Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên lai, Thẩm Y Nhân vừa bay người lên lôi đài, Phục Tượng cũng đến ngay sau đó. Thẩm Y Nhân mới phóng thích được tám người, một chưởng của Phục Tượng đã gào thét mà đến. Thẩm Y Nhân vừa né được, đã thấy Phục Tượng động thủ như lôi đình, bốn võ sĩ vừa được phóng thích chưa kịp kêu một tiếng, đã chết thảm dưới chưởng lực mạnh mẽ của hắn.

Thẩm Y Nhân động thủ tới cứu, Phục Tượng lắc người tránh đi, chưởng phát liên hoàn, lại liên tiếp giết bốn người.

Phục Tượng cười ha ha nói: "Ngươi chê cười lão phu không chịu cố gắng, không có sự tàn nhẫn, còn ngươi thì sao?"

Vừa cười to vừa công liên tiếp ba chiêu, nếu một đấu một, với tình trạng cơ thể bây giờ, Thẩm Y Nhân không phải là đối thủ của Phục Tượng. Thẩm Y Nhân vướng trái vướng phải, không đến mấy chiêu, Phục Tượng đại chiếm thượng phong, cười nói: "Thẩm phó tổng đốc, ngươi vốn có cơ hội phóng thích nhiều người hơn. Chỉ cần ngươi chịu động thủ giết đám cấm quân cản trở ngươi, mà không phải chậm rãi chế ngự bọn chúng. Hoặc là, nhân lúc lão phu giết người mà động thủ chứ không phải trở lại cứu những kẻ chắc chắn phải chết này, thì cơ hội đã lớn hơn nhiều. Do ngươi lòng dạ đàn bà, mới có sai lầm lớn này a."

"Ta vốn khác với ngươi." Thẩm Y Nhân điềm nhiên nói: "Những cấm quân này đi theo Tranh vương phạm thượng làm loạn, thân đã mang tội. Nếu gặp trên giang hồ, ta giết bọn hắn không cần câu thứ hai. Nhưng bây giờ Thẩm Y Nhân ta đang ở hoàng cung, phải thủ quy củ hoàng cung, không khai đường thẩm vấn, không phải là quy củ. Còn cái mà ngươi gọi là kẻ chắc chắn phải chết, đều là ta tự tay phóng thích. Dũng trực chi sĩ dám phản kháng trong tuyệt cảnh này, ta không cứu bọn họ, dưới cửu tuyền sao có mặt mũi gặp quỷ hồn của bọn họ. Ngươi đã sống đến tuổi này, ngay cả một chữ nghĩa cũng không biết viết, ta thật cảm thấy xấu hổ thay cha mẹ ngươi. Lời này quang minh lẫm liệt, nhất thời làm cho Phục Tượng nghẹn lời.

Đúng vào lúc này, sau lưng vang lên một tiếng “Ta cũng đến!”

Long Tại Thiên lộn nhào lăn tới, vất vả đáp xuống giữa Thẩm Y Nhân cùng Phục Tượng. Hắn rơi xuống đất lập tức quay về, bắn về bên cạnh Thẩm Y Nhân, cười nói: "Thẩm tiểu thư, hết thảy như kế hoạch của chúng ta."

Tiếp theo vẻ mặt đau khổ cười nói: "Chỉ là địch nhân mạnh ngoài dự liệu, kế hoạch không có tác dụng."

"Kế hoạch? Các ngươi vẫn luôn có liên hệ à?"

Cũng không đợi Thẩm Y Nhân nói, Phục Tượng nhìn Long Tại Thiên cùng Thẩm Y Nhân đang thở hổn hển, cười quái dị nói: "Thì ra là thế. Đáng thương cho Tống đại thiếu gia còn vì ngươi mà bị điện hạ đá ngất, Thẩm đại tiểu thư quả nhiên là người phong lưu a."

"Ta yêu người nào, ngươi quản được sao?"

"Đương nhiên đương nhiên, chỉ là không biết khi nào tại hạ mới có diễm phúc làm khách quý của tiểu thư?"

Thẩm Y Nhân không trả lời lại, trầm mặc không nói.

Phục Tượng nói câu này chỉ để thăm dò trạng thái của Thẩm Y Nhân, nghe thanh âm nàng nhấp nhô bất định, thấy sắc mặt nàng trắng bệch không tự nhiên, liền biết trạng thái nàng chưa phục hồi như cũ. Lúc này mới yên tâm nói: "Hay cho Long Tại Thiên ngươi, nguyên lai ngươi chính là gián điệp. Khó trách ngươi muốn điện hạ điều một nửa cấm quân đi. Ta sớm nói cho điện hạ ngươi không đáng tin. Lão phu quả nhiên không sai."

Nơi xa, Tranh vương đang gắng sức chạy tới, vừa chạy vừa la hét “Ta đã sớm biết, ta đã sớm biết! Ta chính là cho hắn một cơ hội để tỉnh lại! Ta rất thông minh!”

Mà lúc này, thực lực của bên Tranh vương cũng lộ ra hết.

Ngoại trừ đại cao thủ Phục Tượng, hiện trường còn có năm Hắc Phong Thập Tam Dực đang dần dần xúm lại. Mà dưới đài, cho dù điều đi một nửa, vẫn có mấy trăm cấm quân rình mò ở bên. Mỗi hoàng tử được phép chưởng khống một ngàn năm trăm cấm quân. Lẽ ra, bọn hắn không được vào cung, chỉ là Nam công công mở cửa cho bọn hắn, đây cũng là chỗ người không biết.

Hai người Long Tại Thiên cùng Thẩm Y Nhân, muốn đối kháng sáu cao thủ cộng thêm mấy trăm cấm quân, nhìn thế nào cũng là tử cục.

Long Tại Thiên quan sát một phen, bao gồm hai người hắn vừa giết, Hắc Phong Thập Tam Dực chỉ có bảy người ở Phi Ngư bình, sáu người còn lại đương nhiên là đi bắt hoàng thượng. Bọn hắn nhất định phải khống chế nơi này trước khi hoàng thượng bị bắt, nếu không vạn sự xong rồi.

Long Tại Thiên nghĩ đến điểm ấy, trên mặt lại không có vẻ lo lắng, cười ha hả nói: "Ha ha, lão Phục, ta cũng không nghĩ tới, ngươi quả nhiên là nội lực tinh thâm, võ nghệ phi phàm a. Vậy mà một kiếm của Thẩm tiểu thư không thể lấy mạng ngươi.”

"Long Tại Thiên, ngươi vẫn nói nhiều như thế. Đừng tưởng rằng kéo dài thời gian có tác dụng. Vừa rồi, ngươi miễn cưỡng vận lực, bây giờ trạng thái còn không đến ba thành, không có một canh giờ tu dưỡng là không phục hồi được." Phục Tượng cười lạnh một tiếng: "Về phần Thẩm tiểu thư của ngươi, ta hảo tâm nói cho ngươi một chuyện, nàng đã sớm cùng một chỗ với thằng nhà quê Minh Phi Chân rồi."

Long Tại Thiên như bị sét đánh, cơ mặt co giật ba cái, như sắp nôn ra máu nói: "Thẩm tiểu thư, đây, là thật sao? Cho nên ngài thường mắt đi mày lại với Minh Phi Chân, là để nói cho ta bỏ suy nghĩ đi sao?"

Không đến hai câu, không những không dao động được địch nhân, còn bị địch nhân dao động. Long Tại Thiên bị Thẩm đại tiểu thư căm tức nhìn một cái.

"Đây là lúc nào rồi! Còn không dừng nói mấy lời nhảm nhí!” Thẩm Y Nhân rít lên một tiếng, Long Tại Thiên không tự chủ được đứng thẳng người. Thẩm Y Nhân cao giọng nói: "Bây giờ, trạng thái của các ngươi cũng nên bắt đầu chuyển biến tốt, có dư lực tác chiến thì lên đài đi!"

Gương mặt Phục Tượng dần dần cứng lại, hắn không phải không nghĩ tới khả năng này. Thẩm Y Nhân trúng Kinh Cức Lệ là tuyệt đối không sai. Phục Tượng từng rình mò trong bóng tối, đến khi xác nhận người người trúng Kinh Cức Lệ. Phục Tượng thiên tính cẩn thận, nếu không phải mười phần chắc chín, hắn tuyệt sẽ không bắt đầu hành động.

Chỉ là công lực Thẩm Y Nhân rõ ràng đã phục hồi như cũ, mặc dù trạng thái chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng không còn là dáng vẻ toàn thân bủn rủn. Phục Tượng sợ là các võ sĩ Quân Vương trắc, Kỳ Lân vệ bị Kinh Cức Lệ mê đảo cũng thế. Nếu như bọn hắn khôi phục sức chiến đấu, Phi Ngư bình sẽ thành một cái thùng sắt, không ai đánh phá được.

Thế nhưng, Thẩm Y Nhân nói xong, không ai có động tác, nói không có động tác cũng không đúng, tất cả bọn hắn đều lộ vẻ thống khổ, gần giống như Thẩm Y Nhân lúc này.

Kinh Cức Lệ là một loại thuốc tê Ma cảnh Vân Thiên cung nghiên cứu chế tạo, không phải là độc dược, theo lý mà nói là không thuốc nào chữa được. Cho dù có, Kinh Cức Lệ có thể mê đảo nhiều người như vậy, ngay cả Minh Đồ cũng gần như tan hết gia tài, bỏ ra thời gian ba năm mới sưu tập được. Đừng nói là tìm đại phu cao minh, cho dù đi bắt một tên chế dược sư ở Vân Thiên cung, một thời ba khắc sao có thể chế ra số giải dược lớn như vậy?

Thẩm Y Nhân nói: "Ta biết hiện tại các vị như bị đao cắt, nhưng bây giờ không còn thời gian, mời các vị đi lên, bảo vệ hoàng thành!"

Nhưng câu này nói ra, sắc mặt nàng lại tái xanh, toàn thân phát run.

Long Tại Thiên thấy nàng như thế, không khỏi hoảng hồn: "Thẩm, Thẩm tiểu thư, rốt cuộc ngươi bảo ta hạ thứ gì vào thuốc a?" Bản thân Long Tại Thiên không có giải dược, chỉ nghe Thẩm Y Nhân nói, sau khi hạ Kinh Cức Lệ thì bỏ giải dược vào. Nhưng chính hắn cũng không biết giải dược này là cái gì.

Thẩm Y Nhân trầm mặc một lát, run giọng nói: "Đoạn Trường Thảo. . ."

"Đoạn Trường Thảo? !” Long Tại Thiên cả kinh trợn mắt há mồm, thất thanh nói: "Đó là độc dược a!"

"Nếu không phải thế thì ngươi có thể giải Kinh Cức Lệ trong một thời ba khắc không? Ngươi cho ta một đơn thuốc!"

Sau lời này, trên Phi Ngư bình một mảnh kêu thảm, các hào sĩ vốn có thể chịu đựng bắt đầu cảm thấy đan điền loạn cả lên, tựa như loạn đao đang chém. Đoạn Trường Thảo là một mãnh dược, có thể hóa giải dược lực của Kinh Cức Lệ, nhưng độc tính bản thân rất mãnh liệt. Hơi không cẩn thận trực tiếp nguy hiểm đến tính mạng.

Phục Tượng nhìn tiếng hô nổi lên bốn phía, tê cả da đầu mà nhìn Thẩm Y Nhân nói: "Ngươi dùng Đoạn Trường Thảo để giải độc? Lão phu còn nói ngươi không đủ hung ác, thì ra là nhìn sai rồi. Ngươi không những đủ hung ác, quả thực là người điên. Vậy mà hạ độc võ sĩ toàn trường?"

Thẩm Y Nhân đang cúi mặt, chợt mạnh mẽ đứng thẳng, lợi kiếm trong tay bắn ra như tiễn. Bay ra ngoài như ánh chớp, chỉ thẳng vào cổ Phục Tượng. Phục Tượng không nghĩ tới lúc này lúc này nàng còn có thể chủ động khiêu khích, né tránh có chút chật vật.

"Không phải chỉ là trúng chút độc thôi sao, kêu gào con mẹ các ngươi. . ." Vẻ mặt Thẩm Y Nhân phát xanh, chậm rãi đứng lên, hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Hoàng thượng mất tích! Các ngươi là thần tử, vì sao không tận lực, ngay cả chư vị thần công trói gà không chặt, cũng biết phấn khởi phản kháng, các ngươi còn biết thần tiết là gì không?"

Các võ sĩ nằm trên mặt đất lộ vẻ sầu khổ sớm đã trông thấy biểu hiện của chư công triều đình. Những lão thần này tay trói gà không chặt này, còn có thể dựa vào một thân thư sinh khí khái để phản kháng, trong lồng ngực chúng võ sĩ tích trữ một cỗ công phẫn. . . Chỉ là bọn hắn cách khá xa, không biết chư công triều đình thật ra là vì Thẩm Y Nhân mới phản kháng.

Lúc này, rốt cuộc Tranh vương cũng chạy tới, hô lớn: "Hoàng thượng đã chết, nơi đây bản vương là chính thống. Các ngươi ăn bổng lộc của triều đình, dám bất tuân chỉ?"

Thẩm Y Nhân lãnh đạm nói: "Ngươi chỉ là loạn thần tặc tử, có tư cách gì hàng chỉ?"

Tranh vương phản bác: "Chẳng lẽ ngươi có thánh chỉ a!"

"Có!" Không tưởng tượng được là, Thẩm Y Nhân lại bình tĩnh nói: "Người tam ti nha môn, từ ngày đầu tiên đã biết. Có một đạo thánh chỉ, đã bày trước mặt chúng ta từ thời thái tổ hoàng đế. . . Lục Phiến môn đâu!"

****Thế thiên hành đạo****

Cũng không biết khí lực từ đâu tới, có lẽ do đám người Lục Phiến môn công lực không sâu, trúng độc rất nhẹ. Cùng hô lên, vậy mà trung khí mười phần.

Long Tại Thiên nắm chắc thời cơ bảo người Kỳ Lân vệ bổ sung: "Bảo cảnh an dân!"

Người Quân Vương trắc thì cùng kêu: "Quân tại thần tại! !”

Phục Tượng đột nhiên biến sắc: tâm cơ tiện nhân Thẩm Y Nhân thật sâu. Nàng cố ý kích điện hạ mở miệng nhục nàng, triều đình chư công sẽ không ngồi nhìn mặc kệ. Hết thảy là quân cờ, để bây giờ lật bàn!

Quả nhiên, chỉ thấy các võ sĩ sắc mặt trắng bệch từng bước từng bước cố nén nỗi đau trăm đao gia thân trong đan điền, mạnh mẽ đứng lên, một người trong đó hô lớn: "Lục Phiến môn Tra Bĩ, tuân chỉ! ! !”

Lập tức có người không cam lòng yếu thế.

"Quân Vương trắc Thẩm Pháp Tịch, tuân chỉ!"

"Quân Vương trắc La Lực U, tuân chỉ!"

"Kỳ Lân vệ Lam Mậu, tuân chỉ!"

"Kỳ Lân vệ Tô Đồng, tuân chỉ!"

Nhóm tàn binh hô hào tuân chỉ này đột nhiên hóa thân lang hổ, mặc kệ trên thân đau đớn, lao lên đánh nhau với cấm quân. Kinh Cức Lệ trên thân những người này đã bị liệt độc của Đoạn Trường Thảo biến hóa, mặc dù bị độc tính ảnh hưởng, công lực đã khôi phục như cũ, chí ít có thể phát huy ra năm thành thực lực.

Chỗ mấu chốt, là đấu chí của bọn hắn.

Phục Tượng cắn răng nói: "Khá lắm Thẩm Y Nhân, hóa ra lão phu vẫn khinh thường ngươi! Sáu người chúng ta không giết được trăm người này, giết ngươi lại không có vấn đề gì. Nếu ngươi không sợ chết, lão phu liền thành toàn ngươi! !”Dứt lời nâng cự chưởng lên, toàn lực đẩy ra, giống như cự tượng lăng không đè xuống, dũng mãnh tuyệt luân.

Long Tại Thiên muốn bảo hộ nàng, lại bị một Hắc Phong Thập Tam Dực cuốn lấy, không rảnh tiến lên.

Thẩm Y Nhân tốn quá nhiều lực, đã là nỏ mạnh hết đà. Ánh mắt của nàng khép hờ, run rẩy nói: "Ta nói. . . Cũng không chỉ là bọn hắn."

"Vậy còn có người nào!"

"Còn có ta."

Phía sau bỗng nhiên truyền đến hai tiếng kêu thảm, tiếp theo hai cao thủ Hắc Phong Thập Tam Dực bay ngược lại, ngã xuống đất, trên cổ, trên lưng toàn là vết kiếm, đã chịu trọng thương trí mạng.

Dường như một đầu hỏa long hoành không, chân khí nóng rực xuyên qua không gian, một bóng tím phảng phất liệt diễm đốt cháy đại địa từ phía sau xoáy không mà đến.

Chạm vào chưởng lực của Phục Tượng, đều lui lại.

Cự tượng cùng hỏa diễm tiêu tán, lộ ra song phương.

Phục Tượng nhìn đối phương, trên người hắn hiện ra từng tia từng tia khói trắng, phảng phất liệt diễm vừa tắt.

Một thanh niên cao lớn anh tuấn, người mặc áo tím, trong tay cầm trường kiếm Thẩm Y Nhân ném cho, từ tốn nói.

"Lục Phiến môn Đường Dịch, tuân chỉ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Tà Thiếu
10 Tháng mười một, 2018 22:50
Nghiện thuốc chạy đi tìm txt, đi dạo dọc google tìm ra đúng đc chỗ nguồn sf :(.
trunghieu99tt
10 Tháng mười một, 2018 22:47
1 tên cao thủ giang hồ nằm trong đội ngũ thủ lĩnh của tổ chức đứng thứ 2 số các tổ chức sát thủ mà võ công lại không bằng 1 tiểu công chúa ?
Phuong Anh Nguyen
10 Tháng mười một, 2018 19:36
ôi mẹ ơi tôi chui hố này sâu thật rồi
Oebah Habeo
10 Tháng mười một, 2018 19:13
bác cv làm chất lượng hơn số lượng. đọc thích hơn hẳn.
mr beo
10 Tháng mười một, 2018 13:41
giả vân phong lại là cuồng thiên , ngày càng nhiều điều bất ngờ trong vụ phản loạn lần này
Hoaqin
10 Tháng mười một, 2018 12:43
Raw ra đến quyển 12 Gần 900 chương
minh1912
10 Tháng mười một, 2018 12:00
raw chap bao nhiu r ạ ???
Hoaqin
10 Tháng mười một, 2018 11:34
Là sao bạn?
Hieu Le
10 Tháng mười một, 2018 11:30
chà truyện này sắp hết dịch chưa
mr beo
08 Tháng mười một, 2018 20:54
đến quỳ công chúa tắm thì không dám nhòm trộm nhìn thấy đàn ông thì đòi lột trần , cảm thấy nghi ngờ xu hướng tình dục của phi chân lão đệ
VBNyang
08 Tháng mười một, 2018 12:32
" Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau." Nó mà học được thì giờ lên làm chưởng môn Đại La Sơn lâu rồi :))))))) học mỗi cái hàng long thập bát mô thấy gái cửi đồ còn không dám đụng :)))))))))
mr beo
08 Tháng mười một, 2018 07:51
lão sư phụ của phi chân hàng nào chả dám đụng làm đệ tử ít nhiều cũng phải kế thừa mấy chiêu chứ
trungdq1109
08 Tháng mười một, 2018 03:55
spoil . . . . . . . . . . "Ta thái sư phụ tinh thông mệnh lý, từng cho ta xem mệnh thời điểm hô 1 tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó bỗng nhiên dừng lại, lại hô 'Còn có nam nhân' !" Nghe đoạn này là đã cảm thấy giới tính Tô Hiểu có vấn đề rồi. :))
VBNyang
07 Tháng mười một, 2018 23:08
Kẻ thù của nó là ai nó còn chưa biết thì nghi ngờ nội gián cái giề :)) Sau đêm hai thằng ân ái trong rừng thì nó chỉ xác định được 2 điều: 1) Thằng Phi Chym rất mạnh có thể tát vỡ mồm nó bất cứ lúc nào và 2)Thằng Phi Chym không có ý hại nó... mà tính nó vốn không thích để thằng khác nhúng tay thì cứ im im train lv là chuẩn rồi, khi nào nó thấy nó vả được thằng main thì khác
Phuong Anh Nguyen
07 Tháng mười một, 2018 21:41
cảm ơn tác giả, mong ngóng từng chương :heart:️
Hoaqin
07 Tháng mười một, 2018 21:31
Tầm khoảng chục vợ đổ về là đẹp à =))
trunghieu99tt
07 Tháng mười một, 2018 19:13
Mục đích ban đầu của Đường Dịch đúng là đến để tìm lại hồ sơ, điều tra + trả thù nhà Nhưng giờ nếu đặt tình huống như vậy thì khả năng nghi ngờ Phi Chân là nội gián chắc chắn không thể không có. mà đã là nội gián => nguy hại đến Lục Phiến Môn => Lục Phiến Môn bị giảm uy năng hoặc lụi bại => Đường Dịch cũng không thực hiện được mục đích của mình Nói chung tại hạ thấy đoạn đó tác giả viết chưa được hợp lý cho lắm
VBNyang
07 Tháng mười một, 2018 16:11
Cô cô, lão đại, trap, thái giám cứ cho thêm con công túa này thì toàn hàng để trưng bày, đụng phát nát đời ngay :))
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 13:49
vãi cả hàng long thập bát mô không biết khi nào thì phi chân lão đệ sẽ kế thừa phong thái của sư phụ nhỉ chứ xung quanh mỹ nữ nhiều lắm rồi đó
Phuong Anh Nguyen
07 Tháng mười một, 2018 08:53
nó để lại thằng main để thỉnh thoảng kiểm tra võ công của bản thân, coi như main là mục tiêu để đánh bại mà
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 07:46
Đường Dịch vô lục phiến môn vì nó muốn được phép tra xét một số hồ sơ án để kiếm hung thủ chứ không phải muốn mượn tổ chức báo thù
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 07:43
công nhận điểu huynh số đủ nhọ có được vị hôn thê đẹp với chức quan cao nhưng mà nón xanh thì nhiều lắm
Hoaqin
06 Tháng mười một, 2018 19:49
Mình pm rồi, giờ chỉ chờ bác ấy rep thôi =))
Phan Thanh Tùng
06 Tháng mười một, 2018 19:37
Mục tiêu của Đường Dịch có phải làm tổ chức mạnh lên đâu. Nó chỉ muốn nó mạnh lên rồi có cơ hội đọc tài liệu thôi.
VBNyang
06 Tháng mười một, 2018 19:17
"Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!" Khúc này đọc đi đọc lại vẫn thấy bựa :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK