm chịu thiệt thòi này sao?
Quay lại Hương Cách Lý Lạp thì đã là đầu giờ Tỵ. Dương Hựu lại cho đám trẻ con tập chống đẩy 50 cái rồi mới buông tha cho đám trẻ con.
Ăn cơm trưa xong, Dương Hựu nghỉ ngơi trong mật thất trên lầu 5 của Hương Cách Lý Lạp. Không lâu sau, Độc Cô Vũ Sư cầu kiến.
Nghe Độc Cô Vũ Sư báo cáo, Dương Hựu nhíu nhíu mày nói: "Ha ha, không nghĩ ra thế mà Lý Tú Ninh lại có mang."
Độc Cô Vũ Sư nói: "Nghe nói ả đã truyền lệnh để Lý Thần Thông tạm thay chức Đại tổng quản, đồng thời để mỗi huyện tăng cường phòng thủ."
Dương Hựu gật gật đầu, bỗng hỏi: "Trong nhà Vệ Huyền có động tĩnh gì?"
Độc Cô Vũ Sư nói: "Trong nhà Vệ Huyền ngoại trừ việc thương tâm gần chết trước cái chết của Vệ Hiếu Tiết, tất cả chuyện khác đều như thường."
Dương Hựu rảo bước, một lát sau lại nói: "Vẫn giám thị phủ Vệ Huyền như cũ. Cô kêu ngươi thâm nhập vào nội bộ Vệ phủ, lấy được chứng cứ hắn phạm tội thông đồng với địch, đã làm tới đâu rồi?"
Độc Cô Vũ Sư lau mồ hôi đang tuôn ra, nói: "Điện hạ, Vệ Phúc rất cẩn thận..."
Dương Hựu lắc đầu, nói: "Dù người cẩn thận những cũng phải có khuyết điểm, ngươi chỉ cần bắt được thóp của hắn, tất nhiên sẽ khống chế được hắn. Còn cần cô phải dạy ngươi vấn đề này sao?"
Độc Cô Vũ Sư lau mồ hôi liên tục, nói: "Vi thần minh bạch, nhất định vi thần sẽ nhanh chóng làm tốt việc này."
Dương Hựu dựng thẳng 2 ngón tay, nói: "Cô cho ngươi thời gian 2 ngày."
Độc Cô Vũ Sư đáp: "Vâng!" Nói xong, lại thận trọng bẩm: "Điện hạ, cửu thúc của vi thần đã quyết định mở kho gạo, đồng thời hạ giá lương thực xuống 3 phần."
Nhìn sắc mặt Dương Hựu tốt lên nhiều, Độc Cô Vũ Sư lại nói: "Điện hạ, cửu thúc còn nói, lương thực Độc Cô gia không ít, chỉ cần điện hạ cần, sẽ tùy thời hiến cho điện hạ."
Dương Hựu nheo mắt, cười nói: "Ngươi thay cô truyền lời, chỉ cần Độc Cô Hoài Ân hắn chuyên tâm làm việc, cô sẽ không bạc đãi hắn."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK