Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: wildcatgvn
Hồng quang từ trên trời giáng xuống, rơi vào âm dương ngư kiếm trận.
Nguyệt nhận xoay tròn với vận tốc cực nhanh, tạo ra những tia lôi võng, như một mũi khoan sắc nhọn, trong nháy mắt đã cắn nát quang kiếm tới gần. Quang kiếm hóa thành vô số những mảnh vỡ, bắn ra tung toé như pháo hoa.
Âm dương ngư kiếm trận không ngừng lưu chuyển, quang kiếm như những con cá, không ngừng từ trong âm dương kiếm trận phi ra.
Quang kiếm vận chuyển điên cuồng, hồng quang rơi vào trong kiếm trận như sa vào vũng lầy, khắp nơi đều gặp phải vướng víu khó tả.
Hàn Lạp không nhìn Ngải Huy, mà nhìn chằm chằm vào âm dương ngư dưới chân, đầy mặt si mê. Hắn ta đã đọc thấy âm dương ngư trong kiếm điển truyền lại từ thời cổ đại, nhưng chưa bao giờ chấn động như lúc này.
Thời khắc này, hắn ta đã quên luôn cả việc đang chiến đấu.
Hắn ta ngơ ngác nhìn kiếm trận, cả cơ thể rừng rực sung sướng, vừa thán phục, vừa mừng rỡ, vừa đau thương, như đang lột xác.
Hắn ta như nhìn thấy yêu và hận, nhìn thấy sinh tử, nhìn thấy xuân thu, nhìn thấy luân hồi…
Thì ra âm dương là hai con cá đầu đuôi gắn nối với nhau, con này sinh ra thì con kia mất đi, không phân biệt được ngươi ta.
Hắn ta rơi vào trạng thái vong ngã.
Âm Dương Kiếm Trận của Ngải Huy đã mang tới cho Hàn Lạp sự trùng kích và dẫn dắt rất lớn. Âm dương ngư kiếm trận này chính là thành quả hắn ta đạt được, cấp độ còn cao hơn Âm Dương Kiếm Trận của Ngải Huy một bậc.
Hắn ta không còn nghĩ gì tới việc chiến đấu.
Lúc âm dương ngư kiếm trận thành hình, trong lòng hắn ta ngập tràn một niềm tin mãnh liệt. Hắn ta không cho là Ngải Huy có thể phá được kiếm trận này, ngay cả chính hắn ta, cũng không phá được nó, vì nó là tác phẩm đỉnh cao nhất hắn ta từng thấy từ trước tới giờ.
Lực cản vô hình của kiếm trận này mạnh hơn gấp mười lần so với Âm Dương Kiếm Trận của Ngải Huy.
Một khi bị hãm vào trong trận, người đó sẽ bị sức mạnh âm dương hòa quyện vào nhau quấn lấy. Nếu đó là nguyên tu, tất sẽ mất khả năng khống chế bản thân, như bị cầm cố. Dần dần, sức mạnh âm dương sẽ không ngừng ăn mòn cơ thể nguyên tu cho đến khi nguyên tu mất đi sức sống. Thương tích do sức mạnh âm dương tạo ra, chỉ có dùng âm dương mới trị được.
Âm Dương biến hóa có một đặc điểm khác biệt, chính là khả năng tăng tiến thời gian cực mạnh, vì chúng sinh sôi liên tục. Nếu ngay lần đầu không phá được, thì sau này sẽ không phá ra được nữa, vì nó sẽ càng lúc càng mạnh.
Hàn Lạp rất tin tưởng, [Hồng Sa] của Ngải Huy dù có biến hóa mới cũng không tài nào phá nổi âm dương ngư kiếm trận.
Đại sư có phá được trận này hay không thì hắn ta không biết. Những tuyệt chiêu của đại sư mạnh tới cỡ nào, chưa trở thành đại sư thì không thể nào biết được.
Nhưng có một điểm, hắn ta mười phần chắc chắn.
Dưới đại sư, tuyệt không thể nào phá được!
Ngải Huy tuy mạnh, nhưng hắn không phải đại sư, làm sao phá trận này được!
Nhưng chỉ sau một khắc, ầm một tiếng nổ vang rền, cả kiếm trận rung lên bần bật, làm hắn tỉnh lại từ trong mê muội. Hắn mờ mịt ngẩng đầu lên, chuyện gì thế?
Một ánh sáng lóa làm chói cả mắt hắn ta.
Một tia lôi điện không biết từ đâu chui ra rơi vào người hắn ta, toàn thân hắn ta run lên, toàn thân mất cảm giác.
Hàn Lạp bối rối.
Những người đứng xem cũng đều mờ mịt chẳng khác gì Hàn Lạp, không ai nhìn ra được chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có một vài người mới nhìn thấy rõ.
Dưới tầng mây của Thanh Thủy Thành đầy người là người. Trong một xó chẳng ai chú ý, có lão già mù và một nữ tử cao gầy, sắc mặt hai người vô cùng đặc sắc.
Nữ tử cao gầy không kềm được, đưa tay lên che cái miệng vừa buột ra thanh âm kinh ngạc, đôi mắt long lanh đầy ngơ ngác.
Lão già mù mặt không đổi sắc, nhưng bàn tay nắm chặt lấy cây trượng khẽ run. Gáy lão như bị người ta đập cho một búa, miệng lão không ngừng lẩm bẩm: “Lôi đình! Là lôi đình!”
Trên tầng mây, Dương Tiếu Đông đứng bật dậy, mặt không giấu nổi kinh sợ. Lão cảm nhận được một luồng sức mạnh mang tính hủy diệt, khí tức của nguồn sức mạnh đó rất đáng sợ, lão không muốn bị dính vào dù chỉ một chút.
Hỏa Sơn Tôn Giả cũng bị kinh sợ, lôi đình là một trong những sức mạnh bá đạo nhất, dương cương nhất, cũng là một trong những loại sức mạnh nguyên tu chưa thuần phục được. Biết bao nhiêu người khao khát có được sức mạnh cuồng bạo của lôi đình, nhưng kẻ thành công chẳng có mấy ai. Đến tận hôm nay, truyền thừa lôi đình vẫn là cực kì hiếm ít, rất được ưa thích trên thị trường.
Trước mắt Sư Tuyết Mạn sáng lên, cô bật thốt: “Lạc Trần?”
Lúc còn ở Tùng Gian Thành, cô đã cực kì quen thuộc ba chiêu kiếm hoàn của Ngải Huy. ( Huyền Nguyệt) được cải tạo thành ( Lục Đạo Nguyệt), ( Phản Dạ Đàm) là chiêu kiếm đã kết thúc sinh mạng sư phụ của Ngải Huy, nên hắn bỏ luôn, không dùng nữa.
Chỉ còn lại ( Lạc Trần).
Sư Tuyết Mạn rất có ấn tượng với ( Lạc Trần). Trận huyết chiến trên phố, Ngải Huy chính là dùng ( Lạc Trần), dựa vào sức một mình cứu sống mọi người. Huyết thú cực sợ khí tức lôi đình, nên sau đó, Ngải Huy thường dùng chiêu kiếm này.
Lâu Lan lên tiếng: “Là dung hợp của ba chiêu ( Phi Hỏa Dương Sa Lạc), ( Lục Đạo Nguyệt) và ( Lạc Trần).”
Dung hợp kiếm chiêu, đương nhiên không phải là chuyện dễ. Dung hợp được ổn thỏa, đương nhiên uy lực sẽ tăng lên gấp bội, biến hóa càng thêm tinh diệu. Nhưng dung hợp không thành, uy lực suy giảm, mà còn để lộ ra nhiều kẽ hở, làm cho bản thân gặp nguy hiểm.
Ngải Huy dung hợp ba chiêu kiếm thật sự rất tinh diệu.
Họ đều nhìn thấy rõ, Lục Đạo Nguyệt xoay tròn tốc độ nhanh trở nên chậm hẳn đi, dần dần tới vô lực, ngay lúc đó, lôi võng trong Lục Đạo bất ngờ nổ tung.
Lôi đình đã thể hiện lực phá hoại khủng bố của nó.
Ngân xà loạn vũ.
Quang kiếm trong phạm vi bị thanh lọc đều biến mất, tạo thành một khu vực trống không rộng chừng mấy trượng.
Âm dương có thể sinh sôi liên tục, nhưng cần phải có thời gian, quang kiếm vẫn không ngừng cuồn cuộn từ trong âm dương ngư phi ra, nhưng không thể kịp bù vào khoảng trống đó.
Thanh cự kiếm đỏ không một tiếng động cắm vào trong chỗ trống.
Ầm!
Hỏa diễm bùng ra, đi cùng với nó, là sức mạnh khủng khiếp. Như có một cái búa tạ đập vào đại địa, cả mặt đất nhảy lên.
Lưu hỏa bạo ngược như thú hoang, phá quang kiếm tan nát.
Ngải Huy từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, hỏa diễm tỏa rộng ra, phá vỡ kiếm trận, rồi nuốt chửng nó, dưới mặt đất chỉ còn một đóa hoa lửa cực to.
Sóng nhiệt phả lên trời, nổ ra sóng trùng kích, như những đợt sóng không ngừng khuếch tán ra xung quanh, những chỗ chúng đi qua, nham thạch vỡ tan, núi non đổ nát, mặt đất bị cày ra thành những đường nứt sâu không thấy đáy, kéo dài mấy dặm.
Ngải Huy giương vân dực, bay lên chỗ cao hơn.
Mặt hắn bình thản, không hề có chút dấu hiệu vui sướng vì thắng lợi.
Trong lòng hắn thực sự chẳng thấy có gì đáng mà vui. Âm dương ngư kiếm trận của Hàn Lạp đích thực là cao hơn Âm Dương Kiếm Trận của hắn một bậc, nếu cho Hàn Lạp thêm thời gian, âm dương ngư kiếm trận này sẽ càng thêm lớn mạnh.
Âm dương ngư kiếm trận hiện giờ vẫn chỉ là hình thái kiếm trận nhỏ yếu nhất, còn ( Hồng Trần) của mình, uy lực đã đạt đến đỉnh phong, khó mà tiến thêm được nữa.
Hàn Lạp đã tìm thấy đạo của hắn ta.
Còn đạo của mình ở đâu?
Sát chiêu của hắn uy lực rất lớn, nhưng hắn biết, những chiêu này của hắn quá hỗn tạp, không có hệ thống. Hàn Lạp đã lựa chọn âm dương, còn mình, mình có nên chọn con đường đó không?
Một bóng người từ trong ngọn lửa phóng lên trời, là Hàn Lạp.
Hàn Lạp trông rất chật vật, lưu phong dực sau lưng chỉ còn lại một nửa, áo quần rách nát, lông mày cũng bị cháy mất một nửa, mặt mày xám xịt, trên người vài chỗ còn có vết máu.
Nhưng trong mắt hắn ta không hề có vẻ nhụt chí, mà ngược lại, tinh thần sáng láng, ánh mắt sáng rực.
Hắn ta từ xa hành lễ với Ngải Huy: “Đa tạ Ngải huynh hạ thủ lưu tình.”
Nét mặt thẳng thắn, xuất phát từ nội tâm.
Ngải Huy đáp lễ, lắc đầu: “Hàn huynh rất mạnh, là tại hạ may mắn mà thôi.”
Hàn Lạp cười ha hả: “Thua là thua, thắng là thắng, cần gì khách sáo? Trận chiến ngày hôm nay, như tiếng trống chiều chuông sớm, giúp tại hạ “thể hồ quán đỉnh”, thu được ích lợi không ít, giúp tại hạ nhìn thấy được tương lai của kiếm tu, kiếm thuật trong tương lai là rộng lớn mênh mông tới mức nào.”
Ngải Huy im lặng nghe, trong lòng thấy hâm mộ.
Đôi mắt Hàn Lạp trong veo như nước, không hề có chút tạp niệm, cả người hắn ta như được thoát thai hoán cốt, tàn nhộng hóa bướm.
Hắn ta vô cùng nghiêm túc: “Trước hôm nay, Lạp vẫn ngơ ngơ ngác ngác, nước chảy bèo trôi. Chúng ta sinh trong thời loạn, vây trong khốn cảnh, luôn bị tục sự quấy nhiễu. Mãi cho đến ngày hôm nay, mới hiểu quãng đời còn lại nên làm như thế nào, kiếm thuật ảo diệu, mênh mông vô biên, phải dốc cả một đời.”
Ngải Huy có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Hàn Lạp, hắn cũng thốt lên từ đáy lòng: “Chúc mừng Hàn huynh!”
Hàn Lạp cũng cảm nhận được chân thành của Ngải Huy, ánh mắt thanh minh, đáp: “Hôm nay tuy bại, nhưng tại hạ đã tìm thấy lối đi, nếu Ngải huynh lười biếng, coi chừng sẽ bị tại hạ bỏ lại phía sau.”
Ngải Huy dâng hào khí, cười ha hả: “Lần sau gặp lại, Hàn huynh vẫn sẽ bại thôi!”
Hàn Lạp cũng cười: “Ngải huynh đã nói lời này, tại hạ sẽ mỏi mắt mong chờ. Hôm nay xin cáo biệt tại đây, ngày sau tái kiến!”
Ngải Huy nói: “Hàn huynh thuận buồm xuôi gió.”
Hàn Lạp bỗng hạ thấp giọng: “Mục Thủ Hội luôn để mắt tới Ngải huynh, Ngải huynh cẩn thận.”
Dứt lời, hắn ta xoay người, bay đi.
Ngải Huy nhìn theo Hàn Lạp biến mất, dáng vẻ xuất thần, nhưng trong lòng kinh ngạc.
Mục Thủ Hội luôn để mắt mình? Tại sao Mục Thủ Hội lại để mắt tới mình? Là bởi vì Tuyết Dung Nham, hay Mục Thủ Hội đã phát hiện thân phận Sở Triêu Dương? Hay còn có mưu đồ khác?
Thanh Thủy Thành, nhìn theo Hàn Lạp càng bay càng xa, sắc mặt nữ tử cao gầy trở nên khó coi.
Lão già mù không nhịn được trào phúng: “Mục Thủ Hội cũng chỉ đến thế mà thôi. Lão phu còn tưởng các ngươi khống chế được Hàn Lạp mạnh lắm chứ, ha ha!”
Nữ tử cao gầy khôi phục sắc mặt như thường: “Không có Hàn Lạp, chúng ta còn có Trương Lạp, Vương Lạp. Chẳng lẽ các hạ nghĩ chúng ta đặt hết hi vọng vào một mình Hàn Lạp hay sao?”
Lão già mù hừ một tiếng: “Hi vọng ngươi nói được làm được, đừng chỉ có nói ngoài miệng cho dữ.”
Nữ tử cao gầy cười duyên: “Lão gia ngài đừng nóng, ngài cần tiền, Mục Thủ Hội chúng ta cũng cần tiền, mục tiêu của chúng ta giống hệt như nhau. Lão gia ngài yên tâm, một cái cây sinh ra tiền như thế, làm sao chúng ta cam lòng để trượt khỏi tay được?”
Lão già mù nghĩ đến Tuyết Dung Nham, tim lại đập thình thịch, nhàn nhạt nói: “Các ngươi định ra tay sao đây? Tiểu tử họ Ngải đó khó gặm à. Còn có con bé Sư gia kia nữa, cứng rắn mà tấn công, không phải cách tốt đâu.”
Nữ tử cao gầy khẽ cười: “Chúng ta đương nhiên không cường ngạnh xông tới, cách làm phải uyển chuyển tí chứ, việc này không khó lắm đâu.” (~^~)
—————————————-
[Tại sao phải dịch nhỉ? Tại sao dịch lại chậm? Tại sao ai cũng dịch được mà ai cũng từ chối với nhiều lý do?]