Dịch & biên: Đậu Bắp
“Ngươi thừa sức quá phải không? Nhìn xem ngươi để lửa lớn cháy sạch rồi. Cái thứ này để cho người ăn được không hả? Còn tự xưng đại sư cái gì chứ?!! Có con chim nướng cũng không ra hồn, không xấu hổ hay sao còn ưỡn cái danh đại sư ra?”
“Thế ngươi có ăn hay không ha?”
“Ăn, sao không ăn được. Dù gì cũng là tác phẩm của đại sư, vẫn cần phải cho chút mặt mũi chứ. Bất quá nói thật huynh đệ à, ngươi nên theo Lâu Lan học thêm “trù kỹ” đi. Về sau không chiến đấu nữa thì mở quán gà nướng, tối thiểu cũng sống được mà. Nếu không, lúc đó ngươi theo ta về cố thổ, ta sẽ tặng ngươi quán gà nướng. Ài…nhớ năm đó, A Huy sống chết cũng không chịu quay về cố thổ, hắn đúng là ngươi làm đại sự mà, Thời điểm ở Man Hoang ta đã nhìn ra rồi. Nói cho ngươi hay, A Huy khi đó… ”
"Ăn cũng không bịt nổi miệng của ngươi."
...
Tiếng hai người cãi lộn từ xa truyền vào trong tai Tổ Xuân.
Tổ Xuân càng khẳng định suy đoán của mình, chắc chắn đã có thêm cái chiến bộ pháo hôi nào đó. A Huy? Chưa từng nghe qua. Cố thổ? Cái thể loại xuất thân quê mùa này, cũng khó trách tu dưỡng lại kém tới vậy. Còn đại sư ư? Ngay cả cảnh giác cơ bản cũng không có, loại đại sư tay mơ này đến chiến trường chính là để dâng đầu cho người chặt mà.
Hai mắt Tổ Xuân lóe lên hàn quang, chuẩn bị động thủ.
"Chim đã sa lưới, tiểu bạch kiểm, nhờ cả vào ngươi."
"Cút."
Hử?! Tổ Xuân bỗng sửng sốt. Nhưng đúng lúc này, Bàn Tử ở phía trước đột nhiên hay tay ôm đầu, cuộn mình lại tròn như viên cầu thịt. Xong rồi hắn nhảy lên phía trước với một tốc độ rất nhanh. Mà một tên khác thì quay người lại, mặt không đổi sắc nhìn thẳng vào gã.
Nam tử nhìn gã trông rất trẻ, chỉ khoảng chừng mười năm, mười sáu tuổi, làn da hắn tái nhợt, trông có phần yếu nhược.
Tổ Xuân không kìm được rùng mình, có thể tấn cấp đại sư ở cái tuổi này thì thiên phú của đối phương tuyệt đối không tầm thường. Hơn nữa…đây là bẫy rập?
Dưới chân của gã bỗng xuất hiện hồng quang sáng rực.
Gã cúi đầu thấy trước mắt hiện lên một hồng quang chu võng từ lúc nào. Chu võng giăng lan tràn khắp nơi, lấy thiếu niên yếu nhược kia làm trung tâm, phạm vi bao phủ lên tới vài dặm.
Gã thiếu niên yếu nhược đứng ở trung tâm của hồng quang chu võng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã, giống như một con nhện đang ẩn mình trong hắc ám ngó chừng con mồi bị xa bẫy.
Tổ Diễm từ khi huyết tai bùng phát được Diệp Bất Lãnh cứu. sau đó vì Hỏa Liệu Nguyên bị rơi vào tay giặc, làm cho tài liệu hỏa nguyên thiếu thốn, không cách nào tiếp tục tu luyện, bất đắc dĩ Nhạc Bất Lãnh phải băng phong hắn lại. Quanh năm ở trong băng phong, không tiếp xúc mới ánh nắng, màu da của hắn mới chuyển thành trắng bệch như bị bệnh.
Hơn nữa, do bị đóng băng cũng khiến hắn giữ nguyên bộ dáng lúc trước, nhìn qua chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mà thôi.
Khi hiểu rằng đã bị đối phương lừa, trong lòng Tổ Xuân vô cùng tức giận, nhưng rất nhanh gã liên trấn tĩnh lại.
Gã không biết là do mình sơ hở để lộ ra chân tướng khiến địch nhân phát hiện, hay do bọn hắn có thủ đoạn đặc thù gì. Nhưng bất kể thế nào, lúc này phẫn nộ cũng không giải quyết được vấn đề gì cả. Gã nhe răng cười, ánh mắt trở nên lãnh khốc. Gã quyết định sẽ bắt sống hai tên này, phải khiến chúng ngoan ngoãn dưới thủ đoạn của gã.
Dò xét đối phương thật cẩn thận, Tổ Xuân bỗng cảm thấy kẻ trước mắt có chút quen mắt, dường như đã từng gặp ở nơi nào.
Trong lòng gã khẽ động, hỏi: “Còn chưa thỉnh giáo đại danh của các hạ?”
Tổ Diễm không chút biểu tình, đáp: “Tổ Diễm.”
Tâm thần Tổ Xuân chấn động mạnh, gã nhìn chòng chọc vào khuôn mặt trước mắt, tới giờ gã đã hiểu vì sao bản thân cảm thấy tên này quen mắt tới vậy.
Tổ Diễm thiếu gia.
Chẳng phải toàn bộ Tổ gia đã bị tiêu diệt sao? Tổ Diễm thiếu gia tại sao vẫn còn sống. Tâm tình phức tạp cùng khó hiểu thoáng cái cùng xông tới làm gã thấy khó chịu. Tuy rằng không biết Tổ Diễm thiếu gia đã tao ngộ qua cái gì, nhưng hiện tại hắn đang sống sờ sờ, đứng trước mặt gã.
Tâm Tư của Tổ Diễm vẫn rất non nớt, nói trắng ra là còn chưa hiểu sự đời. Nhưng Bàn Tử đang trốn ở đằng xa là kẻ nào lọc lõi thế nào?! Vừa chú ý thấy biến hóa trên mặt Tổ Xuân, bất thình lình cất giọng hỏi: “ngươi cũng hãy xưng tên ra?”
Tổ Xuân tâm thần đang bất ổn, thốt ra: “Tổ Xuân.”
Vừa nói xong gã liền lập tức hối hận.
Quả nhiên, sắc mặt Tổ Diễm càng thêm âm trầm, lạnh giọng hỏi: “Là chi nào?”
Tổ gia là một đại tộc có rất nhiều bàng chi ( nhánh phụ), gốc rễ rất sâu xa. Nhưng hôm nay, tại lúc này trên chiến trường không ngờ lại gặp đồng tộc, điều này khiến Tổ Diễm vẫn luôn hỷ nộ không lộ, trong lồng ngực bỗng bùng lên ngọn lửa phẫn nộ. Chủ gia bị tàn sát, bàng chi không ngờ lại đầu nhập vào tử địch.
Tổ Xuân khẽ trầm mặc, sau đó đáp: “Hỗng lĩnh Tổ gia.”
Thanh âm Tổ Diễm tựa như băng phong lạnh lẽo thấu xương giữa chốn băng nguyên vang lên: “Một Tổ bảy chi, Hồng lĩnh Tổ gia là chi thứ ba, vẫn luôn được chủ gia hậu đãi. Gia chủ của Hỗng lĩnh Tổ gia, ta xưng hô bằng Minh thúc. Lần cuối ta gặp người là lúc mười hai tuổi, hiện vẫn còn tại thế chứ?”
Tổ Diễm là trực hệ Tổ gia, ngay từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm người kế vị gia chủ, thân phận cao quý.
Tổ Xuân trầm mặc càng lâu, lát sau mới lắc đầu nói: “Hỗng lĩnh bị vây mười hai ngày, vô vọng đột phá. Minh thúc thà chết không hàng, lại không đành lòng nhìn tộc nhân bị tàn sát, đành lựa chọn tự sát. Toàn bộ thế hệ chữ Minh đều tự sát.”
Lửa giận trong lòng Tổ Diễm thoáng cái bị dập tắt, thay vào đó chỉ có bi thương nồng đậm.
Sau khi hắn tỉnh lại, nhận được tin Tổ gia bị tàn sát, không một ai sống sót, thiếu chút nữa đã ngất đi. Một thời gian rất lâu sau đó, tinh thần hắn càng là sa sút, chán chường. Hiện tại đối mặt Tổ xuân, vừa nghĩ tới cảnh người nhà bị tàn sát, nộ hỏa càng khó mà áp chết nổi. Nhưng khi hắn nghe ra Minh thúc vì không muốn đầu hàng mà tự sát, toàn bộ thế hệ chữ Minh đều tự sát, hắn liền tỉnh táo lại.
Sở dĩ hắn phẫn nộ, là do cảm thấy chủ gia bị phản bội.
Mà lúc này bi thương, là vì đột nhiên minh bạch, bọn họ có thể làm gì được chứ? Tổ Diễm có thể cảm nhận được thời điểm Minh thúc buộc phải tự sát, trong lòng người tuyệt vọng tới nhường nào.
Tổ Diễm thản nhiên nói: “Ngươi đi đi, coi như ta không có gặp ngươi.”
Bàn Tử ở phía sau há hốc miệng, lời nói vừa lên đến cổ họng cũng phải nuốt trở lại.
Tổ Xuân lắc đầu: “Thiếu gia không cần phải vậy. Hỗng lĩnh Tổ gia đã không còn, ta và ngươi ai thờ chủ nấy, đã gặp trên chiến trường thì chỉ có thể quyết một trận sinh tử mà thôi. Gọn gàng, dứt khoát, không thiệt thòi, không mắc nợ. Quan hệ bạn bè hay thân thích cũng không liên quan.”
Tổ Diễm ngưng mắt nhìn Tổ Xuân, gật đầu nói: “Là ta lòng dạ đàn bà rồi.”
Tổ Diễm từ khi giải phong tới giờ vẫn chỉ một mạch tu luyện rồi chiến đấu. Hắn khuyết thiếu kinh nghiệm sống, vẫn mang trong mình tâm thế của một thiếu niên đa sầu đa cảm. Lúc này nghe Tổ Xuân nói làm hắn giật mình bừng tỉnh. Hiện tại không phải chỉ là sinh tử cá nhân của bản thân hắn, mà còn liên quan tới tính mạng của đồng bạn, chiến hữu. Nếu như để cho Tổ Xuân chạy thoát, dẫn tới thất bại trên chiến trường, hy sinh tính mạng của chiến hữu. Vậy thì dù có chết cả nghìn lần hắn cũng không thể tha thứ cho tội lỗi của mình được.Trong lòng, hắn âm thầm cảnh tỉnh bản thân.
Tổ Xuân hít sâu một hơi, ánh mắt thâm trầm: “Đây hẳn là tuyệt học của Tổ gia, Hỏa Võng Thiên Chu Biến?”
Hỏa Võng Thiên Chu Biến là tuyệt học trứ danh của Tổ gia. Chỉ có trực hệ chủ gia mới có tư cách tu luyện. Tổ Xuân chỉ được nghe qua kỳ danh, chứ chưa từng được thật sự trông thấy bao giờ.
Tổ Diễm đáp: “Đúng. Bất quá cũng có chỗ bất đồng.”
Khi còn tại Cảm Ứng Tràng, Tổ Diễm đã tu luyện Hỏa Võng Thiên Chu Biến. Tuyệt học này trải qua nhiều đời, không ngừng được Tổ gia hoàn thiện, cải tạo, đã trở thành một tuyệt học dương danh thiên hạ. Tổ Xuân chưa từng gặp qua, không chỉ vì chỉ có trực hệ Tổ gia mới được tu luyện, mà còn vì Hỏa Võng Thiên Chu Biến có cánh cửa nhập môn quá cao. Yêu cầu thiên phú cực kỳ hà khắc, độ khó lĩnh ngộ cao kinh người.
Mỗi đời Tổ gia thường có không quá ba đệ tử lĩnh ngộ được Hỏa Võng Thiên Chu Biến. Nhưng một khi có thể lĩnh ngộ, dựa vào tích lũy thâm hậu của đại gia tộc qua nhiều thế hệ dồn lại, tất nhiên sẽ trở thành nhất phương cao thủ.
Nhiều năm bị nhốt trong băng phong cực hàn, trong cơ thể Tổ Diễm vẫn luôn duy trì một đám hỏa nguyên bất diệt. Nhờ đó mà đám hỏa nguyên đó trở nên cực kỳ tinh thuần. Đó cũng là nguyên nhân giúp hắn sau khi tỉnh lại, được bổ sung một lượng lớn tuyết dung nham liền dễ dàng tấn chức Đại sư mà chẳng tốn mấy khí lực là vậy.
Tổ Xuẩn cười dài, khí thế dần tăng vọt: “Bất đồng cũng không phải chỉ có Hỏa Võng Thiên Chu Biến của thiếu gia!”
Xoẹt xẹt…Thiên Bằng Sí khẽ động, thân hình của gã đột nhiên biến mất.
Ánh mắt của Tổ Diễm co lại, hừ lạnh một tiếng liền có vài hồng sắc chu võng bắn lên, đan thành một tấm thuẫn bài có hoa văn chu võng lớn nhỏ bất đồng trước mặt hắn.
Bành!
Một tàn ảnh mơ hồ lóe lên liền biến mất. Ở trên thuẫn võng bị lõm vào một chỗ, tia lửa văng tung tóe khắp nơi.
"Quả nhiên có chút ý tứ!"
Tiếng cười của Tổ Xuân vang lên giữa không trung. Vừa rồi gã mượn nhờ phản lực từ thuẫn võng, thân hình bay vọt lại lên cao.
Độ vững chắc của Chu Võng khiến gã có chút giật mình. Thân là người bàng chi của Tổ gia, danh tiếng Hỏa Võng Thiên Chu Biến có thể nói là như sấm bên tai, trong lòng gã cũng có một đại vị vô cùng đặc thù. Hiện giờ được trực tiếp chiến đấu với tuyệt học này càng khiến gã thêm hứng phấn, chiến ý dâng cao.
Trở lại không trung, cảm giác bó tay bó chân biến mất, Tổ Xuân càng thêm thong dong tự nhiên.
Thiên Bằng Sí ở trên không có ưu thế cực lớn.
Hắc Sí khẽ rung, thân hình gã lại biến mất thêm lần nữa.
Hầu như cùng lúc, gã xuất hiện ngay sau lưng Tổ Diễm, giống như một đạo kiếm quang xuyên chéo tới Tổ Diễm.
Tổ Diễm như có mắt ở sau lưng, mấy sợi tơ nhện dưới mặt đất bay vọt lên, tụ tập tại không trung.
Chớp mắt, thêm một tấm chu võng nữa xuất hiện trước mặt Tổ Xuân.
Mắt thấy Tổ Xuân sẽ va trúng chu võng thì thân hình gã liên biến mất.
Tổ Diễm hừ lạnh, tơ nhện dưới chân giống như độc xà gặp biến liền ngẩng đầu, tụ lại thành một tấm chu võng trên đỉnh đầu hắn.
Lần này Tổ Xuân lao thẳng xuống không né tránh, tự tin tăng tốc, thân hình hơi lệch đi. Thiên Bằng Sí sau lưng gã giống như một cái kéo, chém mạnh vào chu võng trên đỉnh đầu Tổ Diễm.
Một huyết sắc đao mang yêu dị chém thẳng lên chu võng.
Tổ Diễm biến sắc, vội bước sang trái một bước.
Đao mang từ trên trời giáng xuống, thân hình Tổ Diễm bị phân thành hai khúc, dư thế chưa hết chém mạnh xuống mặt đất.
Phốc, tơ nhện trên mặt đất bị đao mang chém đứt lìa.
Trên không, Tổ Xuân không tỏ ra chút vui mừng nào, đòn trảm kích vừa rồi gây cho gã cảm giác có điều không đúng. Quả nhiên, Tổ Diễm bị chém thành hai khúc nhưng không chảy ra một giọt máu tươi nào, mà dần dần trở nên mơ hồ.
Trong mắt Tổ Xuân thoáng qua một đạo thân ảnh.
Sau đó, gã nhìn thấy Tổ Diễm xuất hiện cách vị trí của gã về bên trái tầm ba mươi trượng từ khi nào không hay.
Tổ Diễm ngẩng mặt, hai mắt chớp động hỏa diễm khiến lòng người kinh hãi. Hắn giơ tay phải lên, năm ngón tay xòe ra, ngón trỏ ở vị trí cao nhất, lòng bàn tay hướng thẳng Tổ Xuân.
Cảm giác nguy hiểm cường liệt khiến Tổ Xuân chấn động, gã không chút do dự, mạnh mẽ vận khởi Thiên Bằng Sí.
Tê tê tê!
Tràng thanh âm giống như độc xà thổ tín, lại có phần giống tiếng xii…xii của độc chu giữa huyệt động tăm tối, âm trầm. Từng đám tơ nhện thẳng tắp phóng lên trời.
Tổ Xuân vội vã vỗ Thiên Bằng Sí sau lưng, nhằm một hướng điên cuồng lao đi.
Sau lưng gã, từng sợi tơ nhện rập rạp, chằng chịt tựa như một bầy hồng mãng du động giữa trời, bát sát không rời.
Từ dưới mặt đất, bóng dáng Tổ Xuân chỉ còn là một chấm đen nhỏ, nhưng đám tơ nhện đỏ rực vẫn không có một chút dấu hiệu buông tha.
Tổ Xuân giận dữ xung thiên, bản thân ở trên không mà còn để đám các ngươi chơi thành không ra hình dạng thì trực tiếp nhận thua luôn cho rồi.
Hoa văn màu đỏ tinh xảo trên lông vũ Thiên Bằng Sí bỗng rực sáng đầy yêu dị. Tốc độ phi hành của Tổ Xuân tăng vọt, từng tàn ảnh chớp động trong không trung, thân hình gã trở nên phiêu hốt bất định.
Gã như một đạo đao mang lăng lệ, ác liệt đâu thẳng vào trong hàn phong thấu xương giữa thâm không.
Tơ nhện màu đỏ thoáng cái liền hỗn loạn lên.
Ngay lúc đó, ở bên ngoài trăm trượng, có một thân ảnh từ trời cao đâm đầu xuống.
Giống như một ngọn tiễn phá không lao xuống