• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tảng sáng một ngày, bách tính thành Đại Hưng đã phát hiện trên đường cái văng vẳng truyền đến tiếng binh khí va chạm, mở cửa, thò đầu ra lại thấy trên đường cái có từng đội binh sĩ đang tuần tra, hình như đang tìm kiếm cái gì.

"Đây là chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?" Một nam tử dáng vẻ thư sinh hỏi, nhìn sắc mặt tái nhợt kia đã biết y là một thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt.

"Cha thằng nhỏ, hôm qua không phải đã nói với ngươi rồi sao? Hôm nay ngoài đường giới nghiêm, không cho phép trên 3 người đi chung!" Một phụ nữ trẻ nói.

"Chuyện gì lại phải tốn công nhiều như thế, không lẽ có người muốn tạo phản?" Thư sinh kinh ngạc không thôi.

"Suỵt, không nên nói lung tung!" Người phụ nữ trẻ căng thẳng nhìn ra cửa một lát rồi mới nói: "Hôm qua các cửa đều đã giới nghiêm, nghe nói phản tặc Lý Tú Ninh đang tiến đánh Lam Điền, đóng cửa thành là vì phòng ngừa phản tặc vào thành."

Thư sinh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Haizzz, thời buổi này, đến khi nào mới có thể thái bình đây!"

Người phụ nữ nghe vậy cũng không để ý tới y, lẩm bẩm đi ra ngoài, "Nghe nói mấy ngày sau lại có phát thóc, mấy tên khốn kiếp này cũng đừng đánh tới đây." Nói xong, nàng đi lại bên giếng, vo gạo.

Lúc này xa xa trên đường truyền đến tiếng bước chân đều đặn, người phụ nữ đi ra cửa, ở cửa phường thò đầu ra, chỉ thấy từng hàng binh sĩ đi dọc theo con đường, dẫn đầu đội ngũ là một tướng lĩnh trẻ tuổi mặc giáp, trên đầu mang kim khôi, cưỡi một thớt bạch mã, lông toàn thân cũng là màu trắng, hiện ra vẻ không nhuốm bụi trần.

Ngồi trên chiến mã chính là Dương Hựu, hắn suất lĩnh quân đội xuất phát, Độc Cô Thiên Sơn cùng mấy tên thân binh tâm phúc đi theo sau, 7000 binh lính tinh nhuệ đi dọc theo đường cái Chu Tước, đội ngũ sắp xếp chỉnh tề, chậm rãi đi về phía nam. Dáng vẻ quân đội nghiêm chỉnh, người người ý chí chiến đấu sục sôi, cho thấy diện mạo tinh thần rất tốt. Trước khi xuất chinh, Dương Hưu phân phát tiền tài khích lệ sĩ khí, cũng hứa hẹn trận chiến này lấy đầu người tính công, tuyệt đối không bạc đãi chiến sĩ có công. Bởi vậy mỗi chiến sĩ đều lấy hết tinh thần, chuẩn bị đoạt nhiều đầu người, lập nhiều chiến công.

Dương Hựu để Vệ Hiếu Tiết lãnh 1000 binh là tiên phong, còn Nguyên Thượng Vũ thì ở trung quân, Vi Tùng thì ở hậu quân giám sát. Đại quân ra Minh Đức môn, đi dọc theo Bá Thượng hướng về phía nam. Trên đường đi, Dương Hựu phái ra vô số trinh sát, liên tục truyền tin tức về.

Thế mà Lý Tú Ninh không phản ứng chút nào, điều này khiến Dương Hựu có chút bận tâm. Địch nhân dù nhiều cũng không đáng sợ, điều Dương Hựu sợ chính là địch nhân không xuất binh. Vì vậy tin tức này khiến Dương Hựu hơi kinh hãi, nhưng sau khi suy nghĩ một lát lập tức minh bạch nguyên nhân trong đó, xem ra lần này lại là có người mật báo. Vệ Huyền đáng chết, Nguyên Mại đáng chết, nhất định phải cho bọn hắn một bài học.

Ánh mắt Dương Hựu nhìn về phía một cái xe chở tù cách đó không xa, người trong xe bị dây xích trói lại, toàn thân phủ áo đen, cả khuôn mặt bị che khuất khiến người ta không thấy rõ hình dạng của y. Ở chung quanh y là tâm phúc của Dương Hựu đang cảnh giác hộ vệ.

Một vài binh sĩ Đông cung nhìn xe chở tù, không hiểu vì sao đi đánh trận lại mang theo một tên tù phạm?

Lúc này Dương Hựu thúc ngựa đến, nhìn người trong xe tù, nói: "Đều nhớ kỹ sao?"

Tù phạm dường như rất sợ Dương Hựu, áo đen bao quanh thân thể mập mạp run rẩy không ngừng, giọng run rẩy có vẻ bất lực: "Ta... ta... ta đã nhớ kỹ."

"Nhớ kỹ thì tốt, nếu ngươi dám không nghe mệnh lệnh của cô, nhất định cô sẽ tự tay để cho người nếm thử hương vị sống không bằng chết!" Dương Hựu lạnh lùng nói khiến thân thể tù phạm mềm nhũn. Nếu không phải thân thể bị kẹt lại trong xe tù chỉ sợ cũng sẽ như một đống bùn nhão nằm bẹp trên mặt đất.

Thời tiết mùa này đã dần lạnh, gió tây mang theo hơi lạnh, thổi cờ xí tung bay về đông. Dương Hựu nhìn về phương nam, lúc này Lý Tĩnh phải nhận được tin rồi a? Dương Hựu dám mang chỉ có 6000 người ra, Lý Tĩnh chính là chỗ dựa lớn nhất, nếu như không có 5000 kỵ binh của Lý Tĩnh trận này ắt lành ít dữ nhiều.

Một canh giờ sau, quân Tùy đã cách đại doanh Lý Tú Ninh chỉ có 30 dặm. Lúc này, Dương Hựu nhận được một tin tình báo, đó chính là binh mã Lý Thần Thông đã bỏ đại doanh, chuyến đến đại doanh Lý Tú Ninh. Nghe được tin này, Dương Hựu thở dài một tiếng. Nếu như binh lực Nghiêu Quân Tố đầy đủ ắt hẳn đã có thể cuốn lấy địch nhân, tranh thủ thời gian cho chính mình.

Từ giờ Mão Lý Thần Thông đã sớm chuyển về đại doanh Lý Tú Ninh. Chỉ có điều binh lính bị thương quá nhiều khiến cho hành động của binh sĩ chậm chạp. Lúc này y cũng nhận được tin tức đại quân Dương Hựu đã tới, nên liên tục thúc giục binh sĩ, nhanh chóng chuyển đi đến đại doanh.

Đúng lúc này, ở một chỗ rừng rậm cách đó 2 dặm, có một tiểu đội kỵ binh mai phục, do Lý Tĩnh cầm đầu.

Lý Tĩnh mai phục ở Chung Nam sơn hết một ngày. Dựa theo kế hoạch lúc đầu, đêm qua hắn cần phải tìm kiếm chiến cơ nhưng Dương Hựu lại cho người mang tin đến, ngăn hành động của Lý Tĩnh lại. Người mang tin đến cho Lý Tĩnh biết Lý Tú Ninh chia binh làm 2 đường, một trước một sau chính là để phòng ngừa quân Tùy đánh lén.

Nhận được tin này, Lý Tĩnh cũng nhịn không được lau đi mồ hôi, mặc dù 5000 kỵ binh tới lui như gió, nhưng nếu không phát huy được ưu thế lực trùng kích cường đại của kỵ binh, một khi bị địch nhân vây quanh thì sẽ dữ nhiều lành ít.

"Tướng quân, xuất binh đi! Giết bọn hắn trở tay không kịp!" Một tên hán tử mặt mọc đầy râu nói. Một trận chiến đánh lén Đoạn Luân, y giết 5 người, dựa theo lời hứa của điện hạ, chỉ cần giết thêm 5 người y có thể thăng làm ngũ trưởng.

Lý Tĩnh đứng dậy, bò lên một cây đại thụ. Hắn nấp trong cành lá rậm rạp, dõi mắt trông về phía xa chỉ thấy vài dặm liên lục chỉ là tàn binh bại tướng đang chậm rãi đi dọc theo đường nhỏ. Lý Tĩnh biết Lý Thần Thông không đánh hạ được Lam Điền, bây giờ trông thấy đám tàn binh bại tướng này đi về phía đại doanh Lý Tú Ninh, trong lòng đã đoán được chuyện gì.

Nếu như lúc này dẫn binh giết ra sẽ là một cái công lao tốt, nhưng Lý Tĩnh cũng biết, nếu như trước đó không nhận được tín hiệu của Dương Hựu, cho dù lập được đại công cũng sẽ khiến kế hoạch của Dương Hựu thất bại trong gang tấc.

Nhưng Lý Tĩnh không phải là người cổ hủ, hắn nghĩ đến một biện pháp càng tốt hơn, hắn âm thầm gọi mấy người tới, thấp giọng phân phó.

"Đại tổng quản, quân Tùy đã ở cách doanh trại 5 dặm!" Lúc này Lý Tú Ninh đang nói chuyện cùng Mã Tam Bảo trong doanh, trinh sát đang trình báo quân tìm tìm hiểu được.

"Nơi khác còn có dị động gì?" Lý Tú Ninh hỏi.

Trinh sát trả lời: "Trước mắt chỉ phát hiện một cánh quân đội này."

Lý Tú Ninh phất tay ra hiệu tiếp tục trinh sát, rồi mới hỏi Lý Thần Thông: "Quân đội phải chăng đều đã trở về doanh?"

Lý Thần Thông gật đầu nói: "Nửa canh giờ trước đều đã trở về đại doanh."

Lý Tú Ninh gật gật đầu, nói: "Ba quân đóng cửa không ra, quân Tùy nếu dám xông lên, thì bắn tên!"

Quân lệnh truyền xuống dưới, ở các cửa đại doanh của Lý Tú Ninh đều có cung nỗ thủ sẵn sàng đón địch. Nhưng quân Tùy chỉ đến phía bắc cách đại doanh 500 bước đã dừng lại, triển khai trận hình. Một lát sau, một tên quân Tùy chạy tới, trước mắt bao người cao giọng quát: "Lý Tú Ninh có đó không?"

"Lớn mật!" Mấy tên cung nỗ thủ giận dữ, người này lại dám gọi thẳng tục danh của chủ soái, trong đó một người đã rút tên, tay đặt lên dây cung, nhắm vào binh sĩ quân Tùy.

Lý Tú Ninh đang tuần sát cửa bắc, nghe được có người cao giọng gọi, nàng đi đến hỏi: "Chuyện gì ồn ào?"

Tên quân Tùy kia ngẩng mặt, lớn tiếng gọi: "Lý Tú Ninh, Đại vương điện hạ mời ngươi ra doanh một lần!"

Lý Tú Ninh nhướng mày, cao giọng nói: "Ngươi trở về nói với điện hạ nhà ngươi, ta nhiều việc bề bộn, sẽ không mời hắn uống rượu."

Tên quân Tùy cười hăng hắc, nhìn thoáng qua Lý Tú Ninh với vẻ dâm tà, nói: "Đã như vậy, ta sẽ về phục mệnh, hy vọng ngươi sẽ không hối hận!" Tên quân Tùy nói, vung hai chân chạy về phía sau.

"Hối hận?" Lý Tú Ninh nghe vậy xong sững sờ, không đi ra sẽ hối hận? Đây là logic gì? Theo Lý Tú Ninh, quân Tùy chỉ mang binh xuất kích, bất kỳ lương thảo quân nhu gì cũng không có, rõ ràng là tiết tấu tốc chiến tốc thắng, chỉ cần kéo đổ quân Tùy rồi lại phái binh truy kích nhất định sẽ có thu hoạch.

Hừ hừ, dù sao điện hạ vẫn còn trẻ a!

Dương Hựu nhận được tin, nhướng mày. Bây giờ hắn cũng minh bạch quỷ kế của Lý Tú Ninh. Lý Tú Ninh không xuất binh, có nghĩa là kỳ binh Lý Tĩnh không có hiệu quả, mục đích xuất binh sẽ không đạt được. Đúng lúc này, từ phương xa một người kỵ binh lao vụt đến.

"Điện hạ, Lý Tĩnh phái người đến!" Độc Cô Thiên Sơn nói.

"Tuyên!" Dương Hựu nói. Một lát sau, một người kỵ binh tiến vào, tung người xuống ngựa, đưa tín vật lên. Độc Cô Thiên Sơn nhận lấy đưa cho Dương Hựu, Dương Hựu nhìn thấy đúng là tín vật của Lý Tĩnh, lúc này mới hỏi: "Lý ái khanh có chuyện gì?"

Kỵ binh kia liếc mắt nhìn hai bên, hơi chần chừ, Dương Hựu nói: "Xung quanh đều là tâm phúc của cô, có gì không thể nói?"

Kỵ binh trả lời: "Khởi bẩm điện hạ, thật sự là sự việc trọng đại, nếu không thì tướng quân nguy rồi!"

"Ồ?" Dương Hựu nhướng mày, ra hiệu tả hữu lui ra, chỉ còn lại một người Độc Cô Thiên Sơn. Lúc này Dương Hựu mới hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì khiến ngươi phải cẩn thận như vậy?"

Kỵ binh kia tiến lên một bước, thấp giọng nói. Dương Hựu nghe xong, mắt sáng lên, trên mặt cũng lộ ra nét cười. Lý Tĩnh này lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, năng lực nắm bắt chiến cơ quả nhiên bất phàm.

Kỵ binh nói xong, Dương Hựu ra hiệu để hắn lui xuống, lúc này mới cười nói với Độc Cô Thiên Sơn: "Hạ lệnh ba quân tiến lên, theo cô đi xem một tấn trò hay!"

Độc Cô Thiên Sơn tuân lệnh, quân lệnh truyền xuống, tinh nhuệ Đông cung vây quanh Dương Hựu tiến lên. Chỉ có điều khiến một ít kỵ binh kỳ quái là cái xe chở tù vốn luôn ở gần Đại vương vẫn như cũ không rời Dương Hựu, được tâm phúc Dương Hựu hộ tống, chầm chậm đi về phía đại doanh Lý Tú Ninh.

Dương Hựu dừng lại bên ngoài đại doanh Lý Tú Ninh. Nơi này nằm ngoài tầm bắn của cung nỗ thủ, mà hai bên Dương Hựu sắp xếp binh sĩ, không sợ Lý Tú Ninh đánh lén.

Lúc này, Lý Tú Ninh nhận được tin, đứng trên lầu tháp, nhìn quân Tùy đứng ngoài đại doanh. Nàng dõi mắt trông về phía xa, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo giáp, ăn mặc nhưng một tướng quân, có vẻ khí thế bừng bừng, chính là Dương Hựu.

Chẳng lẽ hắn muốn cường công doanh trại hay sao? Lý Tú Ninh nghĩ xong thì đúng lúc này, chỉ thấy một cỗ xe tù có binh sĩ hộ vệ, đi tới mấy bước, sau đó, tiếng Dương Hựu lạnh lùng vang lên.

"Lý Tú Ninh, ngươi cho rằng bế doanh không ra, cô sẽ không có cách nào bắt ngươi sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK