Tống Âu suýt nhảy dựng lên, quả nhiên nhìn thấy một con bích xà xanh mơn mởn uốn lượn trên mặt đất, phun ra xì xì, hình như đang kiếm ăn. Toàn thân con rắn này xanh biếc, vô cùng tiên diễm, đầu có hình tam giác ngược, hiển nhiên thân mang kịch độc.
Dù sao Tống Âu tập võ từ nhỏ, sợ chuột chỉ vì tính cách hắn thích sạch sẽ, với rắn độc thì ung dung hơn nhiều. Nhưng tay chân bất lực, không thể giết rắn, chỉ có chờ con rắn này chậm rãi rời đi.
“Tránh ra chút.” Hồng Cửu nói: “Không đánh không được.”
Chỉ thấy tay phải hắn đưa ra ngoài cầu sắt, trong tay có cục đá, nhẹ nhàng bắn đi, kình ra như gió, đánh thẳng đầu rắn. Thanh xà lập tức bị đập nứt đầu, mất mạng tại chỗ.
Tống Âu không ngờ hắn vẫn còn dư lực, vui vẻ nói: “Hồng huynh thật bản lãnh, nhưng ngươi bị phong bế khí hải, vì sao còn có thể chụp đá phát kình?”
Hồng Cửu cười nói: “Yếu nghĩa của Đại La Không Chưởng ta, chính là một chữ không. A Bất Lặc Tư không hiểu điểm này, còn tưởng chân khí phong bế huyệt đạo ta không đủ, tăng thêm lực đạo. Kỳ thực chuyện này không có mấy quan hệ với chân khí, thuần là quan hệ đối ứng. Bất kể ngươi có bao nhiêu chân khí, không nhìn ra chữ không này, đều là vô ích.”
Tống Âu đương nhiên biết hắn sẽ không nói bí quyết Không Chưởng cho mình, chỉ hỏi: “Vậy lần này ngươi cần bao lâu?”
“Mười ngày.” Hồng Cửu ngưng trọng nói: “Vừa nãy ta đã thử, chỉ khôi phục non nửa thành công lực. Hơn nữa ngoại trừ đầu, chỉ còn tay phải động được. Với tốc độ này, muốn đả thông kinh mạch toàn thân, ít nhất là chuyện mười ngày sau.”
“Lâu như vậy? !”
“Gấp cái gì?” Hồng Cửu ngửa mặt lên trời, dùng sức một lần, nặng nề nằm vào đống cỏ khô cùng đại thiết cầu, lặng lẽ cười nói: “Một ngày không được thì mười ngày, mười ngày không được thì một năm. Chỉ cần không chết, luôn có cơ hội chạy trốn. An tâm chờ là được.”
Tống Âu nghĩ thầm cũng có đạo lý, kỳ thực mười ngày không dài. Chỉ là nghĩ đến con chuột vừa nãy, vẫn còn sợ hãi nói: “Nơi này thật không phải chỗ của người, vừa chuột vừa rắn rết, Quỷ Vực Nhất Hỏa đáng chết. Không biết đưa chúng ta đến nơi nào.”
Tống Âu là con cháu thế gia, tính cách thích sạch sẽ, căm ghét loại động vật dơ bẩn này nhất.
Không ngờ nhị đương gia là kỳ nhân đương thời, khát uống máu rắn, đói ăn thịt rắn, chỉ không động đến chuột. Còn từng chia thịt rắn với chuột. Đã từng nói: Ông trời đền bù cho người cần cù. Rắn lười chuột chăm, thiên tính lại khắc nhau. Chính là điều không công bằng nhất của chữ thiên, lão tử Hồng Cửu không ưa, muốn quản. Thế là sau đó, giết rắn bảo vệ chuột trở thành sở trường của hắn.
Hồng Cửu nghe Tống Âu phàn nàn nửa ngày, không biết chợt nghĩ ra cái gì, mở to mắt nhìn thi thể con rắn. Nhìn từ đầu tới đuôi, không lọt một điểm, càng nhìn càng chuyên chú, đột nhiên mắt hắn sáng lên.
Sau khi vào tù, lúc nào hắn cũng lưu ý các chi tiết nhỏ, tỷ như đám tiểu tốt đưa cơm cho hắn, còn có đám Quỷ Vực Nhất Hỏa vừa đánh bại bên ngoài. Không biết vì sao, trên người luôn có mùi kim loại đặc thù, nhưng không biết là mùi gì.
Mà bây giờ, thứ hắn phát hiện, chính là vấn đề của con rắn này.
Hắn bắt rắn giết rắn là chuyện bình thường.
Nhưng hôm nay là mùa đông, rắn tính bản lười, đông chí là ngủ. Đây là quy luật của tự nhiên, hắn có thể gặp được một con rắn hoạt động kiếm ăn trong lao, suy nghĩ cẩn thận —— đây không phải chuyện tầm thường.
Hồng Cửu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ ra một khả năng.
Đó chính là, lao ngục của bọn hắn không chỉ là địa lao, mà còn là một tòa địa huyệt đào cực sâu, có quy mô khổng lồ.
Chỉ có địa huyệt sâu dưới đất, nằm ở địa khí cực âm, lại tương đối ẩm ướt ấm áp, mới có thể gặp được con rắn có sức sống như vậy trong mùa đông. Nhưng vẫn là câu nói kia, bây giờ là mùa đông, địa huyệt bình thường chính là chỗ rắn ngủ đông, không có khí tức ấm áp. Vì sao địa huyệt này khác biệt?
Hồng Cửu suy nghĩ một lát, hỏi Tống Âu mấy vấn đề, bỗng nhiên thông suốt, kêu lên: “Ta biết chúng ta đang ở đâu!”
Tiếp theo phát ra âm thanh chít chít như chuột.
Người ngoài chỉ biết tên tuổi của Đại La sơn, nhưng không biết vì sao các đời đệ tử Đại La sơn cư trú trên ngọn núi đoạn tuyệt với nhân thế. Cũng không biết bọn hắn sinh hoạt thế nào, đói ăn gì, khát uống gì.
Trên Đại La sơn có một vùng rừng cây thượng cổ, nơi đó nhiều kỳ trân dị thú nhất. Đệ tử Đại La sơn mà võ công có thành tựu, đều phải tiến vào rừng cây đó sinh hoạt, đồng hóa với tự nhiên, đồng thời hấp thu kinh nghiệm trưởng thành trong cuộc sống đối kháng với dã thú. Bởi vậy môn hạ của Đại La sơn, ngoại trừ Minh Phi Chân dễ dàng dọa chạy động vật, không ai không phải cao thủ thuần thú.
Một con chuột cực kỳ to lại chạy đến trước mặt Hồng Cửu, cũng không biết trao đổi cái gì với hắn, chỉ chít một tiếng, bèn chạy trốn.
Hồng Cửu lại dấy lên hi vọng. Hắn vẫn không từ bỏ ý đồ chạy trốn, cho dù bị trói thành bánh chưng, vẫn không ngăn được tư tưởng muốn bay của hắn!
************
Trời trong, mưa tạnh, hoàng thượng lại muốn hoạt động.
Lúc này trong xe ngựa, đang bày tỏ lời lẽ uyên bác, luận thuật bây giờ Thẩm lão đại ở đâu, nếu hắn là kẻ xấu thì nên ẩn náu ở chỗ nào. Thương lượng với đám Độc Cô, Diệp Lạc, Thiết Hàn Y đến quên cả trời đất.
Kết quả của chuyện ta trao đổi vị trí với Long Tại Thiên, đương nhiên là ta đi đánh xe, hắn đi làm việc vặt. Đã nói ta là công tử mà!
Tiếc rằng, rốt cuộc hắn là phó thống lĩnh Kỳ Lân vệ, cho dù đi làm việc vặt, cũng không có mấy võ sĩ triều đình dám sai sử hắn. Haiz, Tiềm Long Thập Thất Sĩ chính là Tiềm Long Thập Thất Sĩ, ngay cả làm việc vặt cũng không ai dám sai sử. Lúc ta làm việc vặt, đám người này không coi ta là người a!
Mưa rơi đến sau nửa đêm mới ngừng, chúng ta xuất phát trong đêm. Lại trải qua một ngày một đêm, ngựa không dừng vó, một đường hướng về Hồ Châu. Rốt cuộc ngày càng gần thị trấn Thẩm lão đại xảy ra chuyện.
Ta mới thay ca với Thiết Hàn Y, vừa đánh xe, vừa nhân lúc trời tờ mờ sáng, lặng lẽ xem báo cáo Lăng Hiên và Long Thành chỉnh lý cho ta.
Thứ ta bảo bọn hắn cung cấp, đều có liên quan đến Quỷ Vực Nhất Hỏa. Thời gian và địa điểm bọn hắn ẩn hiện, đại sự phát sinh nơi đó, có thể nói là rất nhiều tình báo. Nhưng chỗ trân quý nhất là không ai phân tích những tài liệu này, như vậy phán đoán của ta sẽ là điểm tựa chủ yếu nhất, là đáng tin cậy nhất. Bởi vì ta sẽ không nói dối chính mình.
Tư liệu bọn hắn cho tương đối dài, ta xem tình báo về A Bất Lặc Tư cả ngày, cảm thấy mình như nhận thức lại người này. Tạm không nói quá khứ của hắn, từ hai chuyện hắn làm khi tới Trung Nguyên, cũng có thể biết được tính cách của người này.
Đầu tiên, là chuyện A Bất Lặc Tư dẫn năm trăm thủ hạ của hắn từ Bắc Cương nhập cảnh Trung Nguyên.
Có rất nhiều phương pháp đi từ Bắc Cương vào Trung Nguyên.
Nếu là nhân vật hắc đạo, đa số lựa chọn ngụy trang hành thương, hoặc là phân tán thành nhóm nhỏ, đóng đủ loại thân phận, chậm rãi vượt qua biên quan.
Chỉ cần có thời gian và kiên nhẫn, không phải một chuyện phi thường khó khăn.
Nhưng phương thức A Bất Lặc Tư lựa chọn, quả thật là kinh thiên động địa.
Lão tiểu tử này, vậy mà lựa chọn đối nghịch với đại thống lĩnh Kỳ Lân vệ. Hắn mang theo năm trăm thủ hạ, nhân màn đêm xông vào Bắc Cương quan.
Quả thật là muốn giẫm lên đầu đại thống lĩnh Kỳ Lân vệ, thủ hạ dựa vào ngựa tốt và thuật cưỡi ngựa, xông qua cửa ải với thương vong gần như bằng không. Mà A Bất Lặc Tư lưu lại bọc hậu thì đánh một trận với đại thống lĩnh trấn thủ biên cương, cuối cùng đột phá trước khi bị mọi người vây công, một thân một mình chạy trốn.
Mà sau lần đó, tiểu tử này cũng không nhàn rỗi. Chuyện thứ nhất sau khi hắn vào Trung Nguyên, chính là đi xác minh võ công với Thiếu Lâm tự.
Một mình hắn đâm liền ba mươi tám cao thủ của Thiếu Lâm tự, cuối cùng chọc cho phương trượng xuất thủ, đối một chưởng với phương trượng Thiếu Lâm, bất phân thắng bại.
Người này làm việc —— hoặc là không làm, nếu làm là kinh thiên động địa, chắc hẳn do huyết tính khắc trong xương hắn. Nói ra đã khiến người thấy thống khoái.
Nhưng gia hỏa làm việc lỗ mãng này, lại có thể nghĩ ra kế sách bắt sống Thẩm lão đại bên bờ Thái Hồ. Nhất là bọn hắn tự mình đóng vai trang chủ, lại làm ta cảm thấy người này vô cùng có tâm kế. Người này lỗ mãng thì lỗ mãng đến cực điểm, nhưng nếu chơi tâm cơ lại không kém mưu sĩ chút nào. Có lẽ bên cạnh hắn có kẻ trí năng hơn người, thích dùng kế sách. Nhưng ta luôn cảm thấy loại người có vấn đề về đầu óc, xông vào Bắc Cương quan, sẽ không đồng ý kế sách này.
Đột nhiên, ta cảm thấy chuyện này quỷ dị không nói lên lời. A Bất Lặc Tư này thật sự khiến người nhìn không thấu, hoặc là hắn xảy ra biến hóa quỷ dị gì đó.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, bất giác trời đã sáng choang, mặt trời đã qua đầu cành.
Đội xe của chúng ta bố trí rất chuyên nghiệp. Phía trước có ba chiếc xe hàng dẫn đầu, phía sau có ba chiếc xe ngựa bọc hậu, xe ngựa của hoàng thượng tại trung tâm. Mà lộ tuyến của chúng ta chính là bốn chữ —— ngựa không dừng vó, về cơ bản ở vào trạng thái hoàn toàn không ngừng bước. Người đánh xe và người trên xe luân phiên nghỉ ngơi, mỗi bốn canh giờ đổi ca một lần. Những người này, hơn phân nửa là võ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, đừng nói ngủ trên xe, dù không ngủ được cũng không thành vấn đề. Nhưng người có thể không nghỉ ngơi, ngựa lại không được.
Từ đầu đến bây giờ, tốc độ của ngựa đang giảm bớt, nếu đi thêm mấy chục dặm đường, nói không chừng sẽ không chịu đựng nổi.
“Lý lão sư, phía trước có tiểu trấn để nghỉ ngơi. Sau đó lại đi đường, chỉ còn trấn Tàm Hồ để dừng chân. Ngựa không được nghỉ, có lẽ sẽ ảnh hưởng cước trình, không bằng vào tiểu trấn mua ngựa, tiết kiệm cước lực.”
Hoàng thượng nói: “Được.”
Đội xe chúng ta lái vào thị trấn, nghe ngóng khắp nơi nhưng không thấy có chỗ bán ngựa. Về cơ bản, tình hình nơi này giống tiểu trấn trước. Y nguyên bị người trong giang hồ chiếm cứ, chỉ liếc qua đã biết những người này đều đang cẩn thận đề phòng. Trạng thái trong thị trấn này, nói là thần hồn át thần tính cũng không đủ.
Chẳng qua không người nào tới gây phiền toái cho chúng ta.
Có lẽ tin tức ta nhờ Khổ chủ sự tung ra ngoài đã có hiệu quả.
Dù sao ta cũng có chút địa vị trên giang hồ.
Đang tự mình an ủi, tiếp tục tìm ngựa, đột nhiên nơi xa vang lên tiếng chân như sấm. Một nhóm ba mươi kỵ sĩ cuồn cuộn lao tới trước đoàn xe chúng ta, thế này là sao? Cướp bóc?
Kỵ sĩ cầm đầu ghìm cương ngựa lại, đằng đằng sát khí hỏi: “Phải chăng có Minh công tử họ Chung trên xe?”
Minh công tử họ Chung?
Khổ chủ sự, ngươi tuyên truyền kiểu gì thế? !
Nhìn kỵ sĩ này vác cung đeo tên, chẳng lẽ ta chơi thoát?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
02 Tháng tám, 2019 16:28
Ad cho mk hỏi
Truyện này có hậu cung ko vậy ?
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Sau này hốt một mẻ 3 chị em luôn
31 Tháng bảy, 2019 11:08
Xe đẹp có mà lão, nhớ đoạn main thông não Lữ Dao Cầm không =)))
30 Tháng bảy, 2019 20:02
Ah cảm ơn chương mới nhá :)) Vất vả rồi :)
30 Tháng bảy, 2019 19:56
Khoan khoan khoan lão Hoa à, “...có người thích xe đẹp mĩ nhân”? Thời đấy á? :) ?
30 Tháng bảy, 2019 19:53
Hoàng thượng: Ngươi suýt lấy ta nữ nhi.
Lão Phi Chân: Ngài nói nữ nhi nào? =)))) Best luôn :)) giờ còn mỗi tam công chúa là còn nhỏ quá lão ấy không động nổi :))
28 Tháng bảy, 2019 20:54
Thank lão :)) Edit vẫn ổn định ghê =)))
28 Tháng bảy, 2019 00:29
hẳn là gác tiền đánh bạc thua chứ ai đi bán giá thế =)))
27 Tháng bảy, 2019 13:06
Lão Phi Chân đúng kiểu hồi nhỏ bị lừa quen rồi, lớn lên chai lỳ luôn :)) bị hố từ nhỏ đến lớn. Mà hai lão hoà thượng với đạo sĩ kia cũng nhàn rỗi kinh, bán Dịch Cân Kinh giá 5 đồng :))
25 Tháng bảy, 2019 19:29
Tem :))))
25 Tháng bảy, 2019 10:41
Chung thuỷ thì nhầm rồi nhé, bộ này là hậu cung
Ít nhất cũng 4 vợ
24 Tháng bảy, 2019 21:43
ta tưởng chung thủy với MTV chứ
24 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank lão Hoa :))
24 Tháng bảy, 2019 18:41
Vợ main thì nguy hiểm cái gì? :v
23 Tháng bảy, 2019 19:15
đã tìm đc vậy là không còn nguy hiểm r
23 Tháng bảy, 2019 17:41
Chương mới :)) lão Tra Bỉ chém gió cấp thần thông cmnr :))
22 Tháng bảy, 2019 21:18
Cực khổ cực khổ -_- Bác cháy hết mình kinh :// dịch mấy cái này xong còn edit nữa, rồi lại nghĩ thời gian ước chừng hoàn thành :// thôi thì cứ thong thả bác ạ :)) Chỗ này cũng toàn người biết suy nghĩ, chậm tí cũng chả ai dám trách bác
22 Tháng bảy, 2019 20:59
Mình có dịch phần Tân Xuân, cơ mà đợi đến lúc ấy thì lâu lắm =))
Nếu ngày 2 chương như trước thì phải gần năm, ngày 1 chương thì 2 năm, nghe đã dài rồi
Chỉ hi vọng con tác không drop
22 Tháng bảy, 2019 20:16
Thank chương mới =))))
22 Tháng bảy, 2019 20:15
Tình hình là lão Hoa định dịch phần Xuân Thu không hay như lão Bún? ://
21 Tháng bảy, 2019 23:01
Uầg, bom hai chương :)). Vất vả vất vả :))
21 Tháng bảy, 2019 12:29
Lúc ấy tác giả định end sớm quyển 12, cơ mà làm thế sợ ăn chửi nên kéo thêm hơn chục chương nữa
21 Tháng bảy, 2019 11:43
Lão Hoa ta hỏi tí? Sao mới tới chương 134 đã hết quyển 12 rồi? :/ ta xem bên kia tới chương 151 mới hết quyển 12 mà? ._.
20 Tháng bảy, 2019 21:53
Thank lão thớt :)) hôm nay cả ngày không dùng máy nên cứu giá hơi muộn :)))
19 Tháng bảy, 2019 21:35
Yup, chỉ có bọn Lư Sơn méo biết mình vừa suýt chết xong :)) Về sau thiếu chủ Lư Sơn còn thích nam chứ :)) gia môn bất hạnh :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK