Tam âm tam dương đại kiếm hoàn, là một chiêu phòng thủ hiếm hoi mà Ngải Huy có.
Hành trình đến Ngân Thành, là lúc Kiếm thuật của Ngải Huy lột xác.
Khi ở Côn Luân Kiếm Minh, hắn thấy được những kiếm trận thần kì, được nhìn thấy minh chủ ra tay.
Trong Kiếm điển minh chủ đang biên soạn có chia ra sáu phần lớn, là dịch biến, phong hỏa, vô ngã, Bắc Đẩu, Âm Dương, sinh tử.
【 dịch biến 】 nói về sự biến hóa của Kiếm thuật. 【 phong hỏa 】 nói về sự phối hợp, 【 vô ngã 】 nói về bản chất quả quyết không lùi của kiếm thuật, 【 Bắc Đẩu 】 nói về đẩu chuyển tinh di. 【 Âm Dương 】 nói về sự ảo diệu của Âm Dương, 【 sinh tử 】 thì quá là thâm ảo, ngay cả minh chủ cũng chưa ngộ ra.
Từ những nội dung trong kiếm điển, cũng đủ nhìn ra Côn Luân Thiên Phong có dã tâm rất lớn, định hướng biên soạn ra một quyển Thánh điển Kiếm thuật có thể truyền lưu ngàn năm.
Bất kể có làm được hay không, chỉ riêng ý tưởng đó cũng đã đủ làm cho Ngải Huy tôn kính và bội phục, chưa kể minh chủ càng không phải là loại người chí lớn mà tài mọn, mà là minh chủ không ngừng tự mình thể nghiệm để tìm tòi.
Tam âm tam dương đại kiếm hoàn được hắn ngộ ra trong chuyến hành trình tới Ngân Thành, bắt nguồn từ【 Âm Dương thiên 】 và Âm Dương kiếm trận trong kiếm điển, lúc đó đã giúp hắn đỡ được một đòn của bậc đại sư, cứu Ngải Huy một mạng.
Kiếm thuật của Ngải Huy đều do hắn tự mình tìm ra, trải qua một thời gian không ngừng được hắn đúc kết, chỉnh sửa, không ngừng tiến bộ và hoàn thiện, được kiếm điển hỗ trợ giúp hắn hệ thống lại kiếm thuật của bản thân một cách có bài bản.
Tam âm tam dương đại kiếm hoàn, cũng đang không ngừng được hoàn thiện.
Kiếm hoàn bao quanh Xích Hỏa đạn sinh ra những tia sáng đỏ, số lượng tia sáng đỏ càng lúc càng nhiều, Xích Hỏa đạn như củ khoai không ngừng xoay tròn, bị cái kén là những tia sáng đỏ kia như cái bào không ngừng bào mòn, nhanh chóng nhỏ dần đi.
Phốc.
Xích Hỏa đạn đã bị dập tắt.
Ngải Huy im lặng, trán rịn mồ hôi.
Cả quá trình chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhưng đã làm hắn tiêu hao khá nhiều tinh thần. Nhưng hắn rất vui vì mình đã thành công.
Lãnh Ngọc Tiểu Nhận vỗ nhẹ vào không trung, cất lên một tiếng vang lanh lảnh, thân hình Ngải Huy bốc lên cao.
Trận hình Xích Hỏa hồ bức quá dày đặc, tuy điểm tinh thứ tạo ra một ít thương vong, nhưng vẫn chưa đủ.
Ngải Huy bay vút qua đàn hồ bức.
Không biết Thiết Nữu bên kia thế nào?
Ngải Huy chỉ tò mò, chứ không hề lo lắng. Thiết Nữu mạnh hơn hắn, hắn còn thoát được, chẳng lý gì Thiết Nữu lại không. Trong lòng hắn, Thiết Nữu chưa bao giờ có chỗ nào liên quan tới hai chữ ‘nhỏ yếu’, cô là chiến hữu đáng tin cậy nhất của hắn trên chiến trường.
Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực vỗ mạnh, Ngải Huy bốc lên cao hơn, tầm nhìn thông thoáng hẳn. Hắn quay đầu đi tìm chiến trường kia.
Một bóng người màu lam trắng hiện ra, sau lưng cô, không ngừng có Xích Hỏa hồ bức rơi xuống.
Xích Hỏa hồ bức vốn rất linh hoạt, nhưng trước mặt Thiết Nữu lại trở nên vô cùng chậm chạp.
Vân dực của Thiết Nữu linh hoạt hơn của Ngải Huy, Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực vừa nhanh vừa mạnh, về mặt sức mạnh thì rất xuất sắc, nhưng về mặt chuyển hướng không tốt cho lắm.
Làm sao lợi dụng được khuyết điểm bay lượn kém của Xích Hỏa hồ bức?
Ngải Huy bỗng nảy ra một ý.
Vừa vặn đúng lúc Sư Tuyết Mạn lại liếc mắt về phía hắn, Ngải Huy giơ tay lên ra dấu, chỉ chỉ về phía trước bên trái mình. Sau lưng hắn đã vang lên tiếng rít, hắn không thể không đột ngột chuyển hướng.
Ngải Huy không biết Thiết Nữu có thấy dấu của hắn hay không, hắn liên tục đổi hướng mấy lần. Xích Hỏa hồ bức quá đông, phạm vi công kích quá rộng, chúng chỉ cần đổi hướng một góc nhỏ, là hắn phải biến hướng liên tục mấy lần mới thoát được.
Đổi hướng xong, Ngải Huy thở hổn hển, Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực phải chuyển hướng vừa nhanh vừa nhiều như vậy khá là vất vả, chưa kể lần trước nó bị hao tổn, hắn vẫn còn chưa kịp sửa chữa lại, thế nên mấy lần biến hướng này làm hắn tiêu hao rất lớn.
Cũng may là đã thành công, hắn quay sang nhìn Sư Tuyết Mạn, toàn thân rung lên.
Thiết Nữu đang bay về phía hắn!
Cô đã hiểu ý hắn.
Hơi thở Thiết Nữu cũng hơi nặng nề, nhưng tóc tai không rối, thần thái vẫn thong dong, động tác vẫn mềm mại.
Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực rực hào quang, vọt nhanh.
Hai bóng người trên không trung không ngừng biến ảo chuyển ngoặt, hai dòng lũ đen ngòm theo sát phía sau không nghỉ, vẽ ra những đường cong, dần dần hướng về phía nhau.
Hai dòng nước đen tiến lại gần nhau, Xích Hỏa hồ bức đã bị giết chóc làm cho điên máu, dã tính bốc lên hừng hực, che mờ cả đầu óc.
Động tác của Ngải Huy bỗng chậm đi.Những chùm sáng lóe lên đằng sau lưng hắn.
Ngải Huy đột ngột gập người, Xích Hỏa hồ bức không bắn Xích Hỏa đạn ra, chúng đã nắm được quy luật của hắn, chúng cũng đổi hướng. Chúng chuyển hướng khá chậm, nhưng chúng có phạm vi công kích quá rộng, nên chúng chắc chắn lần này con mồi không thể nào thoát được.
Chính là lúc này!
Xích Hỏa đạn đã súc thế hoàn chỉnh, không chút do dự phụt ra! Những chùm sáng đỏ sẫm rực lên, chi chít bay đi.
Đùng!
Lượng lớn Xích Hỏa đạn đồng thời phụt ra, tạo thành tiếng rít, chấn động cả không khí khiến người ta sợ hãi. Cả một vùng sau lưng Ngải Huy sáng bừng lên đỏ rực.
Gần như cùng lúc đó, phía trước hắn cũng sáng lên những chùm sáng đỏ lít nhít, cũng tạo nên chấn động và tiếng rít mãnh liệt.
Ánh sáng đỏ rực trước mắt làm chói tầm nhìn của Ngải Huy, hắn chỉ nhìn thấy được có một cái bóng đang bay vụt về phía mình.
Ngải Huy khẽ cười, thực không hổ là Thiết Nữu!
Hai người bay thẳng về phía nhau, sau lưng họ là màn lửa Xích Hỏa đạn.
Bốn mắt nhìn nhau, ý cười rực rỡ, thời gian như ngừng lại.
Ngải Huy cực kì hài lòng, Thiết Nữu chắc chắn cũng đang rất vui trong lòng vì hai người quá là ăn ý, hắn chỉ ra hiệu tí ti, là cô đã hiểu ngay, phối hợp đến là hoàn mỹ.
Lãnh Ngọc Tiểu Nhận và Vân Nhiễm Thiên lại chạm vào nhau, ăn ý mười phần!
Hai bóng người đồng thời vẽ ra một quỹ tính vuông góc, một người phóng lên trời, một người đâm thẳng xuống đất.
Xích Hỏa hồ bức tới lúc này mới nhìn thấy Xích Hỏa đạn và đồng bọn đang bay thẳng về phía mình, chúng thất kinh, cả trận hình hỗn loạn, những tiếng kêu vội vã rít lên khắp bầu trời.
Chúng muốn né tránh, nhưng lúc này đã muộn, khả năng chuyển hướng chậm không giúp chúng kịp thoát khỏi Xích Hỏa đạn đang bay tới.
Hai luồng mưa Xích Hỏa va vào nhau trong không trung, ánh lửa rực lên chói cả mắt, Xích Hỏa đạn xuyên qua nhau, đâm thẳng vào hai dòng lũ màu đen.
Oanh oanh oanh!
Từng tảng từng tảng hỏa diễm và ánh sáng bùng lên, nhuộm đỏ cả bầu trời, những tiếng nổ dồn dập mạnh mẽ như tiếng sấm, cả một vùng không gian đều chấn động.
Tình cảnh đồ sộ khiến hai kẻ gây ra cũng phải ngây cả người.
Xác chết cháy của Xích Hỏa hồ bức như sủi cảo thi nhau rơi xuống, đa số chỉ còn là những mảnh thi thể. Cơ thể yếu đuối của Xích Hỏa hồ bức không thể nào đỡ nổi Xích Hỏa đạn cho chính chúng phụt ra, thực là trào phúng.
Cả Tùng Gian Cốc ào lên tiếng hoan hô như sấm động.
Không ai dám ngờ, Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn lại có thể tạo ra thương vong lớn như vậy, nhìn mà hoa mắt mê ly. Ba tên nhóc Ngụy An hưng phấn tới mức nhảy nhót, mặt đầy kiêu ngạo lẫn sùng bái.
Trong thung lũng chỉ có một người là nhìn còn bình thản, Đoan Mộc Hoàng Hôn!
Đoan Mộc Hoàng Hôn trôi nổi trên rừng trúc. Hắn tận lực giữ cho mình cái nhìn bình thản, nhưng hai mắt lại như có lửa cháy rừng rực.
Tên khốn kia lại thành công!
Hắn tự động bỏ qua Sư Tuyết Mạn, hai mắt muốn phun lửa nhìn chằm chằm vào Ngải Huy. Không biết có phải thời ở Tùng Gian Viện để lại bóng ma trong lòng hắn hay không, mà sau này, chỉ cần nhìn thấy Ngải Huy thành công, là thần kinh hắn lại bị kích thích.
Trong đầu hắn chỉ còn có một ý nghĩ.
Tuyệt đối không thể thua tên khốn kia!
Người hắn bốc lên chiến ý mãnh liệt, cháy rừng rực. Mặt hắn âm trầm, mũi hừ lạnh, quần áo không gió mà bay.
Hào quang màu xanh lục từ rừng trúc dưới chân bốc lên, như một làn sương mù màu lục, chính là Mộc Nguyên lực thuần khiết.
Mộc Nguyên lực càng lúc càng nồng nặc, chúng vờn quanh Đoan Mộc Hoàng Hôn, chầm chậm lưu động. Lá trúc cũng từ từ bay lên, như những thanh kiếm nhỏ lặng lẽ bơi trong làn sương mù.
Đoan Mộc Hoàng Hôn lấy ra một bao thảo tử, tung ra xung quanh.
Những hạt thảo tử trôi nổi lơ lửng trong làn sương mù xanh, chậm rãi chuyển động theo Mộc Nguyên lực.
Đoan Mộc Hoàng Hôn rải xong một bao, lại lấy ra thêm bao nữa, tiếp tục rải ra. Động tác của hắn rất lưu loát, như nước chảy mây trôi, trông rất tùy tiện thoải mái, nhưng nét mặt rất chăm chú cho thấy thực tế không phải là đơn giản như vậy.
Người trong sơn cốc đều đang dồn sự chú ý vào Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn ở trên trời, không ai nhìn thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn trong rừng trúc đã ném ra mấy bao thảo tử.
Rải ra thảo tử càng nhiều, ánh mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn càng trở nên cuồng nhiệt, khuôn mặt đẹp trai ôn nhu trở nên yêu dị tà mị.