Vốn những lời này, đổi lại là một số người bình thường, nghe thấy vậy thì cũng đều biết khó mà lui, tránh để mất đi thể diện cùng phong độ.
Ai ngờ, gia hỏa này vẫn như cũ ý ta ta làm, tựa như giòi bám vào xương, dây dưa không ngớt. Điều này cũng khiến cho Đinh Uyển Ngôn đối với hắn bắt đầu nảy sinh chán ghét, cảm nhận được dưới vẻ bề ngoài không tầm thường của hắn, ẩn chứa một dã tâm hiểm ác đáng sợ. Tuy rằng mình đã trốn đông núp tây, không ngờ rằng hắn vẫn có thể tìm được ra mình.
Từ đó trở đi, Đinh Uyển Ngôn có thể khẳng định, kẻ này có khả năng đã hạ một tiêu chí truy tung bí ẩn nào đó trên người mình. Bằng không, cho dù ngay cả sư tôn mình cũng không biết nơi mình sẽ đến, hắn làm thế nào mà biết được?
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Đinh Uyển Ngôn bắt đầu trở nên cảnh giác, âm thầm tính toán xem nên ứng đối với cục diện trước mắt này như thế nào. Lấy sự thông tuệ cũng với kiến thức hiện nay, đương nhiên nàng cũng rất nhanh đoán được, nếu như hắn dám truy tung rồi xuất hiện, khẳng định đã có chỗ dựa, nhất là nơi này lại hoang tàn vắng vẻ. Không chừng hắn sẽ còn ỷ vào tu vi Nguyên Anh kỳ, xé rách da mặt, cường hành làm ra một số hoạt động...
Liều mạng, nhất định là không được. Đinh Uyển Ngôn tuy rằng tự nhận mình có thể địch lại được tu sĩ Kim Đan cao giai bình thường, nhưng nàng cũng không tự đại đến mức cho rằng mình có thể liều mạng cũng với tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Chẳng qua, Đinh Uyển Ngôn cũng không phải hoàn toàn không có bất kỳ thủ đoạn tự bảo vệ mình nào. Chỉ cần có cơ hội chạy vào trong Quỷ Vương điện Âm Sát Quỷ Vực, liền sẽ có một đường sinh cơ.
Chí ít, Âm Sát Quỷ Vương cùng với Âm Sát tông vẫn có quan hệ rất tốt, chung sống khá hòa thuận.
- Ha ha, Uyển Ngôn muốn chạy tới Quỷ Vương điện sao?
Lý Diệu cũng không phải là đèn cạn dầu, nhìn thấy sắc mặt Đinh Uyển Ngôn trở nên cảnh giác, thần tình chỉ thoáng lóe lên liền đoán ra được đại khái. Hắn híp mắt, phe phẩy chiếc quạt xếp rồi cười rộ lên:
- Ta khuyên Uyển Ngôn tốt nhất đừng nên uổng phí tâm tư, trái lại cùng ta quay trở về Đại Càn Châu. Lý Diệu ta có thể cam đoan nàng sẽ nhận được đãi ngộ tốt nhất, thăng cấp lên Nguyên Anh kỳ cũng không phải nói chơi. Cứ giữ lấy một Âm Sát tông không chút tiền đồ, giữ lấy cái tên Lôi Động đã sớm chết từ bao giờ kia, là có ý tứ gì?
Đinh Uyển Ngôn khẽ nheo mắt hạnh, quanh thân thể khí âm sát chậm rãi lưu chuyển, thanh âm lạnh lẽo như băng nói:
- Nếu như ta nói không thì sao?
- Vậy thì đừng trách Lý mỗ dùng sức.
Lý Diệu rốt cục cũng xé rách da mặt, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
- Hừ!
Đinh Uyển Ngôn hừ lạnh một tiếng, khí âm sát tu tập đã lâu nhất thời không ngừng tăng vọt, lấy nàng làm trung tâm, bắt đầu kịch liệt xoay tròn tựa như một cơn lốc xoáy.
Khí âm sát tinh thuần ngưng tụ thành từng đạo phong duệ vô cùng sắc bén, cắt nát không khí, kêu gào thảm thiết chém về phía Lý Diệu. Phệ Hồn Ảnh Hổ dường như cũng cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân, ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, thân hình trong sát na lại lớn thêm một phần.
Rống~
Quả cầu năng lượng tinh thuần giống như một viên đạn pháo gào thét đánh tới Lý Diệu.
Lý Diệu lại chỉ chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, quanh thân liền hình thành nên một hộ thuẫn hình vòng cung màu trắng trong suốt, tùy ý để những sát nhận kia chém lên mà không hề có chút sứt mẻ. Vẻn vẹn chỉ khi Bào Hao đạn của Ảnh Hổ đánh tới mới thoáng rung lên vài cái. Sắc mặt hắn có phần đắc ý nói:
- Uyển Ngôn, có lẽ thực lực của nàng có thể đánh một trận cùng với tu sĩ Kim Đan cao giai bình thường. Thế nhưng Kim Đan mà muốn đấu với Nguyên Anh cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng của nàng. Cách biệt giữa ta và ngươi, quả thực...
- Ầm~
Hắn còn chưa nói dứt lời, liền nghe thấy một tiếng bạo tạc mãnh liệt. Không biết từ lúc nào, Đinh Uyển Ngôn đã ngưng kết ra một viên Âm Sát Thiên Lôi lớn bằng nắm tay, dựa vào sát nhận yểm hộ, lặng yên không một tiếng động đánh lên hộ thuẫn của hắn. Âm Sát Thiên Lôi này uy lực cỡ nào? Cho dù là một ít tu sĩ Nguyên Anh kỳ, dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, cũng sẽ bị tổn thương.
Âm Sát Thiên Lôi ngưng kết cao độ, bùng nổ khiến cho hộ thuẫn của Lý Diệu xuất hiện những vết nứt nẻ. Nhưng sự việc dường như vẫn còn chưa hết.
Rầm rầm rầm.
Phảng phất như một đòn liên hoàn, chỉ trong khoảnh khắc đã có mấy đạo quang hoa âm trầm bay ra, đạo hộ thuẫn kia rốt cuộc cũng ầm ầm nổ tung. Sát khí thổi cho quần áo Lý Diệu bay phần phật, mấy chục đạo sát nhận từ bốn phương tám hương ập tới.
Lý Diệu kia chung quy vẫn là tu sĩ Nguyên Anh cường đại xuất thân từ đại tông phái, giờ khắc này bày ra thực lực cường đại, quanh thân thể hình thành một đạo cương khí hộ thể theo bản năng, thân hình giống như lá khô bên trong gió thu, tự do phiêu đãng.
Vẻn vẹn chỉ vài ba lần hô hấp, liền đã thoát ra khỏi sát nhận đao trận của Đinh Uyển Ngôn.
Nhưng cho dù có thoát ra được, thân hình của hắn cũng có vài phần chật vật, ý phục trên người cũng xuất hiện thêm vài lỗ hổng, tóc cũng bị chém xuống một lọn. Hắn lúc này, bên trong ánh mắt cùng biểu tình, sự tao nhã kia đã hoàn toàn biến mất, có còn thì cũng chỉ là dữ tợn do thẹn quá hóa giận mà thành:
- Đinh Uyển Ngôn, đây là ngươi rượu mời không uống chỉ
thích uống rượu phạt!
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trên bàn tay của Đinh Uyển Ngôn đã đeo vào thêm một đôi thủ sáo bộ dạng kỳ lạ đỏ như máu, phía trên tràn ngập đủ các loại ký hiệu huyền ảo, lưu chuyển không ngừng. Đôi thủ sáo này, chính là một trong những pháp bảo cực phẩm còn lưu giữ không nhiều trong Âm Sát tông, Huyết Chi Ngân.
Pháp bảo này, không phải là pháp bảo thuộc loại công kích hay phòng ngự. Công hiệu duy nhất, chính là đề cao năng lực khống chế của tu sĩ đối với khí âm sát trên diện rộng.
Đó cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Đinh Uyển Ngôn chỉ là Kim Đan sơ giai lại có thể dễ dàng ngưng tụ được ra nhiều khối Âm Sát Thiên Lôi như vậy.
Tài liệu chủ yếu chính là tinh hoa máu huyết cùng với làn da lấy từ trên người của Âm Sát thú Nguyên Anh cấp. Nếu như muốn luyện chế một đôi Huyết Chi Ngân như thế, chí ít cũng cần phải giết chết mười đầu Âm Sát thú Nguyên Anh cấp mới có thể thu thập đủ tài liệu chính. Những tài liệu phụ còn lại giá trị cũng tương đối xa xỉ.
Âm Sát tông, cũng là trước sau tích lũy thời gian mấy nghìn năm mới thu thập được hai bộ tài liệu, một bộ luyện chế thất bại, một bộ khác chính là bộ ở trên tay Đinh Uyển Ngôn lúc này. Bởi vậy có thể thấy được, Đinh Uyển Ngôn ở trong tông phái cũng có được địa vị rất cao.
Đương nhiên, vật này giao cho người mang thân thể âm sát như Đinh Uyển Ngôn cũng vô cùng thích hợp, chỉ có nàng mới có thể phát huy ra được uy lực chân chính của Huyết Chi Ngân. Vật này trên tay nàng, công hiệu phát huy sợ rằng muốn vượt xa những pháp bảo cực phẩm khác, sử dụng càng thích hợp tăng thêm sức mạnh.
Đối mặt với Lý Diệu phẫn nộ rít gào, sắc mặt Đinh Uyển Ngôn vẫn lạnh lùng như trước không hề có biến hóa, hai tay nhẹ nhàng mở ra, hình thành nên tư thế công kích kỳ diệu mà quỷ dị, anh tư dào dạt. Từng đạo sát nhận, tựa như lốc xoáy không ngừng quanh quẩn, từng khối Âm Sát Thiên Lôi xuất hiện trước người nàng. Bên trong ánh mắt vẫn vô cùng quyết liệt.
Nàng lúc này đã hạ quyết tâm, nếu như không trốn thoát, Đinh Uyển Ngôn nàng tình nguyện chiến đấu đến chết, cũng không cho phép bản thân rơi vào trong tay tên ngụy quân tử này.
Phảng phất như cảm nhận được tâm ý lạnh lùng quyết liệt của Đinh Uyển Ngôn, khuôn mặt Lý Diệu cũng không khỏi phải run lên vài lần, trong lòng đối với Lôi Động vừa đố kỵ vừa oán hận. Dựa vào cái gì, tên gia hỏa xuất thân bình dân, thực lực kém khỏi kia lại nhận được sự ưu ái của Đinh Uyển Ngôn như vậy?
Có lẽ, ngay từ đầu Lý Diệu chẳng qua chỉ coi Đinh Uyển Ngôn là một đối tượng xinh đẹp để theo đuổi, thế nhưng càng tiếp xúc, hắn lại càng cảm nhận thêm sâu sắc được sự ưu tú, xuất sắc của Đinh Uyển Ngôn, không phải những nữ nhân bình thường có thể sánh được, điều này cũng không chỉ nói riêng tới nhân tố bề ngoài của nàng. Đương nhiên, phần nhiều cũng là do loại người kiêu ngạo như Lý Diệu, khi đối mặt với thứ mà bản thân không chiếm đoạt được, sản sinh ra một loại cố chấp bệnh hoạn.
- Đinh Uyển Ngôn, Lý mỗ vốn không muốn đi một bước này.
Có lẽ thực sự sợ rằng Đinh Uyển Ngôn sẽ tử chiến, cơ bắp trên mặt Lý Diệu bắt đầu co giật, ánh mắt nhìn về phía nàng đặc biệt hung ác mà tham lam, tràn ngập sự chiếm hữu vô cùng trần trụi:
- Thế nhưng, tất cả mọi chuyện đều là do nàng ép ta. Bản tôn hiện tại nói rõ ràng cho nàng biết, phu phụ Trấn Nam Vương kia hiện tại đã rơi vào trong tay bản tôn.
Sắc mặt lạnh lùng của Đinh Uyển Ngôn nhất thời trở nên có chút trắng bệch, đầu óc truyền đến một trận choáng váng. Trong ánh mắt lần đầu tiên xuất hiện sắc thái phẫn nộ đối với Lý Diệu, thanh âm có chút khàn khàn nói:
- Lý Diệu, tuy rằng ta chưa bao giờ ôm chút kỳ vọng nào đối với nhân phẩm của ngươi. Chẳng qua, hiện tại xem ra, trình độ bỉ ổi của ngươi đã vượt quá xa so với tưởng tượng của ta.
- Bỉ ổi cũng tốt, đê tiện cũng được!
Lý Diệu sắc mặt cứng đờ,sau đó nhịn không được cười lên như điên:
- Thế giới này chính là như vậy, nhược nhục cường thực. Nói chung, thứ mà Lý Diệu ta muốn đạt được, vậy thì nhất định phải đạt được. Đinh Uyển Ngôn, nàng muốn mạng của cha mẹ nàng, hay là thà rằng nàng chết đi cũng phải giữ gìn trinh tiết với trượng phu? Lý Diệu ta cho nàng thêm một cơ hội nữa, ta có thể cam đoan không tính toán hiềm khích lúc trước, đối tốt với nàng, toàn tâm toàn lực trợ giúp nàng thành tựu Nguyên Anh. Về phần người thân cha mẹ của nàng, ta cũng có thể mang theo về Đại Càn Châu, giúp cho họ xưng bá một phương trong thế tục phàm nhân. Quyền lựa chọn nằm trong tay nàng. Đinh Uyển Ngôn, nàng nên cân nhắc cho rõ ràng!
Đinh Uyển Ngôn tức giận tới mức lung lay sắp đổ, tuy rằng nàng đã không còn là một cô bé nữa, nhưng trong cuộc sống mà nàng từng trải qua, đây vẫn là lần đầu tiên được gặp một tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ tới như vậy. Hàm răng khẽ cắn môi, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, lại nghe được một tiếng thở dài nặng nề.
- Ài ~
Thanh âm kia, nhất thời khiến Đinh Uyển Ngôn chấn động tại chỗ. Tuy rằng chỉ là một tiếng thở dài nhẹ nhàng, thế nhưng thanh âm kia, lại chính là thanh âm mà nàng ngày nhớ đêm mong, chờ đợi rất lâu rồi!
- Kỳ thực, vẫn còn một lựa chọn nữa.
Lôi Động một thân giáp trụ đen kịt dữ tợn, thân hình quỷ dị xuất hiện từ trong hư không, huyền phù lơ lửng giữa không trung, bước từng bước về phía Đinh Uyển Ngôn. Trên khuôn mặt so với tên tiểu nhị mười năm trước đã càng thêm thành thục kiên nghị, lộ ra một vẻ tươi cười:
- Sư tỷ, ta về rồi!
Đôi mắt Đinh Uyển Ngôn có phần si ngốc nhìn hắn, là bởi vì bản thân mình quá mức mong nhớ hắn mà sản sinh ra ảo giác sao?
- Sư tỷ, ta thực sự trở về rồi!
Hai cánh sau lưng Lôi Động mở ra, nhẹ nhàng lóe lên, liền xé rách không gian, tinh chuẩn không gì sánh được xuất hiện bên người Đinh Uyển Ngôn, có chút yêu thương nắm lấy vai nàng, nhẹ nhàng nói:
- Uyển Ngôn, khổ cực cho nàng!
Cảm nhận được khí tức nóng rực của Lôi Động, Đinh Uyển Ngôn rốt cục cũng bừng tỉnh, những giọt nước mắt trong suốt nhịn không được ào ào tuôn ra, ánh mắt si ngốc nhìn khuôn mặt hắn, thấp giọng nói:
- Không khổ cực, chỉ có chút nhớ huynh mà thôi!
- Là ta sai!
Lôi Động vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, nhẹ giọng nói:
- Ngoan, không khóc nữa, còn có người ngoài đang nhìn đấy.
Cùng lúc đó, bên tai hắn liền truyền đến một tiếng hừ lạnh vô cùng ghen tức.
Lý Diệu ở một bên, hầu như đã sắp phẫn nộ tới mức bùng nổ. Đây là có chuyện gì?
Bản thân mình vô cùng vất vả mới đi được tới bước này, vậy là họ Lôi kia dĩ nhiên lại bất ngờ trở về. Chẳng những vậy, lại còn không thèm để mình vào trong mắt, còn chàng chàng thiếp thiếp với nữ nhân mà Lý Diệu hắn hâm mộ.
Một tiểu tử Trúc Cơ Kỳ lại dám càn rỡ như vậy, trên khuôn mặt dữ tợn của hắn không nhịn được có chút co giật, trở về cũng tốt, trở về cũng tốt. Hôm nay, chỉ cần trước mặt Đinh Uyển Ngôn giết chết hắn, tự nhiên cũng chặt đứt được ý niệm của nàng. Hôm nay, cũng không cần nàng phải thật lòng đi cùng với mình, cho dù chỉ là một thể xác, cũng muốn mang theo nàng quay về Đại Càn Châu.
Lôi Động nhẹ nhàng kéo Đinh Uyển Ngôn về phía sau, thần sắc bình thản nhìn Lý Diệu, khóe miệng cũng nhếch lên một tia trào phúng:
- Là nam nhân, làm thành cái bộ dạng như ngươi, thật đúng là rất thất bại!
Lý Diệu hít vào một hơi thật sâu, cố gắng che giấu tâm tình phẫn nộ của mình, nhìn về phía Lôi Động cũng tràn ngập khinh thường:
- Ngươi một con kiến hôi Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ, có tư cách gì để nói bản tôn thất bại? Cho ngươi một lựa chọn, hoặc là chủ động hai tay dâng Đinh Uyển Ngôn lên, hoặc là chết. Ngươi hãy cân nhắc cho thật kỹ, cơ hội chỉ có một lần thôi.
Lôi Động nghe vậy, ngược lại cười rộ lên ha hả, nhìn tên gia hỏa này như đang nhìn một thằng ngốc, quả nhiên là bị sắc làm cho bại não rồi. Có lẽ, tu vi Nguyên Anh kỳ cùng với thân phận Thái Thượng tông cao thượng, khiến cho hắn ở tại Khang Châu chưa bao giờ bị húc đầu vào tường, mới dưỡng thành thói quen cuồng vọng như vậy.
Không chờ cho Lý Diệu nói tiếp, Lôi Động kéo tay Đinh Uyển Ngôn, nhún vai cười nhẹ:
- Kỳ thực, chúng ta còn có một lựa chọn.
- Lựa chọn gì? Nói nghe một chút!
Lý Diệu nhướng mày, cũng không tài nào nghĩ ra được tiểu tử Trúc Cơ kỳ có thể lôi ra thủ đoạn gì. Đến lúc này, quả thực hắn cũng không vội nữa. Hắn muốn ở trước mặt Đinh Uyển Ngôn, hoàn toàn đánh nát xác cái tên tiểu tử giả vờ giả vịt này, khiến cho hắn phải phủ phục dưới chân mình, đau khổ cầu xin tha thứ, khiến cho Đinh Uyển Ngôn hiểu được hắn chỉ là một tên yếu ớt, vô năng.