Dịch giả: Tiểu Băng
Trong phòng mình trên Hỏa Phù Vân, Lục phong rít gào như muốn lật tung nóc phòng.
“Hắn là thị uy với ta đó! Thị uy với ta đó! Hắn đang cảnh cáo ta! ****** Hắn là cái thứ gì, mà dám cảnh cáo ta! Ta biết ý của hắn đó! Khốn nạn! Đám rác rưởi này, một tên khốn nạn còn chưa đủ lông đủ cánh mà cũng đánh không lại, rác rưởi! Ngu xuẩn! Ngớ ngẩn!”
“Ta muốn giết hắn! Ta muốn giết hắn!”
“Hắn là cái thá gì! Là cái thá gì!”
…
Tiếng đồ bị ném bị đạp vỡ không ngừng vang lên, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển.
Bên ngoài mọi người sắc mặt trắng bệch, lần này bọn họ quả thật đã làm mất mặt mũi của đại nhân. Bọn họ cũng nghe ra sự cảnh cáo và thị uy trong lời nói của Ngải Huy, nhưng không còn ai dám tiến lên khiêu chiến nữa, kết cục của Hoắc Đốn và Tiểu Sâm đã làm họ mất hết dũng khí.
Một lúc lâu, tiếng thở dốc mới chấm dứt.
Cửa mở ra.
Lục phong đi ra, sắc mặt khôi phục như thường: “Hai tên ngốc kia thế nào rồi?”
Lão bộc cung kính mở miệng: “Tiểu Sâm không sao, nhưng hắn bị đả kích quá lớn, sau này phỏng chừng không dùng thứ đó được nữa. Cánh tay phải của Hoắc Đốn đã được lấy về xử lý, có thể ghép lại, nhưng sau này chỉ làm được việc hàng ngày, không dùng trong chiến đấu được nữa, hơn nữa chi phí…”
“Hai tên ngu khốn kiếp!” Lục phong chửi ầm lên, nhưng rồi lại nhanh chóng hạ xuống: “Còn nghĩ chi phí cái gì? Chữa cho hắn đi! Trợ cấp cho cả hai nhà, đổi việc khác nhàn hạ cho hắn. Hai đứa ngu làm tổn thất mất người của ta, ****, hai thằng ngu!”
Lão bộc vội nói: “Đại nhân nhân từ!”
Những hộ vệ khác cũng vội hùa theo: “Đại nhân nhân từ!”
Họ rất cảm kích, hai người đều đã bị phế bỏ, mà đại nhân còn có thể làm đến một bước này, đúng là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Ở trong chiến bộ, nếu có gia thế, được trợ cấp là chuyện dễ dàng. Nhưng nếu là bình dân, thì bị bỏ rơi là chuyện thường như cơm bữa.
“Nhân từ cái rắm!” cơn giận Lục phong còn sót lại chưa tiêu: “Lên lại tinh thần hết cho ta, thắng thua là chuyện thường tình, ta không tức giận vì thua. Tài nghệ không bằng người không có gì mất mặt, mất mặt chính là bị đối phương doạ chết khiếp. Nhìn cái điệu bộ kinh hãi của các ngươi đi! Nhiều người như vậy, mà để cho một mình hắn đè xuống, ta chỉ hận không thể tự mình lên.”
Chư tướng đều cúi đầu, mặt xấu hổ.
“Đều trở về suy nghĩ thật kỹ cho ta. Ta có bạc đãi các ngươi hay không. Các ngươi bây giờ, địa vị, đãi ngộ, bao nhiêu người phải ước ao. Bên ngoài không phải là không có lời bóng gió, nói các ngươi dựa vào cái gì mà được hưởng như thế? Nói Thảo Sát Bộ chúng ta là bộ của những người ngu ngốc, các ngươi **** như thế, biểu hiện không xứng với đãi ngộ các ngươi nhận được. Các ngươi có gia thế không? Không có. Thực lực các ngươi không sai, nhưng tương đương với các ngươi thiếu gì! Ngoại trừ ta, còn có ai dùng tới các ngươi? Ngoại trừ ta, còn có ai cho các ngươi đãi ngộ như vậy? Không có ta, các ngươi chỉ là một con chó chết ở rìa đường! Các ngươi có cái gì? Chỉ có một cái xác nát! Muốn trở lại cái thời không có gì ngày xưa không? Không muốn thì liều mạng cho lão tử! Sống, vinh hoa phú quý! Chết, nhà các ngươi ta lo. Không dám liều mạng thì cút đi, lão tử không nuôi đám hèn nhát.”
“Các ngươi là lang! Có hiểu lang là thế nào không? Chính là chết cũng phải xé xuống được mấy lạng thịt của đối phương! Xem lại cái dáng vẻ kinh hãi của các ngươi đi!”
“Cút hết cho lão tử!”
Ầm!
Cửa phòng đóng sập lại.
Đám thuộc hạ đầy giận dữ và xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, thở hổn hển. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy cơn phẫn nộ trong mắt nhau, rồi xoay người lặng lẽ rời đi.
Lục phong trở về phòng, nét mặt tĩnh lặng, khóe miệng nhếch lên cười đắc ý, có còn chút phẫn nộ nào? Thảo Sát Bộ của hắn từ khi thành lập tới nay luôn thuận buồm xuôi gió, không gặp chút khó khăn nào, làm đám người kia trở nên kiêu ngạo, hắn sớm đã có ý muốn chỉnh cho một trận, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Cơ hội lần này đến quá thích hợp, sự phẫn nộ của hắn có một nửa là chân thực, có một nửa là mượn đề tài để nói chuyện của mình. Thủ hạ đừng nói bị thương hai người, dù có chết hai người hắn cũng không thèm để ý. Còn cảm giác nhục nhã ư, chưa đủ để để hắn mất đi lý trí.
Thân là con nuôi của Lục gia, từ nhỏ hắn đã quen bị khinh thường và đàm tiếu. Mọi người chỉ thấy hắn là con nuôi Lục gia là may mắn dường nào, nhưng không ai biết hắn phải chịu đựng sự xa lánh và coi khinh.
Trái tim của hắn đã sớm lãnh khốc như sắt thép.
Ngải Huy đã mang tới cho hắn một sự “Kinh hỉ” to lớn.
Tới giờ hắn mới nhận ra, mình quên mất Lôi Đình Kiếm Huy, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản. Đầu óc và thủ đoạn của thằng nhóc đó làm Lục phong phải giật mình, nó rõ ràng không phải là tên ngốc chỉ biết có sức mạnh, cũng không phải loại chỉ biết dựa vào miệng lưỡi.
Lục phong giờ đã hiểu tại sao tùng gian phái lại đi theo Ngải Huy.
Tùng gian phái vừa có tân dân, vừa có đám con cháu thế gia đỉnh cấp như Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn. Sư Tuyết Mạn hắn không quen, nhưng Đoan Mộc Hoàng Hôn hắn đã âm thầm quan sát rất lâu, đó là một kẻ thông minh tuyệt đỉnh. Trừ tính tình hơi yếu đuối mẫn cảm, những phương diện khác, thiên phú và tài trí, đều cực kỳ kinh người.
Những kẻ xuất sắc như vậy đều đang ở dưới trướng Ngải Huy.
Lục phong ước ao muốn chảy nước miếng, hận không thể lôi họ về làm việc cho mình. Dòm thuộc hạ của Ngải Huy, rồi dòm thuộc hạ của mình, là sự khác biệt một trời một vực.
Nhưng không sao, mình nhất định sẽ vượt qua Ngải Huy!
Lục phong siết chặt nắm đấm.
Một lát sau, hắn thả lỏng tay, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ. Trong hộp gỗ có những cái thẻ to bằng bàn tay, trên cái thẻ đầu tiên viết hai chữ “Lục Thần”.
Lục phong rút ra một thẻ trống, trịnh trọng viết xuống hai chữ
—— Ngải Huy.
Phường thêu.
Ngải Huy đang tán gẫu với sư tỉ về Lục phong.
“Nhị ca hồi nhỏ được gia tộc nhận nuôi, lúc mới về bị bắt nạt dữ lắm, ta thấy đáng thương, mới năn nỉ phụ thân giúp hắn. Lúc nhỏ chúng ta quan hệ không tệ, hắn rất chăm sóc cho ta. Nhưng đó chỉ là hồi nhỏ, chắc chừng bốn, năm tuổi, sau đó ta tới Tùng Gian Thành, theo sư phụ học thêu. Chúng ta không hề liên lạc với nhau, cảm tình cũng phai nhạt, thỉnh thoảng vẫn được nghe người trong tộc khen Nhị ca, nói hắn tuy thiên phú không bằng đại ca, nhưng có dũng có mưu, cứng cỏi, có thể gánh vác.”
“Sau đó không biết sao hắn lại trở thành bộ thủ Thảo Sát Bộ, xây dựng lại Thảo Sát Bộ, mấy năm nay làm rất tốt. Nhưng bên ngoài vẫn có nhiều lời chê trách, bảo hắn không đủ năng lực. Bề trên không đồng cho hắn đổi tên thành Lục Thảo Sát. Có lẽ Thảo Sát Bộ của hắn vẫn chưa được mọi người tán thành, hắn chịu áp lực rất lớn.”
Sư tỷ thổn thức: “Ta đến Thiển Thảo Thành, lúc lập phường thêu, mới gặp lại hắn. Nhưng vừa nhìn thấy hắn, là ta đã cảm thấy không thích. Trong mắt hắn dã tâm quá mạnh, làm cái gì cũng tính toán mục đích, ta không thích loại người này.”
Ngải Huy gật gù: “Tuy mới chỉ gặp lần đầu, nhưng ta cũng cảm nhận được hắn thuộc loại kiêu hùng làm việc rằng chỉ là lần đầu gặp gỡ, ta cũng cảm thấy hắn là cái hông chừa thủ đoạn!”
Sư tỷ thông minh, về phương diện này hắn không phải lo lắng. Từ năm đó lúc sư tỷ thích Lý Duy đại ca hắn đã nhìn ra manh mối, lúc đó Lý Duy đại ca mới chỉ là một đội viên bình thường của Binh Nhân Bộ, thân phận cách biệt rất xa, nhưng sư tỷ không hề để ý.
Đại để là vì Lý Duy đại ca là người chân thành thẳng thắn.
Nghĩ đến Lý Duy đại ca, trong lòng Ngải Huy lại xốn xang. Lý Duy đại ca năm đó, bây giờ cũng đã là Thiết Binh Nhân.
Minh Tú khẽ cười: “Ngươi không phải lo quá, đại ca tuy không quản việc trong nhà, nhưng không có ai dám làm trái ý đại ca, ngay cả gia chủ cũng vậy, nói chi tới Lục phong. Đại ca từ nhỏ đã thương yêu ta, người sẽ chăm sóc ta.”
Ngải Huy nghĩ đúng vậy, đại ca của sư tỷ, chính là Bạch Y Thánh Thủ Lục Thần, đại đệ tử của Đại Cương. Ở Phỉ Thúy Sâm, địa vị của Lục Thần không ai dám cãi. Dù ai muốn gây bất lợi cho Minh Tú, cũng đều phải nghĩ tới sự tồn tại của Lục Thần.
Ngải Huy bỗng thấy nghi ngờ.
Thảo tặc muốn bắt Minh Tú, không lẽ không sợ Lục Thần? Thảo tặc chắc chắn biết tình cảm huynh muội thân thiết của Minh Tú và Lục Thần, nhưng họ vẫn muốn bắt Minh Tú, trừ phi… Trừ phi họ có cách xử lý Lục Thần!
Cả Phỉ Thúy Sâm, có thể ngăn cản Lục Thần, chỉ có một người, chính là Đại Cương.
Nhưng thảo tặc với Đại Cương là tử thù sinh tử không đội trời chung, làm sao có khả năng liên thủ?
Không, còn có một khả năng.
Mục tiêu thảo tặc, chính là Lục Thần!
Nghĩ tới đây, Ngải Huy giật mình, thảo tặc điên rồi!
Lục Thần không chỉ là Mộc tu đại sư, y thuật và chiến đấu đều cực kỳ xuất sắc. Trong ba đệ tử, Lục Thần là đệ tử Đại Cương thích nhất, không chỉ một lần nói ra miệng rằng, Lục Thần giống hệt lão hồi còn trẻ.
Sau lưng Lục Thần là Lục gia, gốc to rễ bự. Y thuật của hắn cao siêu, từng cứu rất nhiều cao thủ, danh tiếng nhân duyên cực tốt. Về mặt này, ngay cả Đại Cương cũng không bằng hắn. Chỉ cần hắn hô một tiếng, nhất định sẽ rất nhiều người tới hỗ trợ.
Lục Thần muốn san bằng thảo tặc, không phải việc khó, thảo tặc từ đâu có được sự tự tin đối phó Lục Thần?
Đột nhiên cảm thấy việc thảo tặc không hề đơn giản, Ngải Huy quyết định ở Thiển Thảo Thành một thời gian. Dù thảo tặc có mưu đồ gì, cứ diệt sạch chúng, bóp chết mọi mưu đồ từ trong trứng nước.
Quả nhiên nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Trong lòng đã có quyết định, Ngải Huy thản nhiên đổi chủ đề: “Sư tỷ, trình độ thêu của tỉ tới đại sư chưa?”
Chuyện liên quan tới thêu lập tức hút ngay lấy sự chú ý của Minh Tú, cô đau khổ: “Cảm giác vẫn còn kém một chút, đã bị dậm chân ở đây rất lâu rồi.”
Ngải Huy thân thiết hỏi: “Chỗ nào, nói nghe một chút, ta tư vấn cho tỉ.”
Trở thành đại sư là phải sáng tạo ra tuyệt học của chính mình, nghề thêu cũng như vậy, Minh Tú phải khai sáng ra được một kĩ xảo độc môn cho bản thân. Hàn Ngọc Cầm về phương diện này rất biến thái, bà đã sáng chế ra hơn mười cách thức khác nhau. Tác phẩm của bà có một tên gọi riêng, gọi là hồng thêu.
Khai sáng một kĩ xảo riêng của bản thân, không phải chuyện đơn giản.
Sư tỷ đầy khinh bỉ nhìn Ngải Huy: “Coi cái trình độ thêu của ngươi, trừ kéo tơ bóc kén, có cái nào tiến bộ nữa đâu? Ngươi dùng trình độ thế để tư vấn cho ta ấy hử?”
Ngải Huy không chút xấu hổ, nói khoác không biết ngượng: “Sư tỷ đừng coi thường ta, sư đệ ta vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi, nói không chắc sẽ nghĩ ra kế cho ngươi đấy.”
Minh Tú tức giận: “Quả nhiên là tính cách bậy bạ, giờ còn thêm lắm lời, nói năng ngọt xớt. Ta dở quá, đại anh hào vào nam ra bắc, giúp ta với.”
Ngải Huy hếch mặt, đầy tự tin đi tới một cái máy trước mặt: “Là cái máy này chứ gì? Để đó cho ta, cái này với ta là chuyện nhỏ.”
“Đó là máy để tách tơ.”
“Biết ngay mà, hèn gì trông xấu hoắc!”
“…”