Dịch giả: nhatchimai
Tiếng người dần dần im ắng, tiếng hò thét và gào rống gào dần yên, chiến trường trống trải lượn lờ khói lửa. Những hố cháy đen ngùn ngụt bốc khói. Rải rác khắp nơi là các hố như vậy. Nếu nhìn từ không trung xuống sẽ thấy được vết chân khổng lồ đã đầy các lỗ hổng.
Nhưng vào lúc này, đã chả có ai quan tâm những thứ này.
Mọi người ngồi phệt dưới đất, thở hổn hển, cố gắng hít thở hết mức. Ngay cả là mùi vị khói lửa trong không khí cũng dường như trở nên mê người, là mùi vị tốt nhất trên thế giới này.
Xung quanh bọn họ, chỗ nào cũng thấy chân tay đứt đoạn, cơ thể vương vãi.
Còn sống sót đã thật tốt.
Thần tình bọn họ có phần ngây ra, trong đầu chỉ toàn là ý nghĩ này.
Thiết Binh Nhân đảo qua chiến trường, vỗ vỗ những binh sĩ may mắn còn sống sót, cổ vũ sĩ khí.
Chiến đấu kịch liệt hơn hẳn tưởng tượng, dù cho bọn họ đã bao vây, nhưng mà địch nhân ngoan cường hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng. Không thể không nói, điều này nhiều ít có chút trào phúng. Những tướng sĩ này trước đây đều là chiến sĩ phổ thông của Ngũ Hành Thiên, chưa được tính là lão luyện, thực lực thấp kém, ý chí chiến đấu thấp, nhưng bây giờ lại trở thành tinh nhuệ.
Dù là địch nhân, Thiết Binh Nhân cũng đầy kính nể bọn chúng.
Hắn có phần mờ mịt.
Hắn nghĩ không ra, vì cái gì một đám du binh tán dũng tại Ngũ Hành Thiên lại biến thành tinh nhuệ khi đến Thần huyết, dù rơi vào tuyệt cảnh cũng không sụp đổ mà điên cuồng phản công?
Vì sao?
Ngũ Hành Thiên kém như vậy sao? Không còn ai nguyện ý bán mạng vì nó?
Trong lòng hắn chẳng chút vui sướng thắng lợi, trong lòng bao phủ một tầng lo lắng. Chợt nghĩ tới Diệp phu nhân, nghĩ đến minh tranh ám đấu ở các thành, trong lòng hắn thấy buồn bực khó tả.
Được rồi, chuyện này kỳ thực có quan hệ gì với mình chứ?
Hắn chỉ là bộ thủ của Binh nhân bộ, không có quyền lực gì. Mà dù có quyền lực, mình có khả năng xoay chuyển tất cả những điều này sao? Không thể!
Thiết Binh Nhân ngửa mặt nhìn bầu trời, mặt nạ ngân sắc (màu bạc), phản chiếu bầu trời bị khói lửa che phủ.
"A Thiết."
Tiếng Côn Luân gọi làm kinh động Thiết Binh Nhân đang thất thần, hắn dời mục quang, sau đó nhìn thấy đám người Sư Tuyết Mạn đang đi tới.
Hắn lập tức điều chỉnh tâm tình mình, vứt những ý nghĩ rối loạn kia đi, tiến tới, vung cánh tay kim chúc lên, nghiêm mặt nói: "Lần này nhờ có các ngươi, bằng không thật sự nguy hiểm. Tại hạ là Thiết Binh Nhân."
Đây không phải lời nói khách sáo mà là lời nói thật.
Trọng Vân Chi Thương có tác dụng cực kì quan trọng trong trận chiến đấu này. Nếu như không phải trước đó Trọng Vân Chi Thương đã xây dựng trận địa phòng ngự, ngăn cản tấn công của địch nhân hết lớp nọ nối tiếp lớp kia, hơn nữa vững vàng bám chặt lấy địch nhân. Hai bộ Thiên Phong và Binh nhân căn bản không có cơ hội tổ chức tấn công vào hai bên cánh.
Trong thời điểm đối phương sắp chết phản công, lại là Sư Tuyết Mạn làm gương cho binh sĩ, ngăn cản đợt phản công rất điên cuồng, triệt để phá hủy sĩ khí của địch nhân.
Bằng không bọn họ phải trả giá bằng thương vong còn lớn hơn nữa.
Thân là chiến bộ địa phương, lại nhận nhiệm vụ nguy hiểm trắc trở nhất, Thiết Binh Nhân vô cùng kính nể. Thực lực của Trọng Vân Chi Thương vậy mà lại lợi hại hơn cả Binh nhân, Thiên Phong. Thật khiến người ta phải cất tiếng tán thưởng là tướng môn hổ nữ.
Vân Nhiễm Thiên trong tay Sư Tuyết Mạn hơi hơi nâng lên, tạ lễ hai người: "Quá khách khí, nhờ kế hoạch chiến đấu của các hạ, còn có mọi người đồng tâm hiệp lực mới là then chốt để chúng ta chiến thắng. Tại hạ là Sư Tuyết Mạn."
Côn Luân có phần hiếu kỳ nhìn Sư Tuyết Mạn, trường kiếm vung lên đáp lễ: "Ta là Hoành Côn Luân."
Hai vị nữ bộ thủ lần đầu tiên gặp mặt đã có mấy phần hảo cảm với nhau. Côn Luân là vị đại sư kiếm thuật đầu tiên, trên chiến trường đánh đâu thắng đó, sắc bén vô cùng. Sư Tuyết Mạn xuất thân danh môn, thực lực viễn siêu đại sư thông thường.
Bây giờ chiến bộ vô số kể, nhưng mà nữ bộ thủ đã ít lại càng ít. Nữ bộ thủ tuổi còn trẻ như thế, chỉ có hai nàng.
Khí chất hai người khác biệt, Sư Tuyết Mạn kiên định trầm ngưng, Hoành Côn Luân lẫm liệt sắc bén.
"Ngải Huy có khỏe không?"
Thiết Binh Nhân đột nhiên hỏi khiến Sư Tuyết Mạn có chút bất ngờ, Thiết Binh Nhân lại quen Ngải Huy?
Cô đáp: "Hắn bị thương, lúc chúng ta xuất phát, hắn vẫn còn chưa lành."
Thiết Binh Nhân thất kinh, vội vàng quan tâm: "Hắn bị thương? Bị thương nặng không?"
Sư Tuyết Mạn nhìn hắn một cái, giọng Thiết Binh Nhân không giống giả bộ, hỏi thẳng thán: "Các hạ quen biết Ngải Huy sao?"
Thiết Binh Nhân đáp: "Ta đã từng ở Tùng Gian thành một đoạn thời gian."
Sư Tuyết Mạn bừng tỉnh, giải thích: "Hắn trúng Minh Linh quả, tuy rằng đã giải được độc tính rồi, nhưng thân thể cũng bị thương không nhẹ."
Nghe đến Minh Linh quả, mắt Thiết Binh Nhân lộ ra vẻ kinh sợ, sau lại nghe thấy độc tính bị giải trừ, mới yên lòng. Hắn lắc đầu: "Trước đây hắn thường bị thương, luôn làm cho bản thân mình đầy thương tích, ngay cả tu luyện cũng đã là như vậy."
Nghĩ đến thời gian ở Tùng Gian thành, tại Huyền Kim tháp cứu được Ngải Huy và Đoan Mộc Hoàng Hôn trở về nhưng toàn thân trần trụi, khuôn mặt sau mặt nạ bất tri bất giác nở nụ cười.
Một bóng hình dịu dàng liền hiện về trong ký ức hắn.
Nụ cười tươi đọng lại tại sau chiếc mặt nạ băng lãnh, bi thương và đau khổ khôn kể, trong nháy mắt đó khiến hắn quên cả hô hấp. Nụ cười tươi sau mặt nạ cay đắng đã biến mất, nhiều năm rồi, hắn tận lực quên đi, nhưng thì ra vẫn không quên được.
Chưa thề non hẹn biển, chưa từng dào dạt triều dâng, chỉ có ánh nắng ấm áp, chỉ có khuôn mặt mỉm cười ôn nhu như nước, đẹp như mộng. Ngắn ngủi như vậy, chân thực như vậy, tàn khốc như vậy là độc dược chí mạng nhất trên đời, ẩn ở nơi sâu nhất trong đáy lòng.
Tất cả điều đó bản thân phải chịu đựng.
Hắn thầm nói với mình.
"A Thiết."Hắn bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, sau đó nhìn thấy vẻ mặt Côn Luân có phần lo lắng, liền phục hồi lại tinh thần. Nỗi đau thoát đi như thủy triều, lặng yên biến mất ở nơi sâu thẳm trong lòng.
Kiếp sống tạm, nào có nhiều tâm tình như vậy?
Giấc mộng đẹp đã từng có, cuộc đời này đã là rất may mắn.
Con mắt hắn lại khôi phục thâm trầm, tựa như sông lớn lẳng lặng chảy xuôi, nhìn không thấy gợn sóng, nói: "Nghĩ đến một ít chuyện ở Tùng Gian thành rồi."
Sư Tuyết Mạn cho rằng Thiết Binh Nhân nhớ tới trận huyết chiến tại Tùng Gian thành, ánh mắt đám người Khương Duy, Tang Chỉ Quân nhìn Thiết Binh Nhân cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
Sư Tuyết Mạn không nói lời vô dụng, dứt khoát hỏi: "Tiếp theo làm thế nào?"
Ánh mắt người khác đều nhìn vào Thiết Binh Nhân, trận chiến này thắng lợi làm cho mọi người có phần tin tưởng năng lực của Thiết Binh Nhân.
Thiết Binh Nhân không cất tiếng, con mắt lộ ra sau mặt nạ ngân sắc đảo qua chiến trường, từng khuôn mặt mệt mỏi rã rời dại ra chiếu vào tầm mắt hắn, trong lòng hắn than nhẹ. Kỳ thực lúc này cần nhất chính là nghỉ ngơi chỉnh đốn, đại bộ phận ba chi chiến bộ đều là tân nhân, trận chiến đầu tiên gian nan như thế, mọi người không bị sụp đổ đã không dễ. Dù thắng lợi, cũng là nỏ mạnh hết đà.
Nhưng bây giờ thời gian là sinh mệnh.
Lúc song phương chính diện chiến đấu, Thần huyết chiếm thượng phong tuyệt đối. Ngũ Hành Thiên chủ yếu dựa vào sức phòng ngự của phòng tuyến để chống lại Thần huyết tiến công.
Một trận thất bại này gây chấn động đối với Thần huyết không phải là chuyện đùa.
Thần huyết nhất định sẽ phản ứng. Đại quân của bọn họ đóng tại Bắc Hải chi tường, chút thương vong ấy chưa đủ để tổn gân động cốt nhưng sẽ chọc bọn họ tức giận.
Dã thú nổi giận càng thêm nguy hiểm, nhưng kẽ hở cũng càng nhiều.
Cơ hội chỉ có một lần, mất đi sẽ không có lại.
Trong đời, đại đa số thứ đều thế.
Lúc này, thương hại, xót thương với sinh mệnh đều trở nên không hề có ý nghĩa. Ánh mắt hắn lãnh khốc, ý chí sắt đá.
"Ta có một ý nghĩ."
--------------------------
Tại Tùng Gian cốc.
Mặc Áo giáp Ma thần, Ngải Huy không dám lãng phí thời gian thể lực. Hắn tỉ mỉ quan sát thân thể của mình. Trong mắt Ngải Huy, Áo giáp Ma thần thần bí vô cùng, đối với chiến đấu và tu luyện, Ngải Huy có sự sáng suốt khác thường.
Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, lực lượng không tự dưng mà đến. Pháp bảo phi kiếm thời cổ đại tiêu hao linh lực, mà thiên binh bây giờ thì tiêu hao nguyên lực.
Áo giáp Ma thần tiêu hao cái gì?
Hắn suy đoán Áo giáp Ma thần tiêu hao chính là sinh mệnh lực.
Cởi Áo giáp Ma thần ra liền suy yếu hẳn, Ngải Huy cảm giác mình cách trạng thái tắt thở chỉ có một bước. May mà trong tình huống có băng vải, nếu như không có băng vải, Ngải Huy không chút nghi ngờ bản thân sẽ bị Áo giáp Ma thần rút sạch. Vì để bổ sung thể lực, mỗi lần đi ra, hắn đều cần phải dùng một chiếc lá Bắc Minh ám vương thụ.
Đương nhiên, đây chỉ là Ngải Huy suy đoán, hắn còn chưa tới cảnh giới có thể định nghĩa sinh mệnh lực.
Nhưng theo một góc độ khác, Ngải Huy rất tin tưởng vào suy đoán của mình. Một vị Ma thần hi vọng có thể tái sinh sống lại sẽ thân thiện lắm sao? Vậy thì không phải là Ma thần rồi.
Điểm này, Ngải Huy không lạc quan chút nào.
Chỉ cần có một chút cơ hội đảo khách thành chủ, kiêu ngạo như Ma thần sao để người khác điều khiển thân thể mình?
Suy đoán thì suy đoán, trong thời gian này, chớ nói là suy đoán, ngay cả tình hình thực tế đúng thế đi nữa, ngoại trừ cố gắng kiên trì ra Ngải Huy chả có biện pháp nào khác cả. Lá cây Bắc Minh ám vương tuy có thể giảm bớt và ổn định thương thế nhưng chỉ hữu hạn, tức là hắn không có khả năng sử dụng Áo giáp Ma thần vô hạn.
Cho nên một khi sử dụng, tất nhiên hắn tập trung tất cả.
Hắn thử mấy phương án, cho tới bây giờ vẫn chưa tìm được phương pháp chính xác. Ngải Huy ý thức được, suy nghĩ của mình hẳn có chút vấn đề.
Có lẽ đổi cách nghĩ khác?
Đối với Ngải Huy, gặp trở ngại khi tu luyện là chuyện thường ngày. Con đường tu luyện của hắn đa số đều là tự hắn tìm tòi, tổng kết, từng vấp vô số lần trở ngại, hắn cứ từ từ tìm ra một ít bí quyết giải quyết trở ngại. Đôi khi, đổi một góc độ khác, đổi một cách nghĩ khác, có thể có hiệu quả không tệ.
Hắn không tùy tiện mặc Áo giáp Ma thần vào mà tỉ mỉ suy nghĩ một lúc lâu, trong đầu dần dà một ý nghĩ thành hình, thấy rõ mục tiêu.
Suy nghĩ hoàn chỉnh, hắn mặc Áo giáp Ma thần vào.
Thế giới lại trở nên khác lạ.
Ngải Huy đã quen cảm giác này, lần này hắn không thử lực lượng khác, chỉ tập trung tâm thần, tất cả đều đặt ở trên người mình.
Huyết nhục khô, sinh cơ ảm đạm, từng tia điện thật nhỏ di chuyển trong huyết nhục.
Những tia điện thật nhỏ này là thứ lần trước sấm sét nhập thể lưu lại, cũng là thủ phạm phá hư sinh cơ thân thể hắn. Trong hoàn cảnh tràn đầy tia điện, Huyết nhục của hắn không thể sinh trưởng, điều này rất dễ dàng lý giải.
Sấm sét cơ hồ là khắc tinh của tất cả sinh vật.
Chờ chút!
Dựa theo lẽ thường, đông đảo điện mang di chuyển như thế, huyết nhục còn lại của mình phải từ từ héo rũ, cho đến khi tan thành tro bụi. Thế nhưng thực tế chưa phải như vậy, thương thế của hắn rất nặng, nếu như không sử dụng bất cứ lực lượng gì, Ngải Huy chưa bị nguy hiểm tính mạng.
Ngải Huy chú ý, huyết nhục của mình trở nên rất khác trước đây.
Một ý nghĩ lớn mật nảy ra trong đầu Ngải Huy.
Có phải huyết nhục của mình kỳ thực đã biến thành một loại hoàn toàn mới, khác lạ, không giống bình thường hay không đây?