• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe lính liên lạc nói, mắt Đoạn Luân tối sầm lại, muốn ngã xuống chiến mã. Vừa rồi hắn còn đang tưởng tượng tương lai tốt đẹp, nhưng thoáng chốc lương thảo quân nhu bị đốt, hậu quan bị giết quân lính tan rã, chênh lệch giữa tưởng tượng cùng hiện thực cũng quá xa rồi.

Lúc này binh sĩ hậu quân bị quân Tùy giết tan rã tốp năm tốp ba chạy tới. Đoạn Luân biết lúc này mà trốn quân tâm sẽ tan rã, nếu đánh một trận còn có hy vọng vãn hồi bại cục. Hắn rút hoành đao quát: "Toàn quân chuyển hướng, nghênh kích quân Tùy. Nếu giết được một sĩ binh quân Tùy thưởng 5 xâu tiền, nếu giết được đại tướng quân Tùy thưởng 50 lạng vàng!"

Binh sĩ Đoạn Luân phần lớn là giặc cỏ, ngoài ra còn có một bộ phận là phủ binh, nghe được Đoạn Luân trọng thưởng, nhao nhao rút binh khí, la hét lung tung xông tới. Nhưng hậu quân bị kỵ binh quân Tùy điên cuồng đuổi giết, vì muốn đào mệnh các binh sĩ nhao nhao chạy vọt về phía trung quân. Binh sĩ trung quân căn bản không xông qua được, trái lại bị binh sĩ chạy tán toạn làm rối loạn.

Lúc này Lý Tĩnh dẫn kỵ binh đánh tới. Quân Tùy nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu lại là kỵ binh, đoạn đường này mặc dù chật hẹp nhưng cũng khá bằng phẳng, lập tức bị quân Tùy phân tán ra. Lý Tĩnh một ngựa đi đầu, mã sóc trong tay lóe lên ánh sáng vàng chói dưới ánh mặt trời, mỗi một lần đâm ra là một mạng. 5000 thiết kỵ phía sau cũng là chiến sĩ dũng mãnh, trường mâu trong tay đâm ra liên tục, 5000 trung quân của Đoạn Luân giống như cọng cỏ nhao nhao ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, vô số binh sĩ gào thét, nhao nhao chạy trốn khắp nơi.

Mắt Đoạn Luân ứ máu, nghiến răng trèo trẹo. Hắn không nghĩ ra cánh quân Tùy này lại là kỵ binh. Trên vùng chiến trường rộng 20 trượng, dài 7-8 dặm lại rong ruổi tung hoành, phát huy ưu thế kỵ binh đến cực hạn.

Bình thường khi đối đầu kỵ binh, bộ binh sẽ bày ra quân nhu xe ngựa trước trận, làm chậm lại lực trùng kích của kỵ binh, hoặc dùng trường mâu binh bày trận, lợi dụng chiều dài của trường mâu ám sát chiến mã của kỵ binh. Nhưng lúc này Đoạn Luân không có quân nhu xe ngựa để dùng, mà trận hình lại hỗn loạn khiến cho các binh sĩ cơ bản không thể bày trận.

Điều này tạo thành đồ sát. Sau khi Lý Tĩnh mang kỵ binh trùng sát một lần trên chiến trường, hắn lại quay đầu ngựa, suất lĩnh kỵ binh trùng sát lần nữa. Quân Đoạn Luân bị Lý Tĩnh trùng sát, 500 bộ binh thương vong hơn 500, toàn bộ chiến trường tràn đầy mùi máu tanh, mỗi tấc đất đều nhiễm đỏ máu tươi.

Sau khi Lý Tĩnh giết qua một lần nữa, thương vong của quân Đoạn Luân đã vượt quá 1000 người. Mã sóc trong tay Lý Tĩnh dính đầy máu tươi, hắn đã giết ít nhất 10 người. Hắn cực kỳ khát khao cảm giác này. Bởi vậy, hắn lại lần nữa quay đầu ngựa, tiến hành trùng sát lần thứ ba.

Nhưng mà, sau khi bị kỵ binh quân Tùy trùng sát 3 lần, quân Đoạn Luân bởi vì thương vong quá lớn, binh sĩ đã đánh mất đấu chí. Cho dù Đoạn Luân vẫn đang lớn tiếng kêu gọi, cổ vũ nhưng quân tâm đã bại, cơ bản không còn nghe Đoạn Luân chỉ huy.

Đoạn Luân giận dữ, mắt đỏ lên, huơ hoành đao trong tay chém chết 2 tên binh sĩ không nghe mệnh lệnh. Hắn hy vọng có thể kích thích sĩ khí, nhưng binh sĩ vẫn chạy trốn khắp nơi. Thân binh bên cạnh lại gần khuyên lơn: "Tướng quân, đại thế đã mất, đi thôi!"

Đoạn Luân rất uất ức, hắn thấy như bị mắc lừa. Nếu không phải vậy, cánh quân Tùy này làm sao biết thời gian, tuyến đường hành quân của mình? Vệ Huyền đáng chết, Nguyên Mại đáng chết, Nguyên Thượng Vũ đáng chết! Hắn căm hận quay đầu ngựa chạy về hướng huyện Hoa Âm. Lúc này hắn chỉ có thể đi nương tựa Lý Hiếu Thường, giữ được tính mạng rồi mới nói.

"Giá!" Đoạn Luân vung roi da, căm hận quất vào mông chiến mã. Chiến mã bị đau, hướng về phía bắc chạy như điên.

Trong quân đội của Đoạn Luân kỵ binh cũng không nhiều, mà Đoạn Luân lại mặc một thân giáp trụ màu trắng rất dễ nhận ra. Nhóm người Đoạn Luân có 7-8 kỵ đào tẩu, rất dễ thấy, sớm đã bị Lý Tĩnh để mắt tới. Hắn lập tức để lại phó tướng quét dọn chiến trường, bản thân mình mang theo hơn 10 người quân Tùy đuổi theo.

"Ta đầu hàng!" Trong quân Đoạn Luân có binh sĩ ngồi thụp xuống ôm đầu, kêu to.

"Người nào đầu hàng không giết! Người nào đầu hàng không giết!" Quân Tùy gào lớn, rất nhanh sau đó trên toàn bộ chiến trường binh sĩ quân Đoạn Luân ngồi thụp xuống đất, nhao nhao đầu hàng.

Đoạn Luân nghe thấy trong lòng rất hối hận. Hắn hối hận vì lòng tham của mình, càng hối hận vì chủ quan. Nếu không phải khinh địch cho rằng tất cả đều đã thương lượng xong, làm sao hắn lại không phái trinh sát đi tìm hiểu 4 phía, đến nỗi phải trúng mai phục của quân Tùy?

Đoạn Luân nằm rạp trên mình chiến mã, hết sức hạ thấp trọng tâm để chiến mã chạy nhanh hơn một chút. Phía sau Lý Tĩnh suất lĩnh 10 tên kỵ binh tinh nhuệ đuổi theo sát nút.

"Tướng quân, người đi trước ta đi đoạn hậu!" Một tên thân binh nói, quay đầu ngựa, huơ trường mâu trong tay. Nhưng Lý Tĩnh không cho hắn cơ hội, chiến mã như gió, mã sóc trong tay giơ lên, mạnh mẽ đâm tới lồng ngực người kia. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, lồng ngực tên thân binh bị đâm ra một cái lỗ máu, xoay người ngã xuống. Rất nhanh, chiến mã phi nhanh lôi ruột hắn ra ngoài. Hắn run lên mấy cái, rốt cuộc bất động.

Trông thấy thân binh chết thảm, trong lòng Đoạn Luân càng thêm kinh hoảng. Hắn liên tục quất roi, chạy trốn về phía huyện Hoa Âm. Cảnh sắc mỹ lệ hai bên đường liên tục chạy vụt về phía sau, Đoạn Luân chạy một mạch suốt 2 dặm, có lẽ bởi vì chiến mã quân Tùy kiệt sức, khoảng cách giữa Đoạn Luân và Lý Tĩnh ngày càng xa. Điều này khiến trong lòng Đoạn Luân hơi buông lỏng, hắn lau mồ hôi trên trán, thở dốc từng cơn.

Đúng lúc này, chiến mã bỗng hí to một tiếng, chân trước khẽ cong, đầu ngựa ngã xuống dưới. Đoạn Luân không kịp xử lý, rơi xuống đất. Hắn lăn 2 vòng trên đất, khi muốn đứng lên thì hơn 10 tên trường thương binh chĩa mũi thương lạnh căm vào cổ họng Đoạn Luân.

"Đoạn Luân, chờ đợi đã lâu!" Một người mặc giáp trụ, đầu đội mũ sắt nói. Đoạn Luân nhìn thấy hắn, giật nẩy người nói: "Là ngươi?"

Người này chính là Vương Hành Bản. Sau khi hắn tiếp quản kho Vĩnh Phong, lại dùng bồ câu đưa tin cho Dương Hựu. Dương Hựu sau khi xác định mưu kế cùng Lý Tĩnh lại sai Vương Hành Bản mai phục trên đường từ huyện Vị Nam đến huyện Hoa Âm, đề phòng quân bỏ trốn của Đoạn Luân.

Nhưng Vương Hành Bản không ngờ lại bắt được Đoạn Luân. Đây chính là công lao lớn bằng trời. Nghĩ đến đây, Vương Hành Bản nheo mắt, đánh giá Đoạn Luân một lượt xong quát: "Trói lại!"

Đoạn Luân giãy dụa không ngừng, nhưng đối đầu với 7-8 tên quân Tùy cường tráng, phản kháng của hắn cũng không có ý nghĩa. Rất nhanh sau đó Đoạn Luân đã bị trói chặt.

"Nới lỏng một tí, không thể thở được!" Đoạn Luân kêu lên. Dây thừng trói cực chặt, siết sâu vào da thịt khiến Đoạn Luân rất khó chịu.

"Đoạn Luân, ngươi không phải khách của bản tướng, sao phải khách khí với ngươi?" Vương Hành Bản nói, ánh mắt nhìn về cách đó không xa.

Tiếng vó ngựa từ phía tây càng ngày càng lớn. Rất nhanh, Lý Tĩnh mang theo kỵ sĩ xuất hiện trong mắt Vương Hành Bản. Nhìn thấy Đoạn Luân bị bắt, Lý Tĩnh lấy làm kinh ngạc, thúc ngựa đến chỗ cách Vương Hành Bản 2 trượng mới dừng lại hỏi: "Ngươi là?"

Nhiều năm trước Lý Tĩnh đã gặp qua Vương Hành Bản, sau đó Lý Tĩnh không ở cố định một chỗ, lại ở Mã Ấp mấy năm, ấn tượng về Vương Hành Bản không sâu, mà Vương Hành Bản luôn nhậm chức tại Hà Đông. Sau đó lại nhận lệnh Dương Hựu trở về Đại Hưng, không lâu sau lại vội vàng chạy tới kho Vĩnh Phong, không ở lại Đại Hưng quá lâu cho nên Lý Tĩnh chưa từng gặp hắn. Lúc này Lý Tĩnh trông thấy Vương Hành Bản thì trong lòng cũng không chắc chắn lắm.

"Bản tướng Vương Hành Bản, phụng lệnh điện hạ đặc biệt ở đây đuổi bắt Đoạn Luân!" Vương Hành Bản nói.

Lý Tĩnh ngồi trên chiến mã ôm quyền, "Thì ra là Vương tướng quân." Trong lòng của hắn có chút thất vọng. Vương Hành Bản nói phụng lệnh Dương Hựu ở đây chờ cá lọt lưới, nhưng Lý Tĩnh lại không biết. Điều này khiến hắn cảm thấy Dương Hựu không tín nhiệm hắn.

Vương Hành Bản lại cười ha hả nói: "Lý tướng quân đại phá Đoạn Luân, thật là chuyện đáng mừng! Bây giờ tên giặc này đã bị bắt, liền giao cho tướng quân!" Nói xong, Vương Hành Bản ra hiệu cho tả hữu dẫn Đoạn Luân qua.

Trong mắt Lý Tĩnh lóe lên một tia tinh quang, nói: "Người này do Vương tướng quân bắt, Dược Sư không dám giành công!"

Vương Hành Bản chắp tay nói: "Lý tướng quân không cần khách khí, kho Vĩnh Phong còn có chuyện quan trọng phải làm, xin cáo từ!" Vương Hành Bản nói xong, xoay người lên ngựa.

Ánh mắt Lý Tĩnh lấp lánh, nhìn bóng Vương Hành Bản rời đi như có điều suy nghĩ. Mãi đến khi thân ảnh Vương Hành Bản biến mất, Lý Tĩnh mới siết cương ngựa, quát: "Đi!" Hắn đã biết nên làm thế nào.

Trong thành Đại Hưng, Dương Hựu đang ngước nhìn phương vị huyện Vị Nam. Dựa theo tình báo, lúc này có lẽ Lý Tĩnh đang giao chiến với Đoạn Luân. 5000 kỵ binh, lại có đại danh tướng Lý Tĩnh, ắt hẳn là một trận đại thắng. Hơn nữa, Dương Hựu còn an bài Vương Hành Bản mai phục hai bên đường. Nếu Đoạn Luân bị đánh tan, chỉ có thể chạy trốn về phía đông một dãy huyện Hoa Âm. Cho nên trận chiến này Đoạn Luân tất phải bị bắt.

Trong lúc Dương Hưu đang suy nghĩ, ở Xuân Minh môn mấy tên quân giữ cửa đang nói chuyện phiếm.

"Haizzz, nghe nói khắp nơi khởi nghĩa liên tiếp, Đại Tùy này thật sự sắp xong đời rồi sao?" Một tên quân râu quai nón tuổi chừng 40 nói.

"Đúng vậy a! Không nói chỗ khác, chính là huyện Huyền kia đã có 7-8 vạn phản tặc. Nghe nói thủ lĩnh là một nữ nhân, gọi là Lý cái gì ấy nhỉ?"

"Ha ha, cái này ta biết, gọi là Lý Tú Ninh, nghe nói là con gái Lý Uyên." Một tên khác xen vào.

"Lý Uyên? Nghe nói hắn đã đánh hạ Thao quận. Các ngươi nói thử xem, Lý Uyên sẽ đánh đến thành Đại Hưng sao?" Một tên binh sĩ tuổi trẻ hỏi.

"Haizzz, mặc kệ ai làm hoàng đế, chỉ cần cho ta một miếng cơm ăn, ta sẽ chấp nhận hắn!" Tên quân râu quai nón nói.

Đúng lúc này, một thớt khoái mã chạy băng băng từ xa tới, trong tay hắn giơ lệnh tiễn. Lúc đến Xuân Minh môn, hắn quát lớn: "Tướng quân Lý Tĩnh đại phá phản tặc Đoạn Luân, đã bắt được hắn!" Lúc trước Dương Hựu với Lý Tĩnh đã bàn nếu trận này thu được đại thắng, binh sĩ truyền đạt quân tình sẽ rao to dọc đường. Đây là một kiểu phương thức làm phấn chấn quân tâm dân tâm.

Quả nhiên, sau khi tên lính này kêu to, trên mặt bách tính, binh sĩ phụ cận Xuân Minh môn đều là vui mừng, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng lâng lâng.

Sau khi đi vào Xuân Minh môn là đại đạo nối thẳng tới Chu Tước môn ở hoàng thành. Đại đạo này xuyên qua mấy phường Long Khánh, Tuyên Nhân, lại phải đi qua đô thị náo nhiệt. Tên lính liên lạc hô to khiên bách tính xung quanh đều nghe được cái tin tức phấn chấn này. Bọn hắn kể lại với nhau, không tới một canh giờ, toàn bộ Đại Hưng đều biết quân Tùy đại thắng, bắt được đầu mục phản tặc Đoạn Luân. Tin tức này khiến dân chúng mừng rỡ. Bọn hắn cảm nhận được một tia an toàn. Đây là điều từ khi thiên hạ đại loạn đến nay chưa từng có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK