Mưa, ngày càng lớn.
Mưa đông vốn vô định, càng tới gần rừng núi, mưa càng to. Hiệu buôn trong tiểu trấn sớm đã đóng cửa, ngoại trừ ánh lửa của các nhà các hộ, không còn ánh sáng nào khác, một vùng đen nhánh.
Một đại hán uống say khướt, cầm bình rượu lắc lư trên đường, xối nước mưa băng lãnh, lại ha ha cười nói: “Đầu to đầu to, trời mưa không lo, người ta có dù, ta đánh nổ đầu chó của hắn! Ha ha ha ha.” Bước thấp bước cao, suýt ngã sấp trên mặt đất.
Tên say này vừa kêu to, vừa gõ cánh cửa trên đường phố, nhưng một người cũng không cho hắn vào.
“Mẹ nó! Không phải chỉ mượn nhà xí sao? Thế cũng không cho.” Hùng hùng hổ hổ, loạng choạng lắc lư, cuối cùng vẫn bước vào khách sạn.
Một đại hán thấy tên say tới, ân cần đỡ hắn vào nói chuyện.
Đại hán này chính là Thiết Hàn Y, tên say thì là Long Tại Thiên.
Thiết Hàn Y hỏi: “Thế nào?”
Long Tại Thiên trông vô cùng say rượu, khôi phục một ít thanh minh, nói: “Kẻ địch khó chơi.”
“Kết quả ngươi thăm dò thế nào?”
Long Tại Thiên cau mày nói: “Tà dị. Ta đi bên ngoài một vòng, hô to gọi nhỏ, lăn lộn đầy đất. Nhưng không một người trong thị trấn này tới xem.”
Thiết Hàn Y nhìn nơi xa, trong lòng hơi lạnh: “Ta thấy thị trấn này...... Chân chính có người cư trú, sẽ không quá mười hộ.”
“Vậy còn lại thì sao?”
“Có lẽ...... Tất cả là võ lâm nhân sĩ ngụy trang......” Sắc mặt Thiết Hàn Y ngày càng khó coi, “Nơi đây nhất định nguy hiểm không thể nghi ngờ, trở về bảo hộ hoàng...... Lý lão gia!”
***********
“Trời mưa mãi không dứt, không phải điềm tốt a.”
Hoàng thượng nhìn mưa đêm ngoài cửa sổ, bất giác than thở, lại nhấc tiểu đao trong tay, khắc ám hiệu trên thẻ trúc.
Tuy vi phục xuất tuần, nhưng Nguyên Thánh đế không bỏ bê triều chính. Tùy hành có mật thám Quân Vương trắc, dùng thủ pháp bí mật liên lạc với hoàng cung, dù thân tại giang hồ cũng có thể truyền đạt ý chỉ của hoàng thượng bất cứ lúc nào. Đám người tùy hành ở dưới lầu không ít, cũng có mấy người đi theo hộ vệ hoàng thượng an toàn.
Nhưng trong nội thất, trước sau chỉ có một mình hoàng thượng. Hắn dùng ám hiệu viết thánh chỉ trên thẻ tre, suy nghĩ quốc gia đại kế, chính là thời gian không thể ở cùng ngoại nhân.
Hoàng thượng suy nghĩ nửa ngày, lẩm bẩm nói: “Khổng Đoan đang trong lao đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, Trương thượng thư một mực cam đoan không biết nội tình, nhất định là thoái thác chi từ...... Nhưng Phong Thánh phái là ba bộ lại, lễ, hộ, do hai nho sinh cầm đầu, nặng ở quá khứ cây lớn rễ sâu, đào lý cả triều của hai người. Chiêu bài Khổng Đoan thánh nhân hậu đại vừa đổ, hai đại phe phái trong lục bộ lập tức ngã xuống một nửa......
Hộ bộ Tiền Vô Khuyết là người tài chú trọng thực tế, ngoài mặt hòa khí với Trương thượng thư và Khổng Đoan, nhưng trong xương là người hoàn toàn khác biệt. Có thể ủy chi trọng dụng. Khổng Đoan tội phạm ngập trời, sau khi cách chức, một phái của hắn đã không thành khí hậu. Tuy người còn không chết, chẳng qua là một mạng tàn, không đáng để lo. Trương thượng thư cây lớn rễ sâu trong triều, lại có chính niệm, cho dù chợt hồ đồ, cũng hại gia quốc không lớn. Chớ trách móc quá nặng nề, quốc quân đương triều, người nào nặng, người nào nhẹ, cần phải nắm rõ ràng.”
Lúc khắc chữ, hoàng thượng vui vẻ viết nội dung ra. Thẻ tre này ân cần dặn dò, ngữ ý khẩn thiết, không giống tụng chỉ gợi ý, mà như ân cần giáo huấn hài tử nhà mình. Quả nhiên tiếp theo nói.
“Xích nhi hồi kinh, nên lấy đây làm gương, nhớ lấy nhớ lấy.”
Sau khi viết xong, tiện tay thả vào ống trúc, sau đó tự có mật thám đưa đi.
Lần này hoàng thượng xuất cung, trong lúc vội vã vẫn chuẩn bị đầy đủ, nhân thủ sung túc, không thấy hoảng loạn chút nào. Nguyên nhân ở chỗ, đây là một nước cờ hắn sớm đã suy nghĩ. Dù Thẩm Y Nhân không xảy ra chuyện, hoàng thượng cũng định đi Hồ Châu một chuyến. Hội kiến trang chủ Lạc Kiếm sơn trang, thảo luận vấn đề Bạch Vương thất quan sau này với hắn. Đồng thời tận mắt quan sát Giang Nam ở ngoài kinh thành, bây giờ có dáng vẻ thế nào?
Mà quyết định này có dụng ý khác, chính là trắc nghiệm một người —— người có khả năng trở thành hạ nhiệm quân vương nhất triều ta, trưởng tử của hoàng thượng, Xích vương điện hạ sắp trở về kinh.
Bắt đầu năm mới, hoàng thượng sẽ không trong hoàng cung. Sự vụ lớn nhỏ trong cung, do Xích vương vừa trở lại kinh thành xử lý. Hoàng thượng sớm để lại một thánh chỉ, lệnh trong lúc hoàng thượng đến Tử Thánh sơn thăm thái hậu, Xích vương điện hạ tọa trấn triều chính, dùng thân phận thân vương giám quốc.
Đây cũng là thí luyện hoàng thượng cho Xích vương. Nếu tình huống này cũng không xử lý tốt, còn mặt mũi nào làm trưởng chư vương? Càng đừng nói thí sinh thái tử.
Nếu mấy tháng trước, hoàng thượng muốn đi nước cờ này, trong lòng còn chưa đủ chắc chắn. Bởi vì Tranh vương vẫn trong kinh với Xích vương.
Xích vương làm trưởng tử, Tranh vương lại là đích tử. Bất kể lựa chọn ai dẫn dắt triều cương, đều có hiềm khích nặng bên này nhẹ bên kia. Hơn nữa hai huynh đệ vô cùng không hòa hợp. Nếu Xích vương giám quốc, Tranh vương nhất định trăm phương ngàn kế quấy rối. Quân quốc đại sự, há là trò trẻ con? Huống hồ kinh thành là trung tâm của quốc gia, không được loạn mảy may.
Chẳng qua hoàng thượng vẫn là miệng xà tâm Phật, vừa lệnh nhi tử phải bài trừ muôn vàn khó khăn, vừa viết thư dặn dò cẩn thận.
Hoàng thượng viết xong thư khắc, nhìn bảy đồng tiền chỉnh tề một hàng trên án thư.
Hoàng thượng ngưng mắt, im lặng hồi lâu, hơn nửa ngày mới nói.
“A Hổ đã trở thành người ứng cử hạ nhiệm tông chủ Kim Ngân tông...... Trẫm không truy cứu bọn hắn vọng động đao binh, đồng thời Kim Vương Tôn có ý mưu phản, quả nhiên Kim Ngân tông không thể không nể mặt trẫm.” Trong đầu hoàng thượng hiện ra thân ảnh khôi ngô của A Hổ, “Hắn do một tay trẫm đỡ lập, lại không có căn cơ trong Kim Ngân tông. Xuất thân nô bộc hạ nhân của hắn, đảm nhiệm cao vị tất nhiên chọc cho trong môn không phục, do vậy hắn không thể không nhờ cậy triều đình. Tương lai, sẽ trở thành một nước cờ tốt để trẫm thu phục Trấn Giang.”
Dứt lời, cầm một đồng tiền đi, nhưng vẫn còn sáu cái. Hoàng thượng nhìn sáu đồng tiền đến ngơ ngác xuất thần, nhưng không có động tác.
“Giang Nam ngàn vạn, Bạch Vương thất quan...... Tự thu thuế má, tự tích tư binh, thống trị Giang Nam trăm năm không đổi......”
“Nếu quả là trăm năm không đổi, giang sơn Lý gia ta, lại phải đổi chủ. Bảy vương bảo vệ xung quanh, có khác gì bảy vương giáp công...... Các ngươi, thật sự phách lối quá lâu.”
Hoàng thượng lặng yên suy nghĩ, đột nhiên hơi đau lòng, trầm ngâm nói: “Y Nhân......”
Thẩm Y Nhân chính là một ví dụ. Nàng là phó tổng đốc Lục Phiến môn, võ sĩ nhất phẩm đương triều, không ngờ gặp nạn mất tích ở Giang Nam chi địa mà tà phái khắp thiên hạ không dám lộ diện. Quỷ Vực Nhất Hỏa đích thực là vô bảo bất lạc, nhưng bọn hắn là người Bắc Cương, muốn ẩn nấp tại Giang Nam, có thể trốn được tai mắt của Bạch Vương thất quan? Bọn hắn muốn phạm án, nếu Bạch Vương thất quan muốn truy tra, bọn hắn có thể vô tung vô ảnh? Hơn nữa, bảo vật Thẩm Y Nhân áp giải tuy đáng giá, cũng không phải trân bảo hiếm thấy. Vì sao đáng để bọn hắn không tiếc tất cả tập kích?
Hoàng thượng vốn không tin đó là quyết định của một mình Quỷ Vực Nhất Hỏa. Đánh lén Thẩm Y Nhân, thậm chí là bắt sống Thẩm Y Nhân, tất nhiên có ý nghĩa lớn lao với bọn hắn. Còn nếu Bạch Vương thất quan không liên lụy trong đó, hoàng thượng càng không tin.
Hoàng thượng vừa nghĩ đến đây, tiểu đao trong tay lưu chuyển chân khí theo cơn giận, bỗng hàn khí bốn phía, sáng đến có thể soi gương. Cây tiểu đao này truyền từ thái tông hoàng đế, chính là đao cụ lịch đại đế hoàng dùng để khắc chữ. Đế hoàng sử dụng, quả nhiên là vô cùng sắc bén.
“Ngàn vạn lần không nên, không nên để ngươi tự mình áp tiêu...... Bạch Vương thất quan, nếu Y Nhân có nguy hiểm, ta nhất định không tha các ngươi!”
Câu sau cùng nói lớn tiếng, ngay cả đám Đường Dịch ngoài bình phong cũng nghe được. Không khỏi cảm thán, hoàng thượng quả nhiên yêu thương phó tổng đốc.
Chợt một giọng nam truyền từ ngoài cửa sổ vào.
“Không buông tha Bạch Vương thất quan? Khẩu khí thật lớn a.”
Ánh bạc lóe lên, cửa sổ chợt hiện một hắc ảnh, cầm một trượng ngân quang đánh tới!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
02 Tháng tám, 2019 16:28
Ad cho mk hỏi
Truyện này có hậu cung ko vậy ?
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Sau này hốt một mẻ 3 chị em luôn
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Xe đẹp có mà lão, nhớ đoạn main thông não Lữ Dao Cầm không =)))
30 Tháng bảy, 2019 20:02
Ah cảm ơn chương mới nhá :)) Vất vả rồi :)
30 Tháng bảy, 2019 19:56
Khoan khoan khoan lão Hoa à, “...có người thích xe đẹp mĩ nhân”? Thời đấy á? :) ?
30 Tháng bảy, 2019 19:53
Hoàng thượng: Ngươi suýt lấy ta nữ nhi.
Lão Phi Chân: Ngài nói nữ nhi nào? =)))) Best luôn :)) giờ còn mỗi tam công chúa là còn nhỏ quá lão ấy không động nổi :))
28 Tháng bảy, 2019 20:54
Thank lão :)) Edit vẫn ổn định ghê =)))
28 Tháng bảy, 2019 00:29
hẳn là gác tiền đánh bạc thua chứ ai đi bán giá thế =)))
27 Tháng bảy, 2019 13:06
Lão Phi Chân đúng kiểu hồi nhỏ bị lừa quen rồi, lớn lên chai lỳ luôn :)) bị hố từ nhỏ đến lớn. Mà hai lão hoà thượng với đạo sĩ kia cũng nhàn rỗi kinh, bán Dịch Cân Kinh giá 5 đồng :))
25 Tháng bảy, 2019 19:29
Tem :))))
25 Tháng bảy, 2019 10:41
Chung thuỷ thì nhầm rồi nhé, bộ này là hậu cung
Ít nhất cũng 4 vợ
24 Tháng bảy, 2019 21:43
ta tưởng chung thủy với MTV chứ
24 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank lão Hoa :))
24 Tháng bảy, 2019 18:41
Vợ main thì nguy hiểm cái gì? :v
23 Tháng bảy, 2019 19:15
đã tìm đc vậy là không còn nguy hiểm r
23 Tháng bảy, 2019 17:41
Chương mới :)) lão Tra Bỉ chém gió cấp thần thông cmnr :))
22 Tháng bảy, 2019 21:18
Cực khổ cực khổ -_- Bác cháy hết mình kinh :// dịch mấy cái này xong còn edit nữa, rồi lại nghĩ thời gian ước chừng hoàn thành :// thôi thì cứ thong thả bác ạ :)) Chỗ này cũng toàn người biết suy nghĩ, chậm tí cũng chả ai dám trách bác
22 Tháng bảy, 2019 20:59
Mình có dịch phần Tân Xuân, cơ mà đợi đến lúc ấy thì lâu lắm =))
Nếu ngày 2 chương như trước thì phải gần năm, ngày 1 chương thì 2 năm, nghe đã dài rồi
Chỉ hi vọng con tác không drop
22 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank chương mới =))))
22 Tháng bảy, 2019 20:15
Tình hình là lão Hoa định dịch phần Xuân Thu không hay như lão Bún? ://
21 Tháng bảy, 2019 23:01
Uầg, bom hai chương :)). Vất vả vất vả :))
21 Tháng bảy, 2019 12:29
Lúc ấy tác giả định end sớm quyển 12, cơ mà làm thế sợ ăn chửi nên kéo thêm hơn chục chương nữa
21 Tháng bảy, 2019 11:43
Lão Hoa ta hỏi tí? Sao mới tới chương 134 đã hết quyển 12 rồi? :/ ta xem bên kia tới chương 151 mới hết quyển 12 mà? ._.
20 Tháng bảy, 2019 21:53
Thank lão thớt :)) hôm nay cả ngày không dùng máy nên cứu giá hơi muộn :)))
19 Tháng bảy, 2019 21:35
Yup, chỉ có bọn Lư Sơn méo biết mình vừa suýt chết xong :)) Về sau thiếu chủ Lư Sơn còn thích nam chứ :)) gia môn bất hạnh :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK